Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 25: Chương 24





Chương 24: Trong nháy mắt thành tro bụi
Lúc Bạch Thế Phi đến cung Khánh Thọ, đã thấy Triệu Trinh cũng ngồi ở đây, trông thấy hắn đến, hai người bình tĩnh như không có gì nhanh chóng liếc nhìn, ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc đã hiểu được, đối phương cũng không biết Lưu Nga đang mưu tính chuyện gì.
Trong lòng âm thầm có chút cảnh giác, Bạch Thế Phi quy củ hành lễ.
Lưu Nga hòa ái cười nói, “Sao lúc này lại nghiêm chỉnh thế, ngồi đi.”
“Trước mặt Thái hậu, kẻ hèn sao dám không đứng đắn?” Bạch Thế Phi cười nhẹ đáp, theo lời ngồi xuống.
Hắn hợp thời chọn lấy một đề tài không đến nơi đến chốn, bắt đầu cùng Lưu Nga và Triệu Trinh hai người nói chuyện phiếm, lúc diễn ra lễ mừng năm mới, trong thành Khai Phong náo nhiệt thế nào, hắn khua môi múa mép như lò xo thêm mắm thêm muối mà miêu tả, thỉnh thoảng làm cho Triệu Trinh cười ha ha, thậm chí cả Lưu Nga cũng cười cong khóe mắt.
Lúc ngừng cười, chầm chậm miết chén trà nhỏ trong tay, thần thái trên mặt thu liễm lại khiến người ta không nhìn ra, bà thoáng quay đầu, nói với Chu Tấn đứng hầu sau lưng, “Bị Thế Phi chọc cười, ngược lại thiếu chút nữa làm ta quên mất chuyện chính sự, bên kia đã phái người đi chưa?”
Chu Tấn tiến lên khom người bẩm, “Hồi Thái hậu, đã cho gọi y quan Dương Khả Cửu đến khám và chữa bệnh”.
Triệu Trinh híp híp đôi mắt, hiếu kỳ hỏi, “Mẫu hậu đang nói về chuyện gì vậy?”

Lưu Nga thở dài nói, “Trong số các cung nhân của Tiên đế có một vị Lý Thuận Dung, sáng nay sang báo nói là mang trọng bệnh”.
Ngực Bạch Thế Phi khẽ động, hơi hơi rũ mắt xuống.
Triệu Trinh đã tiếp lời, “Chính là người lúc trước Mẫu hậu tiến cung đã hầu hạ Mẫu hậu, cung nữ Lý thị ư?”
“Còn không phải là nàng ta sao, cùng Ai gia mặc dù không thể gọi là tình chị em, nhưng thời gian ở trong cung cũng có vài thập niên, tính cho tới bây giờ còn được bao nhiêu người là gương mặt cũ? Tóm lại cũng có một chút tình nghĩa đặc thù, bây giờ hồi tưởng lại, mấy năm nay ta cũng chưa từng chăm lo cho nàng ta”. Hai câu cuối cùng phảng phất như mang tiếc nuối.
Đầu óc Triệu Trinh nhanh nhạy, nghe vậy cười nói, “Hay Mẫu hậu muốn tấn phong cho bà ấy? Hài nhi xin nghe Mẫu hậu”.
Lưu Nga gật gật đầu, lại cảm khái không thôi, “Đến từng tuổi này rồi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là bệnh tật ốm đau, một khi đau ốm triền miên, thật chẳng biết lúc nào mới có thể đứng dậy”. Xoay qua nói với Chu Tấn, “Truyền dụ của Ai gia, lập tức thi hành, sắc phong Lý Thuận Dung làm Thần phi”.
Sắc mặt Bạch Thế Phi chợt biến đổi, nhưng vì da hắn vốn như son ngọc, nên biểu cảm kia vừa lóe lên tức thì cũng như không hề tồn tại, cho nên mọi người ở đây cũng không nhận ra.
Chu Tấn nhanh chóng đi an bài.
Nhưng một lát sau, còn chưa đợi được hắn làm xong việc về phản hồi, đã có nội thần vội vàng đến báo, “Bẩm Thái hậu, Lý Thuận Dung… không chữa được”.

Triệu Trinh khẽ giật mình, kinh ngạc mà nhìn về phía Lưu Nga, chỉ thấy bà nhẹ nhàng nhíu mày, làm như cũng là việc khác thường ngoài ý muốn.
Bạch Thế Phi ở bên cạnh rũ mi xuống cúi đầu, bàn tay giấu trong tay áo trắng như tuyết, nhưng lại có chút ướt mồ hôi, bàn luận chuyện thế gian ‘phong vân đột biến’, Lưu Nga triệu hắn tới mục đích đã rõ rành rành, thời điểm hiện giờ hắn chỉ là người ngoài cung không nên ở lại, do đó ẩn giấu sắc mặt mà đứng dậy cáo lui.
Ánh mắt Lưu Nga xoay chuyển, thâm trầm không thấy đáy mà nhìn hắn một cái, “Hai ngày trước, Hạ Thượng Thư có nói chuyện với Ai gia, qua năm mới thêm một tuổi, con gái cưng ở trong nhà của hắn tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, ta suy nghĩ thấy hắn nói cũng có vài phần đạo lý, nếu lòng người quả thực không có tình ý, ta sẽ thay ngươi khéo léo từ chối hắn, cũng không thể tiếp tục phí hoài thời gian được”.
Bạch Thế Phi tỏ vẻ kinh sợ, lạy dài nói, “Kẻ hèn đáng chết, làm việc không chu toàn để nhọc lòng Thái hậu thăm hỏi, kính xin Thái hậu giúp chuyển lời đến Hạ Thượng Thư, qua năm kẻ hèn sẽ cho người bắt đầu chuẩn bị”.
Vẻ mặt Lưu Nga có chút hài lòng, nhẹ gật đầu, không giữ người nữa.
Đợi đến khi ra khỏi cung Khánh Thọ, ngồi vào trong kiệu ấm áp, sắc mặt Bạch Thế Phi dần dần trầm xuống, mắt đen như phủ một tầng băng mỏng, lạnh lùng kinh người, cỗ kiệu rất nhanh từ cổng Trường Khánh ra đến Tuyên Đức Lâu, hắn xốc màn cửa sổ lên, “Lập tức đến phủ Tể tướng, ta muốn gặp Lữ Di Giản, Bạch Kính, ngươi đi trước một bước chuyển thiếp mời”.
Chu Tấn và Lữ Di Giản là hai cánh tay trái phải của Lưu Nga, chuyện cho tới bây giờ, chưa thể nói được chỉ có thể tìm ông ta thôi.
Bạch Kính thấy thần sắc hắn ngưng trọng, biết là chuyện gấp, lên tiếng xong chạy như bay đi.
Không bao lâu sau kiệu đã đến phủ của Tể tướng, Lữ Di Giản đứng ngoài cửa lớn nghênh đón.
Sau khi dâng trà, Lữ Di Giản vẫy tay cho người hầu lui ra, Bạch Thế Phi cũng không rảnh hàn huyên, nóng vội đi thẳng vào vấn đề, “Ta mới từ nội cung ra, Lý Thuận Dung sáng nay báo bệnh, Thái hậu cho truyền y quan Dương Khả Cửu đi khám và chữa bệnh, kết quả là bệnh nặng không chữa được”.

Sắc mặt Lữ Di Giản đại biến.
Trên dưới trong triều, tất cả những người tầm tuổi của ông ta có ai không biết Lý thị kia thật ra chính là mẹ ruột của Triệu Trinh, không nói tới bệnh của bà ta chưa rõ ra sao, chỉ nói đến Dương Khả Cửu mới vào khám và chữa bệnh đã thông báo qua đời, trong chuyện này khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy kỳ quặc.
Bạch Thế Phi trầm giọng nói, “Quần thần trong triều đình toàn bộ đều e ngại uy nghiêm của Thái hậu, không ai dám thông báo tình hình thực tế cho Hoàng thượng biết, tuy rằng Hoàng Thượng cũng đã sớm mơ hồ hoài nghi mình không phải là con ruột của Thái hậu, nhưng vẫn nghĩ lầm mẫu thân của mình chính là Dương thục phi, người đã nuôi dưỡng ngài ấy khôn lớn, lại không biết thực ra chính là Lý Thuận Dung”.
Hôm nay Lưu Nga bất ngờ ngay trước mặt hắn giết chết Lý thị, khổ nỗi hắn lại không thể nói rõ với Triệu Trinh, giờ sự việc đã đến nước này, ngày sau hắn càng không thể đề cập dù là nửa chữ với Triệu Trinh, chuyện này liên quan đến thân thế của Triệu Trinh, biết chuyện mà che giấu sẽ đưa tới họa sát thân, hơn nữa, Lưu Nga đã tận lực bày ra kế hoạch ngay trước mặt hắn và Triệu Trinh, rốt cuộc không có cách nào quay đầu lại được nữa.
Nếu ngày nào đó Triệu Trinh biết được mẫu thân của mình là Lý thị, tất nhiên sẽ tức giận hắn biết trước mọi chuyện mà không nói, đến khi chuyện xảy ra cũng không báo lại, mà sau khi sinh chuyện lại còn giấu diếm nữa, bất kể thế nào cũng sẽ không đơn giản mà thông cảm cho hắn.
Lữ Di Giản trầm ngâm, “Bạch công tử đến tìm lão phu là —— “
“Người không lo xa tất có buồn gần, Thừa tướng hôm nay có thể yên tâm kê cao gối ngủ, nhưng ta muốn nói một câu nếu lỡ có sơ suất lời nào, với tuổi tác của Thái hậu, Thừa tướng cho rằng bà còn có thể ngồi ở chức vị này bao lâu? Qua vài năm nữa tất nhiên vẫn sẽ là Hoàng thượng tự mình chấp chính, Thừa tướng có nghĩ tới đến lúc đó làm thế nào tự xử không?”
Lữ Di Giản giữ im lặng.
“Ngày sau khi Hoàng thượng thực sự truy cứu, thì sẽ không phải chỉ có Bạch phủ của ta nhận họa diệt tộc thôi đâu, chỉ sợ đến lúc đó Thừa tướng cũng khó có thể chỉ lo cho thân mình”.
Lữ Di Giản với tư cách một trong các phụ chính đại thần, mặc dù mấy năm nay Lưu Nga lâm triều nhưng cũng cần căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, mà ràng buộc theo là phô trương lãng phí cùng với chuyên quyền độc đoán của bà ta, tuy vì triều đình mà ra sức thật nhiều, nhưng thường có câu vua nào triều thần nấy, trước mắt ông ta thủy chung vẫn là trọng thần thân cận của Lưu Nga, khó bảo toàn về sau Triệu Trinh sẽ không tìm đến ông ta xử lý.

Làm quan nhiều năm, hôm nay càng là vị quan tận tâm khổ cực, Lữ Di Giản làm sao không hiểu rõ lợi hại trong đó.
“Vậy theo ý của Công tử lão phu nên làm gì bây giờ?” Ông ta hỏi thăm dò.
“Chuyện đã đến bước này, ta và ông đều đã mất năng lực tài cán, chỉ là ta đoán chừng Thái hậu đang thầm muốn dùng thân phận cung tần bình thường đưa Lý thị đi chôn cất qua loa cho xong việc, vì để nghĩ cho ngày sau, Thừa tướng nên khuyên can bà ấy”.
Lữ Di Giản gật đầu, “Nếu Thái hậu không bận tâm đến hậu nhân Lưu gia của bà, lão phu cũng không thể nói được gì, nhưng nếu bà còn nhớ đến hương khói của Lưu gia, thì quả thực cũng nên hậu táng Lý thị kia”.
“Ta cũng có ý này, Lý thị chính là mẹ ruột của Hoàng thượng, hôm nay nếu không làm lễ tang, khi ngài ấy nắm quyền triều chính chắc chắn sẽ tìm người trị tội”. Nếu Lữ Di Giản có thể ra mặt thuyết phục Lưu Nga, an bài dùng đại lễ chôn cất, ngày sau cho dù Lưu Nga qua đời mà Triệu Trinh biết được thân thế, ít nhiều cũng sẽ vì ông ta từng hậu táng ẫu thân của Hoàng đế mà trong lòng mang vào cảm kích.
“Quyết định vậy đi, ngày mai lão phu lập tức vào cung gặp Thái hậu đưa ra đề nghị dùng nghi thức khâm liệm của nhất phẩm cho Lý thị, cũng thỉnh cầu lo việc tang ma tại điện Hoàng Nghi”.
Bạch Thế Phi nghĩ nghĩ, “Tốt nhất là có thể cho Lý thị mặc trang phục đội mũ Hoàng hậu, lúc đưa vào quan tài thì đổ đầy thủy ngân để bảo vệ di thể”.
Lữ Di Giản cả kinh, “Chẳng lẽ Công tử lo lắng ngày sau Hoàng thượng biết được sẽ mở quan tài kiểm tra thực hư ư?”
“Dựa vào tính tính cẩn thận tỉ mỉ của Hoàng thượng, đến lúc đó, cho dù có nghe xong mọi lời đồn, cũng không bằng chính mắt nhìn thấy”.
“Lão phu đã biết nên làm thế nào rồi.”
Bạch Thế Phi nén buồn bực mà khẽ thở dài, chỉ mong gắng sức bù vào sửa sai kịp lúc đừng bị quá muộn, cũng không hề ở lâu, đứng dậy cáo từ Lữ Di Giản, lúc hắn xoay người đi Lữ Di Giản giật giật khóe môi, dường như còn có lời muốn nói, cuối cùng lại vẫn nuốt trở vào, chỉ im lặng tiễn hắn ra ngoài.