Xương Sườn

Chương 49: Anh sẽ luôn ở bên cạnh em




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: An Nhiên

Biên tập: Iris

imagine 83

Đổng Mặc bị Ôn Hành Viễn kéo đi vài bước, do dự một lát cuối cùng vẫn dừng chân lại. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị đông lạnh đến mức đỏ bừng, trong lòng tựa như thủy triều, mãi không thể bình tĩnh lại. Dưới tình huống thế này, trong đầu cô sinh ra ý nghĩ chạy trốn. Cô đột nhiên sợ hãi, cô là vợ của Ôn Hành Viễn.

Sự do dự của Đổng Mặc, Ôn Hành Viễn đã sớm nhìn ra. Tâm lý mẫu thuẫn của con gái anh không hiểu rõ lắm, nhưng cho dù cô nghĩ ngợi cái gì, quan hệ của bọn họ là sự thật, một ngày nào đó cũng sẽ có người phát hiện ra.

“Đổng Mặc, ngẩng đầu nhìn anh này!” Ôn Hành Viễn đến gần bên người cô, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô. Đợi vài giây vẫn không thấy Đổng Mặc có phản ứng gì, anh dứt khoát cúi người, cúi đến sát mặt cô. Anh bất ngờ tiến sát lại khiến Đổng Mặc giật mình, sững sờ vài giây. Thời điểm cô đang muốn nói chuyện, chợt thấy anh hôn nhẹ lên khóe miệng cô một cái. Vẻ mặt anh mang theo ý cười, chăm chú nhìn cô và nói: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Trong bóng đêm dày đặc, Đổng Mặc nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia, đột nhiên lại cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, Đổng Mặc im lặng một lúc, sau đó gật đầu. Khóe miệng cũng không nhịn được cong lên, nụ cười yếu ớt kia tựa như xoáy nước, càng ngày càng hiện rõ.

Ở phía trước, cả đội đã kết thúc công việc chuẩn bị quay về đội. Nhìn thấy Đổng Mặc và Ôn Hành Viễn đang đi về phía này, mọi người đứng chờ một lúc. Vưu Nhiên đã lên chiếc xe chở thi thể nạn nhân, ngồi cùng ghế với Phương Dĩ Nam.

“Kia là cái gì vậy!” Trong đám người, bỗng nhiên có người chỉ vào cái thùng rác bên cạnh đường, ngạc nhiên kêu lên. Giọng người kia rất lớn, nhiều người nghe thấy liền nghĩ là phát hiện ra manh mối gì, liền chạy về phía đồ vật kia.

Nhìn thấy đồ vật kia, người đồng nghiệp nhíu mày, đeo bao tay vào nhặt đồ vật kia lên, lấy đèn pin chiếu vào, trên mặt rõ ràng hiện lên ba chữ: chứng nhận kết hôn.

“Có phải là của người chết hay không ? Mau xem xem chồng của nạn nhân là ai?”

Bấy giờ, mọi người đã chạy tới nơi, có người nhanh chóng lên tiếng nhắc nhở. Người đồng nghiệp đang cầm đồ vật kia nghe thấy tiếng nhắc nhở liền mở quyển sổ màu đỏ ra xem. Nhìn thấy người kia hơi quen, liền nghiêng đầu nhìn những người còn lại, trêu trọc nói: “Không ngờ nạn nhân lại giống Đổng Mặc.” Vừa nói xong, anh ta liền bị một người đánh vào gáy. Anh ta tức giận, quay lại nhìn, định mắng thì người kia lại nói: “Cài gì mà khá giống Đổng Mặc. Đây rõ ràng là Đổng Mặc mà.”

“Đổng Mặc?”

Anh ta ngạc nhiên, đoạt lấy tờ giấy chứng nhận, quan sát rất cẩn thận. Khi nhìn ảnh chụp, người đàn ông bên cạnh càng làm anh ta khiếp sợ hơn. Càng nhìn càng thấy không đúng, anh ta hỏi: “Chẳng lẽ tôi bị hoa mắt?”

“Không chỉ cậu bị hoa mắt, mà tất cả chúng ta đều bị hoa mắt.” Đám người phía sau anh ta cùng lên tiếng. Mọi người nhìn nhau, sau đó tất cả cùng hết lên một câu: “Tôi không tin! Đội trưởng Ôn kết hôn với Đổng Mặc?”

Đối với Đổng Mặc mà nói, bây giờ, việc tới gần đám người kia càng làm cô cảm thấy thấp thỏm. Trước đây, cô thật sự không ngờ quan hệ của cô và anh lại khiến cô xấu hổ và ngượng ngùng như vậy. Mà anh, vẫn bình tĩnh như thường, đi trước cô, vừa đi vừa mỉm cười động viên cô. Khi hai người không còn cách xa đám người kia, tiếng xì xào bàn tán dần nhỏ lại. Mọi người ai cũng mặt mày hớn hở, xoa tay, làm tư thế chuẩn bị tra khảo hai người.

Thế nhưng, Ôn Hành Viễn đã chủ động nói trước, nhằm ngăn chặn hành động tra khảo của bọn họ: “Rất xin lỗi. Do có vài nguyên nhân nên không cho mọi người biết chuyện của tôi và Đổng Mặc, mọi người đừng để trong lòng. Việc bây giờ cần làm là phải giải quyết xong vụ án này, sau đó nhắc chuyện của tôi cũng chưa muộn.”

Anh chỉ cần nói vài ba câu đã thành công chặn được miệng mọi người. Sau đó, anh kéo Đổng Mặc đi đến nhà Phương Dĩ Nam, vừa đi còn không quên quay đầu chỉ đạo bọn họ:

Các cậu quay về cục trước đi.”

Đổng Mặc nhìn xe cảnh sát lần lượt rời đi hết, trong lòng bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ôn Hành Viễn để ý vẻ mặt và hành động này của cô, liền bật cười, đưa tay vuốt tóc cô: “Chẳng lẽ anh không tốt ư? Có vẻ em không muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta.”

Đổng Mặc nghĩ anh hiểu lầm, liền bật cười lắc đầu: “Không phải, chú làm tốt mà.” Có thể ở bên chú Ôn, đó là một vinh hạnh, trái lại chính cô, sợ là…

Anh kéo cô sát người mình, nhẹ nhàng nói : “Em cũng tốt lắm!”

“A! Chú Ôn!” Anh vừa dứt lời, hai người nghe thấy tiếng hét chói tai của cô bé gần đó. Đổng Mặc giật mình, quay mặt qua thì nhìn thấy Phương Dĩ Nam, hai tai cô lập tức đỏ bừng. Ôn Hành Viễn cười cười, cô bé đang bị Phương Dĩ Nam giữ chặt lại, ngồi xổm xuống, vươn hai tay ra gọi: “Bé Nấm!”

“Cậu, mau buông cháu xuống!” Nấm giãy khỏi người Phương Dĩ Nam, rồi chạy nhanh về phía Ôn Hành Viễn. Sau khi ôm lấy anh, cô bé dùng ánh mắt tò mò nhìn Đổng Mặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mập mạp của cô bé hiện lên vẻ không vui, nói: “Chú Ôn, chị này là ai thế? Sao vừa nãy chú lại ôm chị ấy?”

Ôn Hành Viễn bật cười, vừa nãy anh không ôm Đổng Mặc mà. Cô bé này thật sự có tài năng bịa chuyện.

“Con là vợ chú Ôn hả?” Phương Dĩ Nam không vui, liếc mắt nhìn Ôn Hành Viễn. Tốt xấu gì hai người cũng là bạn thân, lại là đồng nghiệp nhiều năm, vậy mà chuyện kết hôn cũng giấu mình, chuyện này làm cho anh cực kỳ không vui. Nhất là hiện tại, chỉ còn mình anh độc thân. Nếu sau này mẹ anh tiếp tục giục kết hôn thì ngay cả cái cớ cuối cùng là Ôn Hành Viễn cũng không thể lấy ra nữa. Anh quả là khổ sở.

Bé Nấm vừa nghe chú Ôn có vợ, hai mắt rưng rưng, khóc to: “Vậy có phải sau này chú Ôn không còn muốn ôm Nấm nữa không?” Trước đây, bé từng nghe cậu nói, nếu có vợ thì cậu sẽ không ôm Nấm nữa. Vậy có phải chú Ôn có vợ rồi, cũng sẽ không bế Nấm nữa phải không?

Thấy cô bé khóc, Ôn Hành Viễn lập tức vỗ lưng cô bé, bật cười: “Chú Ôn vẫn ôm con mà. Bé Nấm dễ thương như vậy, sao chú Ôn lại không ôm con chứ!”

Đổng Mặc nhìn cô bé và anh, trong lòng đột nhiên thấy vui vẻ. Hai hàng lông mi bé Nấm còn đọng nước mắt, mái tóc xoăn tự nhiên buông xõa trên đôi vai nhỏ, càng khiến người ta yêu thương.

“Chuyện của hai người có bao nhiêu người biết? Haiz, đợi xong vụ án này, phải hỏi tội hai người mới được.” Phương Dĩ Nam đón Nấm từ trên tay anh. Sau khi vất vả dỗ cô bé vào nhà, ba người mới nói đến vụ án mạng. Vừa nhắc, sắc mặt cả ba người đều trầm xuống.

Khi anh và cô trở lại cục, những đồng nghiệp khác đã về, thực hiện theo đúng lời của Ôn Hành Viễn, tập trung làm việc của mình, đem chuyện của Đổng Mặc và đội trưởng Ôn tạm thời để qua một bên, chờ sau khi vụ án kết thúc mới có thể bùng nổ. Đổng Mặc không nhìn thấy Tống Ninh, hỏi những người khác cũng không biết cô ấy đi đâu. Hỏi không được, cô đành bắt đầu tiếp tục công việc của mình.

Tống Ninh đang đi một mình trên đường, vẻ mặt hoảng loạn, nước mắt tuôn ra nước lũ. Trong đêm khuya, không người càng khiến người ta không thể tự kìm nén. Mặc dù, lúc bắt đầu cô ấy đã rất cố gắng kiềm chế nó, nhưng không có cách nào khiến nó dừng lại, vì vậy chỉ có thể vừa đi vừa để mặc nó rơi xuống.

Tống Ninh cảm thấy mình như đang đứng bên bờ vực sâu thẳm, chỉ hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy vực sâu không đáy kia, chỉ thoáng không để ý là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Cả thể xác và tinh thần đều đang phải chiến đấu hết sức. Từng cảnh như hiện ra trước mắt cô. Tình cảm mà cô cố gắng cất giấu bao nhiêu năm, trong một buổi chiều liền biến thành một trò cười lố bịch. Tình cảm mà cô cẩn thận gìn giữ bao nhiêu năm trong một biểu chiều đã tan thành mây khói. Sao cô có thể cam tâm được?

Nhất là Đổng Mặc, đến bây giờ đều không tiết lộ chuyện tình cảm, ngay cả nói cũng ít; thậm chí cô đã nghĩ rằng mình hiểu nhầm Đổng Mặc, còn có ý định dù phải xin lỗi bằng bất cứ giá nào. Thế nhưng hiện tại thì sao? Cảm giác như mình bị ăn một cái tát.

Tống Ninh đứng ở trên đường, nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên, biết là đồng nghiệp đang về cục. Vì không muốn bị mọi người phát hiện nên theo bản năng, cô chọn đi vào một con ngõ nhỏ. Bộ dạng chật vật hiện giờ, cô không muốn ai nhìn thấy, nhất là người trong đội. Cô không muốn bất kỳ ai biết mình bị Đổng Mặc đánh bại, cũng không muốn ai biết cô đau khổ chờ đợi Ôn Hành Viễn lâu như vậy để đến cuối cùng bị anh đối xử thế này, càng…

Trong đầu cô không ngừng hiện lên những suy nghĩ oán hận, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng xương bị đánh gãy một cách thê thảm. Cô khựng lại, nhanh chóng quay người lại nhìn, cảnh trước mặt khiến cô buồn nôn.

Một người mặc áo bành tô màu đen, đội một chiếc mũ đen đang ra sức nện búa vào đầu một cụ già. Dường như nhận ra sự có mặt của Tống Ninh, hắn ngừng lại, bật người bỏ chạy vào một con đường nhỏ khác. Tống Ninh bừng tỉnh, định đuổi theo hung thủ nhưng mới chạy được vài bước liền dừng lại, nhanh chóng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu và canh sát, thông báo địa điểm xảy ra vụ án.

Tên tội phạm đã chạy mất, cô đành phải quay lại, vội vàng chạy đến chỗ nạn nhân. Tống Ninh ngồi xổm xuống, cởi khăn quàng cổ của mình ra, bắt đầu sơ cứu cho nạn nhân, rồi chạy đến gõ cửa từng nhà.

“Xin hỏi nhà anh có phải vừa có một người lớn tuổi đi ra ngoài không?”

Cô chạy đến từng nhà, gõ cửa và đều hỏi như vậy. Mãi đến khi gõ cửa một nhà trên tầng bảy mới có một chàng trai ra mở cửa, là một cô gái thở hổn hển, nghi ngờ hỏi: “Cô là?” Nhưng khi nhìn bộ quân phục trên người cô gái, chàng trai lập tức đứng thẳng người.

“Xin hỏi nhà anh vừa rồi có người lớn tuổi nào đi ra ngoài không?”

“Có, là bà nội tôi. Bà vừa đi ra ngoài lấy ít đồ.” Chàng trai dường như nhận ra có chuyện không ổn. Lúc nãy bà nội anh ta ăn hơi nhiều nên muốn đi dạo, đúng lúc nhớ ra báo giao sáng nay còn chưa mang vào, nên mặc cho cháu trai ngăn cả, bà cụ nhất quyết đi ra ngoài.

“Nhanh lên, bà nội…bà nội anh…đã xảy ra chuyện.” Tống Ninh hổn hển nói. Vừa nghe xong, chàng trai như bị sét đánh ngang tai, vội vàng lao xuống cầu thang.

“Bà nội, bà nội.”

Chàng trai thấy bà nội mình nằm trên mặt đất, liền nhào đến, lay người bà cụ, gọi to: “Bà ơi, bà, bà mau tỉnh lại đi.”

Tống Ninh chạy theo sau, thấy anh ta như vậy, liền giữ anh ta, an ủi: “Hãy bình tĩnh, tôi đã gọi xe cấp cứi. Đi di chuyển bà ấy.”

Chàng trai dần dần mất lí trí, cô sắp không khống chế được anh ta, sợ rằng anh ta sẽ gây bất lợi cho nạn nhân, cho nên đành phải giữ chặt anh ta lại. Lát sau xe cứu thương chạy đến.

Nhận được tin một bà cụ bị sát hại, nhóm người Ôn Hành Viễn lập tức xuất phát đến hiện trường. Vừa mới rời vụ án mạng bên kia, bên này đã có người báo án, khiến cho mọi người không có lấy một phút để thở. Vưu Nhiên báo cáo vụ án cho cục trưởng Mã, xin điều thêm người đến hiện trường. Một đội sẽ đi tuần tra xung quanh khu vực xảy ra hai vụ án, một đội sẽ đi điều tra ở các khu dân cư lớn nhỏ xung quanh, những người còn lại sẽ đi cùng Ôn Hành Viễn.

Vụ án này cũng không tìm được manh mối quan trọng, tất cả phải khai thác qua Tống Ninh,  người duy nhất nhìn thấy hung thủ. Mà lúc ấy, Tống Ninh vốn không có chuẩn bị tâm lý sẽ giáp mặt với hung thủ, cô chỉ biết là, hung thủ thân hình cao lớn, mặc áo bành tô màu đen, đội mũ màu đen. Do trời rất tối nên cô căn bản không thể nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ.

Khi ấy, cô chỉ nghe thấy tiếng bà lão, quay đầu thì thấy hung thủ đang giơ búa nện vào bà lão. Có lẽ do bị giật mình nên hung thủ bỏ chạy. Tống Ninh vốn định đuổi theo, nhưng tính mạng bà cụ quan trọng hơn nên cô đành dừng bước, gọi cấp cứ. Đến khi đứng dậy thì đã không còn thấy bóng dáng hung thủ.

“Vì sao cô lại ở đây?” Sau khi nghe Tống Ninh kể lại chuyện vừa rồi, Vưu Nhiên đột nhiên hỏi vặn một câu. Tống Ninh giật mình, đáp: “Vì chút chuyện riêng. Đội phó, tôi thấy chuyện tôi ở đây không có liên quan gì đến…”

“Căn cứ vào đôi giày nam cỡ 42 được tìm thấy trên mái nhà trong vụ án sát hại học sinh trung học lần trước, bước đầu suy đoán hung thủ là một người đàn ông cao lớn, hung khí gây án là chày và búa. Từ những vết thương mà hung thủ gây ra cho nạn nhân, có thể đoán ra sức lực của hung thủ rất lớn. Và dựa theo dáng người và độ mạnh yếu để suy đoán, hung thủ chắc chắn là người đã từng có tiền án.”

Vưu Nhiên không để Tống Ninh nói hết câu, đã lên tiếng ngắt ngang lời cô ấy. Tống Ninh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Vưu Nhiên. Cô siết chặt hai tay, cố gắng quay đầu đi, dường như tất cả dây thần kinh trong người cô đang ra sức kêu gào.