Vừa lên xe, Cát Quỳnh Linh bắt đầu gọi điện thoại, “Ông chủ Ngụy, chúng tôi đang trên đường qua bên đó rồi đây, đúng đúng đúng, chính là cô gái mới tới đó, dáng dấp rất xinh xắn, nhất định sẽ chiêu đãi ông thật tốt, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người biết hết mà, có được hay không còn phải phụ thuộc vào ông.”
Cô ta cúp điện thoại, nhìn Ngu Từ với vẻ mặt đầy mất hứng, nói: “Đây là khách hàng quan trọng của công ty, ông chủ lớn của Giang Tô, vô cùng có tiền. Đây vốn là khách hàng của bộ phận các cô, đáng lẽ chị Vãn phải đi, nhưng không phải nhà chị ấy có chuyện phải xin nghỉ rồi đó sao, khách hàng đã nói muốn để cô đến mời rượu, chúng ta không thể không đáp ứng, vậy nên để cô thay mặt chị Vãn đi một chuyến, cũng không có mất miếng thịt nào trên người cô.”
Cát Quỳnh Linh vừa nói vừa nhìn Ngu Từ một lượt từ trên xuống dưới, “Cũng đâu còn là sinh viên mới ra trường, làm ra bộ dáng thanh thuần đó làm gì.”
Cô ta lại đưa tin nhắn của Tổng giám đốc cho cô nhìn, “Tổng giám đốc cũng nói như vậy, bảo tôi tìm một cô bé xinh đẹp đi cùng, tối nay không có chị Vãn ở đây, tôi đành phải dẫn cô theo thôi, chứ còn có thể làm thế nào?”
Vậy là vốn dĩ không phải Tổng giám đốc chỉ đích danh cô mà là Cát Quỳnh Linh tự tiện chủ trương.
Ngu Từ gửi tin nhắn cho Phùng Vãn Nặc, nói đơn giản qua tình huống.
Cũng không lâu sau, Phùng Vãn Nặc trả lời: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Ngu Từ: “Đang trên xe ạ.”
Phùng Vãn Nặc: “Em cứ tới đó trước, không cần sợ, tùy tiện qua loa một chút là được, chị gọi cho Giám đốc báo một tiếng, kêu cô ấy mau qua đó.”
Có lời này của Phùng Vãn Nặc, Ngu Từ an tâm hơn nhiều.
Các cô đến chưa được bao lâu thì Giám đốc cũng đến, vốn là Tổng giám đốc phải tự mình tới tiếp đãi nhưng Giám đốc nói anh ấy không cần phải tới, chuyện nhỏ này các cô có thể ứng phó được.
Bên ngoài phòng bao, Cát Quỳnh Linh vừa định dẫn Ngu Từ đi vào thì bị Giám đốc ngăn lại, mắng: “Cô ấy mới tới công ty được bao lâu chứ, Vãn Nặc cũng không có ở đây, cô liền kéo người ta ra ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Cát Quỳnh Linh mạnh miệng nói: “Còn không phải do ông chủ Ngụy nói muốn tìm một cô gái xinh đẹp tới đó sao, chị Vãn không có ở đây, khách hàng đã tìm tới chỗ em rồi, em cũng chỉ có thể kéo một người có sẵn đi mà thôi, lại nói, cũng đâu phải thiên kim tiểu thư gì, ngay cả phục vụ khách hàng cũng không làm được sao?”
Trước khi đi Phùng Vãn Nặc đã nói hết lần này đến lần khác rằng không được động vào cô bé mới tới, cô giống những người khác, một cô gái ngoan ngoãn hiền lành như vậy làm sao đối phó được tình cảnh như thế.
Giám đốc nhất thời sơ suất, không trông coi kỹ càng. Phùng Vãn Nặc có năng lực xuất chúng, tam quan ngay thẳng, mặc dù có lúc tính khí hơi nóng nảy, nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, ở trong công ty đều được mọi người trên dưới yêu thích, lại cũng rất được Tổng giám đốc coi trọng nên không có ai dám chọc đến cô.
Giám đốc tức giận không có chỗ phát tiết, vẫn muốn mắng tiếp nhưng lúc đó ông chủ Ngụy từ xa xa mang theo cái bụng bia lắc lư đi tới, đầu tóc lưa thưa dán vào da đầu, khuôn mặt bóng loáng.
Cát Quỳnh Linh vội vàng bước đến chào hỏi, thuận tiện kéo Ngu Từ ra một cái, “Ông chủ Ngụy, đây chính là người mà tôi nói với ông, nhân viên mới của công ty chúng tôi, có phải là rất xinh đẹp hay không?”
Ánh mắt ông chủ Ngụy nhìn thẳng vào Ngu Từ, liên tục nói, “Đẹp đẹp đẹp, tôi chính là thích người như vậy.”
Sau khi vào phòng bao, Ngu Từ đi đến chỗ nào, ông chủ Ngụy lại dính đến chỗ đó, cuối cùng ông ta bị Giám đốc thản nhiên tách ra khỏi Ngu Từ, giơ ly rượu lên kính ông ta một lần, Giám đốc cũng là một đại mỹ nhân, ông chủ Ngụy híp híp mắt nhìn cô, cười nói, “Được được được, cạn ly cạn ly!”
Cũng may có Giám đốc ở đây, Ngu Từ mới không bị lợi dụng, ánh mắt ông chủ Ngụy nhìn cô quả thực không đàng hoàng chút nào, nhưng cô chỉ có thể nhịn xuống sự chán ghét đó.
Quá nửa bữa tiệc trôi qua, Ngu Từ cũng đã bị chuốc mấy ly rượu, trên mặt bắt đầu nóng lên, Giám đốc muốn tìm người đưa cô về, nhưng ông chủ Ngụy nhất quyết không chịu thả người, khắp người ông ta toàn là mùi rượu và thuốc lá, kéo Ngu Từ đi tăng hai ca hát.
Đến quán KTV, ông chủ Ngụy hát hai bài, quay đầu nhìn thấy Ngu Từ ngồi ở vị trí xa xa thì chạy tới, cấm lấy điện thoại, “Tiểu Từ, cùng chụp với tôi một tấm ảnh nào, ăn xong bữa cơm này, hai chúng ta coi như đã là người quen rồi, trong điện thoại tôi không thể nào không có nổi một tấm hình với cô được.”
Mùi rượu nồng nặc xông vào mũi Ngu Từ khiến cô thấy buồn nôn muốn chết, nói: “Sao tôi lại phải chụp hình với ông.”
Ông chủ Ngụy cười ha hả, “Tôi phải lưu lại hình của cô để về nhà tiếp tục thưởng thức chứ.”
Ngu Từ không để ý tới ông ta, đi ra chỗ khác ngồi, ông chủ Ngụy lại bám theo: “Chụp một tấm đi, chụp một tấm đi nào.”
Cát Quỳnh Linh chỉ xem trò vui không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, khuyên nhủ một câu: “Chụp một tấm hình thôi mà, ông chủ Ngụy có yêu cầu gì nhiều đâu, làm giá cái gì chứ, ông chủ Ngụy không nói ra yêu cầu gì khác đã là rất khách khí rồi.”
Ông chủ Ngụy lại uy hiếp nói, “Nếu cô không tiếp đãi tôi cho tốt thì những chuyện làm ăn khác tôi đều không hợp tác với các cô nữa.”
Giám đốc kéo Cát Quỳnh Linh ra một bên, đứng chắn trước mặt Ngu Từ, cười nói, “Ông chủ Ngụy, ông cũng là người có gia đình rồi, nếu bị bà nhà nhìn thấy không tốt lắm đâu, chúng ta vẫn là ra uống rượu đi ha.”
Ông chủ Ngụy khoát khoát tay, “Bà ấy không quản được tôi.”
Ngu Từ thì cũng nhất quyết không thuận theo bị ông chủ Ngụy mắng một câu, đang lúc lôi lôi kéo kéo thì cửa phòng bao bị mấy người cao lớn đá văng ra.
Có mấy người đồng nghiệp nam đi vào, Ngu Từ nhận ra được một người trong đó là Tuyên Triều Thanh.
Đại khái là lúc trước Phùng Vãn Nặc đã đánh tiếng nhờ vả anh quan tâm một chút.
Giám đốc vẫn vô cùng bình ổn, kéo Ngu Từ qua bên cạnh mình, “Ông chủ Ngụy à, tôi giúp ông gọi tới đây mấy vị đồng nghiệp nam kính rượu ông, bọn họ uống rất khá đó.”
Ông chủ Ngụy trách móc mấy câu, các đồng nghiệp nam người nào người nấy đều cao to vạm vỡ, cứ ở bên trái mời một ly, bên phải mời một ly, chuốc ông ta say mèm. Ông chủ Ngụy nhìn thấy Ngu Từ đang rời đi thì hét lên ở phía sau: “Tiểu Từ, cô còn chưa chụp hình với tôi nữa!”
“Cùng chụp hình gì vậy, ông chủ Ngụy, ông có thể chụp cùng với chúng tôi nè.”
Bên trong phòng bao thật sự hỗn loạn.
Còn có người mắng: “Ông già chết tiệt, đại biế.n thái, xem xem tôi chuốc chết ông!”
…
Ngu Từ đi xa dần, nghe thấy âm thanh ở sau lưng thì dừng lại một chút.
Cô không kịp chào hỏi với Tuyên Triều Thanh, lúc mọi người đi vào, hai người chỉ nhìn lướt qua nhau một cái.
Cả một đêm rối loạn nhốn nháo, cho đến khi ra khỏi phòng bao, lồng ngực Ngu Từ vẫn còn đánh thùm thùm, bước chân như muốn nhũn ra, một lúc lâu sau mới bình ổn trở lại.
Cô nhớ ra báo một tiếng bình an với Phùng Vãn Nặc, thuận tiện cám ơn chị ấy, Ngu Từ lấy điện thoại từ trong túi xách ra, “Chị Vãn, hôm nay cảm ơn chị nhiều.”
Phùng Vãn Nặc: “Tuyên Tử đã dẫn người qua đó?”
Ngu Từ: “Vâng, em vừa ra được ngoài, bây giờ sẽ về nhà.”
Phùng Vãn Nặc: “Đi đường cẩn thận, về đến nhà lại báo chị một tiếng.”
“Vâng.”
Ngu Từ cất điện thoại, nhìn xung quanh một lượt.
Giám đốc còn phải thu dọn tàn cuộc rối rắm trong kia, cô ấy đưa Ngu Từ ra ngoài cửa rồi lại quay trở vào, Cát Quỳnh Linh cũng không đi ra, trong hành lang an tĩnh chỉ còn lại một mình cô, xung quanh ngay cả một người phục vụ đi qua cũng không có.
Cũng giống như Ngu Chiêm Hành, Ngu Từ rất mù đường, không phân được rõ đông tây nam bắc, cách bài trí trong hành lang của KTV này chỗ nào cũng tương tự nhau, hơn nữa cô vừa uống rượu, đầu óc có chút mơ hồ, choáng váng.
Sau lưng đột nhiên có thanh âm truyền tới, giống như có mấy người đi ra, đang nói chuyện với nhau. Ngu Từ tập trung tìm lối ra nên không chú ý tới, cho tới khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên cô.
“Nhan Nhan.”
Ngu Từ quay đầu.
Lục Nghiêm Kỳ đang đứng ở cuối hành lang, có vài người bạn còn đang đứng bên cạnh, theo tính cách của Lục Nghiêm Kỳ mà nói, nhất định không tỏ ra quen biết cô vào lúc này, sao giờ lại biết chủ động gọi cô?
Cô chóng mặt suy nghĩ suy nghĩ, quyết định làm như không nghe thấy, nghiêng đầu đi nhưng Lục Nghiêm Kỳ đã đi tới.
Nếu như bây giờ có một cái gương ở đây, nhất định Ngu Từ có thể nhìn thấy bản thân mình tóc tai lộn xộn, mặt đầy hoảng hốt, khuôn mặt ửng rực vì men rượu, trên người còn có mùi thuốc lá.
Lục Nghiêm Kỳ đứng ở trước mặt, thân hình cao lớn bao phủ bên cạnh cô, hơi cúi xuống nhìn, đáy mắt như phủ một tầng sương mờ, thấp giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngu Từ nhẹ nhàng nói: “Tiếp đãi một vị khách hàng, uống một chút rượu.”
Đầu cô rất choáng váng, tầm mắt mơ hồ không nhìn rõ, không biết mình vừa nói gì, cũng không nhìn Lục Nghiêm Kỳ, sau khi nói xong thì quay đầu muốn đi.
Nhưng đôi chân giống như không còn chút sức lực nào, nghiêng ngả té sang một bên được Lục Nghiêm Kỳ đỡ lấy, anh cau mày nói: “Tửu lượng kém như thế mà uống rượu cái gì? Công ty cậu không còn người nào khác nữa à?”
Ngu Từ không hiểu được anh đang tức giận cô cái gì, hơn nữa, anh dựa vào đâu mà trách móc cô?
Trong lòng cô cũng bắt đầu tức giận, không muốn để ý tới anh, cô dùng sức đẩy ra nhưng không có chút khí lực nào, cả người mềm như cọng bún, không những không đẩy được người ta ra, mà ngược lại càng bị giữ chặt hơn.
Lúc này cũng không còn hơi sức để giằng co thêm nữa, vẫn với ngữ khí bình bình đạm đạm: “Chuyện xã giao là khó tránh khỏi, còn không phải đều là vì công việc thôi sao?”
Trong tình huống thế này, vậy mà cô vẫn có thể cười được, khách khí nói, “Các bạn của cậu vẫn còn ở đó. Tôi gọi điện cho Ngu Chiêm Hành tới đón là được.”
Lục Nghiêm Kỳ không buông cô ra, “Tôi đưa cậu về.”
Vừa nói vừa lập tức lôi Ngu Từ đi ra ngoài, không cho cô cơ hội nói thêm cái gì.
Bước chân của đàn ông vốn lớn, coi như đã bước chậm lại rất nhiều rồi nhưng Ngu Từ vẫn có chút không theo kịp, hơn nữa cô vừa uống rượu, tim đập rất nhanh, chân tay không nghe lời.
Cô níu tay anh kéo lại, gọi: “Lục Nghiêm Kỳ.”
Lục Nghiêm Kỳ dừng lại, cúi đầu nhìn cánh tay mảnh khảnh đang níu lấy tay mình, nghe thấy cô thở hổn hển, nhẹ giọng nói: “Tôi đang mệt, cậu đừng kéo tôi, cứ để tôi tự đi.”
Lục Nghiêm Kỳ thở dài nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, hơi cúi người, “Lên đây.”