Anh nói không chính là có.
Cho nên bát cơm chiên trứng đó, cuối cùng Thẩm Kiều vẫn bỏ thêm cay.
Thẩm Vọng ăn một miếng đã buông đũa, đi rót cốc nước, ngửa đầu uống hết.
Thẩm Kiều chớp chớp mắt, xem ra lần này không cần là thật sự không cần.
Cô đứng lên: “Cháu đi làm cho chú bát khác.”
Anh buông cái ly: “Không cần.”
Thẩm Kiều do dự: “Lần này không cần là thật sự không cần hay là giả vờ không cần?”
Thẩm Vọng hơi chau mày nhìn cô.
Thẩm Kiều ánh mắt vô tội đối diện với anh.
Thẩm Vọng trầm mặc một lát, thế nhưng cũng hiện ra vài phần bất đắc dĩ: “…… Thật sự không cần.”
Bát cơm chiên trứng đó anh ăn hết, tuy rằng nước uống cũng đủ để cho Thẩm Kiều uống một tuần.
Cô hỏi: “Thật sự cay lắm ạ? Nhưng cháu không cho nhiều lắm mà, chỉ một thìa nhỏ.”
Thẩm Vọng không nói chuyện.
Thẩm Kiều tự ngồi ở kia nghi hoặc một hồi, sau đó bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Có phải chú nhỏ không ăn được cay không?”
Người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, cô còn phải mãi mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thẩm Vọng không để ý cô, đứng dậy muốn đi.
Đi chưa được hai bước lại dừng lại.
Anh từ túi quần lấy ra một cái hộp nhung tơ, ném trên bàn, không nói một lời đi lên lầu.
Thẩm Kiều hỏi anh: “Cho cháu ạ?”
Anh không nói lời nào.
Thẩm Kiều coi như anh cam chịu, cầm hộp tới mở ra xem.
Là một cái kim cài áo, kim cài áo hồ ly.
Cô cười nói: “Sao chú nhỏ lại tặng chính mình cho cháu.”
Thân mình Thẩm Vọng cứng đờ.
Anh ngừng ở đó, chậm chạp không có phản ứng, không nói tiếp, cũng không phản bác.
Thẩm Kiều cài kim cài áo lên ngực: “Chú nhỏ là muốn cháu mỗi ngày đều đặt chú trong lòng sao?”
Lời nói của cô cũng không có ý gì khác, thuần túy chỉ là vui đùa một chút.
Nhưng Thẩm Vọng lại giống như bị chọc thủng tâm tư, vội bước nhanh hơn trở về phòng.
Lúc đóng cửa hơi dùng sức, mang theo chút thẹn quá hoá giận. Cũng may căn nhà này đủ rắn chắc, không đến mức bị cửa đập đến tan thành từng mảnh.
Thẩm Kiều may mắn thầm nghĩ.
Cái kim cài áo đó hầu như ngày nào Thẩm Kiều cũng đeo, Kiều Nguyễn nhìn thấy thì hỏi ai tặng.
Thẩm Kiều nói là chú nhỏ đưa.
Kiều Nguyễn có vài phần ngoài ý muốn.
Vốn tưởng rằng nhiều năm như vậy không gặp, hơn nữa với tính trầm mặc của Thẩm Vọng, còn tưởng rằng tình cảm chú cháu của bọn nó đã sớm bị thời gian mài mòn hết.
——-
Tiểu Viện lại chia tay, lần này thời gian còn ngắn hơn lần trước, chỉ có nửa tháng.
Cô không khóc, ngược lại tức giận muốn chết.
“Tớ lúc trước thật là mắt bị mù mới có thể ở bên một người như vậy!”
Từ lâu Thẩm Kiều đã cảm thấy người này không ra gì, thậm chí còn từng khuyên Tiểu Viện.
Nhưng mà lúc ấy cô ấy đang bị tình yêu làm cho u mê, làm gì nghe được.
Có một số việc, phải tự bản thân ăn chút khổ, đâm vào tường mới tỉnh ra được.
Tiểu Viện nói: “Lúc anh ta theo đuổi tớ còn đồng thời theo đuổi hai nữ sinh khác, còn nói với mấy thằng anh em của mình, cái này gọi là giăng lưới quy mô lớn, vớt cá có lựa chọn. Anh ta coi tớ là gì, cá trong ao của anh ta chắc?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Hình như là vậy.”
“Đây không phải cái tức nhất, tức nhất là không chỉ ra ngoài ăn cơm bắt tớ trả tiền, thậm chí cả tiền thuê phòng cũng bắt tớ trả!”
Thẩm Kiều kinh ngạc che miệng: “Các cậu còn…… Cái kia?”
“Không làm cái kia, chỉ sờ sờ.”
Thẩm Kiều nghe mặt đỏ tai hồng: “Sờ sờ?”
Tiểu Viện cũng đỏ mặt, cô ghé vào tai Thẩm Kiều, nói nhỏ: “Cảm giác khá tốt. Cậu sẽ cảm thấy chỗ nào đó trên người rất ngứa, nhưng lại không gãi đến. Cụ thể ngứa chỗ nào cũng nói không nên lời.”
Mặt Thẩm Kiều càng đỏ hơn.
Tiểu Viện nói cô cũng không thể cái gì cũng không biết, bây giờ tiểu học trung học đã bắt đầu phổ cập giáo dục giới tính mà cô lại vẫn như một tờ giấy trắng.
Nể tình bạn bè, Tiểu Viện lén nhét một quyển sách vào trong cặp cô, bảo cô về nhà xem.
——-
Mấy ngày nay Thẩm Kiều thương lượng một chút với ba mẹ, trước khi thi đại học thì ở nhà chú nhỏ.
Bên kia an tĩnh, hơn nữa cách trường học rất gần, cô có thể chuyên tâm học tập.
Thẩm Phụ vốn không đồng ý, nhưng Kiều Nguyễn gật đầu, ý kiến của anh thành ra có vẻ có hay không cũng được.
Tất cả anh đều nghe cô.
Từ nhỏ đến lớn, tiêu chuẩn kén chồng của Thẩm Kiều là tìm một người giống ba ba cô.
Nhưng mà hình như hơi khó.
Không nói tìm được, đời này khả năng cũng khó mà gặp được một người như vậy.
Cô thu dọn đồ đạc xong, trước tiên gọi điện thoại cho thím Vương, nói buổi chiều cô qua.
Thím Vương sung sướng nói: “Lúc tới đừng ăn cơm, thím làm món cháu thích cho cháu.
“Cảm ơn thím!”
Trước khi đi Kiều Nguyễn không ngừng dặn dò, sang bên kia phải nghe lời, đừng quấy rầy chú nhỏ.
Thẩm Kiều cảm thấy mấy lời này của mẹ thật bất công.
Cô không chỉ không quấy rầy chú nhỏ, thậm chí còn thường xuyên chăm sóc anh.
Chú nhỏ đúng thật là một người không thể nào khiến người ta yên tâm, thím Vương nói không sai, anh quả thật cần một người phụ nữ ở bên cạnh chăm sóc.
Đương nhiên, hiện tại tự do luyến ái, nếu anh thích, tìm đàn ông cũng được.
Lúc Thẩm Kiều đến, đồ ăn còn chưa xong, thím Vương ở phòng bếp hỗ trợ.
Thẩm Vọng hiếm thấy ở phòng khách làm việc, máy tính đặt trên bàn ăn, phía sau là một quầy rượu lớn.
Trên giá là các loại rượu niên đại khác nhau.
Thẩm Kiều ném cặp sách qua, hoàn toàn quên sạch những lời mẹ dặn.
“Sao hôm nay chú không ở thư phòng làm việc mà lại ra phòng khách?”
Cô đột nhiên tới gần, Thẩm Vọng theo bản năng nhíu mày.
Đỡ máy tính dịch sang một bên.
Thẩm Kiều tay chống mặt bàn lạnh lẽo, với đầu qua.
Mặt trên chi chít chữ cô xem không hiểu: “Không phải là chú đói bụng chứ, cháu đi giục nhà bếp nhé?”
Anh khép máy tính lại, nói: “Không cần.”
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm máy tính của anh.
Alienware đỉnh cấp, dùng để chơi game quá thích hợp.
(Alienware: tên một loại laptop)
Cô nóng lòng muốn thử, hỏi anh: “Chú nhỏ, máy tính của chú…… chắc là có thể chơi game chứ?”
Anh uống ngụm nước, ngữ khí lạnh băng: “Không thể.”
Mười phút sau, Thẩm Kiều ngồi trên ghế, thuận lợi tải xuống Liên Minh Huyền Thoại, ở trong trò chơi thi triển quyền cước của mình.
Thím Vương ra khỏi phòng bếp đúng lúc nhìn thấy một màn quỷ dị này.
Thẩm Vọng dùng máy tính làm việc lại ngồi trên sô pha xem TV, mà Thẩm Kiều đang bá chiếm máy tính của anh chơi game.
Thím Vương mang trái cây đã gọt sẵn ra, đặt trên bàn trà: “Thẩm Kiều không hiểu chuyện, thím đi nói nó.”
Thẩm Vọng lắc đầu: “Không cần.”
Thím Vương muốn nói lại thôi: “Nhưng nó chiếm máy tính của cậu, công việc của cậu……”
“Hoàn thành rồi.”
“Vậy……”
Nếu anh không ngại, thím Vương cũng không nói nữa, chỉ là nghĩ, lần sau tìm một cơ hội nhắc nhở Thẩm Kiều vài câu, không thể lại không hiểu chuyện giống như hôm nay.
Chơi xong một trận, vừa lúc ăn cơm.
Cô giúp đỡ mang đồ ăn ra, Thẩm Vọng ngồi ở bên tay trái cô.
Lượng cơm của anh không lớn, ăn cũng ít, rất nhiều thời điểm không động đũa mấy.
Thẩm Kiều cảm thấy như vậy không được.
Thời gian dài sẽ không đủ dinh dưỡng.
Anh về nước mấy ngày, cũng không biết là không quen khí hậu hay không quen đồ ăn.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy là mảnh khảnh hơn rất nhiều.
Đến cả hình dáng xương cổ tay cũng mơ hồ có thể thấy được.
Thẩm Kiều hỏi anh ăn cà tím không, anh lắc đầu.
Thẩm Kiều liền gắp một đũa cà tím vào trong bát anh.
Thím Vương: “……”
Thẩm Vọng ăn.
Thẩm Kiều lại hỏi anh ăn khoai tây không: “Khoai tây hầm rồi có vị ngọt, ăn rất ngon.”
Anh lắc đầu.
Thẩm Kiều dùng cái thìa vớt hai miếng vào trong bát anh.
Thím Vương: “……”
Thẩm Kiều hỏi anh: “Mướp hương thì sao?”
Anh không nói chuyện, cũng không lắc đầu, mày nhăn chặt.
Đó chính là cực kỳ không thích.
Thẩm Kiều gắp một đũa vào bát mình: “Mướp hương ăn rất ngon, cháu thích nhất là mướp hương xào.”
Thẩm Vọng ăn hết một bát cơm, Thẩm Kiều tay mắt lanh lẹ, lập tức đứng dậy đơm cho anh thêm một bát.
Thẩm Vọng liếc nhìn cô một cái.
Thẩm Kiều cười cười với anh: “Ăn nhiều một chút.”
Anh nhìn bát cơm bị nén thật chặt trước mặt, cuối cùng một lần nữa cầm lấy chiếc đũa.
Thím Vương toàn bộ quá trình trầm mặc ở một bên nhìn trợn mắt há hốc mồm.
Đây có thể nói là bữa cơm Thẩm Vọng ăn nhiều nhất từ nước đến nay.
Buổi tối tắm rửa xong, thím Vương lên lầu tìm cô, hỏi hôm nay làm sao vậy.
Cô và Thẩm Vọng hai người đều rất kỳ quái.
Hình thức ở chung hoàn toàn không đúng.
Không giống chú cháu, ngược lại có điểm giống…… Tình nhân.
Thím Vương vội vàng lắc đầu đánh gãy ý tưởng hoang đường này.
Thẩm Kiều nói: “Cháu phát hiện một quy luật, dùng quy luật này đối với chú nhỏ rất hợp.”
Thím Vương hỏi: “Quy luật gì?”
Thẩm Kiều cười thần bí, không muốn nói cho bà.
Cô cũng không biết vì sao, chính mình thế nhưng ở phương diện này nổi lên tư tâm.
Không muốn bị người khác biết, cũng không muốn để cho người khác hiểu về Thẩm Vọng hơn cô.
Cô không ngủ được, còn nghĩ đến trò chơi buổi chiều.
Kiếm nam của cô quá soái, tiếc là cô không lấy được pentakill.
Chấp niệm với pentakill làm cô nằm ở trên giường canh cánh trong lòng thật lâu.
Cuối cùng ngồi dậy, lấy cặp sách để trên ghế, mượn danh nghĩa học tập gõ cửa thư phòng của Thẩm Vọng.
“Chú nhỏ, đèn phòng cháu mờ quá, cháu có thể đọc sách ở đây không?”
Thẩm Vọng không nhìn cô.
Cũng không nói chuyện.
Đó chính là ngầm đồng ý.
Một phút sau, Thẩm Kiều lấy toàn bộ sách trong cặp ra.
Hai phút sau, cô cầm lấy sách ngữ văn lật xem.
Năm phút sau, cô ngáp một cái.
Mười phút sau, cô mở Liên Minh Huyền Thoại.
Người ngồi trên sô pha đọc sách đổi thành Thẩm Vọng.
Trò chơi đang tiến hành đăng nhập, Thẩm Kiều đứng lên vận động nóng người.
Ván đó đánh tương đối kịch liệt, chơi đến hai mươi phút, Thẩm Kiều đã tự mình hạ gục 16 đối thủ.
Cô đẩy sai lầm này do xúc cảm không tốt.
Thấy Thẩm Vọng nửa ngày không động tĩnh, cô duỗi dài cổ, lướt qua máy tính thoáng nhìn về bên phía anh.
Anh đang cầm một quyển sách, xem cũng coi như nghiêm túc.
Có vẻ là sách của cô.
Nhưng mà bìa hơi lạ, cô cũng không nhớ rõ mình mua quyển sách này khi nào, nên hỏi: “Chú đang đọc cái gì đấy?”
Anh an tĩnh lật trang, bình thản ung dung đọc ra nội dung: “Người đàn ông tâm niệm vừa động, tay thăm dò xuống phía dưới, giống như là hái quả, bắt được thì túm giật ra, chọc cho người phụ nữ mặt đỏ duỗi chân. Anh ta đè thấp giọng ở bên tai cô một câu ‘Con mụ dâm đãng này, đêm nay ông làm chết mày. ’”
Ngữ khí bình đạm, không thấy nửa điểm phập phồng.
Thẩm Kiều: “……”