Tay Thẩm Phụ run rẩy lợi hại, sổ nhật ký bởi vì tay thoát lực mà rơi trên mặt đất.
Anh giữ chặt lấy tay trái, muốn khống chế nó lại.
Nhưng không có cách nào, mỗi khi cảm xúc của anh giao động lớn là sẽ như vậy.
Kiều Nguyễn thích anh.
Cô thích anh.
Cô thích anh.
Bây giờ trong đầu anh chỉ có mỗi câu nói này.
Thẩm Phụ nuốt một viên thuốc an thần mới khiến cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại một chút.
Anh không biết nên hình dung tâm tình của mình giây phút này như thế nào, cũng không có cách nào hình dung.
Anh chỉ nghĩ muốn nói rõ ràng với Kiều Nguyễn, anh không thích Tô Dao Nguyệt, những hành động đối tốt của anh trước kia là không có ý nghĩa gì cả.
Lúc ấy thậm chí không thể dùng ba chữ người bình thường để nói về anh.
Cho tới nay, người mà anh thích vẫn luôn chỉ có một.
Anh muốn nói rõ ràng, cũng phải nói rõ ràng.
Anh từng sợ hãi Kiều Nguyễn thật sự không thích anh.
Nhưng chờ đến khi bình phục cảm xúc, xuống xe thì lại nhìn thấy Kiều Nguyễn sóng vai với người đàn ông khác ra ngoài.
Không biết Kiều Nguyễn nói gì đó, người kia cúi đầu cười khẽ, thi thoảng ngước mắt nhìn lén Kiều Nguyễn một cái.
Giây tiếp theo, Kiều Nguyễn thấy Thẩm Phụ, cùng với sổ nhật ký trên tay anh.
Cảm xúc trên mặt cô có một khoảnh khắc cứng đờ, sau đó lại khôi phục như thường.
Thẩm Phụ đi tới, quanh thân phảng phất như rót đầy chì, bước chân nặng đến dọa người.
Tiếng nói của anh cũng run nhè nhẹ: “Em rõ ràng là thích anh.”
Kiều Nguyễn cũng không phủ nhận, sắc mặt cô bình tĩnh thừa nhận đoạn chuyện cũ bị phủ đầy bụi bặm này: “Quả thật em từng thích anh, nhưng đều đã qua rồi.”
Nghe được những lời này của cô, Thẩm Phụ gồng mình, nỗ lực không cho thần sắc của mình quá khó coi: “A Nguyễn, chúng ta thử lại, được không, biết đâu em lại thích anh thì sao.”
Kiều Nguyễn lắc đầu, không tiếp tục câu chuyện.
Cô rời đi.
Cô đi một đoạn đường rất dài, Lâm Trản quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thẩm Phụ vẫn như cũ thất hồn lạc phách đứng ở nơi đó.
Do dự thật lâu, cậu rốt cuộc lấy hết can đảm mở miệng hỏi: “Sư tỷ, chị không sao chứ?”
Kiều Nguyễn gật đầu: “Ừ, khá tốt.”
Mặt cậu đầy lo lắng: “Nhưng sắc mặt chị không được tốt lắm.”
Kiều Nguyễn đi mãi đi mãi, rồi dừng lại.
Cô không phải là người nói nhiều, khi đi học thuộc về kiểu vùi đầu khổ học, về sau đi làm, thành người vùi đầu khổ làm.
Nhưng mà bây giờ, đột nhiên cô có rất nhiều rất nhiều lời muốn tìm người giãi bày.
Cô vẫn luôn cho rằng, chính mình đã buông Thẩm Phụ, quả thật cô cũng là kiểu người như vậy.
Nói buông, là thật sự sẽ buông.
Bí mật thích Thẩm Phụ được cô chôn giấu rất rất sâu.
Nhưng sau khi biết anh đã biết, không hiểu sao cô lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cho tới bây giờ, cô mới bắt đầu hiểu rõ nội tâm của mình, trong tiềm thức, cô hy vọng anh biết đến.
Đoạn nhân sinh u ám đó, cô từng thích một người mang đến ánh sáng cho cô.
Cô cho rằng đó là cứu rỗi dành cho cô, nhưng nào ngờ lại phát hiện, sự cứu rỗi của anh, là cho tất cả mọi người.
Kiều Nguyễn nhìn Lâm Trản, môi mỏng hé mở, cuối cùng không nói ra được điều gì.
Lâm Trản muốn nói lại thôi, khi sắp đến nhà giáo sư, cuối cùng cậu dừng lại.
“Sư tỷ.”
Kiều Nguyễn lấy di động đang chuẩn bị gọi điện cho giáo sư lại bởi vì lời nói của cậu mà dừng lại: “Làm sao vậy?”
Giọng nói của Lâm Trản hơi nhỏ, ở trước mặt Kiều Nguyễn, cậu giống như luôn không có chút tự tin nào.
Kiều Nguyễn là sư tỷ rất lợi hại, là người anh vẫn luôn nhìn lên đuổi theo.
“Tuy rằng em không rõ ràng lắm ngọn nguồn câu chuyện là gì, nhưng em vẫn luôn cảm thấy, lưỡng tình tương duyệt là một chuyện không dễ dàng. Nếu sư tỷ và bác sĩ Thẩm lưỡng tình tương duyệt, tại sao hai người lại không ở bên nhau.”
(Lưỡng tình tương duyệt: cả 2 đều có tình cảm)
Kiều Nguyễn cười cười: “Trước kia tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ hả?” Cô suy nghĩ một hồi: “Hình như tôi không thích anh ấy đến thế.”
———-
Lần này giáo sư gọi bọn họ đến là có một hội thảo để hai người tham gia.
Ở Giang Bắc, buổi chiều xuất phát.
Kiều Nguyễn có chút khó xử: “Giáo sư, lần này em không đi được, báo cáo thực nghiệm em còn chưa viết xong.”
Thái độ của giáo sư rất kiên định: “Lần trước em không đi, lần này đừng lấy cớ.”
Không phải lấy cớ, cô thật sự rất bận.
Nhưng giáo sư căn bản không cho cô cơ hội mở miệng.
Hai người đều bị đá ra ngoài, Lâm Trản đứng ở đó cười trộm, Kiều Nguyễn nhìn cậu ta một cái.
Sau đó Lâm Trản không dám cười nữa.
Nhưng mà nghẹn lại có chút vất vả, bả vai cứ run rẩy mãi.
Lúc ra ngoài, sắc trời không tốt lắm, may mà Kiều Nguyễn đã có chuẩn bị, trong túi xách có sẵn một cái dù.
Cô bung dù, cùng Lâm Trản đi ra ngoài tiểu khu.
Xe của Lâm Trản mang đi bảo dưỡng, cậu đến giao lộ muốn gọi xe, nhưng trời mưa thật sự không tiện.
Càng đừng nói là trong tiểu khu dưỡng lão yên tĩnh này của giáo sư.
Không gọi được xe, Kiều Nguyễn bắt đầu có dự cảm không tốt lắm.
Mấy lần trước đụng phải Thẩm Phụ cũng là không gọi được xe.
Nếu lần này cũng……
Lâm Trản vui vẻ chạy tới: “Sư tỷ, em gọi được xe rồi.”
Kiều Nguyễn nhìn chiếc xe taxi màu xanh ngừng ở ven đường, nhẹ nhàng thở ra.
Cô ngồi trên xe, không đợi cô mở miệng, tài xế đã báo ra một địa chỉ, hỏi cô: “Là chỗ này à?”
Kiều Nguyễn tưởng Lâm Trản nói trước rồi nên không quá để ý, gật đầu: “Làm phiền bác.”
Tài xế cười vui vẻ: “Không phiền.”
Ngày mưa dường như là thời gian thích hợp nhất để ngủ, Lâm Trản ở ghế phụ cùng tài xế câu được câu không trò chuyện.
Kiều Nguyễn ngồi ở hàng ghế phía sau ngủ rồi.
Vẫn là Lâm Trản đánh thức cô: “Sư tỷ, tới rồi.”
Cô mở to mắt, hướng ngoài cửa sổ xe nhìn thoáng qua.
Kiến trúc quen thuộc.
Kiều Nguyễn mở cửa xe đi xuống, cùng Lâm Trản đi vào bên trong.
Lâm Trản nói: “Tài xế vừa rồi vậy mà lại biết chúng ta muốn đi đâu.”
Kiều Nguyễn ngước mắt: “Không phải cậu nói à?”
Cậu lắc đầu: “Em không nói gì cả.”
Vì thế Kiều Nguyễn trầm mặc, như là đang tự hỏi cái gì.
—————
Nhiều ngày nay văn phòng lúc nào cũng nhận được cơm hộp, cà phê và trà chiều.
Không có ký tên.
Ban đầu còn tưởng rằng lãnh đạo muốn khen bọn họ dạo này cần lao công tác, khen thưởng riêng.
Nhưng dần dà, mọi người có vẻ đều không tin là nguyên nhân này.
Dù sao thì trà chiều của tiệm này không rẻ, mỗi ngày gọi như vậy, ai cũng không chịu nổi.
Trần Giáng cười ý vị thâm trường, hỏi Hạ Đồ: “Có phải là người nào theo đuổi em tặng không?”
Hạ Đồ mặt đỏ lên, vội vàng lắc đầu giải thích: “Không…… Không phải.”
Trần Giáng cười nói: “Khẳng định là em, em xem phòng thí nghiệm của chúng ta, nữ sinh vốn dĩ đã ít, không phải em còn có thể là ai, Kiều Nguyễn à?”
Anh nhìn Kiều Nguyễn đang nhìn chằm chằm màn hình máy tính phân tích số liệu, lắc lắc đầu: “Nhất định không phải Kiều Nguyễn, cuồng công việc lại không có tình thú, xinh đẹp cũng uổng phí.”
Kiều Nguyễn cầm bảng biểu đã đóng dấu ra đưa cho Lâm Trản, bảo cậu ta sửa sang lại.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy Trần Giáng đang nhìn mình cười không có ý tốt.
Vì thế nhíu mi: “Nhìn em làm gì?”
Trần Giáng đưa cho cô một ly cà phê: “Người theo đuổi Hạ Đồ tặng.”
Kiều Nguyễn giương mắt, nhìn về phía Hạ Đồ. Người sau mặt càng đỏ hơn: “Không…… Không phải.”
Kiều Nguyễn nhận cà phê, vỗ vỗ bả vai cô trấn an cảm xúc: “Không có việc gì, sư huynh cô đầu óc có vấn đề, đừng để ý đến anh ta.”
Trần Giáng nghe được không vui: “Đầu óc anh có vấn đề chỗ nào.”
Thấy anh ăn mệt, Kiều Nguyễn đột nhiên tâm tình rất tốt, uống cà phê, cười nói: “Cà phê này khá ngon đấy.”
Trần Giáng mắt trợn trắng, lười để ý đến cô.
“Nếu ngon, sau này ngày nào anh cũng mua cho em.”
Đây là một giọng nói không thuộc về nơi này.
Thẩm Phụ trong tay cầm theo một hộp giữ ấm tiến vào.
“Ăn uống không quy luật sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn với dạ dày, cái này là canh gà hầm dạ dày heo anh hầm, tốt cho dạ dày.”
Anh mở tầng thứ nhất của hộp cơm, tầng thứ hai là một ít đồ ăn tương đối thanh đạm anh làm.
Tầng cuối mới là canh đã được hầm kỹ.
Mùi hương tản ra khắp văn phòng, Kiều Nguyễn ngửi thấy mùi tiêu xay.
Cô thích tiêu xay.
Những người khác đều ôm tâm lý hóng hớt và ghen ghét, nghi hoặc trà chiều mấy ngày nay cũng nháy mắt được giải đáp.
Trần Giáng cảm giác chính mình bị vả mặt.
Kiều Nguyễn không dao động: “Em không đói.”
Thẩm Phụ cười cười: “Anh không làm chướng mắt em đâu, đồ đặt ở chỗ này, chờ em ăn xong anh lại qua lấy.”
Nói xong anh rời đi, quả nhiên không ở lại làm phiền.
Kiều Nguyễn không biết vì sao anh muốn như vậy, rõ ràng ngày đó cô đã nói rất rõ ràng.
Thẩm Phụ chân trước vừa đi, những người khác sau lưng xông tới, mồm năm miệng mười hóng hớt.
“Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?”
“Bác sĩ Thẩm đang theo đuổi cô à.”
“Đẹp trai còn biết nấu cơm, Kiều Nguyễn, ngày lành của cô còn ở phía sau đấy.”
“Thái độ này của cô không đúng, hai người cãi nhau à?”
“Anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cô à?”
“Canh này cô có uống không, nếu cô không uống tôi uống được không?”
……
Kiều Nguyễn cảm giác đầu mình sắp bị bọn họ làm cho nổ tung.
Cô đeo tai nghe chống ồn, chỉ nói một câu: “Tùy mọi người.”
Sau đó chuyên tâm vào công việc của mình.
Lúc Thẩm Phụ quay về, hộp giữ ấm đã trống không.
Anh hơi mím môi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Kiều Nguyễn: “Có ngon không?”
Trần Giáng lập tức trả lời: “Ngon, ngon lắm, thật đấy, ngon hơn cả tiệm cơm, anh làm bác sĩ tâm lý quá uổng, nếu anh mở nhà hàng, chắc chắn sẽ vô cùng đắt khách.”
À, hóa ra Kiều Nguyễn không động đến.
Thẩm Phụ nhíu mày, vẫn cười như cũ, chỉ là nụ cười không hề có độ ấm: “Phải không.”
Không hiểu sao Trần Giáng rùng mình một cái: “Tôi…… Lần sau tôi không uống nữa.”
Thẩm Phụ không để ý đến anh ta, mà đi tới giúp Kiều Nguyễn dọn dẹp lại bàn làm việc.
“Hôm nay mấy giờ tan tầm, anh đưa em về.”
Kiều Nguyễn nhăn mày: “Không cần.”
Thẩm Phụ duỗi tay ngoắc ngoắc cổ tay áo cô: “Anh không làm phiền em.”
Kiều Nguyễn cuộn tay áo lên: “Em nói, không cần.”
“Vậy em đưa anh về đi.”
Kiều Nguyễn ngước mắt, bởi vì anh mặt dày vô sỉ mà cảm thấy không thể tưởng tượng.
Thẩm Phụ nở nụ cười vô hại, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dò hỏi ý kiến cô: “Được không?”
Kiều Nguyễn không để ý đến anh.
Thẩm Phụ cũng không tiếp tục làm phiền cô, anh dọn dẹp bình giữ nhiệt.
Bên này có nhà ăn, Thẩm Phụ mượn dì múc cơm bồn rửa bát, mang chén đũa đi rửa sạch sẽ.
Đến lúc anh quay lại, Kiều Nguyễn đã đi họp.
Trong văn phòng chỉ có mấy thực tập sinh.
Bao gồm Lâm Trản.
Ánh mắt Thẩm Phụ nhìn về phía cậu ta vô cùng lạnh lẽo.
Lâm Trản hơi mím môi, có chút sợ hãi dời tầm mắt.
Thẩm Phụ đi qua, rất trực tiếp mở miệng hỏi: “Hai người ở bên nhau đã bao lâu rồi.”
Lâm Trản nghi hoặc: “Cái gì ở bên nhau bao lâu?”
Thẩm Phụ khẽ nâng cằm, ánh mắt thâm thúy, mang theo dày đặc hàn ý: “Cậu và Kiều Nguyễn.”
Lâm Trản sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới hồi phục tinh thần, anh đại khái là hiểu lầm.
Vì thế cậu vội vàng giải thích: “Tôi và sư tỷ không phải quan hệ mà anh nghĩ, chúng tôi chỉ là tiền hậu bối bình thường.”
Thẩm Phụ hơi rũ mắt, trầm ngâm hồi lâu.
“Phải không.”
Vốn đã chuẩn bị tốt đi làm một kẻ thứ ba đạo đức suy đồi.
Mặt trời xuống núi, từ góc độ này vừa lúc có thể nhìn thấy.
Cửa sổ sát đất phảng phất cũng bị nhuộm một tầng ánh chiều tà ấm áp.
Thẩm Phụ cứ nhìn như vậy.
Anh không nói chuyện với bất kỳ ai, an tĩnh ở bên ngoài chờ Kiều Nguyễn họp xong.
Chờ cô tan tầm.
Người trong phòng họp đã ra hết, Thẩm Phụ không nhìn thấy Kiều Nguyễn.
Trần Giáng nói với anh: “Kiều Nguyễn bị giáo sư giữ lại.”
Thẩm Phụ gật đầu: “Cảm ơn.”
Trần Giáng nhún vai, nói lời cảm tạ cũng không nhìn người ta mà nói, không lễ phép.
Giáo sư đơn giản phân phó vài việc với Kiều Nguyễn, sau đó mới để cô ra ngoài.
Kiều Nguyễn vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Phụ.
Trên mặt anh nháy mắt treo lên nụ cười: “Có mệt không?”
Kiều Nguyễn nhìn trời đã sắp tối: “Hôm nay anh không cần đi làm à?”
Anh lắc đầu: “Buổi chiều nghỉ phép.”
Kiều Nguyễn gật đầu, một lần nữa mở máy tính: “Anh đừng đợi, hôm nay em phải tăng ca.”
Thẩm Phụ ngữ khí ôn hòa: “Không sao, anh chờ em.”
Kiều Nguyễn trầm mặc một lát: “Em tăng ca đến 11 giờ.”
Anh hơi hơi mở miệng: “Muộn như vậy cơ à?”
Kiều Nguyễn ngắn ngủi thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng cuối cùng cũng dọa lui được anh: “Ừ, mấy thứ này cần gấp.”
Thẩm Phụ như suy tư gì trầm mặc một lát rồi đi.
Cho đến khi không thấy bóng dáng anh, Trần Giáng mới đi tới đây: “Anh cảm thấy tính tình anh ta thật quá thối.”
Người lục tục đi hết, Kiều Nguyễn cũng không cần đeo tai nghe chống ồn.
NgheTrần Giáng nói như vậy, cô hơi ngước mắt: “Anh nói Thẩm Phụ tính tình kém?”
Trần Giáng nói thầm: “Không phải anh ta tên là Thẩm Tùy Tiện sao.”
“Nếu anh ấy tính tình kém, vậy trên thế giới này chỉ sợ không có người nào tốt tính.”
Kiều Nguyễn cũng không phải bảo vệ ai, việc nào ra việc đó thôi.
Trần Giáng nghe cô nói như vậy, hai mắt không thể tưởng tượng trừng lớn hiểu rõ: “Cái gì gọi là nếu anh ta tính tình kém thì trên thế giới này chỉ sợ không có người tốt tính. Kiều Nguyễn, em đây là bị anh ta rót cái mê hồn canh gì? Em biết vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn anh, còn có nụ cười kia nữa, quả thực chính là……”
“Được rồi.” Kiều Nguyễn ngắt lời anh: “Anh ở bên tai em nói tới nói lui, em hoàn toàn không có cách nào chuyên tâm làm việc.”
Trần Giáng nói: “Anh là vì em đột nhiên đánh mất sức phán đoán mà cảm thấy tiếc hận.”
“Cảm ơn ngài, xin ngài cũng vì hiệu suất làm việc của em mà cảm thấy tiếc hận, đừng tới quấy rầy em.”
Trần Giáng dường như còn muốn nói gì.
Cửa mở.
Trong tay Thẩm Phụ cầm theo một cái hộp, mặt trên đặt chỉnh tề mấy ly cà phê.
Anh thái độ ôn hòa lễ phép mời những người chưa rời văn phòng.
Bao gồm cả Trần Giáng.
Cảm giác chột dạ nói xấu sau lưng người ta biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên mặt Trần Giáng.
Ánh mắt anh ta né tránh nói tiếng cảm ơn.
Thẩm Phụ dùng chân kéo một cái ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Kiều Nguyễn.
Anh đặt cà phê và điểm tâm ngọt lên bàn cô.
“Hôm nay em dùng não quá độ, nên bổ sung thêm chút đường.”
Kiều Nguyễn nhìn thoáng qua đồ ngọt, lại nhìn thoáng qua anh.
Mưa bên ngoài hẳn là còn chưa tạnh, trên vai anh hơi ướt.
Cô thuận miệng hỏi một câu: “Anh không lái xe đi à?”
Anh gật đầu, cười cười: “Lúc xuống xe quên mang dù.”
Mùa này, cảm mạo là chuyện thường.
Kiều Nguyễn oh một tiếng, tiếp tục bận việc của mình.
Qua một lúc lâu, cô chỉ chỉ phía sau: “Bên kia là phòng tắm, anh đi vào hong một chút đi.”
Thẩm Phụ nhìn cô, không nhúc nhích.
Kiều Nguyễn ngước mắt.
Thẩm Phụ mím môi cười: “Cảm ơn em.”
Kiều Nguyễn nhíu mi cực nhẹ: “Anh đừng nghĩ nhiều.”
Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, anh không nghĩ nhiều đâu.”
Nhân giả bất ưu, dũng giả bất cụ.
(Trong “Luận ngữ”, Khổng Tử nói: “Trí giả bất hoặc; nhân giả bất ưu; dũng giả bất cụ”. Trí giả bất hoặc, tức bậc trí giả không có điều gì nghi ngờ, là vì người trí tuệ minh tỏ lý lẽ, thấu tỏ nhân quả, cho nên mới có thể không mê không hoặc. Nhân giả bất ưu, là vì nhân giả bằng lòng với số mệnh, mới có thể không buồn không lo. Dũng giả bất cụ, tức bậc dũng giả không sợ, là bởi vì người dũng cảm có thể kiềm chế mọi tác động bên ngoài, vậy nên mới có thể không sợ hãi.)
Nhưng Thẩm Phụ vừa không phải nhân giả, cũng không phải dũng giả.
Anh chỉ là một người bình thường.
Cho nên anh có ưu sầu, cũng có sợ hãi.
Nhưng dường như tất cả những cái này chỉ vì một câu vô cùng đơn giản của Kiều Nguyễn mà tan thành mây khói.