Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 9 - Chương 11




Thần Côn bắt đầu kể từ buổi sáng hôm qua.

Tấm bản đồ hoàn toàn không khớp với địa hình thế núi xung quanh, Giang Luyện đột nhiên ngủ say, nhóm Cảnh Như Tư gặp nạn, Mạnh Thiên Tư và Tiển Quỳnh Hoa trước sau gấp rút cứu viện, hai cửa ruột kỳ dị và hai con gà tuyết đi trước dò đường cuối cùng lại chết thảm.

Lão chỉ có thể nói tới đây: Tình hình trong động thế nào, không ai biết được, dù sao thì đến giờ, người vào rồi cũng đều chưa ai trở ra.

Giang Luyện nghe rất cẩn thận, nhưng thẳng thắn mà nói thì những tin tức này đều không giúp ích được gì cho hiện tại, không có giá trị tham khảo.

Hắn hỏi một câu: “Vậy chú cảm thấy, nhóm Thiên Tư đã xảy ra chuyện à?”

Thần Côn xòe tay: “Khó nói lắm, có lẽ đã xảy ra chuyện lớn rồi…”

Thấy sắc mặt Giang Luyện không ổn, lại đổi giọng: “Cũng có thể là đã lạc đường bên trong, cũng có thể đã rẽ sang lối khác, đi tới một đỉnh núi khác – con gà tuyết đúng là đã xảy ra chuyện nhưng gà không thể so với người được, huống chi nhóm cô Mạnh còn trang bị đầy đủ như vậy.”

Cũng phải, Giang Luyện yên tâm hơn một chút, tuy rằng sự “yên tâm” này là do mình gắng gượng bẻ não ra nhét vào.

Hắn truy vấn: “Vậy bây giờ thì sao? Bác ba tới rồi, bà ấy tính thế nào?”

Thần Côn bĩu môi về phía căn lều cách đó không xa: “Bà ấy gọi cậu Hoàng Tùng kia xuống, phỏng chừng là muốn hỏi kỹ càng tình huống hơn… Còn tính thế nào thì chắc chắn là phải vào cứu rồi. Hai mươi lăm người cơ mà, bao gồm đến mấy vị cấp cao, cũng không thể cứ bỏ mặc được.”

Giang Luyện cũng nhìn về phía căn lều kia: “Chuyện thế này không đến thực địa thì không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, tôi cũng phải đi.”

Nói đoạn, như là đến giờ mới tỉnh hẳn người được, vén roạt túi ngủ ra, vội vàng mặc quần áo đi giày, lại vớ lấy balo, gấp rút nhét đồ đạc cần dùng vào.

Thần Côn nói hắn: “Không cần phải vội, có ai giành với cậu đâu…”

Lời còn chưa nói hết, Giang Luyện đã cầm bàn chải đánh răng và ca nước ra ngoài, lúc Thần Côn ra theo, hắn đang đứng bên rìa khu đất trũng, miệng đầy bọt kem ngậm bàn chải đáng răng, vừa đánh vừa nhìn thế núi xung quanh – tiết trời hôm nay coi như khá tốt, tổng thể vẫn u ám nhưng không có sương mù, thỉnh thoảng còn có vài tia nắng vụt qua không trung trong chớp mắt.

Giang Luyện lúng búng nói với lão: “Chú giở hộ cho tôi xem cái bản đồ kia với, thật sự không giống à?”

Đó giờ hai tờ giấy vẫn cắm trong túi Thần Côn, nghe vậy lão lấy mở ra, Giang Luyện nhìn bản đồ, lại xem núi, giữa bận rộn vẫn súc được miệng: “Đúng là không giống thật nhỉ.”

Thần Côn đột nhiên nghĩ tới điều gì: “Có điều, cô Mạnh nói, quay ngược lại xem có cảm giác hơn so với xem đúng chiều.”

Lão phục vụ cực kỳ đến nơi đến chốn, lại xoay ngược bản đồ lại.

Người biết vẽ đều biết, kiểu dãy núi nhấp nhô lên xuống này, có xoay ngược lại thì thực ra cũng vẫn là “núi”, chỉ có điều là đỉnh núi ban đầu thì đổi thành thung lũng, mà thung lũng thì thành đỉnh núi thôi.

Giang Luyện nhìn chăm chú một lúc rồi lại nhìn núi, Thiên Tư đã cảm thấy “có cảm giác” thì hẳn cũng không phải là nói chơi – hắn nhìn một lúc lâu, có hai lần còn lùi ra sau mấy bước, mày nhíu lại như suy nghĩ điều gì.

Tim Thần Côn đập hơi dồn dập, lão cảm thấy có cửa.

Quả nhiên, Giang Luyện lên tiếng.

“Chú có biết là giống chỗ nào không? Quả thật là có vài chỗ khá giống.”

Có à? Thần Côn hối hận vì đã coi lời Mạnh Thiên Tư nói như gió thoảng bên tai, không truy xét nhiều.

Giang Luyện chỉ vào tấm bản đồ: “Nửa phần dưới của núi, nói cho chính xác thì là phần chân núi, gần chân núi đều rất giống.”

Thần Côn không ngốc, ngớ ra một lúc rồi “á” một tiếng.

Đã hiểu, trước đây mọi người vẫn nói núi sẽ sụt lún, sẽ lở tuyết, bởi vậy nên thế núi thời thượng cổ và bây giờ không được giống nhau lắm, nhưng đã bỏ quên một điểm là: trừ phi cả ngọn núi sụp đổ, bằng không phần chân núi sẽ rất khó có biến hóa.

Điều này cũng rất giống một cây đại thụ tán lá rậm rạp, bị gió thổi, bị sét đánh, bị bẻ gãy, hình dạng tán cây sẽ có thay đổi theo tùy lúc, mười năm trước và mười năm sau e rằng đã là một trời một vực, nhưng đường nét xu hướng của rễ cây thì về cơ bản là không thay đổi.

Thần Côn kích động đến nói cũng cà lăm: “Tức là quả thực là chỗ…chỗ này?”

Thật đúng là lượn quanh một vòng lớn: Ban đầu, tất cả mọi người đều đoán là chỗ này, sau thấy bản đồ không giống thì đều tưởng là chỗ khác…

Hóa ra vẫn là ở đây, ngay từ đầu hẳn đã là ở đây rồi: Nơi này xuất hiện thận lâu núi hiện trường phong ấn rương và cảnh hai người Diêm La đi vào núi, nơi này có cửa ruột quái dị, Tiểu Luyện Luyện thì ngủ mãi không tỉnh ở đây…

Nghĩ đến đây, lão hỏi Giang Luyện: “Cậu ngủ lâu như vậy, chỉ…ngủ thôi à? Hay là vẫn có chút ý thức?”

Giang Luyện thuận miệng đáp: “Gặp chút ác mộng, không có gì đặc biệt.”

Thần Côn hiếu kỳ: “Ác mộng gì?”

Giang Luyện không có lòng dạ đâu mà kể chuyện mộng mị với lão: “Còn chẳng phải là cái loại…chạy tới chạy lui đó à.”

Hắn nhìn chằm chằm căn lều của Nghê Thu Huệ, mong chờ giây kế tiếp, người bên trong có thể vén rèm đi ra, chuẩn bị lên đường.

Thần Côn rất bất mãn: “Tiểu Luyện Luyện, thái độ cậu nghiêm túc hơn một chút được không? Bất kể là mơ đẹp hay mơ xấu thì cũng đều thể hiện thế giới tinh thần của con người, mỗi lần tôi nằm mơ đều rất quan trọng…”

Giang Luyện hơi mất kiên nhẫn: “Chú mơ đương nhiên là quan trọng rồi, nhưng tôi có phải chú đâu.”

Thần Côn ngạc nhiên: “Sao cậu biết được cậu mơ thì không quan trọng? Tôi hỏi cậu, cậu chắc chắn là lần này mê man chỉ là vì dán mắt thần vào nửa đêm thôi à? Lỡ như là vì cái khác thì sao? Lỡ như là…có liên quan đến vị trí địa lý ở đây thì sao? Nếu ở Tương Tây, Quảng Tây, cậu cũng dán mắt thần vào nửa đêm thì cũng sẽ mơ như thế?”

Trong lòng Giang Luyện đánh thịch một tiếng.

Khó mà nói được.

Hắn nhớ đến đám sương mù lớn đến không giới hạn trong mơ, và cả lúc mình đối mặt với đám sương, sự kích động và khát khao tự động dâng lên không thể nào điều khiển được.

Hắn hơi chần chừ, thuật lại giấc mơ của mình ra.

Quả nhiên Thần Côn có hứng thú: “Cậu tới đó hai lần? Sau khi tiếng chuông đầu tiên biến mất, cậu lại quay trở lại đó?”

Giang Luyện gật đầu.

“Vì sao quay lại?”

Không nói rõ được, ngủ lâu như vậy, đầu có hơi biêng biêng, Giang Luyện giơ tay lên day day thái dương: “Không biết nữa, đi một cách tự nhiên thôi, như là trong lòng cảm thấy nên đi, hơn nữa cũng muốn đi.”

“Sao cậu tìm được đường? Theo lời cậu nói thì đường tới đó cũng không thuận lợi, lúc thì leo núi lúc thì trượt dốc, có lúc còn phải xuyên qua thông đạo sâu thẳm.”

Giang Luyện không trả lời được: “Thì…tự nhiên mà tìm được thôi.”

“Sau đó cậu muốn vào nhưng vào không được?”

“Phải,” Giang Luyện nhớ tới tình cảnh trong mơ, bất giác rùng mình, “Đột nhiên trở nên rất nóng nảy điên cuồng, bản thân cũng không nhận ra chính mình nữa, hoàn toàn không khống chế được thèm khát trong lòng, hơi giống…”

Hắn cũng không so sánh này có thích hợp không: “Hơi giống người nghiện ma túy, thấy ma túy là không biết liêm sỉ, không từ thủ đoạn vậy, cực kỳ điên cuồng.”

Thần Côn “ồ” một tiếng, vẻ mặt có phần giữ kín như bưng.

Giang Luyện để ý thấy vẻ mặt lão thay đổi: “Chú có kiến giải gì à, nói thẳng ra đi.”

Thần Côn chọn cách nói vòng vo: “Tiểu Luyện Luyện, nói cho khoa học, như cậu gọi là mất phương hướng ý thức, mê tín hơn chút thì gọi là linh hồn xuất khiếu, tôi hỏi cậu, linh hồn cậu…khao khát cái gì?”

Giang Luyện còn chưa lĩnh hội được ý của lão: “… Tự do?”

Thần Côn cáu: “Cậu đọc văn thơ lắm quá rồi phải không? Linh hồn! Xuất khiếu! Thể xác! Nằm ở đó! Linh hồn cậu khát vọng trở về đâu? Hả?”

Đã nói đến mức này rồi, chẳng khác nào đưa đáp án cho mà làm bài.

Giang Luyện đã hiểu: “Linh hồn muốn trở lại thể xác?”

“Aizz, đúng rồi đó!” Thần Côn gật đầu, “Giống như chim về tổ, đao vào vỏ, rùa tìm mai vậy…”

Giang Luyện cau mày: Sao nghe như đang chửi mát người ta thế. (*)

(*) Tiếng Trung, từ “rùa” có nghĩa lóng là để chửi người.

“Đây là thiên tính, linh hồn và thể xác phân tách, nó tất nhiên là muốn trở lại thể xác rồi, nhưng cậu lại bị một nỗi thèm khát to lớn điều khiển, đi sang chỗ khác, nói cách khác, đám sương kia đối với cậu còn có lực hấp dẫn lớn hơn cả thể xác nguyên bản. Tôi hỏi cậu, vậy đó sẽ là cái gì?”

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi, còn gì có thể quan trọng hơn trở lại cơ thể vốn gốc đây? Giang Luyện vô thức nói: “Không phải chứ, thà rằng vứt bỏ thể xác cũ, dù thế nào cũng không thể là trường sinh bất lão mọc cánh thành tiên được…”

Hắn chợt dừng bặt.

Thần Côn biết hắn đã bắt được sóng, tưởng chừng như còn kích động hơn cả hắn, nắm tay lại như muốn cổ vũ hắn: “Cậu nói tiếp đi… Tiếp tục…”

Linh hồn muốn tìm kiếm chốn về, thể xác chỉ là chốn về tạm thời, nhưng có một thứ còn bền vững, dài lâu hơn thể xác…

Giang Luyện lẩm bẩm: “Tinh nước?”

“Chính nó!” Thần Côn kích động vỗ đùi, nhưng tay bị trói, cái vỗ hí hửng này suýt nữa đã làm chính mình lảo đảo: “Cậu nói xem có giống không? Ban đầu tôi còn chưa nghĩ được ra, sau đó cậu nói là giống người nghiện thèm ma túy, tôi nhận ra đó là một nhu cầu sinh lý vô cùng mãnh liệt – nhu cầu sinh lý của cơ thể thì cậu còn có thể khống chế được bằng lý trí, nhưng nhu cầu sinh lý của tinh thần thì sao?”

“Còn nữa,” Lão nói đến hăng say, thao thao bất tuyệt, “Cậu đề cập rằng có thể cảm nhận được đủ dạng tín hiệu tâm trạng lưu chuyển trong sương mù, khinh miệt, chế nhạo, xem thường – có phải là giống rất nhiều rất nhiều người không? Có giống ‘chúng nó’ không?”

Cả người Giang Luyện chấn động: “Ý chú là, ‘chúng nó’ của hầm đất trôi nổi?”

Đúng vậy, Thần Côn dứt khoát nói thẳng: “Chúng nó cư trú cố định trong tinh nước mà cậu thì chỉ là một hồn ma lang thang qua đường, cậu muốn vào đó, sao có thể vào được? Chúng nó nhìn cậu đương nhiên là như nhìn một kẻ si tâm vọng tưởng ngang ngược hề hước rồi. Trước đây cậu dán mắt thần cũng không phải là chưa từng vào tối, tuy lần này khuya hơn đôi chút nhưng cũng không thể biến thành gần như không về được như vậy? Những dấu hiệu này cho tôi cảm giác…”

Lão hạ giọng: “Suy đoán rằng hầm đất trôi nổi trở về Côn Lôn Sơn của chúng ta trước đó là đúng, hơn nửa, rất có thể đang ở gần đây.”

Giang Luyện còn chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng huyên náo đột ngột rộ lên thu hút sự chú ý.

Là Nghê Thu Huệ dẫn người ra khỏi lều, chuẩn bị lên đường.

***

Trong nháy mắt khi nằm rạp xuống hạ bái, Mạnh Thiên Tư đã hiểu được thế nào là “Muốn ra cửa ruột, cửa tìm tay trái”.

Bởi cô nhìn thấy đầu hai đầu thừng dưới chân được chia ra thắt quấn ở hai…bàn tay dọc ven cánh cửa ánh sáng.

Nói vậy cũng không đúng lắm, bên dưới cánh cửa ánh sáng vốn có hai mỏm đá lớn, trông như đá lồi bất quy tắc bám trên vách đá, đầu thừng tựa hồ xuyên vào trong đó, hàn cứng bên trong, bởi vậy nên bất kể rung lắc thế nào cũng đều rất kiên cố.

Nhưng hiện giờ, hai mỏm đá lớn này đang mở ra, cực kỳ giống nắm đấm mở năm ngón tay ra, Mạnh Thiên Tư còn chưa kịp phản ứng, cả người đã theo cầu thừng rơi xuống dưới.

Thân thể lập tức rơi xuống, tiếng gió bên tai vun vút, Mạnh Thiên Tư vô thức siết chặt lấy sợi thừng, trong đầu xẹt qua một chữ.

Xong.

Trong đầu cô đã hiểu ra được đại khái: Hai đầu thừng này nhất định là được nắm trong nắm đấm kỳ dị hình dạng như mỏm đá nhô ra, cô “gõ cửa”, không biết đã khởi động cái gì, nắm đấm buông ra, cả cầu thừng đều rơi xuống vực sâu không đáy.

Ruột cong chín khúc, chuyến này chỉ sợ cô phải ngã đứt ruột thật rồi.

Nghe nói trước khi chết, những người và chuyện quan trọng trong đầu sẽ lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, tiếp đó, đèn kéo quân của cô xem ra sắp bật lên rồi, cô hi vọng Giang Luyện có thể lên đài sớm chút, đừng có lên cuối, giờ đang là lúc phải đấu tốc độ, đừng thành ra hắn còn chưa lên đài, cô đã ngã bẹp rồi.

Tâm niệm đang xoay chuyển vù vù, cơ thể đột nhiên khựng lại, cảm giác như cây cầu bất chợt được ai đó bắt lấy, thân mình như quả lắc đung đưa qua lại trên cầu, bên tai ù ù, bởi rơi gấp nên đã không nghe rõ được gì nữa, lúc mở mắt ra, chỉ lờ mờ nhìn thấy cách đó không xa phía trước có một cửa động đang chậm rãi chuyển động, hai bên cửa động cũng có hai mỏm đá bàn tay, đầu thừng một bên nảy thì đang nắm trong hai bàn tay đó.

Trong lồng ngực Mạnh Thiên Tư như dời sông lấp bể, đầu váng mắt hoa, nôn nao chỉ chực ói, nhưng hai ngày nay không ăn được gì nhiều, không nôn ra được gì hết.

Vì sao cửa động lại chuyển chỗ? “Ruột cong chín khúc, ngày chuyển ba lượt”, chẳng lẽ hiện giờ đã đến lúc “chuyển ruột”.

Nhưng ý nghĩ này vừa nhen nhóm đã vụt tắt: Cô nhìn thấy hai bàn tay đá đồng thời mở ra ngoài.

Giây tiếp theo, cú rơi khiến người ta muốn phát rồ lại xảy ra, cũng may một lần lạ hai lần quen, Mạnh Thiên Tư nghiến chặt răng, hai mắt nhắm nghiền, tay siết chặt cứng không thả ra – quả nhiên, cảm giác được qua chừng năm sáu giây sau, lại bỗng khựng lại.

Mạnh Thiên Tư đu đưa trên thừng, lần này, cô quay đầu lại nhìn: Không còn nghe thấy tiếng con gà tuyết đập cánh nữa, là rơi xuống mất rồi hay là giữa chừng đã chạy vội lên vách đá rồi?

Vừa quay đầu, cô đã dở khóc dở cười: Con gà tuyết kia vẫn còn ở đây, cũng không biết nó làm cách nào mà hai chân đan chéo vào nhau, lại treo ngược người trên thừng – thân mình nó nhỏ nhẹ, lắc lư không ngừng, trong như ngan ngỗng treo trong quán đồ kho vậy.

Nhưng bất kể thế nào, có con gà cùng tiến cùng thoái với cô cũng còn hơn là lẻ loi một mình.

Mạnh Thiên Tư hét lên: “Mày nắm chắc vào…”

Còn chưa dứt lời thì đã rơi xuống lần nữa.

Mạnh Thiên Tư nhẩm đếm được trong lòng, tổng cộng rơi chín lần, đến mấy lần sau cùng, cả người cô đã hỗn loạn muốn hôn mê, ói ra nước chua giữa không trung, tình cờ mở mắt ra, cũng chẳng biết là hiện thực hay ảo giác nữa, có cửa ruột chậm rãi chuyển dịch, như một con mắt to lớn, nhìn cô rơi hết cú này đến cú khác.

Sau lần khựng lại cuối cùng, hồi lâu không còn động tĩnh gì nữa, Mạnh Thiên Tư thò đầu ra ngoài cầu thừng, thở hổn hển, há hờ miệng muốn ói lại không ói, chật vật như một con chó hấp hối.

Đến tận giờ phút này, cô mới phát hiện ra, bên dưới cầu thừng chừng nửa mét hình như là…đất bằng.

Mẹ nó, nhớ cảm giác chân chạm đất bằng muốn điên lên rồi, cả đời này cô cũng không muốn trải qua kiểu rơi khiến người ta muốn vỡ tim nứt mật này một lần nào nữa, Mạnh Thiên Tư lộn người từ trên cầu thừng xuống, lăn một vòng, sau lưng dán đất, thở hổn hển từng hơi.

Sau lưng lạnh buốt, lớp áo trong đã sớm ướt đẫm, cũng lạnh thấu.

Trận rơi này làm trí óc Mạnh Thiên Tư tạm thời mất điện, mắt cũng không nhìn rõ nổi nữa, thấy cái gì đều là những bóng chồng mơ mơ hồ hồ, chồng lên nhau không chỉ hai ba lớp, cô đờ đẫn mở mắt, cảm thấy trước mắt trắng lóa, nổi lên từng cơn lạnh lẽo, mà giữa không trung thì có thứ gì đó hình dạng như một cái đầu kỳ dị to lớn đang nhìn cô chòng chọc.

Thứ quái gì vậy?

Mạnh Thiên Tư thầm rùng mình, dùng hết sức lực toàn thân lảo đảo bò dậy, đưa tay mò lấy súng phun lửa bên hông – đã dùng nhiều lần nên súng phun lửa hiện giờ đã rất nhẹ, nhưng đây là vũ khí cô tiện tay nhất.

Vừa bò vừa đi, trời đất quay cuồng, trong mơ hồ cũng không biết là mình đi về phía thứ kia hay là thứ kia lao về phía mình nữa, Mạnh Thiên Tư cảm thấy nó như một con rắn, nhưng lại có bộ lông dài rậm mà chỉ bò yak mới có.

Cô quát lên: “Thứ gì!”

Vung tay lên phun một phát.

Đúng như dự liệu, nhiên liệu trong súng phun lửa không còn bao nhiêu, phát phun cuối cùng này chỉ lẻ tẻ vài ngọn lửa và khí thải, nhưng vẫn bám lên vật kia, yếu ớt bốc cháy, nhưng không cháy được lâu, giọt dầu xì xèo nhỏ xuống.

Mạnh Thiên Tư đứng không vững, ngã ngồi phịch xuống đất rồi cứ ngồi thế mà ngủ mất.

Thực ra cũng chẳng ngủ được bao lâu, nơi này quá lạnh, người như ở trong hầm băng, từng luồng hơi lạnh rét buốt u ám thấm qua từng cái lỗ chân lông khắp người, con gà tuyết ở bên cạnh, cái đầu xù xù vùi vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô.

Mạnh Thiên Tư đưa môi vào giữa hai hàm răng, cắn nghiến một cái, vị máu tanh như gỉ sắt tràn ra trong miệng, cô đánh một cái rùng mình, cuối cùng cũng thấy rõ.

Cô ngẩng đầu lên trước, nhìn thứ mình tấn công bằng súng phun lửa trong lúc ý thức mơ hồ.

Đó vậy mà lại là một con…rồng băng.

Không sai, là rồng băng, uốn lượn vắt ngang trên vách đá như cầu thừng, nhưng cách mặt đất cũng không xa, thân rồng to lớn, toàn bộ đều làm bằng băng, cũng không chạm trổ tỉ mỉ, thậm chí còn mang phong cách thô kệch cổ xưa, lại uốn lượn lòng vòng, nhìn rất sống động.

Cô cũng thấy rõ được thứ dày rậm rủ xuống bị cô ngộ nhận là lông bò yak này là gì – là băng treo trên thân rồng, nơi này quá lạnh, nước đóng thành băng, lâu dần hết lớp này đến lớp khác, dày đặc rậm rịt, khiến con rồng băng này như khoác một lớp lông cừu vừa dày vừa nặng.

Cái này không chừng là tác phẩm nghệ thuật của người ta thời thượng cổ, vậy mà lại bị bàn tay ti tiện của cô dùng súng phun lửa phụt bắn.

Mạnh Thiên Tư nhìn chỗ mình vừa phun qua, súng phun lửa bá đạo thật sự, dù chỉ còn lại chút nhiên liệu vậy thôi, lại còn là đốt băng cứng ngàn năm, thế nhưng vẫn đốt ra được một vết lõm xuống.

Chỗ đó lộ ra một phần thứ gì đó trắng hếu…

Không phải là…xương đấy chứ?

Tim Mạnh Thiên Tư run lên, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đứng bật dậy khỏi mặt đất, sải bước đi về phía đó, vừa tới phía trước, còn chưa kịp nhìn kỹ, dưới chân đột nhiên vang lên tiếng băng vỡ răng rắc, cô không kịp phản ứng gì, cả người đã lọt thỏm xuống.

Cái quái quỷ này là một…hầm ngầm? Bẫy rập?

Mạnh Thiên Tư sợ hết hồn, vừa rơi vừa đưa tay đi bắt, vậy mà lại chộp được một sợi xích đồng đen lạnh như băng, nhưng xích rất lạnh, lại phủ một lớp băng, trong lúc gấp gáp, tay không mượn được sức, không cản được thế rơi, trong cơn hoảng loạn, dưới thân chợt khựng lại, ôm được lấy một đống băng như quả chùy, cũng dừng rơi.

Cô thở hổn hển, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới ngước mắt lên nhìn.

Hiểu ra rồi, chỗ cô cho làm mặt đất bằng ban nãy thực ra cũng không phải là đất, hiện giờ xem ra chỉ như một tầng nào đó của nhà cao tầng, tầng dưới còn là không đáy – nhưng tầng bên trên thì có một cái cửa to chừng miệng giếng, bên mép cửa rủ xuống một sợi xích đồng, cô hiện giờ đang lẻ loi treo ở đầu cuối của sợi xích đồng đen gần hai mươi mét này, lắc lư trong bóng tối trống trải.

Thật không biết phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với tất cả những gì xảy ra trong ngày hôm nay nữa: Đời trước cô đã tạo bao nhiêu nghiệp mới gặp phải những nguy hiểm liên tiếp này, lại tích bao nhiêu phúc mới có thể liên tục giữ được mạng vào khoảnh khắc cuối cùng như thế.

Phải cảm tạ đống băng này, tuy cô cũng sắp không ôm được nữa, tay cũng bị đông lạnh đến gần như chết lặng, nhưng không có thứ này thì ban nãy cô đã rơi thẳng xuống rồi.

Tạm thời Mạnh Thiên Tư không còn hơi sức đâu nữa, cô cho phép mình nghỉ ngơi nửa phút rồi lại trèo lên.

Cô mệt mỏi há to miệng hít thở, hơi thở ấm áp phun lên mép đống băng, dần làm tan chảy lớp sương trắng che lấp tầm mắt phủ bên trên.

Mạnh Thiên Tư chợt bất động.

Phần sương trắng tan ra kia, mặt băng trong suốt dần lộ ra, hiện lên khuôn mặt già nua bị đông lạnh bên trong của một người phụ nữ.