Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 7 - Chương 14




Có điều, có kinh hãi đến đâu thì cũng phải lo cho chuyện trước mắt đã, mưu đồ thiết lập quá xa xôi mà nguy hiểm ở ngay bên thân thì lại là thật.

Hai người tiếp tục lòng vòng tìm kiếm trong mê cung, cũng tiếp tục đánh dấu cho mỗi ngã rẽ đi vào, hoàn toàn không có khái niệm gì về chuyện mình đang ở đâu trong mê cung, chỉ biết là tạm thời vẫn chưa đi qua con đường cũ.

Mạnh Thiên Tư chợt nhớ tới cái bục bị nước ngập trong căn phòng khuyên, ra dấu với Giang Luyện: “Cụ Đoàn nói là đã lấy linh phượng hoàng đi – linh phượng hoàng có khi nào là được đặt trên cái đài đó không?”

Có thể, Giang Luyện nghĩ ngợi rồi bổ sung: “Lần đó cụ Đoàn có phải là quá dễ dàng rồi không?”

Đúng là rất dễ dàng, tìm được trực tiếp mắt phượng hoàng, đào hai cái quan tài ra, lại cẩn thận nhấc cái thứ ba lên, đi qua đáy quan tài xuống dưới phòng khuyên, toàn bộ quá trình đều không đánh vang nắp đồng đen, cũng không gặp phải rồng đất – không phải là hẳn mà là tuyệt đối không gặp phải, bằng không sao bà có thể nhàn nhã thoải mái để lại nhiều lời trên vách tường vậy chứ.

Mạnh Thiên Tư cảm thấy sự “dễ dàng” này chẳng có gì đáng ngạc nhiên: “Cụ Đoàn có chỉ dẫn chính xác, không đi bất kỳ đường vòng nào, công phá thành địch, đổi lại là người không rõ nội tình khác thì có lẽ đã vào từ một lối vào khác của mê cung, vậy sẽ rất trắc trở, hơn nữa, tám phần mười là sẽ gặp phải rồng đất, có đến mà không có về.”

Cũng phải, Giang Luyện không nói gì nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy sắp xếp như vậy có hơi…quái lạ.

Vòng qua mấy ngã rẽ nữa, hắn rốt cuộc cũng nghĩ ra quái lạ chỗ nào.

“Thiên Tư, cô cảm thấy rồng đất được đặt ở đây là để làm gì?”

Mạnh Thiên Tư đang cúi người khắc một mũi tên, nghe hắn hỏi vậy, lặng lẽ nguýt mắt trong lòng: Ở chung mấy ngày nay, cô đã rất quen thuộc với một vài chiến lược của hắn – đây là rõ ràng có phát hiện nhưng không có gì để tôn mình lên thì không chịu nói, muốn mượn cục gạch của cô để dẫn tới viên ngọc của hắn.

Rất muốn ngó lơ hắn nhưng lại bức thiết muốn nghe sau đó hắn sẽ nói gì.

Ai bảo đầu óc mình không nhanh trí được bằng người ta chứ, chỉ đành phối hợp đáp lại trước: “Bảo vệ linh phượng hoàng chứ gì nữa, cũng không thể để chó mèo xông bừa xông ẩu vào lấy linh phượng hoàng đi được.”

Không sai, Giang Luyện ừ một tiếng: “Quái lạ chính là ở đây, cô không cảm thấy là con rồng đất đó cách phòng khuyên này quá xa rồi sao?”

Hắn giải thích: “Con rồng đất này ở dưới lòng đất nhiều năm, dù sao cũng phải có ổ của mình, ăn ngủ, thậm chí là giao phối sinh sản ở đó – dù sao dưới đây rốt cuộc có bao nhiêu con rồng đất, không ai có thể nói rõ được.”

“Nhưng trước đó tôi đã quan sát căn phòng khuyên kia, lối đi rất dài, trong đó lại có vô số những ngã ba, chỉ tính trong phạm vi mắt có thể nhìn thấy thôi đã không có chỗ nào thích hợp cho rồng đất ở lại rồi, nói cách khác, ổ của nó còn ở sâu hơn.”

“Đấy chính là chỗ lạ, quản gia còn phải ở ngay cạnh cửa cơ mà, nó là một con rồng đất trông coi linh phượng hoàng mà lại cách linh phượng hoàng xa như vậy, có phải là quá không thích hợp rồi không? Hơn nữa, chỉ khi chụp đồng đen bị giẫm đạp mạnh phát ra tiếng vang, nó mới phát hiện được, sau đó lạch bạch chạy tới xem – vậy nếu có tên trộm nào động tác nhẹ nhàng, chụp đồng đen không vang, nó sẽ không tới, linh phượng hoàng cũng cứ như vậy…bị lấy đi sao?”

Mạnh Thiên Tư bị hắn hỏi vậy, mãi sau mới cả vú lấp miệng em: “Biết đâu…rồng đất ngầm thừa nhận người từ cửa quan tài xuống là người đúng, có thể lấy linh phượng hoàng thì sao; những người từ chỗ khác đi vào mới là…kẻ địch.”

Giang Luyện dở khóc dở cười: “Cô cũng xuống từ cửa quan tài đó thôi, hình như rồng đất đâu có thấy cô là ‘người đúng’, nói đi lại phải nói lại, nếu linh phượng hoàng đã bị cụ Đoàn lấy đi rồi thì con rồng đất này cũng chẳng còn thứ gì để bảo vệ nữa cả mà nó lại vẫn liều mạng như thế, chồm lên nhảy xuống, hết lòng hết dạ như vậy làm gì chứ?”

Tim Mạnh Thiên Tư đập thình thình.

Đúng vậy, quản gia đã chẳng còn gia mà quản thì còn cảnh giác như vậy làm gì? Thậm chí còn chủ động tấn công Thần Côn – Thần Côn người ta chỉ đi loanh quanh dưới đáy hố mấy vòng, đến tiếng vang cũng chưa từng phát ra mà.

Cô cắn môi: “Ý anh là dưới này ngoài linh phượng hoàng ra thì còn có thứ khác, thứ này, thậm chí đến Diêm La và nhà họ Huống cũng không biết, mới là thứ mà rồng đất bảo vệ chân chính?”

Giang Luyện nói: “Cô xem, cô cũng nghĩ như vậy, chứng tỏ không phải một mình tôi lo nghĩ nhiều. Rốt cuộc chân tướng là gì thì cứ đi bước nào hay bước ấy đã.”

Nói tới đây, chợt cười rồi: “Tôi bây giờ thực sự rất hiếu kỳ về Thần Côn đó, trong cả sự kiện này rốt cuộc chú ấy là nhân vật gì đây.”

Mạnh Thiên Tư thấp giọng nói: “Chắc ông ấy là tộc ‘thần’ đó, hoặc là, những gì ông ấy thấy là quá khứ mà một thành viên tộc thần từng trải qua.”

Chính miệng Thần Côn đã từng nói rằng ngôn ngữ những người đó nói không phải tiếng phổ thông, tối nghĩa hơn cả tiếng địa phương khó hiểu nhất, nhưng lão lại vừa nghe đã hiểu, nếu không phải bản tộc cốt lõi thì sao có thể quen thuộc với ngôn ngữ đó như vậy chứ?

Cô thu dao găm về, nhìn vô số ngã rẽ nơi sâu thẳm trước mắt mà thần người.

Thần Côn rốt cuộc đang ở đâu?

Cô cảm thấy chín mươi phần trăm là trong bụng rồng đất rồi.

Bởi với cái năng lực phản ứng của cơ thể chậm chạp và thân thủ khiến người ta…cạn lời ngạt thở đó, sao có thể chạy thoát được rồng đất chứ?

***

Ở một mức độ nào đó, suy đoán của Mạnh Thiên Tư về Thần Côn rất đúng trọng tâm.

Đương nhiên là Thần Côn không viết nên một sự nghiệp chiến đấu anh dũng với rồng đất vĩ đại gì rồi: Rồng đất không phải là cổ trùng, cổ trùng có thể bị mông lão ngồi chết, nhưng mông lão không đủ tuổi để đi đè rồng đất.

Trước nay, so với những người khác, Thần Côn vẫn luôn rất may mắn, cả đời trải qua không ít hung hiểm mà đến cùng đều vẫn toàn thân trở ra, người bạn tốt Mao Ca của lão còn coi lão là biểu tượng gặp nạn chuyển lành, từng rửa hơn mười tấm ảnh lão ra đặt ở cửa sau, dưới bếp, chân tường, nơi đặt đường ống nước, bảo là để “trấn trạch”.

Nhưng lần này, rõ ràng là vận may của Thần Côn không tỏa sáng nữa rồi.

Lão bị ngã xuống cửa quan tài, lúc rơi xuống nước đã va phải cái bục bị nước ngập kia, tuy không phải là đâm thẳng đầu vào nhưng nói chung vẫn bị đụng đầu, hết bị dọa sợ lại bị đụng đầu, trong nháy mắt lập tức ngất đi.

Có điều, chẳng bao lâu sau, lão đã chậm rãi tỉnh lại – có lẽ là bởi cả người lão đang bị tha lôi trên đất, không ngừng rung lắc khiến lão không cách nào yên bình mê man được như Mạnh Thiên Tư.

Cũng có thể là vì cơn đau nhức từ mông eo truyền tới.

Ban đầu, lão còn tưởng là va đụng bị thương rồi, nhưng lại không đúng, thân mình lắc lư quá kỳ quặc, mùi hôi thối quanh mình quá đậm, cơn đau chỗ mông eo là kiểu đau như bị cọ mài, xé kéo vậy.

Lão dùng hết sức lực toàn thân mở mắt ra.

Đèn đầu vẫn còn, vòng đeo buộc trên đầu lão, pin hình như có vấn đề: Ánh sáng rất yếu ớt, còn lúc sáng lúc tắt nữa.

Trong ánh sáng rung lắc không ngừng này, lão cuối cùng cũng biết được tình cảnh của mình, trái tim trong chớp mắt rơi xuống đáy vực.

Bảo sao lão cứ lắc lư mãi như vậy.

Lão bị một con cá sấu khổng lồ – phải, cá sấu khổng lồ, lão không xem được lời nhắn Đoàn Văn Hi để lại, không biết thứ này còn có một tên gọi khác là rồng đất – lão đã bị một con cá sấu khổng lồ như thế ngậm trong miệng, răng nghiến vào mông eo, bảo sao ở đó đau như vậy, kiểu đau do bị nhay.

Lão không nhìn thấy chân mình, chắc là đang lắc lư ở bên kia; lão ngẩng đầu lên, trông thấy một con mắt lấp lóe ánh sáng u tối như một vũng nước; quay đầu ra sau, chỉ có thể thấy vảy cứng rắn chắc bất khả xâm phạm liên tục rung động…

Có tiếng nước rào rào, là đằng trước phải qua nước.

Quả nhiên, dưới người lạnh toát, hơn nửa người đã ngập trong nước, may mà đoạn nước này không sâu, mặt lão tuy bị chìm trong nước nhưng thỉnh thoảng do lắc lư sẽ trồi lên khỏi mặt nước, mà hai mắt của cá sấu khổng lồ thì như hai bóng đèn cực đại, trước sau vẫn luôn lềnh phềnh trên mặt nước cách mặt lão không xa.

Trong đầu lão nảy lên một ý nghĩ.

Mình sắp chết rồi.

Lão còn tưởng rằng hành trình Côn Lôn mới là chuyến đi chung cuộc kinh tâm động phách nhất, không ngờ là chân còn chưa bước ra đã…tạch ở Phượng Hoàng Sơn này.