Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 9 - Chương 23




Người khác đó rốt cuộc có phải là Thần Côn hay không, thử là biết thôi.

Nhận được tin tức, Thần Côn rất nhanh cắp cái rương chạy tới.

Nhưng đáng tiếc là, hiếm khi nào Mạnh Thiên Tư suy đoán tràn đầy tự tin như vậy lại trúng ngay một chậu nước lạnh giội đầu.

Máu Huống Mỹ Doanh người ta nhỏ xuống vân khắc nút khóa tốt xấu gì cũng có thể sủi được mấy cái, máu của Thần Côn nhỏ vào thì im lặng như gà, lại còn là gà chết.

Mạnh Thiên Tư tự cảm thấy rất mất mặt, có điều rất nhanh đã tìm được lý do an ủi mình: Cô vốn cũng không phải người tuyệt đỉnh thông minh gì mà, suy đoán sai cũng là chuyện rất bình thường.

***

Hi vọng tới nhanh, đi cũng rất nhanh, Thần Côn sầu muốn nẫu ruột, trở về phòng rồi cứ thở vắn than dài mãi, đến cơm tối cũng không có tâm trạng ăn.

Lão lúc thì vò đầu, lúc lại xem điện thoại, còn khều khều Giang Luyện: “Tiểu Luyện Luyện, cậu nói xem… Hay là tôi bảo họ đừng đến vội?”

Gọi người từ xa như vậy tới, cho người ta một hi vọng lớn như vậy…

Bảo lão phải đối mặt thế nào đây, xuống đài thế nào đây.

Giang Luyện nuốt một miếng cơm xuống, không biết nên khóc hay nên cười: “Chú đùa cợt người ta đấy à? Đã mấy ngày rồi, bạn chú chắc chắn là sắp tới nơi rồi, giờ chú lại bảo người ta quay về?”

Hắn gõ gõ khay cơm của Thần Côn: “Ăn đi, ăn xong thì đi tắm, bạn cũ gặp lại, sửa soạn mình có thể diện chút – như vậy dù có ăn đòn thì trước khi ăn đòn, chí ít chú vẫn ra dáng người.”

Thần Côn suýt nữa bị Giang Luyện chọc tức muốn chết.

Có điều, nói tuy cợt nhả nhưng cũng có lý, sắp gặp mặt bạn rồi, thế nào lão cũng phải sửa soạn tử tế một phen mới được.

Trước khi đi ngủ, Thần Côn cầm khăn lông đi nhà tắm.

Cái gọi là nhà tắm thực ra chỉ là dựng tạm, phân chia nam nữ, chuyên cung cấp cho hộ núi, nước lấy từ giếng, dùng năng lượng mặt trời để làm nóng, một tối chỉ đủ cho khoảng mười người tắm – rất nhiều hộ núi biết nơi này nước nôi thiếu thốn, tự cảm thấy không đến lượt mình nên cũng không tới góp vui, chỉ lấy một chậu nước lau mình, hoặc là dùng mấy tờ giấy ướt cho xong việc.

Tối nay, nhà tắm rất vắng vẻ, chỉ tiếp đãi vài hộ núi, Thần Côn đến muộn, mấy người tắm trước đã dùng hết nước nóng, Thần Côn run lập cập tát nước lên người, đổ dầu gội đầu ra, xoa xoa tạo bọt, lúc tắm xong, cả phòng tắm ngập trong hơi nước lơ lửng, lồng vào ánh đèn vàng mờ, mông lung ngơ ngẩn.

Thần Côn cầm khăn lông lau người, rất tự nhiên đi tới trước tấm gương chỉnh trang, trên gương phủ đầy hơi nước, nhiều chỗ đã rất mờ, nhưng trong mờ mịt lại lẫn vào vài chỗ sáng rõ.

Có một chỗ gương sáng rõ phản chiếu vết sẹo hẹp dài trên bụng lão.

Thần Côn liếc qua rồi tiếp tục lau người, lau lau một lúc, động tác dần chậm xuống.

Lão đưa tay lau giọt nước bám trên mặt gương, nơi bàn tay vuốt qua hiện lên rõ ràng một hình dáng như chữ “S” biến thể, màu đỏ sậm, rất giống bớt.

Trong sát na, trong đầu Thần Côn chợt nảy ra một ý nghĩ.

Lão ném khăn lông đi, đến đồ lót cũng quên mặc, chân lê dép nhựa, quấn áo choàng tắm, chạy ào ra ngoài như một làn gió, vẫn không quên đánh tiếng với giữ cửa: “Tôi chưa tắm xong đâu, tôi quên mang quần áo thay, về lều lấy.”

Người kia đang bận chơi game trên điện thoại, thuận miệng ừ một câu, đầu cũng lười ngẩng.

Thần Côn chạy một mạch về lều.

Chuyến này vì có không ít người tiếp viện tới nên chỗ ở trong doanh trại khá thiếu, lều chiên không đủ nhét, trên khoảng đất trống dựng rất nhiều căn lều tạm nhỏ, nhưng đám Thần Côn là khách nên vẫn giữ nguyên như cũ, bốn người một căn.

Đám Giang Luyện đã đi ngủ nhưng vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Huống Mỹ Doanh nghe thấy động tĩnh, ngại lạnh, đến trở mình cũng lười, chỉ hàm hồ hỏi một câu: “Gì?”

Thần Côn vẫn câu cũ: “Là tôi, đi tắm quên mang đồ, về lấy.”

Vừa nói vừa cắp lấy cái rương, lại mở cửa lều ra ngoài. Giang Luyện trở mình trong chăn, mí mắt cũng lười nhấc, chỉ phỉ nhổ một câu trong lòng: Quên trước quên sau.

***

Lúc trở lại phòng tắm, hơi nước bên trong đã sớm tản ra, trong phòng rất yên tĩnh, loại yên tĩnh ẩn chứa bí mật.

Thần Côn quỳ một gối xuống mặt đất, đặt ngay ngắn cái rương xuống, lại mở vạt áo khép chặt ra, để lộ vết bớt lan dọc từ ngực xuống.

Sau đó, lão móc từ trong túi áo ra một con dao gấp lĩnh từ chỗ Đào Điềm khi trước: Trang bị của hộ núi đều là hàng cao cấp, thân dao có thể gập lại mở ra, mũi dao bén nhọn bóng loáng như đậu nắng, lưỡi dao giăng đầy vân mài mới tinh.

Lão đâm dao vào vết bớt.

Mũi dao đâm xuống rất nông, máu lại như đã chờ đợi từ rất lâu, lập tức trướng căng chảy ra, màu sắc tươi mới, Thần Côn quệt lấy một ít, bôi lên nút khóa thứ nhất trên thân phượng hoàng loan của chiếc rương.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng của game điện thoại loáng thoáng xuyên vào qua khe cửa, máu sủi lên trên mặt rương.

Thần Côn nhấn van bật lửa, hơ vết máu, lửa bừng như có sinh mệnh, cuộn từ bên này qua bên kia, sau đó, lão nghe thấy sâu trong cái rương vang lên một tiếng cách rất nhỏ.

Lão làm tương tự với nút khóa thứ hai và thứ ba, mỗi lần đều có một tiếng vang rất khẽ phát ra.

Sau ba tiếng, cái rương lặng bặt, trong phòng yên lặng đến mức tiếng hít thở cũng biến mất, ngoài phòng cũng không còn tiếng, người giữ cửa đại khái là đã chơi xong game.

Thần Côn không hề thất vọng, lão trực giác, lần này nhất định sẽ xảy ra chút gì đó mà việc lão cần làm chỉ là kiên nhẫn đợi đến cùng.

Sự yên tĩnh của bên ngoài hòa trộn bao bọc cùng sự yên tĩnh của núi non, từng tấc từng tấc xâm nhập vào phòng tắm lạnh lẽo này.

Bỗng dưng, một con chim không biết tên vút qua tầng trời thấp, phát ra tiếng quang quác quái dị khó nghe, gần như cùng lúc đó, nắp rương chợt lạch cạch một tiếng, bật mở.

***

Nửa đêm, Giang Luyện bị tiếng động đánh thức một lần.

Lúc đó, hắn mở đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm ra, nương ánh đèn lờ mờ, trông thấy Thần Côn đầy bụng tâm sự nằm xuống, hắn còn chưa kịp phân biệt tâm sự dày nặng đến mức nào thì Thần Côn đã kéo dây đèn xuống, ánh sáng tắt mất.

Giang Luyện thầm đồng cảm với Thần Côn trong bóng đêm một phen rồi lại thiếp đi, trong lòng có suy tư nên còn mơ thấy một giấc mộng.

Trong mơ, hắn tóc bạc râu dài, hình tượng trang nghiêm học thức, vẻ mặt già giặn hiền hòa, khuyên Thần Côn: “Không sao, rồi sẽ có cách.”

Thần Côn ngẩng lên nhìn hắn, vẻ mặt đau khổ dần chuyển thành tin cậy vô cùng, nói: “Thầy Giang Luyện, tôi nghe hết theo lời thầy.”



Được người ta tôn thành thầy dạy đời thật đắc ý hết sức, sự đắc ý này kéo từ trong mộng ra đến hiện thực, kéo tới khóe miệng đang ngủ say của Giang Luyện.

Đúng lúc đó, hắn chợt nghe thấy một tiếng vang dội: “Uống…nhiều…rồi…”

Là sao? Hắn uống nhiều rồi nên mới mơ như vậy á?

Lại thêm một tiếng lảnh lót: “Ò…ó…o…” (*)

(*) Tiếng Trung, “Uống nhiều rồi” phát âm gần giống “ò ó o”.

Giang Luyện bừng tỉnh.

Ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, mặt trời lên rồi.

Thế nên vừa nãy là tiếng…gà gáy? Nhưng Giang Thước Kiều không phải theo con đường “ò ò ò” à? Hơn nữa, Thước Kiều vẫn luôn kêu rất uyển chuyển nhỏ nhẹ, không hề sang sảng vang dội như thế…

Lại thêm một tiếng gáy vang lên, Vi Bưu bực bội thở hắt ra một tiếng, Huống Mỹ Doanh thì rúc đầu vào túi ngủ, lẩm bẩm càu nhàu gà nhà nào không có mắt như thế, chỉ có Thần Côn là ngồi bật dậy khỏi giường.

Sau hai giây ngơ ngác, lão phản ứng lại, la lớn “Là Giải Phóng nhà mình” rồi kéo áo khoác lộn nhào gần như là lăn xuống giường, sau đó lại lăn ra khỏi phòng.

Giải Phóng? Là con gà rừng Tào Giải Phóng anh dũng đấu với hung giản mà Thần Côn từng đề cập tới ư?

Giang Luyện hết sức hiếu kỳ, cũng hết cả buồn ngủ, vội khoác áo xuống giường chạy theo ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng Thần Côn kêu lên rất chi bi thảm, ngay sau đó là tiếng lên án tuyệt vọng: “Giải Phóng nhà mình sao lại béo quay béo quắt ra thế này?”

Khi đó đã có vài hộ núi rời giường, đang rửa mặt trước cửa lều, sáng sớm Tây Bắc nhiều sương, sương mù nhàn nhạt bao phủ lên lều chiên và lều nhỏ, cũng tràn lên mặt đường.

Khách tới đúng là khách tới, tự mang trên mình khí chất viễn hành, tuyệt nhiên khác hẳn khách trọ đã lâu, Giang Luyện liếc một cái đã thu hết những người và xe mới đến này vào mắt.

Xe là kiểu xe cũ, Hummer H2 màu đen, phong trần mệt mỏi, trong bể dâu còn nhuốm chút ướt át sương mù, trên nóc xe dàn ngang một hàng đèn săn, nhưng trong khoảng mù sương này hoàn toàn không hề mang vẻ hung hăng dọa dẫm mà giống những con mắt lặng lẽ hơn.

Ngồi trên ghế lái là một người đàn ông cao lớn, chừng ba mươi tuổi, thân hình chuẩn người mẫu mặc gì cũng đẹp, một chiếc jacket đen rất bình thường thôi khoác lên người anh ta cũng rất ra dáng ra hình, người rõ ràng là đang cười nhưng trong một nháy mắt nào đó, ánh mắt chợt đen thẳm sắc bén.

Người này đại khái là La Nhận.

La Nhận đóng cửa xe, cũng không ngẩng đầu lên nhìn ai, chỉ vô thức giơ một cánh tay lên, một cô gái trẻ mặc áo khoác vừa xuống sau đó, rất tự nhiên lại gần, vừa vặn được anh ta ôm trọn lấy.

Đây hẳn là đệ tử quan môn của Mai Hoa Cửu Nương, Mộc Đại, xinh xắn thùy mị, mảnh mai yếu ớt, hoàn toàn không giống người mang trong mình võ công thượng thừa chút nào.

La Nhận ngoảnh đầu nhìn, đại khái là cảm thấy áo Mộc Đại mặc chưa được cài chặt, bèn rụt tay về, rất cẩn thận giúp cô cài khuy cổ áo.

Giang Luyện hơi hâm mộ: Phải thân thuộc đến nhường nào mới có thể dưỡng nên sự ăn ý tự nhiên đến độ gần như rất dễ bị người khác bỏ sót như vậy chứ, hắn và Thiên Tư không biết đến lúc nào mới có thể phát triển đến vậy, chẳng cần đến lời yêu, mỗi cái giơ tay nhấc chân đã đong đầy niềm âu yếm rồi.

Bên kia xe cũng có một cặp nam nữ, trông có vẻ như tuổi không lớn lắm, chừng khoảng hăm lăm, hăm sáu, cô gái mặc áo lông màu đỏ, mặt mày êm dịu, mang vẻ đẹp rất truyền thống, chàng trai cao ráo, khí chất thiên về loại hình văn nghệ, lại có chút vẻ phóng túng bất kham.

Cặp này quá nửa là Viêm Hồng Sa và Một Vạn Ba mà Thần Côn một lòng muốn tác hợp nhưng vẫn chưa thành công, nghe nói Một Vạn Ba cũng họ Giang, năm trăm năm trước cùng một nhà với hắn – quả đúng như lời Thần Côn, bầu không khí giữa hai người này có phần gượng gạo, rõ ràng là rất hợp nhau, không thành tình lữ thì thật đáng tiếc, nhưng thành rồi thì…dường như lại khác xa định nghĩa nhu tình mật ý về tình lữ của đại chúng.

Có điều, thu hút ánh mắt của Giang Luyện nhất lại là người đàn ông mập mạp đi đầu kia.

Người này chừng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt bóng loáng, hình thể phúc hậu, một thân hàng hiệu, dáng vẻ như thể nhà giàu mới nổi đến đây là để khai phá Tây Bắc, chính gã đang tiếp lời Thần Côn: “Anh Côn, nó có thể không béo được sao? Là một con gà trai trung niên…”

Gã thoáng dừng lại, tựa hồ cảm thấy gọi như vậy hơi kỳ, lại lâm thời sửa lại: “…gà rừng giống đực trung niên, không tập thể dục không có chí tiến thủ, không có ý thức nguy cơ, cả ngày chỉ quanh quẩn với đám em gái gà rừng thôn quê núi Phượng Tử, mụ mị trong nữ sắc, nó thì có thể có tiền đồ gì?”

Thần Côn đau lòng ngồi xổm xuống.

Đến tận giờ phút này, Giang Luyện mới nhìn đến, trước mặt Thần Côn có một con gà rừng béo mẫm, lông vũ tươi tắn bóng loáng, gà và người đều như nhau, có cho mình một vị trí thích hợp, hắn thấy con gà này rất thích hợp vào nồi.

Thần Côn phẫn nộ tiếc hận: “Giải Phóng, hồi đó mày cũng anh tuấn lắm cơ mà, nhìn bây giờ xem, cổ to thế này, đeo vòng cổ gà cũng ngại chật, mày cứ cam chịu tự sa ngã thế đấy à?”

Tào Giải Phóng khinh khỉnh lườm Thần Côn, nhấc chân dịch chuyển, chống lấy thân hình mập mạp đi vòng qua lão.

Xem ra đây là một con gà cao ngạo, không có giá trị nhan sắc cao, không có vóc dáng cũng rất hờ hững, nhưng tất nhiên, cũng chẳng thể có cái giá gì,

Thần Côn chợt nhớ ra cái gì, hỏi gã mập kia: “Tào Mập, sao lại mang Giải Phóng tới theo? Bọn cậu đâu có cùng đường.”

Năm người này định cư ở Lệ Giang, nhưng Tào Giải Phóng thì đã sớm quy ẩn rừng núi, ngụ lại núi Phượng Tử ải Hàm Cốc, một nam một bắc, non xa nước dài.

Tào Nghiêm Hoa đưa tay vuốt vuốt kiểu tóc tuy lặn lội đường xa song vẫn không một sợi rối loạn của mình: “Năm đó thu hung giản, Giải Phóng cũng từng góp sức, hiện giờ anh lại bảo với bọn tôi là muốn dứt điểm, thời khắc mang tính lịch sử như vậy, sao có thể không mang Giải Phóng theo tham gia?”

Đang nói chuyện thì một tràng “ò ò ò” từ xa tới gần dồn dập vang lên.

Giang Luyện quay đầu lại nhìn, hóa ra là Giang Thước Kiều, đang chạy xuống dốc, phỏng chừng là nghe thấy động tĩnh, nhất là có động tĩnh của đồng loại nên không kiềm chế được, chạy tới hóng hớt. Nó không quen đám người này, bèn chạy thẳng tới chỗ Giang Luyện, lúc tới bên chân Giang Luyện, không biết có phải thẹn thùng hay không mà giấu mình sau ống quần Giang Luyện một cách lạ thường, chỉ ngượng ngùng thò đầu ra ngoài.

Nhóm La Nhận không để ý tới Giang Luyện lắm, chỉ coi hắn là một hộ núi tới hóng vui, nhưng Tào Giải Phóng thì lại bỗng thay đổi dáng vẻ bệ rạc khi trước, cổ ngẩng cao, thân mình cố gắng ưỡn thẳng lên, đến ánh mắt cũng trở nên lẫm liệt, cứ thế nỗ lực từ cơ thể trung niên phát tướng tỏa ra một tia phong thái anh tuấn năm xưa.

***

Đám La Nhận đều không phải là người thích kết bạn bốn phương, Thần Côn biết tính họ nên cũng không có ý định chủ động giới thiệu họ với hộ núi, hơn nữa, thời gian hãy còn sớm, nhóm Mạnh Thiên Tư đều chưa rời giường.

Có điều, hắn đoán là hộ núi sẽ chủ động tới thăm hỏi: Hộ núi không phải là người rất có bản lĩnh ưa thích kết giao à, hơn nữa, Đoàn Văn Hi và Mai Hoa Cửu Nương từng có giao hảo, chín bỏ làm mười, coi như Mạnh Thiên Tư và Mộc Đại có mối liên hệ, song phương thể nào cũng sẽ gặp mặt.

Thân phận ba lớp cánh sen dù sao cũng có khác biệt, chúng hộ núi nhanh chóng dành một căn lều chiên ra cho Thần Côn đãi khách.

Giang Luyện không vào theo, người ta bạn cũ gặp mặt, hắn xớ rớ ở đó làm gì?

Có điều, lúc đi ngang qua lều, hắn vô thức ngừng chân một thoáng.

Nghe thấy bên trong vọng ra tiếng cười đùa không dứt.

Nghe thấy Tào Nghiêm Hoa nói: “Anh Côn, phải thu thật à? Mấy năm nay nó giúp thân mình em cường tráng lên hẳn, sức lực dồi dào, bích hổ du tường cũng du thoăn thoắt, em thành ra nảy sinh tình cảm với nó rồi, ôi ôi, phải chia xa thật không nỡ lòng nào.”

Một Vạn Ba hừ một tiếng: “Anh Tào, tâm lý anh làm sao thế hả? Hung giản nó cho anh chút lợi lộc là anh đã tình cảm tình báo với nó rồi? Trong chúng ta mà có một tên phản đồ thì cá chắc là anh luôn.”

La Nhận nói: “Vẫn nên thu thì hơn, cứ ở mãi trong người chúng ta thế dù sao cũng không phải chuyện gì tốt.”

Viêm Hồng Sa cười khanh khách: “Đương nhiên là phải thu rồi, bằng không Mộc Đại với anh đến con cũng chẳng dám sinh, cái danh mẹ nuôi của em còn có ý nghĩa gì chứ, có tiếng mà chẳng có miếng.”



Sau đó nữa, cửa lều thả xuống, theo đó, âm thanh bên trong cũng không còn nghe được nữa.

Giang Luyện vòng qua căn lều, đi thẳng lên sườn núi, lượm một tảng đá ngồi xuống, nhìn sương mù dần tản đi, cũng nhìn rèm cửa lều chiên đã đóng chặt kia.

Hắn hâm mộ vô cùng.