Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 8 - Chương 4




Lúc Khúc Tiếu và Tiển Quỳnh Hoa đi vào, Mạnh Thiên Tư đang tựa mình trên đệm ngẩn người: Trước đây giúp ma nước chỉ là xuất phát từ xã giao, giúp được thì tốt, không giúp được cũng không sao cả, nhưng thực sự gặp được đương sự rồi, cảm thụ lại khác hẳn – Tông Hàng một lần nữa xin nhờ và cảm ơn cô khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.

Khúc Tiếu khẽ ho hai tiếng, ngồi xuống bên đệm cô, chỉ vào cái chân bị thương của cô, hỏi: “Đau không?”

Mạnh Thiên Tư gật đầu.

Tiển Quỳnh Hoa mở một cái ghế xếp ra mang qua, ngồi xuống đối diện Mạnh Thiên Tư: “Bị thương nặng vậy, u thấy vẫn nên mau chóng trở về Phường Quế Non dưỡng một trận tử tế thì hơn.”

Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Nặng chỗ nào?”

Tiển Quỳnh Hoa trừng cô: “Còn phải hỏi à, chưa soi gương? Máu chảy cả gánh, u nhìn môi con chẳng thấy có một chút huyết sắc nào hết.”

Khúc Tiếu cười, vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh Thiên Tư: “Ở đây điều kiện có hạn, về đi thôi, bảo dì Liễu nấu nhiều canh cho con chút, cũng có thể khỏi được nhanh hơn.”

Mạnh Thiên Tư không lên tiếng.

Tiển Quỳnh Hoa nhìn cô: “Tư thư nhi, u có lời muốn nói với con.”

Mạnh Thiên Tư cảm thấy lời này chắc chắn không phải cái gì êm tai, cô thẳng lưng dậy, mắt tràn ngập phòng bị: “U nói đi.”

“Lần này quá nguy hiểm, suýt nữa mất cả mạng. U thuật lại với chị cả, chị ấy sợ đến trắng bệch cả mặt.”

Mạnh Thiên Tư nói: “U bảy, u làm vậy là không đúng rồi, biết rõ sức khỏe me lớn không tốt, không chịu nổi kinh hãi, cần gì phải nói với me lớn những cái này – nếu con chết thật, u báo tang cho me lớn là điều không thể tránh khỏi… Con không việc gì thì u cứ che đi không phải là xong rồi sao?”

Tiển Quỳnh Hoa bị cô chọc tức đến bật cười: “U còn chưa nói con đâu, con lại còn trách u trước?”

Bà thoáng dừng lại rồi vào thẳng chủ đề chính: “Con là ngai vàng quỷ non, trong tay nhiều thuộc hạ có thể dùng như vậy, việc gì cứ phải khăng khăng tự mình mạo hiểm chứ? Việc này con phái Kinh Tùng, phái Lộ Tam Minh đi làm, bản thân thoải mái nằm yên nghe báo cáo không được à?”

Mạnh Thiên Tư cười cười: “U bảy, con lại phải sửa đúng u rồi.”

“Con chưa từng khăng khăng tự mình mạo hiểm, bữa ở rừng đá treo túi mật, là u me bảy người nhất trí gật đầu, con mới đi mổ núi, sau đó gặp phải nguy hiểm cũng là điều nằm ngoài dự liệu; lần này con cũng chỉ là qua đây chúc mừng sinh nhật u sáu, vô tình nghe nói cái chết của cụ Đoàn có khả năng còn bí ẩn khác nên mới đi tra, khi đó ai mà biết được dưới quan tài có mê cung, bên trong còn nuôi cá sấu khổng lồ đâu? U bảy, cũng chẳng phải là con đuổi theo nguy hiểm, trên thế giới này vốn không có chỗ nào là nguy hiểm không có mặt, cứ thoải mái nằm yên là chắc chắn sẽ an toàn sao? Nói không chừng nằm ra bệnh nhà giàu, ra đi còn sớm hơn người khác ấy chứ.”

Tiển Quỳnh Hoa không giỏi cãi cọ, nhất thời bị cô làm nghẹn họng, Khúc Tiếu phì cười, vươn tay nhéo má Mạnh Thiên Tư: “Mồm miệng càng ngày càng lợi hại.”

Chiêu nói bóng nói gió này xem ra không thực hiện được rồi, Mạnh Thiên Tư đã quen ôm hiểu rõ giả bộ hồ đồ, Tiển Quỳnh Hoa bèn dứt khoát nói thẳng: “Sau này chuyện của Giang Luyện và Thần Côn con đừng nhúng tay lung tung vào nữa – Giang Luyện là vì tìm đồ cho nhà họ Huống, Thần Côn là ba lớp cánh sen của con, chuyện tra rõ túi mật núi u con đã ủy thác cho ông ấy rồi, dốc hết nhân lực tài lực ra hỗ trợ, để ông ấy làm là được, con ngồi yên đợi đi. Còn tung tích của me Đoàn, con cũng đừng quan tâm đến nữa, quỷ non khắc có người nhận nhiệm vụ đó, u nói câu này nghe không lọt tai, chôn cất cho me Đoàn tuy là chuyện quan trọng nhưng cũng không thể vì một me Đoàn đã mất mà mất thêm một Mạnh Thiên Tư đang sống được.”

Mạnh Thiên Tư không tức không cáu: “Đây là ý của me lớn ạ?”

Tiển Quỳnh Hoa gật đầu: “Phải, ý chị cả cũng như vậy.”

Mạnh Thiên Tư cười xì một tiếng: “Con còn nhớ lúc ở Tương Tây, me lớn gọi video cho con, còn nói cái gì mà tay vịn thế nào cũng đến lúc sập này, đã đến lúc mọi người đều buông tay để con tự xử lý mọi chuyện này, bây giờ thì lại nói bên ngoài nguy hiểm, quỷ non đầy người làm việc, bảo con thoải mái nằm yên – các u muốn một ngai vàng thông minh tài giỏi uy phong lẫm liệt, nhưng con xưa nay chưa từng nghe nói có ai nằm yên mà thành được như thế. U bảy, u đây là vừa muốn hổ có dã tính, vừa sợ thả nó ra khỏi chuồng sẽ bị gà mổ đấy à.”

Cô bỏ gối tựa sau eo đi, nhắm mắt rúc vào túi ngủ: “Con mệt rồi, ra ngoài hết đi, đừng nói gì nữa, có nói con cũng không nghe đâu.”

***

Thực ra Mạnh Thiên Tư không mệt mỏi chút nào.

Cô rúc trong túi ngủ, trong đầu loạn cào cào, lúc thì cảm thấy mình dùng từ còn chưa đủ kiên quyết, lúc lại cảm thấy u bảy vốn có ý tốt, chỉ là biểu đạt thiếu uyển chuyển mà thôi, mình không nên ăn nói quái đản khiến u sượng mặt như thế.



Đang trăn trở thì nghe có tiếng bước chân đi vào, Mạnh Thiên Tư nổi quạu, nói: “Không phải đã nói là ra ngoài hết đi rồi à?”

Vừa nói vừa tức giận quay đầu.

Là Giang Luyện, hắn bị cô làm hết hồn, đứng sững lại, nói: “À.”

Lại chỉ chỉ ra ngoài: “Vậy anh đi đây.”

Hắn ra ngoài thật.

Mạnh Thiên Tư vừa bực mình vừa buồn cười, quát hắn: “Trở về.”

Giang Luyện lại ngoan ngoãn quay về, lúc ngồi vào bên đệm còn trách móc cô: “Lúc thì bảo đi lúc thì bảo về, khó hầu hạ chết được.”

Mạnh Thiên Tư cười, ngoẹo đầu quan sát hắn, hắn chắc là vừa rửa mặt xong, nhìn rất có tinh thần, gốc râu ẩm ướt, dựng thẳng lên, trên người có mùi xà phòng nhàn nhạt, ngửi rất dễ chịu, chỉ là quần áo…có hơi thùng thình.

Cô lấy làm lạ: “Quần áo bị rộng à?”

Giang Luyện cười: “Quần áo không phải đều đã xé ra băng bó cho em rồi à, lại không mua mới được, Lộ Tam Minh tìm giúp một bộ mặc tạm trước.”

Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, bỗng không biết nên nói gì nữa. Giang Luyện cũng vậy, có rất nhiều lời muốn nói, lại cảm thấy câu nào cũng nói không ra, im lặng một lát, nghe thấy Mạnh Thiên Tư hỏi hắn ăn chưa, bèn đáp ăn rồi, lại hỏi lại cô câu này, cô cũng nói ăn rồi.

Tốt, cả hai đều ăn rồi, thật đúng là trao đổi được…tin tức quan trọng.

Trong lều yên ắng, tiếng động ngoài lều lập tức trở nên vô cùng rõ ràng, trong lều mở một cửa sổ mái, một ô sáng chiếu lên mặt đất, Giang Luyện cúi đầu, nhìn thấy bên chân có một viên sỏi nhỏ, bèn dùng chân khều nhẹ một cái, định sút vào gôn, nào ngờ dùng sức quá lớn, viên sỏi nhỏ lướt vụt qua ô sáng, ra ngoài rồi.

Sao đột nhiên lại lúng túng thế này, lúc ở trong động dưới nước, rõ ràng là âu yếm khôn cùng, ôm hôn đều tự nhiên như vậy.

Giang Luyện tìm chủ đề nói: “Hình như buổi chiều chúng ta phải nhổ trại rồi, nói là về Quế Lâm trước.”

Mạnh Thiên Tư gật đầu, cô cũng đã được nghe nói.

“Anh gọi cho Mỹ Doanh, em ấy và Vi Bưu đều tới Tây Ninh rồi. Anh bàn với Thần Côn, sau khi về Quế Lâm, bọn anh sẽ lập tức đi thẳng tới Côn Lôn. Thiên Tư, em về Phường Quế Non dưỡng thương tử tế đi, trong khoảng thời gian này cũng đừng nhọc lòng làm gì.”

Mạnh Thiên Tư càng nghe càng thấy sai sai, cho đến khi nghe tới cuối, lập tức ngồi bật dậy, hỏi hắn: “Có phải u bảy em đã nói gì với anh không? U nói gì?”

Cô kéo túi ngủ ra ngồi dậy: “Để em đi hỏi u.”

Giang Luyện vươn tay, một trái một phải giữ lấy hai cánh tay cô, ấn người cô về: “Em đi hỏi bà ấy kiểu gì, bò đi chắc?”

Ngực Mạnh Thiên Tư phập phồng dữ dội: “Anh đừng nghe u bảy em nói lung tung…”

Giang Luyện cười: “Cô bảy không có nói gì lung tung hết, người ta nói có lý mà.”

***

Tiển Quỳnh Hoa tìm đến Giang Luyện, nói xin lỗi trước rồi lại nói cảm ơn.

Lúc đó Giang Luyện vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn đang nhỏ nước, mất tự nhiên dùng khăn mặt qua quýt lau tóc, đáp: “Chuyện nên làm ạ.”

Tiển Quỳnh Hoa nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày, Thiên Tư dẫu không thương gân động cốt nhưng ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một tháng đã, nó ương ngạnh, không chịu nghe lời tôi, cậu giúp tôi khuyên nhủ nó, cậu cũng không muốn nhìn Thiên Tư về sau có gì khuyết tật mà đúng không?”

Giang Luyện liên tục gật đầu: “Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ khuyên cô ấy.”



Mạnh Thiên Tư ngạc nhiên: “Chỉ có vậy thôi?”

Giang Luyện nói: “Đúng vậy, thế nên cô bảy không phải là nói rất có lý sao? Em ít nhất phải nghỉ ngơi một tháng, nhưng bọn anh thì không thể nghỉ ngơi theo em được. chuyện vẫn còn phải đẩy mạnh tiến hành mà? Thương thế của em chưa lành, gắng gượng đi theo, đến lúc đó có vừa chống gậy vừa nhảy lò cò cũng chẳng bắt kịp bọn anh đâu.”

Mạnh Thiên Tư dở khóc dở cười: “Anh lại nói vớ vẩn.”

Giang Luyện nhẹ nhàng buông bàn tay nắm cánh tay cô ra: “Thế nên, em phải dưỡng thương cho tử tế, ăn nhiều canh uống nhiều sâm chút, khỏe lại rồi tìm bọn anh sau cũng không muộn.”



Thực ra Tiển Quỳnh Hoa không chỉ nói những điều này.

Lúc đó, Tiển Quỳnh Hoa hỏi hắn: “Giang Luyện, cậu thích Tư thư nhi nhà tôi đúng không?”

Giang Luyện thừa nhận rồi, bà chậm rãi nói: “Không cần tôi nói cậu cũng biết, chuyện của các cậu càng ngày càng nguy hiểm, nếu cậu thật sự thích Tư thư nhi thì đừng để con bé dính dáng vào mãi thế, đàn ông mà, trước mặt là nguy hiểm, sau lưng là thế giới, cậu nên đặt con bé ra sau lưng cậu thì hơn.”

Giang Luyện cảm thấy cô bảy nói rất hay.

Trước mặt là nguy hiểm, sau lưng là thế giới, hắn quả thật không muốn Mạnh Thiên Tư mạo hiểm nữa, những chuyện ngổn ngang đổ máu mất mạng này, hắn đối phó là được rồi, chỉ cần quay đầu lại có thể thấy cô bình an trong thế giới của hắn, không bị thương, không chịu khổ, là tốt rồi.

Hắn hi vọng có thể chấm dứt mọi chuyện trong khoảng thời gian cô dưỡng thương này.

***

Đêm xuống, đội rút đầu trở lại Tú Lam Cư.

Giang Luyện vừa vào phòng, còn chưa thu xếp được ổn thỏa thì đã nhận được điện thoại của Thần Côn, nói muốn cho hắn xem “đồ tốt”, Giang Luyện qua rồi mới biết, lộ linh Thạch Gia Tín gửi đã được người của quỷ non chuyển tới rồi.

Nói thật thì chiếc lộ linh này nhìn khá bình thường, toàn thân loang lổ màu xanh gỉ đồng, không có gì đặc biệt – vậy nhưng, bất kể Thần Côn rung lắc thế nào, thanh gõ va vào nhau ra sao, chiếc chuông này cũng không vang tiếng.

Giang Luyện không có hứng thú gì với cái chuông này, chỉ dặn Thần Côn sớm đi ngủ: Hắn vẫn không tin, Thần Côn đã tự tay sờ vào linh phượng hoàng rồi, sao có thể không mơ thấy giấc mộng mang tính kiến thiết nào chứ.

Trên đường về phòng, vừa vặn chạm mặt Khúc Tiếu, Giang Luyện chào bà, lại nghiêng người, vốn định nhường đường cho Khúc Tiếu, vậy nhưng trong lòng chợt động, lại tiến lên cản lại, hỏi bà: “Cô sáu, có thể mượn vài phút nói chuyện không ạ?”



Giang Luyện muốn hỏi chuyện trước kia của Mạnh Thiên Tư, nhất là về lời thề đó.

Song Khúc Tiếu lại không muốn nhiều lời: “Tôi cũng không biết phải nói thế nào về chuyện này nữa, sau này có cơ hội, cậu tự hỏi nó đi.”

Giang Luyện hỏi bà: “Trước đây Thiên Tư thích ai ạ?”

Khúc Tiếu không đáp, quá nửa là đúng rồi.

Giang Luyện nói: “Trước đây cô từng tặng cháu một câu, nói là người bên cạnh Thiên Tư chắc chắn sẽ không hoan nghênh cháu – mối tình trước đó của Thiên Tư là bị các cô bác phá bỏ ạ?”

Khúc Tiếu cười cười, đi thẳng, lúc sượt qua người, Giang Luyện nghe thấy bà khẽ nói một câu: “Phá được thì đã tốt.”

Có ý gì, Giang Luyện nghe không hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng đầy ứ những phiền muộn, mà lại sắp phải chia xa rồi, nỗi mất mát này lại càng to lớn hơn.

***

Hôm sau là một ngày mưa dầm.

Vé máy bay của Mạnh Thiên Tư là vào buổi sáng, Tiển Quỳnh Hoa đi theo hộ tống, người đi tiễn quá đông, Giang Luyện bị kẹp giữa đống người, cũng không nói được với Mạnh Thiên Tư mấy câu, lúc đoàn xe lăn bánh, Giang Luyện đứng dưới mái hiên hành lang nhìn theo, chợt nghe điện thoại vang tiếng có tin nhắn.

Vừa mở ra xem, là tin nhắn WeChat, người gửi là “×2”.

Giang Luyện lập tức nhoẻn cười.

Mạnh Thiên Tư bấm một đoạn chữ dài trách mắng hắn: Vẻ mặt anh thế là sao, đã là thời nào rồi, muốn nghe tiếng thì dùng tin nhắn thoại, muốn nhìn mặt thì gọi video, không thì anh mua một vé máy bay tới gặp em, nghe nói bây giờ tài sản của anh cũng rủng rỉnh lắm cơ mà.

Còn gửi một bao lì xì cho hắn, đề: Lì xì siêu to khổng lồ.

Mở ra xem, năm hào.

Thật đúng là càng giàu càng bủn xỉn, Giang Luyện muốn trả lời cô, nhập chữ vào rồi lại xóa đi, khựng lại một chốc rồi lên mạng tìm một bức ảnh, thay avatar.

Thay xong chưa đến hai giây, tin nhắn của Mạnh Thiên Tư đã tới rồi, hỏi hắn: “Anh đổi ava thành ‘÷2’ là có ý gì?”

Giang Luyện trả lời: “Anh muốn trung hòa với em.”

Em nhân thì anh chia, em lên thì anh xuống, em khóc anh sẽ chọc em cười, em buồn sẽ cho em bờ vai để tựa.

Trung hòa là ý như vậy.

Nhưng Mạnh Thiên Tư chắc chắn là không hiểu, gửi cho hắn một biểu tượng hình dao bầu qua.

***

Giang Luyện và Thần Côn bay vào buổi chiều.

Lộ Tam Minh lái xe đưa hai người tới sân bay, nói là đã đánh tiếng với bên Tây Bắc, hạ cánh rồi sẽ có người đón – vùng Tây Bắc hiện đang chiêng trống rùm beng tuần Côn Lôn Sơn, nỗ lực tìm kiếm thi thể mất tích nhiều năm của Đoàn Văn Hi, trấn thủ đầu đó là u tư của Mạnh Thiên Tư, Cảnh Như Tư.

Bác tư Cảnh Như Tư quanh năm kèm núi ở Hoa Sơn, mà Hoa Sơn cách Tây An không xa, theo một cách nào đó, Tây An chính là trạm thứ nhất của con đường đi về phía tây, bởi vậy nên sự vụ tuyến Tây Bắc đều do bà ra mặt xử lý.

Giang Luyện hỏi rõ địa chỉ khách sạn trọ lại ở Tây Ninh rồi gửi cho Huống Mỹ Doanh, hẹn cô gặp mặt ở khách sạn.

Trước giờ cất cánh, Giang Luyện hỏi Thần Côn: “Đêm qua có nằm mơ không?”

Thần Côn rất bất mãn với hắn: “Suốt ngày cứ hỏi tôi có nằm mơ không, cậu trông chờ tôi mơ ra kết cục thật đấy à? Sao cậu không mơ đi?”

Giang Luyện liếc xéo lão: “Tôi mà mơ được thì còn trông chờ vào chú à? Dù sao cũng phải bay rất lâu, chú lên máy bay lại ngủ một giấc thử xem.”

Thần Côn căm giận, gọi hắn là Giang Bát Bì (*).

(*) Nhại theo tên “Chu Bát Bì”, một nhân vật địa chủ ác bá trong truyện ngắn “Nửa đêm gà gáy” của nhà văn Cao Ngọc Bảo, khét tiếng bóc lột dã man sức lao động của người làm.

Nhưng không ngờ là, suốt đoạn đường này, Thần Côn không mơ ra cái gì mà ngược lại, là Giang Luyện mơ.

Mơ thấy mình bị lửa thiêu.

Lửa nóng hừng hực, khiến hắn xông trái tránh phải, chỉ có duy nhất một con đường tối đen là không khói không lửa, hắn nhấc chân chạy vào đó, chợt nghe tiếng Mạnh Thiên Tư nức nở gọi hắn sau lưng.

Trong lòng hắn đau đớn dữ dội, muốn quay trở về, lại không tìm được đường nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng Mạnh Thiên Tư khóc, thực sự là khóc đến tim hắn muốn vỡ tan.

Lúc Giang Luyện tỉnh lại còn cảm thấy hai mắt ẩm ướt, lồng ngực tắc nghẽn, Thần Côn bên cạnh khò khò ngủ say – không chỉ Thần Côn, chuyến này bay đường dài, hơn nửa khoang khách phỏng chừng đều đã ngủ.

Hắn không ngủ tiếp được nữa, kéo màn che sáng cửa sổ máy bay lên, cảnh tượng đập vào mắt làm hắn thầm ngẩn người.

Đây là, bay đến bầu trời địa phận Côn Lôn Sơn rồi sao?

Có lẽ cũng không phải Côn Lôn Sơn, dù sao Tây Bắc cũng nhiều núi, khắp nơi đều là dãy núi tuyết, nhìn bao quát từ trên cao trông vô cùng hùng vĩ, dãy núi uốn lượn kia nhìn thật sự rất giống một…con rồng nằm phủ phục.

***

Huống Mỹ Doanh và Vi Bưu đã tới Tây Ninh từ hai ngày trước, cũng không biết quỷ non có sản nghiệp ở đây nên đã tự đặt phòng trọ, nhận được địa chỉ Giang Luyện gửi tới rồi mới vội vàng trả phòng, một lần nữa đặt lại.

Cô rất thích khách sạn mới này, chủ yếu là vì vị trí đẹp, gần phố ăn vặt nổi danh nhất thành phố.

Cất hành lí xong, cô kéo Vi Bưu đi dạo chợ đêm.

Thực ra Vi Bưu không thích đồ ăn Tây Bắc lắm: miếng thịt trên xiên thịt dê nướng quá to, sữa chua chua muốn chết, muốn bỏ đường cát hay bánh nang gì đó vào thì lại quá cứng.

Nói chung là đều không thích hợp với Huống Mỹ Doanh, thân thể cô yếu ớt, dạ dày cũng không tốt, tiêu hóa không nổi những thứ này – nhưng lại chẳng cản trở được Mỹ Doanh yêu thích.

Vi Bưu chỉ đành đi theo suốt hành trình, thỉnh thoảng khuyên hai câu, may mà đối với các món ăn vặt, Huống Mỹ Doanh đều chỉ nếm thử rồi thôi, không ăn nhiều.

Lúc đi lúc dừng, Huống Mỹ Doanh lại bị một món ăn vặt quẩn chân.

Tên là bánh chó tè.

Vi Bưu thật sự không thích thú gì cho nổi: “Ai lại đi gọi là bánh chó tè chứ, toàn đặt tên vớ vẩn, chiêu trò hút khách.”

Huống Mỹ Doanh khăng khăng đối nghịch với hắn: “Em thích ăn, anh không thích thì cách xa ra là được.”

Vi Bưu hậm hực, làm bánh chó tè cần có thời gian, y ngoan ngoãn đứng đợi cùng bên cạnh.

Đang đợi đến phát chán, chợt nghe cách đó không xa có tiếng quát tháo, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một gã gầy nhom giơ chân đạp ngã một ông lão tóc bạc trắng, miệng sa sả: “Ra chỗ khác mà ăn xin, đừng cản trở tao buôn bán!”

Người đứng gần đó chỉ thờ ơ nhìn lướt qua rồi lại ai bận việc người nấy, người thời nay đã quen không xen vào việc của người khác, ăn xin mà, đánh mắng cũng chẳng sao, dù sao cũng chẳng gây rối kiện cáo gì được.

Huống Mỹ Doanh lại nổi giận đùng đùng, quát: “Ông làm cái gì đấy?”

Xưa nay cô vẫn là người dám làm việc nghĩa, tuy bản thân không có sức chiến đấu gì nhưng từ nhỏ đến lớn, đi theo bên cạnh không phải là Giang Luyện thì cũng là Vi Bưu, không sợ bất kỳ thế lực xấu xa nào.

Cô vừa nói vừa đi về phía đầu kia, bánh đầu này đã làm xong, bỏ vào túi đưa qua, Vi Bưu vội nhận lấy rồi đuổi theo.

Đến gần, Huống Mỹ Doanh đang mắng người đàn ông kia: “Người ta ăn xin thì làm sao, không cho thì thôi, sao lại đánh người?”

Người kia thấy chỉ là một cô gái yếu đuối, cười khẩy, đang muốn chửi mát cô hai câu, chợt thấy có một người đàn ông vạm vỡ như một tháp sắt tới đứng sau lưng cô, nhất thời nhụt chí, bĩu môi mắng “Mắc mớ gì đến cô” rồi vội vã lủi về tiệm.

Huống Mỹ Doanh cũng không ngại bẩn, cúi xuống đỡ ông lão kia: “Ông ơi, ông không sao chứ ạ?”

Ông lão này đã phải bảy tám chục tuổi rồi, khiến cô nhớ tới cụ mình Huống Đồng Thắng vừa qua đời không lâu, sinh lòng cảm thông, càng thương xót hơn.

Ông lão kia ngẩng đầu lên nhìn cô.

Huống Mỹ Doanh bị bất ngờ, sợ hết hồn.

Ông lão này là một người mù!

Nói là người mù cũng không đúng lắm, nhưng hai bên má ông cụ hóp lại, trong đôi mắt phủ kín màng trắng, ngước lên nhìn như thế chỉ toàn lòng trắng mắt, dọa Huống Mỹ Doanh run cả tay.

Nhưng cô rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh, tiện tay lấy túi bánh Vi Bưu cầm đưa tới: “Ông ơi, nếu ông không có gì ăn thì ăn cái này đi, vừa mới làm xong, hãy còn nóng đấy ạ.”

Ông già mò mẫm nhận lấy, nói: “Cô bé là người tốt bụng, cũng tốt số lắm.”

Hai chữ “tốt số” này lập tức gợi lên tâm sự của Huống Mỹ Doanh, cô cười khổ, thấp giọng nói: “Tốt số gì đâu.”

Đột nhiên mất hứng, cũng không còn tâm trạng đi dạo chợ đêm nữa, cô nhìn sang Vi Bưu, ý bảo y mình muốn về.

Mới đi được hai bước, ông lão kia từ sau lưng gọi cô lại.

Huống Mỹ Doanh quay đầu.

Quái thật, rõ ràng là một người mù mà sao cô lại cảm thấy ông lão đang chăm chú nhìn mình.

Lát sau, ông lão gật đầu, nói: “Họa từ trong thai, nhưng có quý nhân tương trợ, có thể qua tai khỏi nạn, cô bé tốt số thật đó.”