Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 2: Nửa đêm kinh hồn




Sắc trời chưa sáng, 1 chiếc xe ngựa đi trên đường cái, 4 góc xe ngựa đều treo lồng đèn sừng trâu, màu đỏ rủ xuống, bên dưới còn treo chuông vàng, theo từng nhịp xe đi phát ra tiếng leng keng leng keng, đủ để biểu lộ được thân phận bất phàm của chủ nhân. Khắp nơi là 1 mảnh đen như mực, chỉ có đèn lồng hai bên xe ngựa soi sáng phạm vi 1 thước. Phu xe điều khiển xe thành thạo, tiếng vang của móng ngựa giữa không gian yên tĩnh nghe đặc biệt vang vọng.

Xe ngựa rẽ vào 1 con phố dài, bỗng nhiên, ngựa hoảng hốt phát ra một tiếng hí dài, phu xe vội vã kéo dây cương.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tạ Liên Thành đang dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần liền mở mắt ra, người hầu mặc áo xanh bên cạnh bất an vội vã thò đầu ra hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”

Phu xe nhảy xuống xe ngựa đi kiểm tra, trong chốc lát mặt tái mét chạy tới: “Đại thiếu…bên ngoài….bên ngoài có 1 thi thể nữ”

Hoài An kinh hãi, nhanh chóng vén rèm lên lập tức nhảy xuống xe, nhìn theo hướng tay run rẩy của phu xe, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử quần áo lam lũ nằm lẻ lỏi trên mặt tuyết. Hoài An theo Tạ Liên Thành vào nam ra bắc khắp nơi, lá gan cũng lớn một chút, vội vã chạy tới gần, lại bị thảm trạng của cô gái đó làm ngây người.

Bộ…bộ dạng như quỷ thế này, còn giống người sao?

“Hoài An, nữ nhân này có phải là cơ thiếp nhà nào chạy ra không? Sao lại xuất hiện ở đây vào giờ này, có cần đi hỏi chung quanh không?” Phu xe dò hỏi.

Hoài An nghe phu xe hỏi lời này tức giận đến đỏ mặt lên: “Ngươi bị ngốc à, việc này vô cùng kỳ lạ, chung quanh đây đều là thâm trạch đại hộ, cơ thiếp của nhà đàng hoàng sao lại nằm chết ở đầu đường?”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Bên này 2 người đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền đến 1 tiếng nói, giữa đêm tối nghe được, âm thanh chậm rãi, trong suốt mà trầm tĩnh.

Phu xe vừa nghe được giống như đại xá, vội vàng nói: “Đại thiếu, ngài đến nhìn xem, nữ nhân này không biết đã chết hay chưa.”

Tạ Liên Thành cất bước đi qua, Hoài An nhìn thấy hắn liền cúi đầu xuống, lộ ra bộ dáng muốn nói lại thôi, Tạ Liên Thành liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không sao.” Trực tiếp hướng về cô gái kia đi tới.

Hoài An vỗ đầu 1 cái, chạy về xe ngựa, lấy đèn lồng chiếu sáng, khi nhìn thấy rõ ràng người đó Tạ Liên Thành nhíu mày.

Cô gái này toàn thân từ đầu đến chân đều là vết thương, nằm yên không nhúc nhích như 1 bức tượng. Tạ Liên Thành đến gần, đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt giữa màn đêm tĩnh lặng, ở mép áo của nàng còn có vết máu đang không ngừng nhỏ xuống, làm cho 1 mảnh tuyết trắng bị nhuộm đầy máu đỏ.

1 đường liều mạng từ nghĩa trang bò ra ngoài, Giang Tiểu Lâu hầu như đã tiêu hao toàn bộ khí lực toàn thân, mắt thấy gần như đã bị tuyết trắng vùi lấp, đột nhiên nghe được 1 trận âm thanh tiếng bước chân sàn sạt truyền đến. Bởi vì hoàn cảnh chung quanh rất yên tĩnh, làm cho tiếng bước chân của người nọ vang lên rất đột ngột. Hắn từng bước đi tới, từng bước chân nhẹ nhàng lại như nhịp trống đang đánh vào lòng nàng.

Có người đến rồi! Trái tim của nàng trong nháy mắt bắt đầu nhảy lên mãnh liệt không kềm chế được.

Nỗ lực mở mắt, đầu tiên là nhìn thấy 1 đôi giày không dính chút bụi, sau đó nàng từ từ ngước lên.

Người thanh niên đang đứng ở vị trí cách khoảng hơn 1 trượng, đó là 1 nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, áo khoác màu đen, cổ áo viền 1 đường lông cáo màu trắng, mái tóc đen bóng, trên đầu buộc mũ bích lục ngọc, vầng trán đầy đặn, lông mày rậm, đôi mắt thật dài, sống mũi cao thẳng, cằm ngay ngắn vuông vắn, duy chỉ có đôi môi có chút trắng xám thất sắc.

Dưới ánh nến, hắn nổi bật lên như 1 khối dương chi ngọc trơn bóng trắng noãn, khuôn mặt bốc ra ánh sáng rực rỡ.

“Cứu tôi…cứu…tôi…” Giang Tiểu Lâu liều mạng bò đi về phía hắn, nhưng thân thể nàng dường như đã đông cứng, không thể nhúc nhích.

Thanh âm này suy yếu, vô lực, nhưng lại giống như cái dùi trực tiếp đâm vào lòng người, là lời thỉnh cầu được hóa thành từ ngàn vạn khốc liệt, cũng là sự tuyệt vọng của 1 người cô độc bị bỏ rơi giữa màn tuyết, càng là sự chống chọi của một thiếu nhữ yếu ớt với sự áp bức của vận mệnh, âm thanh bị gió thổi tan, nhưng Tạ Liên Thành nghe được từ trong âm thanh của nàng có được sự bi phẫn và hậm hực.

Nàng không muốn chết, cho dù toàn thân là máu, thân hình không nhìn được rõ ràng, nàng vẫn không muốn chết, 1 khắc chấn động đó khiến cho vẻ mặt của Tạ Liên Thành ngưng trệ trong nháy mắt.

Hoài An tuy rằng kinh ngạc thi thể này vẫn còn sống, cũng kịp cau mày: “Thiếu gia, chúng ta đừng động đến người này, xuất hiện trên đường vào giờ này thì có thể là con gái nhà lành sao? Chúng ta cần gì phải nhúng tay vào chuyện này, đi thôi đi thôi.” Hắn nôn nóng bất an liếc mắt nhìn bầu trời đang dồn dập rơi xuống 1 màn tuyết lớn, trong lòng thập phần lo lắng.

Phu xe nhìn Hoài An, lúng túng lầm bầm 1 câu: “Vậy cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ.”

Hoài An hung hăn trợn mắt, quát lớn: “Ngươi hiểu cái gì! Không thấy trên người cô gái này có vết thương sao, nói không chừng là đến từ mấy nơi không được sạch sẽ…”

Hắn còn chưa nói xong, lại nghe thấy Tạ Liên Thành mở miệng: “Hoài An”

Hoài An chấn động: “Thiếu gia”.

“Đưa cô ta đến hiệu thuốc gần nhất.” Tạ Liên Thành không nhìn lại cô gái kia, quay người lên xe ngựa.

Hoài An hết sức bất mãn việc thiếu gia nhúng tay vào việc này, nhưng hắn cũng không dám nhiều lời, tính khí của thiếu gia hắn hiểu rất rõ, chỉ cần đã quyết định rồi tuyệt không thay đổi.

Cúi đầu nhìn cô gái này một chút, Hoài An bất mãn bĩu môi: “Đúng là tốt số!” Nói xong, hắn liền gọi phu xe đến, đỡ cô gái kia lên xe ngựa. Trong nháy mắt 1 luồng gió mang theo mùi tanh nhào đến trên mặt hắn, Hoài An gần như muốn nôn mửa, chỉ là không dám kinh động chủ nhân đang ngồi trong xe, đỡ nàng ngồi bên ngoài xe ngựa dựa vào người phu xe.

Xe ngựa 1 đường xóc nảy đi đến y quán Hồi Xuân đường nổi danh nhất trên phố.

Hồi Xuân đường vào lúc nửa đêm bị gõ cửa, đến khi đại phu nhìn thấy tấm thân xám trắng không chút hồng hào nào của Giang Tiểu Lâu, lập tức sợ hết hồn: “Đây…đây không phải là chết rồi sao?”

“Còn thở! Ngươi mau kê đơn đi, còn sống được hay không phải xem số mạng của cô ta.” Hoài An ồm ồm nói, đưa Giang Tiểu Lâu dìu đến bên giường.

Nhìn bệnh nhân đáng sợ như 1 thi thể này, cổ họng đại phu nuốt ực 1 cái, dừng 1 chút, tay chân luống cuống nhìn gương mặt đáng sợ của Giang Tiểu Lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm đưa tay lên lau mồ hôi trán, dặn dò dược đồng đi lấy hòm thuốc.

Hắn nhìn Giang Tiểu Lâu mình đầy thương tích, lúng túng khó xử suốt 1 buổi, cuối cùng mới chọn được 1 chỗ, cầm kéo cắt mảnh áo đầy máu ra.

Vốn dĩ Hoài An không tình nguyện cứu người, nhưng khi nhìn thấy 1 vết thương thật dài lộ ra dưới lớp áo, cũng không khỏi tê cả da đầu. Đến tình cảnh này vẫn còn kiên cường muốn sống, nữ nhân này thật làm người ta chấn động.

Đại phu sau 1 hồi do dự đã khôi phục lại bình tĩnh, động tác thuần thục cởi bỏ lớp áo dính máu và tuyết ra, lại nhẹ nhàng thoa thuốc lên từng chút từng chút, lau sạch những vết máu đen trên người nàng.

Quần áo cùng da thịt dính chung 1 chỗ, cho dù đại phu kinh nghiệm phong phú nhưng đây cũng không phải là loại đau đớn bình thường, Giang Tiểu Lâu nắm chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng không lên tiếng.

Hoài An trợn to mắt, chỉ cảm thấy người ra tay với cô gái này khá là ác độc, gần như là muốn đánh cho chết. Tình cảnh vô cùng khủng bố, cuối cùng hắn không nhịn được nữa lấy 1 nén bạc ra kín đáo đưa cho dược đồng: “Cái này là công tử nhà ta trả tiền thuốc…Qua mấy ngày nữa ta lại đến thăm. Ta đi trước.” Nói xong không đợi mấy người đó mở miệng, đã lập tức mở 1 tấm ván cửa ra bỏ chạy thoát thân.

Đại phu quay đầu lại liếc mắt 1 cái, thở dài 1 tiếng, đang định cúi đầu bôi thuốc, đột nhiên chạm phải ánh mắt của Giang Tiểu Lâu.

Cô gái này ngoại trừ mặt, khắp người từ trên xuống dưới không còn 1 chỗ lành lặn. Vốn là gương mặt cũng bị mái tóc dài rối bời che phủ làm không nhìn rõ tướng mạo, cử động như vậy, mới làm lộ ra đôi mắt khiến cho người ta phải tán thưởng của nàng. Đôi mắt đó, đúng là dịu dàng như thu thủy, dường như chỉ cần cử động một chút là sẽ có nước chảy ra.

Đại phu vừa nhìn thấy đôi mắt nàng, liền giống như bị câu hồn, hận không thể biến mình thành một hạt bụi, tình nguyện chết đuối trong cơn sóng ôn nhu kia, như vậy cũng thỏa lòng. Bởi vì có đôi mắt tuyệt sắc như thế, cho nên những mỹ nhân được miêu tả trong sách nào là mặt như hoa đào, tóc như mây đen, nụ cười như mùa xuân gì gì đó, rõ ràng là không hề quan trọng…