Xương Sườn

Chương 29: Hung thủ thật sự




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Galanthus

Biên tập: Đằng Yên

images 31

Chúng ta đều rất yếu đuối, cũng đều rất mạnh mẽ, nếu chúng đã cùng tồn tại, tại sao chúng ta cứ phải che dấu một trong hai?

Tống Ninh đang ngồi trong phòng họp, bên trong cũng đã có không ít người đang ngồi, một số người cố ý đến bởi vì cục trưởng Mã cũng tới. Họ có nghe nói hôm qua Đổng Mặc đã phản bác lại lời của Tống Ninh, hôm nay mới cố ý tới đây xem tiến triển của vụ án. Nếu hôm nay Đổng Mặc vẫn không có một kết luận thuyết phục thì chỉ sau mấy ngày làm việc đã có thể kết án, mọi người hầu như đều nghiêng về phía Tống Ninh. Với lại cho tới bây giờ, người phụ trách vụ án này là Ôn Hành Viễn còn chưa tỏ thái độ gì. Vì thế hiện tại trung tâm sự phát triển của vụ án này chính là Đổng Mặc.

Tuy nhiên, thời gian họp đã trôi qua được mười phút nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Đổng Mặc, gọi điện thoại cho cô cũng không được, mà ngay cả Ôn Hành Viễn cũng nhíu mày, lấy điện thoại trên bàn gọi cho Đổng Mặc.

Đổng Mặc đang vội vàng lái xe nên điện thoại rung trong túi áo cũng không biết. Đặc biệt là khi xe đến cầu Kiều, tiếng ồn ào của còi xe và tiếng động cơ khiến cô không phát hiện ra, đến khi qua cầu cô mới biết.

Cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy là chú Ôn cô nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Chú Ôn, xin lỗi, cháu đến muộn một lát, cháu sắp tới cục rồi.”

Ôn Hành Viễn đang muốn hỏi thì đã nghe thấy Đổng Mặc giải thích, đành phải dặn dò một câu đi đường cẩn thận sau đó cúp điện thoại, giải thích cho mọi người. Trong đó có một vài người dường như đang chờ xem Đổng Mặc lúng túng như thế nào, trong mắt họ, việc Đổng Mặc đến muốn khiến cho cục trưởng phải chờ thật là khiến người ta không thể hiểu nổi.

Đổng Mặc chạy như bay tới phòng họp, vội đến mức còn không kịp thở. Nhìn thấy phòng hợp có nhiều người thì cảm thấy rất lo lắng, cúi đầu xin lỗi vì đã đến muộn. Tóc tai cô hỗn độn, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cô vội nhìn Ôn Hành Viễn. Vừa nhìn thấy anh, cô bất giác cảm nhận được một cảm giác an tâm tồn tại, vì thế dần yên lòng hơn, ngại ngùng đứng bên cạnh Ôn Hành Viễn.

Thấy Đổng Mặc đã tới đây, mọi người cũng dần im lặng. Tống Ninh nhìn chằm chằm Đổng Mặc, chủ động đến bên cạnh cô, mỉm cười: “Tôi vẫn mong kết luận của cô. Tất nhiên đêm qua tôi cũng đã nghĩ qua nhưng kết luận này cũng đã bị tôi loại trừ, bởi vì nó hoàn toàn không thuyết phục.”

Đổng Mặc im lặng điều chỉnh lại tâm trạng, lấy cái đĩa trong túi áo đặt lên bàn, tiếp đó liền bỏ vào máy tính đã được kết nối. Đợi đến lúc đèn trong phòng đã tối hơn, cô mới mở miệng: “Trước mắt từ những bằng chứng và quá trình điều tra, ba nghi phạm trên bản báo cáo sớm đã có thể loại trừ, chỉ còn lại nghi phạm lớn nhất mà ngày hôm qua Tống Ninh đã đề cập đến là Vưu Văn, nhưng tôi cho rằng, so với Vưu Văn, nghi phạm lớn nhất chính là Vưu Chi Nguyên.”

Cô vừa dứt lời, không khí trong phòng họp trở nên rất ồn ào, câu trả lời này khiến cho nhiều người khó có thể tưởng tượng được. Cục trưởng Mã nhìn cô nhưng tâm trí sớm đã bay ra khỏi phòng họp, Ôn Hành Viễn nhìn qua có vẻ rất bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng anh đang cảm thấy rất vui vẻ. Đổng Mặc và anh quả nhiên có suy nghĩ giống nhau.

Mà Tống Ninh đầu tiên hơi bất ngờ sau đó bỗng nhiên bật cười: “Tự sát?”

“Hiện trường cho thấy Vưu Chi Nguyên chết vì bị bắn, nơi trúng đạn ngay ở não phía bên phải. Theo lẽ thường mà nói, nếu ông ta tự sát thì sau khi chết khẩu súng sẽ rơi xuống mặt đất chứ không thể nào được nắm chặt trong tay của nạn nhân như vậy. Đây chẳng lẽ không phải là dấu hiệu cho thấy ông ta bị giết sao? Trong lúc hoảng loạn, kẻ giết người có thể muốn tạo hiện trường giả là tự sát nhưng lại đặt nhầm cây súng sang tay trái. Hơn nữa lúc ấy trên bàn còn có chữ “Mộc” bằng máu, nạn nhân chết do một viên đạn bắn vào đầu, trong vòng khoảng 14 giây sẽ mất đi ý thức, cũng có thể xem là đã chết. Mà trong vòng 14 giây này cũng đủ để ông ta viết xong một kí tự đầy đủ không phải sao? Nếu theo cô nói là tự tử, có nghĩa là ông ta đã viết từ trước đó, nhưng nếu muốn đổ lỗi sao ông ta lại viết rõ ràng trên bàn như vậy. Kẻ ngốc cũng biết sẽ bị kẻ đó nhìn thấy. Có lẽ hung thủ muốn đổ tội cho người khác.”

Giây tiếp theo Tống Ninh liền đưa ra hàng loạt nghi vấn, khiến cho mọi người hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của cô ấy. Không phải cô chưa từng nghĩ đến trường hợp tự sát nhưng chính bởi những nghi vấn không thể giải thích rõ ràng này mà cô đã loại trừ trường hợp đó. Với lại, cô còn không thể tìm ra động cơ khiến Vưu Chi Nguyên tự sát, một người đàn ông thành công như thế, ở trên hàng triệu người sao có thể dễ dàng tự sát chứ?

Đổng Mặc ghi nhớ tất cả những nghi vấn của Tống Ninh trong lòng, bởi mấy vấn đề này chắc chắn là cô đã từng nghĩ qua. Cô sắp xếp tổ chức lại ngôn từ trong đầu rồi mới nói: “Về suy đoán tự sát này, chắc hẳn không phải chỉ có tôi nghĩ đến, hơn nữa có lẽ hầu hết đều không thể giải thích thủ pháp tự sát của ông ta nên không tiếp tục suy nghĩ một cách thấu đáo. Có thể giải thích như vậy. Đầu tiên, người chết cũng không phải quá lùn, chỉ cần ngồi trên ghế như vậy, trước đó dùng tay phải viết chữ bằng máu xong, sau đó tay phải đặt tại vị trí kia, lưng hơi gù xuống” Đổng Mặc vừa giải thích vừa lấy một cái ghế cao tương tự, sau đó tự mình ngồi xuống: “Đầu hướng xuống nghiêng về phía bên phải, tay trái dùng súng vòng qua chân trái, lúc đó từ dưới hai chân hướng về phía trước mà bắn thì sẽ có hiệu quả như vậy.”

Cô nói xong, duy trì động tác kia vài giây mới đứng lên, ánh mắt hướng về chú Ôn đang đứng đối diện cách đó không xa. Ôn Hành Viễn cười cười nhìn cô, gật đầu một cái.

Nháy mắt mọi người trong phòng đều lâm vào trạng thái trầm tư suy nghĩ, Tống Ninh cau mày hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi: “Nếu theo như suy nghĩ của cô, động cơ tự sát của Vưu Chi Nguyên là gì? Ông ta không giống vợ ông ta, ông ta không bị bệnh tâm thần, hơn nữa còn là một thương gia đứng trên rất nhiều người, dưới tay có không biết bao nhiêu công ty con. Ngoại trừ quan hệ trong gia đình không được như ý, ông ta hoàn toàn không có lý do gì để tự sát.”

Đổng Mặc vừa vặn nắm lấy điểm mấu chốt kia: “Mấu chốt chính là do quan hệ gia đình.” Cô nói đến điều này không khỏi liếc về phía Vưu Nhiên đang ngồi ở một góc sáng, hy vọng cô ấy có thể tự mình đứng ra nói với mọi người, thân thế của cô ấy chắc chắn có thể khiến mọi người tin tưởng, tim Đổng Mặc đập mạnh, tiếp tục nói: “Mặc dù quan hệ giữa người chết và con trai con gái ông ta đều không tốt, thậm chí con gái ông ta còn nhất định đoạn tuyệt quan hệ cha con. Người vợ thứ hai của ông ta – Quý Văn Huyên cũng đã nhảy tầng tự sát thời gian trước đó, theo như tôi biết, sinh hoạt cá nhân của bà ta không bị hạn chế, trước đó còn có quan hệ cùng nghi phạm Khổng Dẫn một thời gian dài. Theo như thư kí của nạn nhân nói, sau khi chuyện giữa Quý Văn Huyên và Khổng Dẫn bị Vưu Chi Nguyên phát hiện, ông ta thường xuyên nổi giận ở văn phòng, thậm chí còn tuyên bố muốn giết Quý Văn Huyên, đuổi ra khỏi nhà.”

“Quý Văn Huyên tự sát là vì tìm hiểu về căn bệnh của mình.”

Đổng Mặc vừa dứt lời, giọng Vưu Nhiên bỗng nhiên vang lên, ánh mắt mọi người đều hướng về phía cô ta. Chỉ thấy Vưu Nhiên rất bình tĩnh nhìn Đổng Mặc, cô ta vừa nói vừa nhớ lại ngày trước khi Quý Văn Huyên chết. Chuyện đã như vậy, thân thế cô ta là gì cũng không còn quan trọng, thân là người đứng giữa vụ án này, cô ta muốn đem sự thật trình bày trước mắt mọi người, vả lại việc này còn liên quan đến Vưu Văn có phải là hung thủ hay không.

Hôm đó đúng là ngày mà người trong đội cảnh sát tới đưa cho cô một số tài liệu sơ yếu lí lịch. Khi cô ở dưới nhà trọ thì gặp Quý Văn Huyên mang theo hành lí, vẻ xinh đẹp gọn gàng hàng ngày của bà ta đã không còn, trên trán dùng băng gạc quấn vài vòng, mũi cũng có một vết xanh tím.

Mấy năm qua, cô ta và Quý Văn Huyên chưa từng nói một lời thừa thãi, từ khi Quý Văn Huyên bước vào Vưu gia cô bắt đầu nghĩ cách ra ngoài, hai người giống như nam châm cùng cực, vĩnh viễn bài xích lẫn nhau. Cho nên lần này Quý Văn Huyên chủ động tìm đến nhà mình cô ta rất kinh ngạc, bình thường cô ta đã không mang theo vẻ mặt ôn hoà, bây giờ lại càng nghiêm túc.

Quý Văn Huyên sợ bản thân chưa kịp mở miệng đã bị đuổi ra ngoài nên vừa nhìn thấy cô đã vội vàng nói: “Cô hãy xem như đang giúp đỡ một người xa lạ được không? Tuy tôi biết cô không muốn gặp Vưu Văn nhưng bây giờ nó đã không còn đường lui, bị người ta đòi nợ khắp nơi không nói, cha nó cũng đã mặc kệ sống chết của nó. Tôi biết cha cô hàng tháng đều gửi tiền vào tài khoản tiết kiệm của cô, tôi cũng không còn cách nào khác nên mới đến cầu xin cô.” Bà ta không tiếc lời khẩn cầu Vưu Nhiên, cô nghe xong mới biết được bà ta đến là vì Vưu Văn.

Trước đó Vưu Văn cũng đã rất nhiều lần đến nhờ cô giúp đỡ nhưng Vưu Nhiên lấy lí do là không có quan hệ mà từ chối. Vì cô không nghĩ đến chuyện dùng tiền mà Vưu Chi Nguyên gửi cho cô, cũng không muốn có một chút liên qua nào đến Vưu Văn, càng không muốn đặt mình vào việc buôn bán cạnh tranh vô nghĩa đó.

Quý Văn Huyên thấy cô im lặng suy nghĩ, tưởng rằng đã có hy vọng vay tiền, đang chuẩn bị nói tiếp thì đã bị Vưu Nhiên ngắt lời: “Trên người bà làm sao vậy?”

Vưu Nhiên nhìn đến khuôn mặt đầy vết thương của Quý Văn Huyên, ngay cả trên cách tay cũng rải rác đầy vết bầm tím của máu đông tụ lại.

Quý Văn Huyên chỉnh lại quần áo của mình: “Cha cô biết chuyện của tôi và người đàn ông khác nên tôi bị đuổi ra đây. Vì chuyện này chắc chắn ông ấy sẽ không giúp Vưu Văn nên tôi mới tới tìm cô. Nếu cô không giúp đỡ, chưa biết chừng ngày nào đó Vưu Văn lại bị đám côn đồ đánh đến chết, coi như tôi cầu xin cô được không?”

Vưu Nhiên nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy nước mắt của Quý Văn Huyên, lạnh nhạt nghĩ, người phụ nữ này nhiều năm qua có biết bao nhiêu người đàn ông tranh giành, vì sao đến thời khắc quan trọng lại không có ai đưa tay ra giúp đỡ? Sao lại phải tìm đến một người ngoài không có liên quan như cô chứ? Nói ra cũng thật châm chọc.

Cô cảm thấy mình không cần chỉ vì một chút đồng cảm mà phá vỡ nguyên tắc của mình, Vưu Văn sống như thế nào là việc của cậu ta, lúc trước lựa chọn con đường kinh doanh này thì cũng phải chuẩn bị trước tinh thần. Hơn nữa, đối với Quý Văn Huyên cô không nghĩ ra bất cứ lý do gì để giúp người phụ nữ này.

Quý Văn Huyên nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Vưu Nhiên, bàn tay đang nắm lấy cảnh phục của cô bỗng nhiên buông lỏng. Thấy Vưu Nhiên không hề quay đầu lại tiến về phía trước, bà ta thấy quýnh lên liền nói: “Tôi tạm thời vẫn ở căn phòng trước đây đã ở, tôi sẽ đợi cho đến khi cô đồng ý giúp đỡ mới thôi.” Nhìn thấy Vưu Nhiên không đáp lại gì, bà ta tức giân liền quát lên: “Tôi xin cô, xin cô hãy cứu Vưu Văn, nếu cô vẫn vô tình không chịu giúp, tôi có chết cũng không tha cho cô.”

Lúc đó Vưu Nhiên cũng không hề ngoảnh lại nhìn Quý Văn Huyên đã bị ép đến điên cuồng phía sau.

Vưu Nhiên trình bày những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, nhìn Đổng Mặc mới chấm dứt: “Cho nên, nguyên nhân phát bệnh chính là Vưu Chi Nguyên, nhiều năm qua bạo lực gia đình trong Vưu gia chưa bao giờ gián đoạn.” Mặc dù từ sau cái chết của Quý Văn Huyên trong lòng cô vẫn không thoát khỏi cảm giác áy náy đó, nhưng cô lại không dám đem một chút hối hận trong lòng nói ra, vì cô sợ rằng nỗi hối hận đó sẽ dần lớn lên, nuốt chửng lấy cô.

Cô gằn từng tiếng gọi cả tên họ của cha mình, mọi người xung quanh đều đăm chiêu suy nghĩ, chỉ có Ô Hàng vẫn nhìn chăm chăm vào người phụ nữ ngoài mặt bình tĩnh lạnh lùng đang đứng bên cạnh đèn chiếu. Trong lòng anh sinh ra một cảm giác không nỡ, thậm chí anh còn muốn chạy lên chặn miệng cô lại, anh biết, gia đình vẫn luôn là vùng cấm địa trong lòng Vưu Nhiên, giờ phút này cô có thể bình tĩnh nói ra như vậy, ai có thể biết trong lòng cô khó chịu đến thế nào, chỉ là tất cả những cảm xúc này. Từ nhỏ cô ấy đã che giấu rất tốt chưa bao giờ biểu hiện lên trên mặt.