Xương Sườn Mềm

Chương 73




Cô nhìn thím Vương liếc mắt một cái, người sau biết ý, cười đi tới, nói với Thẩm Vọng: “Cậu cũng già đầu rồi, mặc kệ làm cái gì cũng độc lai độc vãng, bên cạnh hẳn nên có một người, cho dù để nói chuyện cùng thôi cũng tốt. Cô giáo vũ đạo của Kiều Kiều là sinh viên trường múa, nhỏ hơn cậu một tuổi, thím thấy rất thích hợp, vừa lúc người ta cũng đang có ý, cậu có muốn thử gặp mặt một chút không?”

Thẩm Vọng nghe xong không có phản ứng quá lớn, mà nhìn thoáng qua Thẩm Kiều.

Người sau cười xán lạn, hiển nhiên đã biết trước. Càng có khả năng, cô là chủ mưu.

Thẩm Vọng không nói tiếp, đổ cà phê còn thừa vào thùng rác, quay người lên lầu.

Thím Vương hiểu tính anh nhất, từ nhỏ đã quái gở, khác với Thẩm Phụ, quái gở của anh thể hiện ở chỗ anh không dễ ở chung.

Biểu đạt chán ghét từ trước đến nay đều rất trực tiếp.

Này sợ là……

Bà thở dài, bỏ suy nghĩ của mình và Thẩm Kiều: “Nếu cậu ấy không muốn, vậy quên đi.”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Kiều được cảm nhận trực quan về tính quái gở của chú nhỏ.

“Khó trách chú nhỏ không có bạn.” Cô đưa ra kết luận.

Thím Vương nói: “Cháu cũng nói ít thôi, đừng tìm xúi quẩy.”

Thẩm Kiều rất có nhãn lực: “Cháu biết.”

Cô trở về phòng cầm khăn lông và áo ngủ rồi đi đến phòng tắm.

Lúc cô tắm rửa hay thích xem phim, thường vừa nằm vào bồn tằm là hơn nửa tiếng đồng hồ.

Đắp mặt nạ từ phòng tắm ra, lúc đi đến cửa phòng thì nhìn thấy trên mặt đất đặt một ly cà phê.

Cô nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy người.

Tưởng thím Vương pha. Vì thế ngồi xổm xuống, cầm ly cà phê đặt dưới mũi, ngửi ngửi hương vị.

Từ bao giờ mà tay nghề pha cà phê của thím Vương lại tốt như vậy.

Nhưng buổi tối cô không bao giờ uống cà phê, bởi vì sẽ không ngủ được.

Cho nên chỉ có thể lãng phí một phen ý tốt của thím Vương, cô đổ cà phê, rửa sạch cái ly rồi cất đi.

Vừa lúc hết thời gian đắp mặt nạ, cô bỏ xuống, vào phòng tắm rửa mặt.

——-

Những ngày này, khi ăn cơm, trong tầm tay cô sẽ nhiều thêm một ly cà phê, từ buổi tối biến thành buổi sáng.

Ban ngày cố sẽ uống sạch, vừa hay đuổi buồn ngủ.

Thím Vương mấy ngày gần đây cũng tự giác tránh đi chủ đề khuyên Thẩm Vọng đi xem mắt, Thẩm Kiều cũng không đề cập tới.

Ngẫu nhiên gặp mặt sẽ chào hỏi Thẩm Vọng, nhưng mặt khác cũng sẽ không nhiều lời.

Thím Vương đã lén lút dặn dò, bảo cô đừng đi làm phiền anh.

Thẩm Kiều ngày ngày vội vàng cơm nước xong rồi đến trường, khi về cũng cố gắng ở trong phòng mình.

Bên phía phòng vũ đạo, cô tỏ vẻ thương mà không giúp gì được với Chu Vân Cảnh.

“Chú nhỏ của em thật sự không có ý định yêu đương.”

Chu Vân Cảnh không nỡ từ bỏ: “Anh ấy không phải là chú nhỏ của em sao, em ở trước mặt anh ấy nói nhiều lời hay về cô đi.”

Nhắc tới cái này Thẩm Kiều đau đầu, cô thở dài: “Bây giờ ngay cả em cũng bị chú nhỏ ghét rồi.”

“Hả?” Chu Vân Cảnh vẻ mặt khiếp sợ: “Cô có thể hiểu cho việc anh ta phản cảm chuyện xem mắt, nhưng phản cảm thành như vậy rất dễ khiến người ta hiểu sai.”

Thẩm Kiều tò mò: “Hiểu sai cái gì ạ?”

“Xu hướng giới tính.”

“……” Thẩm Kiều không để ý tới cô ấy.

Mấy ngày nay thím Vương xin nghỉ về quê, thân thể chồng thím ôm bệnh nhẹ, đang phải nằm viện, thím về chăm sóc mấy ngày.

Thẩm Kiều lo lắng Thẩm Vọng nhìn đến mình sẽ phiền, mỗi ngày đều đặc biệt tri kỷ trước khi anh về sẽ ở phòng bếp làm cho mình chút đồ ăn, ăn xong lại về phòng.

Thi thoảng cũng sẽ ở phòng vũ đạo.

Giãn cơ phải luyện mỗi ngày, bằng không lơi lỏng mấy hôm thân thể sẽ cứng lại.

Đến lúc đó chịu khổ vẫn là mình.

Cô một bên áp chân, một bên mở loa ngoài điện thoại nói chuyện với mẹ.

Cô phải báo cáo mình ăn cái gì, như vậy Kiều Nguyễn mới có thể yên tâm.

Vì bảo trì thể trọng cô sẽ nhịn một bữa, ngẫu nhiên còn sẽ nhịn cả ngày.

Lúc trước để Thẩm Kiều học khiêu vũ là Hạ Y Nhiên, Kiều Nguyễn phản đối, cảm thấy quá mệt mỏi, quá khổ.

Nhưng Thẩm Kiều cũng muốn học, cô tôn trọng quyết định của con, cho dù đau lòng nhưng vẫn đồng ý.

“Cơm phải ăn đúng giờ, bây giờ con đang là thời điểm phát triển thân thể.”

Thẩm Kiều đổi chân, ngoan ngoãn đáp: “Mẹ yên tâm, mỗi ngày con ăn rất nhiều.”

Kiều Nguyễn lúc này mới yên tâm, sau khi cúp điện thoại, Thẩm Kiều mỗi ngày ăn rất nhiều đói đến hai chân mềm nhũn, ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Từ gương toàn thân trước mặt, cô nhìn thấy Thẩm Vọng đứng ở bên ngoài.

Theo bản năng đứng lên, mặc áo khoác chuẩn bị đi.

Thẩm Vọng gọi cô lại.

“Thẩm Kiều.”

Thẩm Kiều dừng lại, gọi anh: “Chú nhỏ.”

Anh hôm nay mặc T-shirt trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác màu xanh biển.

Đợi đến khi anh đi đến trước mặt mình, Thẩm Kiều mới cảm nhận được chênh lệch chiều cao của hai người.

Vóc dáng cao và bờ vai rộng dường như vĩnh viễn là hai điểm cộng lớn của đàn ông.

Làn da của anh trắng đến mức có vài phần yếu ớt, nhìn như không mang một chút huyết sắc nào.

Thẩm Kiều đột nhiên nghĩ đến kiểu nhân vật trong tiểu thuyết mà Tiểu Viện rất thích xem.

Yếu ớt không gặp ánh mặt trời.

Cô đột nhiên cảm thấy, hình tượng bên ngoài của chú nhỏ rất phù hợp.

An tĩnh giằng co một hồi lâu lâu.

Thẩm Vọng rũ mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Thực xin lỗi.”

Thẩm Kiều nghi hoặc ngước mắt: “Hả?”

Thẩm Vọng cho rằng cô không nghe rõ, lại lặp lại một lần: “Thực xin lỗi.”

Thẩm Kiều nghe rõ, cô chỉ khó hiểu: “Tại sao lại xin lỗi cháu?”

Anh không trả lời câu hỏi này của cô, anh giống như người máy đã được lập trình sẵn.

Câu hỏi của Thẩm Kiều vượt quá phạm vi lý giải của anh.

Vì thế Thẩm Kiều thật sự cho rằng anh là người máy.

Người máy đột lốt Thẩm Vọng.

Cô tò mò duỗi tay, nhéo nhéo trên mặt anh, xúc cảm mềm nhẵn, hoàn mỹ đến mức không giống người thật.

Cô lại nhón chân nhìn đôi mắt anh, từ đôi con ngươi thấy được bóng dáng của mình.

Cô vẫn không xác định được anh rốt cuộc là người thật hay là người máy.

Cuối cùng tay sờ ngực anh, định dò tìm chốt mở.

Toàn bộ quá trình anh không có phản ứng gì, tùy ý để cô giở trò.

Cho đến khi Thẩm Kiều cảm nhận được dưới lòng bàn tay mình, tần suất phập phồng nhảy lên của trái tim anh dần dần tăng lên.

Cô mới ý thức được, đây là một người hàng thật giá thật.

Cô lui một bước về sau, xin lỗi về hành vi thất lễ vừa rồi của mình.

Thẩm Vọng tuy rằng không nói, nhưng trong mắt có ý khó hiểu nhàn nhạt chợt lóe qua.

Anh dường như đang không hiểu tại sao cô lại xin lỗi mình.

Thẩm Kiều hiểu, cho nên cô nói: “Vừa rồi cháu không nên nghi ngờ chú là người máy mà động chạm tay chân.”

Thực sự là một ý tưởng không đâu vào đâu.

Thẩm Vọng nhẹ giọng: “Tôi không ngại.”

Ý tứ là, không cần xin lỗi.

Thẩm Kiều lại lắc đầu: “Đã làm sai nên xin lỗi, huống chi cháu không nên bất kính với trưởng bối.”

Đáy mắt anh tối lại: “Tôi không phải trưởng bối của cháu.”

Thẩm Kiều nói: “Nhưng chú là chú của cháu.”

Anh lạnh giọng hỏi lại: “Chúng ta có quan hệ huyết thống à?”

Thẩm Kiều bị hỏi đến nghẹn họng: “Không.”

“Vậy tại sao lại gọi tôi là chú?”

Thẩm Kiều vẻ mặt nghiêm túc: “Bởi vì ba của chú là ông nội của cháu.”

Thẩm Vọng lắc đầu, ngữ khí lạnh băng chỉ ra sự thật: “Ông ta không phải ông nội của cháu, ba cháu được nhận nuôi, hơn nữa anh ấy đã sớm dọn ra khỏi cái nhà này.”

Sau đó Thẩm Kiều không nói.

Cô không biết vì sao anh muốn nói với cô nhiều như vậy, vội vã cùng cô phủi sạch quan hệ, là muốn đuổi cô đi sao?

Còn đang giận cô về chuyện lần trước à?

Thẩm Kiều không nói lời nào, Thẩm Vọng quay người rời đi.

(Các bạn thông cảm về sự lộn xộn trong xưng hô này, trong tiếng Trung chỉ có ngươi ngươi ta ta, nên dù Thẩm Kiều gọi chú nhỏ, nhưng có lẽ Thẩm Vọng từ đầu đến cuối đều không hề xưng hô chú cháu với Thẩm Kiều đâu, nhưng mà văn tiếng Việt mình không để tôi – cô, tôi – em, vào được, nên các bạn thông cảm nhé!)

Sáng hôm đó, cô theo lẽ thường phát hiện ly cà phê ở trên bàn của mình.

Thím Vương không ở, là ai pha cho cô?

Cô tò mò hỏi phòng bếp, phòng bếp nói là tiên sinh dậy sớm pha. Cà phê mấy ngày nay đều là anh pha.

Thẩm Kiều nghi hoặc nhìn cà phê, đột nhiên cảm thấy, chú nhỏ này của mình rất kỳ quái.

Cô nói với Triệu Loan Loan chuyện này, Triệu Loan Loan cũng cảm thấy có vài phần mơ hồ.

“Chú nhỏ này của cậu không phải là người biến thái chứ?”

Thẩm Kiều vội nói: “Đương nhiên không phải, chú nhỏ của tớ rất tốt.”

Triệu Loan Loan khịt mũi: “Người bắt đầu là cậu, giờ cậu lại bênh vực.”

Thẩm Kiều giải thích: “Tớ chỉ muốn cậu giúp tớ phân tích xem chú ấy đang nghĩ gì, nhưng không bảo cậu chửi bới chú ấy.”

“Đau lòng chú nhỏ đến vậy cơ à?”

Thẩm Kiều không e dè: “Đương nhiên đau lòng rồi, chú nhỏ rất đáng thương, từ nhỏ đã không ai yêu.”

Triệu Loan Loan nói tiếp: “Cho nên cậu muốn yêu anh ta?”

“Tớ đương nhiên phải yêu, tớ không yêu thì thật sự không có ai yêu chú ấy.”

Triệu Loan Loan lại tiếp tục hỏi: “Yêu loại nào? Yêu giữa người khác giới?”

Thẩm Kiều vẻ mặt nghiêm túc phản bác: “Đương nhiên là tình cảm chú cháu.”

———–

Sau khi tan học, cô đến siêu thị mua một hộp cà ri.

Lại đặt một cái bánh kem, nhờ người trong tiệm viết: Chúc Thẩm Vọng 23 tuổi sinh nhật vui vẻ.

Trong tiệm có hàng mới, Triệu Loan Loan đang ăn thử, nghe Thẩm Kiều nói, cô cảm khái: “Chú nhỏ của cậu có đứa cháu gái tốt thật đấy.”

Lực chú ý của Thẩm Kiều đang bị quầy chocolate ngàn tầng hấp dẫn.

Bởi vì mỗi lần học vũ đạo phải cân thể trọng, vượt qua phải chịu phạt.

Vì tránh cho bị phạt, cô đã rất lâu không chạm vào những đồ ăn nhiều calo này.

Càng không thể đụng vào lại càng thèm.

Triệu Loan Loan nhìn thấy, cảm thấy đau lòng, khuyên cô: “Ăn một miếng không sao đâu.”

Thẩm Kiều vốn dĩ đã động tâm, bị cô ấy vừa xúi giục lại càng lung lay.

Tự mình thôi miên: “Không sao, ăn một miếng không sao.”

Cuối cùng cô mua một miếng, chia ăn với Triệu Loan Loan.

Bánh kem bây giờ mới làm, một tiếng sau mới có thể lấy.

Thẩm Kiều cùng Triệu Loan Loan đến trung tâm thương mại gần đó đi dạo một vòng, chọn quà cho Thẩm Vọng.

Triệu Loan Loan hỏi Thẩm Kiều: “Chú cậu thiếu cái gì?”

Thẩm Kiều lắc đầu: “Cái gì cũng không thiếu.”

“Xe nhà cũng không thiếu?”

“Không thiếu.”

Triệu Loan Loan nói: “Vậy cũng thật có tiền.”

“Là rất có tiền, tớ nghe mẹ tớ nói, chú mang tài sản của ông nội……”

Nghĩ đến những lời hôm trước của Thẩm Vọng, cô tạm dừng, sửa miệng: “Sau khi ba chú qua đời, chú ấy quyên toàn bộ sản nghiệp của ba chú cho các tổ chức từ thiện. Tự mình bắt đầu từ con số 0, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đến trình độ bây giờ, thậm chí còn vượt qua thành tựu của ba chú hồi 40 tuổi.”

Triệu Loan Loan tự đáy lòng cảm thấy ngưỡng mộ: “Chú cậu đỉnh quá.”

Thẩm Kiều nghĩ đến gương mặt kia, tán dương gật đầu: “Quả thật rất đỉnh.”

Mùa này trời tối nhanh, mới chưa đến 7 giờ mà trời đã tối đen.

Cuối cùng Thẩm Kiều mua một cái cà vạt, bởi vì cuối tháng nên tiền tiêu vặt của cô dùng đã gần hết, cô chỉ có thể chọn cái rẻ nhất.

Sau khi giảm giá còn 88 đồng.

Nghĩ đến quần áo của Thẩm Vọng đều là hàng cao cấp, cô tức khắc cảm thấy quà của mình có chút keo kiệt.

Nhưng mà thôi, có tâm ý là được.

Cô về đến nhà, trong nhà không có ai.

Đồ ăn trên bàn chưa ai động qua, đã sớm nguội lạnh.

Vị trí của Thẩm Kiều vẫn như cũ, theo lẽ thường có một ly cà phê.

Cô đặt bánh kem trong tay xuống, nghi hoặc gọi một tiếng: “Chú nhỏ?”

Không ai trả lời.

Vì thế cô lên lầu, do dự vài giây giữa phòng ngủ và thư phòng, cuối cùng đi đến thư phòng gõ c cửa.

Trong tình huống bình thường, thời gian chú nhỏ ở thư phòng nhiều hơn ở phòng ngủ.

Nhưng đợi thật lâu cũng không có người trả lời.

Cô lại đi đến phòng ngủ, tay vừa giơ lên lại phát hiện cửa khép hờ.

Nhưng cô vẫn lễ phép gõ gõ, bên trong không có bất kỳ động tĩnh gì.

Cô đẩy cửa ra, tay vịn tường sờ soạng bật đèn.

Người đàn ông trên người còn mặc tây trang, giày cũng không cởi, cứ như vậy nằm trên giường, sắc mặt hơi ửng hồng, mồ hôi lạnh ướt nhẹp bên tóc mai.

Màu da tái nhợt ngày thường lại như hiện ra vài phần nhan sắc.

Thẩm Kiều vội đi đến: “Chú nhỏ?”

Người đàn ông không có phản ứng.

Thẩm Kiều duỗi tay đặt lên trán dò xét nhiệt độ.

Nóng đến mức cô phải nhíu mày.

Cô đi ra ngoài rót ly nước ấm, lại cầm thuốc trị cảm, định chờ nước nguội một chút đút thuốc cho anh.

Bộ quần áo này bị mồ hôi lạnh thấm không thể mặc được nữa, nếu không thì bệnh càng nặng thêm.

Cô quỳ gối ở mép giường, giúp anh cởi cà vạt, lại cởi cúc áo.

Ý thức của người đàn ông mơ hồ hết sức, tựa như nhận thấy được cái gì, đẩy tay cô ra.

“Đừng chạm vào tôi.”

Giọng nói lạnh như hàn băng.

Thẩm Kiều nhẹ giọng dỗ anh: “Chú nhỏ, mặc quần áo ướt sẽ làm bệnh nặng hơn, phải thay quần áo đã.”

Anh nghe được, chậm rãi mở mắt ra.

Đuôi mắt bởi vì phát sốt mà ánh lên một mạt ửng hồng.

Anh kêu tên cô: “Thẩm Kiều.”

Thẩm Kiều gật đầu: “Chú nhỏ, là cháu.”

Anh tỉnh táo lại, đẩy cô ra, ngồi dậy: “Cháu ra ngoài đi.”

Trong tay Thẩm Kiều còn cầm cái cà vạt rút ra từ cổ áo anh: “Nhưng mà chú……”

Anh quay người đi, cài lại nút áo bị cô cởi ra: “Tự tôi thay.”

Nghe anh nói như vậy, Thẩm Kiều lúc này mới yên tâm: “Vậy chú thay quần áo xong nhớ xuống ăn cơm nhé.”

Cô đi xuống dưới lầu chờ anh.

Cầm cà vạt của Thẩm Vọng so với cái mình vừa mua, nháy mắt cảm thấy quà của mình quá không thể lấy ra.

Cô ngồi ở phòng khách đợi rất lâu, Thẩm Vọng mới xuống dưới.

Quần áo trên người đã thay, tóc cũng nửa khô nửa ướt, hẳn là vừa tắm một cái.

Anh kéo ghế dựa ngồi xuống, nhìn đến bánh kem trên bàn thì ngừng một lát.

Thẩm Kiều mở bánh kem ra, nói hình như mình mua hơi lớn, cô tưởng rằng hôm nay trong nhà sẽ có khách.

Cô nói: “Chú nhỏ, sinh nhật mà chú không mời bạn đến nhà à?”

Anh không nói chuyện.

Thẩm Kiều cảm thấy có lẽ là mình nói sai rồi, dù sao thì hình như chú nhỏ cũng không có bạn bè gì.

Để an ủi anh, cô lại nói: “Không sao, có người bạn là cháu cũng đủ rồi, mình cháu bằng mười người khác.”

Thẩm Vọng an tĩnh nhìn cô.

Thẩm Kiều cười cười, châm ngọn nến, giơ bánh kem lên trước mặt để anh ước nguyện.

Anh nói: “Tôi không có tâm nguyện.”

Thẩm Kiều không tin: “Sao có thể.”

Dường như anh cảm thấy bước đi này quá mức rườm rà, trực tiếp thổi tắt ngọn nến.

Thẩm Kiều: “……”

Thôi, coi như kẻ có tiền có quyền thì không có phiền não là được.

Cô buông bánh kem, cầm dao nĩa plastic cắt hai miếng, một miếng cho anh, một miếng cho mình.

“Ăn cơm đi, nguội hết rồi.” Cô uống ngụm cà phê.

Thẩm Vọng nhìn ly cà phê không nhúc nhích.

Thẩm Kiều khen anh: “Cà phê pha khá ngon.”

Thẩm Vọng lại nói: “Ly cà phê này, không phải để cháu uống.”

Thẩm Kiều sửng sốt: “Không uống vậy pha làm gì?”

Anh lời nói đơn giản mà ý nghĩa kinh người: “Có thể đổ đi.”

“Dạ?”

Thẩm Vọng ngữ khí bình tĩnh: “Chú đổ cà phê cháu pha, cháu cũng nên đổ cà phê chú pha, như vậy mới tính là công bằng.”

Thẩm Kiều: “……”

Công bằng cái quỷ, anh đổ một ly cà phê cô pha, kết quả anh mỗi ngày đều pha, chỉ để cho cô đổ?

Thẩm Kiều nghiêm túc phê bình anh: “Quá lãng phí, đây là một thói quen không tốt.”