Xương Cá

Chương 23: Ấm áp




Qua mấy ngày sau, bên phía khách hàng xảy ra vấn đề, Quý Thanh không tra được nguyên nhân, vì vậy Phùng Vãn Nặc để Ngu Từ đi kho hàng một chuyến, bận bịu cả buổi đến gần mười giờ, Quý Thanh nói: “Em định ăn trưa thế nào, quay về công ty tầm này đoán chừng lại không ăn nữa, chi bằng đến nhà ăn ở chỗ này đi, qua buổi chiều lại trở về.” 

Sau khi lấy cơm xong, Quý Thanh kéo Ngu Từ đi tới bàn Tuyên Triều Thanh và chú Triệu đang ngồi.

Không bao lâu sau, đồng nghiệp Tiểu Lương cũng tới, ngồi ở bên cạnh Quý Thanh.

Tiểu Lương mới vừa kết hôn, muốn tham khảo ý kiến người đã kết hôn là Quý Thanh về vấn đề “Sau khi cưới ai là người nắm giữ tài chính”. 

Tiểu Lương lười quản lý tiền bạc. Bởi vì điều này đồng nghĩa với việc cô phải lo lắng chi tiêu mọi chi phí sinh hoạt, cô không muốn nghĩ tới điều đó, còn nói rằng có lẽ vẫn cứ giữ nguyên tắc phần ai người nấy trả như trước khi kết hôn.

“Chuyện này không thể được”, Quý Thanh lấy giọng người từng trải ra nói, “Đàn bà chúng ta nhất định phải nắm quyền tài chính trong tay, bây giờ em chưa cảm thấy có vấn đề gì, chờ đến lúc sinh con mới biết được, đàn bà ngàn vạn lần không nên ngửa tay xin tiền, phải thống nhất quy củ với nhau ngay từ đầu” 

Tiểu Lương nghi ngờ: “Vị kia nhà chị luôn ngoan ngoãn giao thẻ lương cho chị sao?” 

Quý Thanh: “Cái này cũng không hề nói đùa, từ trước khi bọn chị kết hôn anh ấy đã đưa hết cho chị rồi.” 

Tiểu Lương: “Tất cả tiền điện nước sinh hoạt đều là chị đóng?”

Quý Thanh: “Khoản này là anh ấy đóng. Bây giờ cái gì cũng có thể thao tác trên điện thoại di động mà, chuyện nhà đều là anh ấy quản, chị không lo mấy cái này. Trước khi kết hôn đã nói, tất cả chuyện nhỏ trong nhà do chị làm, chuyện đại sự thì anh ấy quyết định, nhưng anh ấy đều sẽ nghe ý kiến của chị.”

Tiểu Lương hâm mộ nói: “Chồng chị đúng là người đàn ông tốt.”

Quý Thanh gắp miếng thịt kho lớn nhất bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa nói, “Đàn ông hay tiêu pha hoang phí, nhất định phải có người quản lý thay mới được, không tin em hỏi chú Triệu một chút mà xem, có phải tiền đều đưa hết cho vợ rồi hay không.”

Chú Triệu vỗ túi một cái, “Cho tới bây giờ tôi cũng không giữ tiền trong người bao giờ.”

Ngu Từ chen vào một câu, “Vậy nếu chú muốn mua đồ thì phải làm thế nào?”

Chú Triệu: “Ở trong nhà vợ cũng đều mua đủ cả rồi.”

Tiểu Lương: “Chú Triệu lớn tuổi cũng đã quen rồi, người trẻ tuổi một chút giống như chồng em hay anh Tuyên, trong túi không có tiền là không ra khỏi cửa được, chắc chắn sẽ không tự giác nộp lại thẻ lương như vậy.”

Quý Thanh hơi hất cằm với Tuyên Triều Thanh một cái, “Anh Tuyên, anh đại diện cho người tuổi trẻ, nói với Tiểu Lương xem có phải là như vậy không.”

Tuyên Triều Thanh dừng đũa lại, “Một tháng tôi tiêu không tốn bao nhiêu tiền, số tiền còn lại đều đưa lại cho mẹ, nếu kết hôn rồi, thẻ lương đương nhiên nộp lên cho vợ.”

Quý Thanh khen: “Nghe đi, nghe đi, tự giác như vậy đó.” 

Tiểu Lương cảm khái, “Anh Tuyên đây tuyệt đối là đại diện cho đàn ông tốt.” 

Tuyên tiếng sóng cười một tiếng, tiếp tục ăn cơm, không có ý tiếp lời.

Quý Thanh đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía Ngu Từ, “Tiểu Từ, em đã có đối tượng chưa?”

Ngu Từ ngẩn ra, không nghĩ tới câu chuyện đã nhanh chóng chuyển hướng về mình, cô lắc đầu một cái, “Vẫn chưa có.”

Quý Thanh cười cười trêu ghẹo: “Chị cảm thấy anh Tuyên cũng được lắm nha, hơn nữa anh Tuyên cũng là sinh viên đại học, còn là quân nhân giải ngũ, điều kiện không hề tệ.”

Tuyên Triều Thanh khoát tay một cái, “Cô cứ lấy tôi ra nói đùa, điều kiện Tiểu Từ tốt như vậy, cô ấy xứng đáng được tốt hơn.” 

Khi Ngu Từ nghe được câu này, trong lòng đột nhiên vô hình nảy lên một chút.

Không nói rõ được đó là cảm giác gì.

“Anh Tuyên khiêm nhường như thế làm gì”, Tiểu Lương nháy mắt với Ngu Từ một cái, ghé vào bên tai cô nói nhỏ, “Tiểu Từ, tiên hạ thủ vi cường, đừng xem nhẹ anh Tuyên, kho hàng này của chúng ta giao vào tay anh ấy quản lý, vị trí này không phải ai cũng có thể tùy tiện ngồi vào được.”

Ngu Từ đã từng nghe mọi người trong công ty bàn tán, cũng từng nghe Phùng Vãn Nặc nói.

Kho hàng là trái tim của công ty, chức vụ của Tuyên Triều Thanh nhìn như chỉ là công việc phổ thông, nhưng thực chất có quyền hành rất lớn, lãnh đạo trực tiếp phía trên trực hệ là Trương tổng.

Nói cách khác, vị trí này của anh, nếu như không phải là tâm phúc, tuyệt đối không thể nào ngồi vào.

Giống như chị Vãn nói, đây chỉ là bước chuyển mình, tương lai tiền đồi không thể đoán trước được.

Tuyên Triều Thanh là người khiêm tốn, tính cách rộng lượng lạc quan, nhiệt tình thẳng thắn, mỗi ngày đi làm đều rất vui vẻ, nếu không thực sự cũng khó tránh khỏi bị người khác đố kỵ.

Cơm nước xong, buổi trưa được nghỉ ngơi nửa giờ, Ngu Từ quyết định tiếp tục bắt tay vào công việc luôn, cô muốn giải quyết cho xong công việc từ buổi sáng. 

Cô đến phòng làm việc của Quý Thanh trích xuất số liệu, sau đó căn cứ vào sản phẩm mà khách hàng mong muốn, đến kho hàng tìm từng cái một. Những thứ khác anh Tuyên đã giúp cô tìm xong rồi, còn có một sản phẩm vânz chưa tìm ra đúng mẫu mà khách hàng yêu cầu, bọn họ cần gấp, thục cô phải gửi hàng đi trước ba giờ chiều nay, trước lúc đó cô phải nhanh chóng tìm ra mới được. 

Kho hàng lớn như vậy rất khó tìm, cô mới đến chưa đầy một tháng, còn rất nhiều thứ cần hỏi Phùng Vãn Nặc, còn phải dần tiếp xúc với khách hàng bên kia.

Thật ra thì Phùng Vãn Nặc tự mình tới một chuyến sẽ tốt hơn, nhưng ở văn phòng bề bộn nhiều việc, căn bản không đi được, cũng vừa hay để cho Ngu Từ có cơ hội rèn luyện.

Cô cầm sản phẩm đứng trước kệ hàng so sánh, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân truyền tới. Cô cho là có ai đó lấy tới hàng thôi, nên không quay đầu lại, nghiêm túc cầm hai sản phẩm nghiên cứu cẩn thận, đến khi nghe thấy tiếng Tuyên Triều Thanh truyền tới trên đỉnh đầu, “Cần giúp một tay không?”

Ngu Từ đang muốn sứt đầu mẻ trán ở đây, nghe thấy tiếng Tuyên Triều Thanh giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, cô kích động quay đầu, đôi con ngươi màu hổ phách bừng sáng, “Tuyên ca, anh tới thật đúng lúc, anh xem hai cái cửa kính khác nhau này, khách hàng nói muốn loại 41, nhưng mẫu này em thấy chỉ có 39 là lớn nhất rồi.” 

“Anh nhìn một chút.” Tuyên Triều Thanh ngồi xổm người xuống, đưa tay cầm lấy sản phẩm từ tay Ngu Từ, cúi đầu xuống nghiêm túc quan sát.

Ngu Từ đợi ở bên cạnh, ánh mắt quét qua khuôn mặt anh.

Kệ hàng rất cao, che khuất ánh mặt trời bên ngoài, chỉ có mấy tia nắng lẻ tẻ lọt vào từ khe hở lọt vào, khuôn mặt Tuyên Triều Thanh cũng bị chia hai nửa, một nửa sáng bừng trong ánh mặt trời, một nửa chìm trong bóng tối.

Nói riêng về ngũ quan, Tuyên Triều Thanh tuyệt đối không tệ chút nào, đứng giữa đám đông anh sẽ là người rất dễ dàng thu hút sự chú ý. 

Nhưng khác với Lục Nghiêm Kỳ ở chỗ trên người Tuyên Triều Thanh có loại cảm giác an toàn trên của một quân nhân kiên nghị, sống mũi cao, xương lông mày hơi cao, làm cho hốc mắt thêm phần thâm thúy, mái tóc cắt rất ngắn, cánh tay thon dài có lực, mới vừa rồi ngón tay anh chạm vào tay cô, cô cảm giác được có chút thô to. 

Sau đó Ngu Từ bất giác phát hiện mình và Tuyên Triều Thanh đang ngồi sát cạnh nhau, yên tĩnh trước kệ hàng, ánh nắng xuyên qua khe hở, trong cột ánh sáng có những hạt bụi li ti bay lượn lờ. 

Cô dần dần cụp mắt xuống, đè lại hô hấp, dịch người sang bên cạnh một chút. 

Tuyên Triều Thanh đang tập trung quan sát hai mẫu sản phẩm, không chú ý đến tình huống này. Sau đó, anh ném sản phẩm trên tay trở lại kệ hàng, tiếng va chạm vang lên một cái.  

Anh đứng lên, quay đầu nhìn Ngu Từ, “Không phải mẫu này đâu, tôi tìm giúp em, em cứ đi nghỉ ngơi một chút đi.”

Toàn bộ động tác lưu loát sạch sẽ.

Ngu Từ cảm thấy áy náy, vốn là cô làm phiền đến anh, lại nói, vấn đề còn chưa được giải quyết, cô cũng không có tâm tình nghỉ ngơi nên vội vàng đuổi theo, “Không sao, để em đi tìm cùng với anh.”

Tuyên Triều Thanh cũng không khách khí, dẫn cô đi theo, lúc đi ngang qua các kệ hàng, anh thuận tiện giới thiệu qua kệ hàng đó để mẫu sản phẩm gì, và một số kiến thức đơn giản cùng với những vấn đề hay gặp phải. 

Đột nhiên, Tuyên Triều Thanh ngừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía phía trên kệ hàng, chỉ chỉ tay, với Ngu Từ: “Ở trên kia.”

Một giây sau, tay chân đã nhanh nhẹn leo lên thang đến vị trí cao nhất.

Ngu Từ ngửa đầu nhìn Tuyên Triều Thanh leo lên leo xuống tìm kiếm trên kệ hàng, toàn bộ quá trình tim cô như bị treo lên theo. Cô muốn nhắc anh cẩn thận nhưng lại sợ làm anh phân tâm, không biết làm gì hơn ngoài ngoan ngoãn chờ anh tìm được đồ đưa xuống. 

Qua một lúc lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân xuống thang. 

Tuyên Triều Thanh bước xuống đến bậc thang thứ hai thì trực tiếp nhảy xuống, đưa cho Ngu Từ mấy sản phẩm vừa tìm được, “Đi, chúng ta đo lại kích thước mẫu sản phẩm này.”

“Được” Ngu Từ đi theo anh ra ngoài, sau đó dừng lại bên cạnh một chiếc bàn, lấy một cái thước kẹp đo đường kính bên trong và bên ngoài sản phẩm. 

Ngu Từ đứng ở bên cạnh nhìn anh thao tác.

Đo xong, Tuyên Triều Thanh báo lại kích thước cho cô, tỏ ý hỏi “Có đúng không?”

Ngu Từ gật đầu một cái,

“Cần số lượng bao nhiêu?” 

“Hai mẫu sản phẩm, mỗi mẫu lấy năm trăm chiếc.” 

Tuyên Triều Thanh: “Bây giờ tôi đi sắp xếp đơn hàng cho em.” 

“Không gấp, ” Ngu Từ vội vàng nói, “Tìm được hàng rồi, đóng hàng cũng nhanh thôi, anh nghỉ ngơi trước đi, buổi chiều lại làm, gửi đi trước ba giờ là được.”

Cô thở phào một cái. Nếu như không có anh hỗ trợ, chỉ dựa vào một mình cô thì không biết phải tìm đến khi nào. 

Cả một kho hàng lớn như vậy, lại phải thuộc từng sản phẩm một, từ vị trí kệ hàng, mã sản phẩm, đến công dụng của từng loại, tất cả đều phải nhớ kỹ, ngoài ra còn có khả năng gặp các vấn đề không kịp chuẩn bị, thực sự không hề dễ dàng.  

Mà đây mới chỉ là một phần nhỏ nội dung công việc của anh mà thôi.

Có thể nhìn ra, trong công việc Tuyên Triều Thanh rất nghiêm túc cũng rất chú tâm, cũng không bởi vì đây là việc cơ bản mà qua loa lấy lệ.

Giống như vừa rồi, anh hoàn toàn có thể mặc kệ cô, nhưng anh không làm vậy, không ngại phiền hà, giúp đỡ cô làm việc, tìm được sản phẩm mà cô đang cần. 

Anh rất nghiêm túc, cũng tỉ mỉ và tận tụy với công việc.

Một người như vậy, làm sao người khác không tôn trọng, không bội phục cho được. 

“Giờ em muốn quay lại công ty sao?” Anh hỏi.

Ngu Từ nói: “Chờ lát nữa em ngồi xe của công ty trở về.”

Tuyên Triều Thanh nhìn đồng hồ một chút, bây giờ còn chưa tới mười hai giờ rưỡi, “Xe của công ty nửa giờ nữa mới về, không thì tôi đưa em về trước?”

Ngu Từ áy náy, mới vừa rồi anh đã giúp cô nhiều như vậy, dù thế nào cũng không muốn làm phiền toái cho anh thêm nữa. 

Anh nhìn ra sự do dự của cô nên đành lên tiếng, “Không sao đâu, dù sao cũng không ngủ trưa, tôi cần tìm chị Vãn có chút việc, tiện đường đi qua đó.”

Hai người cùng đi đến cửa kho hàng, Tuyên Triều Thanh hỏi: “Đã hết bị cảm chưa?” 

Ngu Từ không nghĩ anh sẽ hỏi tới, hơi sửng sốt một chút, giống như là đột nhiên được quan tâm, cảm giác ấm áp ập đến, cô ngẩng đầu lên, đón ánh mặt trời nhìn về phía anh, gật đầu một cái, “Ừm! Cũng không phải đeo khẩu trang nữa, có thể thấy đã tốt hơn rất nhiều rồi.” 

Dưới ánh mặt trời, Tuyên Triều Thanh khẽ cong môi, nụ cười ấm áp, “Bây giờ là mùa xuân rất dễ bị cảm, vẫn nên chú ý một chút.”  

“Vâng” Ngu Từ ngoan ngoãn vâng lời.

Không biết tại sao cô luôn cảm thấy những lời Tuyên Triều Thanh nói với cô, giọng giống như dỗ trẻ nít vậy, rất kiên nhẫn, rất ôn hòa. Cô không nhịn được cảm thấy trong lòng như tan chảy, giống như giờ phút này, trên đỉnh đầu có mùa xuân đang nhảy múa. 

Cô sẽ trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.

Cũng không tưởng tượng nổi.

Ra đến cửa kho hàng, hai người họ tách nhau ra, Tuyên Triều Thanh đi tới nhà xe lấy xe, còn Ngu Từ đi ra cửa nhà máy chờ anh, cô nghe lời từ từ đi ra ngoài.

Tuyên Triều Thanh đi ra nhà xe được nửa đường thì nhìn thấy con chó săn được nuôi trong xưởng không biết đã tuột xích từ khi nào, giờ đang đi quanh ở bên ngoài. 

Con chó săn này được nuôi để trông nhà xưởng, rất hung dữ với người lạ, mặc dù chưa cắn ai bao giờ, nhưng vẫn rất nguy hiểm. Bình thường Tuyên Triều Thanh cũng hay tới cho nó ăn, nên nó rất nghe lời anh. Anh muốn kêu nó quay lại, xích chặt lại, vậy mà ngay lúc này, con chó săn giống như mất khống chế, chạy thẳng về phía Ngu Từ.

Tuyên Triều Thanh lập tức hoảng hốt, chạy tới ngay lập tức.

Ngu Từ đang chậm rãi đi phía cửa nhà máy, đột nhiên nghe thấy tiếng thở phì phò sau lưng, cảm giác không ổn, quay đầu lại thì thấy một con chó thân hình to lớn bổ nhào tới.  

Ngu Từ tay chân run rẩy, đầu óc trống rỗng, liên tục lùii về phía sau, giơ tay ra đỡ lại con chó đang nhào lên, sau đó cô bị vấp phải thứ gì đó ở phía sau, cả người ngã nhào xuống. 

Cô ngay cả khóc cũng quên khóc, con chó kia nhảy lên xô ngã cô, miệng cắn chặt ngửi ngửi, cô bị dọa cho sợ, một chút khí lực cũng không còn, may mắn là vẫn đang tiết trời mùa xuân, quần áo mặc trên người khá dày, nếu không răng của con chó săn đã cắn thẳng vào da thịt. 

Tuyên Triều Thanh cầm một cây gậy chạy như bay tới, dùng tay không kéo con chó ra khỏi người Ngu Từ. 

Ngu Từ cả người sợ hãi phát run, không nói được lời nào. Tuyên Triều Thanh hung hăng cầm cây gậy đánh con chó một cái, nó kêu lên một tiếng, sau đó thì trực tiếp bị kéo đưa đi. 

Qua một lúc lâu, Ngu Từ mới bình tĩnh lại.  

Cô bò dậy từ trên mặt đất, khắp người bám bẩn, tóc tai cũng rối bời, Tuyên Triều Thanh nhốt chó lại rồi lập tức đi tới chỗ Ngu Từ, nhìn cô thật kỹ, “Có sao không?”

Cô vẫn chưa tỉnh hồn, giống như một nửa linh hồn đã bay mất, cả người đờ đẫn lắc đầu một cái, Tuyên Triều Thanh cẩn thận đánh giá một lượt, “Có thấy đau chỗ nào hay không?” 

Đến anh cũng không hề biết câu nói vừa rồi của mình dịu dàng tới mức nào, vừa rồi nhìn thấy Ngu Từ bị xô ngã nhào xuống đất, tim anh đập loạn hoảng hốt, nghĩ cũng không kịp nghĩ, trực tiếp dùng tay không túm lấy con chó kéo ra. 

Hoàn toàn không quan tâm làm thế có khả năng bị cắn phải hay không. 

Ngu Từ vẫn chưa thể bình ổn lại nhịp tim, vừa thở dốc vừa nói, “Trên tay có chỗ bị đau.” 

“Để tôi nhìn một chút.”

Không đợi Ngu Từ đưa tay ra, anh đã nắm lấy tay cô nhìn một chút, mặc dù không bị chảy máu nhưng có dấu răng rất rõ ràng. 

Tuyên Triều Thanh nhìn cô, cảm thấy đau lòng lại hối hận, anh nên trực tiếp lấy xe lái đến cửa kho hàng đón cô, không nên để cô đi ra ngoài một mình như vậy.

Anh nhỏ giọng nói, tràn đầy xin lỗi: “Thật xin lỗi, nếu tôi phát hiện sớm hơn một chút thì đã không xảy ra chuyện này, tôi em đi bệnh viện chích ngừa.” 

Ngu Từ cảm thấy rất phiền toái, lại còn phải xin nghỉ nữa, cô rút tay về, “Không có chuyện gì, cũng không chảy máu.”

Tuyên Triều Thanh nghiêm túc nói: “Bị chó cắn không thể qua loa được, cho dù không chảy máu cũng phải đi tiêm, em cứ đi tiêm trước, chuyện khác cứ giao cho tôi.” 

Nhìn ánh mắt Tuyên Triều Thanh lúc này, trong một giây phút bất chợt Ngu Từ giống như nảy sinh lòng tham với sự ấm áp này, thực sự rất ấm. 

Một tia nắng ấm ngày xuân dường như đã làm tan chảy tảng băng trong lòng cô bấy lâu. 

Cô gật đầu một cái, thuận theo lời anh, cũng rất tin tưởng anh, trả lời: “Vâng.”