Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan

Chương 6




Tráng Quả đứng phía sau thiếu gia, nghe hắn cùng Trung Châu phủ doãn Hà đại nhân, nhị thiếu giaTiêu Chấn Thiện ba người trao đổi cách xử lý thủy tai (nạn lụt) ở Hoàng Hà.

Nguyên nhân hình thành thủy tai ở Hoàng Hà thì nhiều, trongđó chủ yếu nhất là nguyên nhân mà nhị thiếu gia vừa nhắc tới ban nãy: đất màu bị trôi, đường sông ứ đọng. Nhưng đến khi bàn đến cách làm thế nào để xử lý thì có ý kiến khác nhau.

Hà đại nhân đề xướng đầu tiên phải cứu tế để trấn an dân chúng, tiếp theo làm cho hồng thủy chảy theo đường khác; cuối cùng chờ cho hồng thủy qua đi sẽ khai hoang vùng núi mới, thêm màu cho phần đất vừa bị xói mòn.

Nhị thiếu gia bởi vì không hiểu lắm, nên không có ý kiến, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía thiếu gia.

Thiếu gia đồng ývới ý kiến đầu tiên của Hà đại nhân, nhưng nói đến cách xử lý sau đó lại phủ quyết ý kiến của Hà đại nhân, nói làm hồng thủy chảy theo đường khác tuy nghe có vẻ đơn giản nhưng kì thật lại hao tài tốn của, hơn nữa nếu làm không tốt thì chỉ là thay đổi vùng tàn phá của hồng thủy sau này mà thôi.

Phương pháp tốt nhất là tạo kè trong những con lạch, đập chắn nước, những con đê nhỏ; tháo nước bùn vào ruộng; chờ cho đến khi đập chắn hoàn chỉnh thì bắt đầu đắp lũy chắn ở sườn núithoải hơn hoặc phải có hệ thống đập liên tục để dẫn nước phù sa vào ruộng;phải làm ngay tại đây, cho vùng phụ cận cũng có thể hưởng lợi. Ở vùng đất màu mỡ thì trồng những cây thân cao thì cây ngô và cao lương là thích hợp nhất, cũng phổ biến nhất.

Thiếu gia quyết định như thế cũng không phải là ăn nói lung tung. Năm nay lũ lụt hàng loạt, tin tức mới truyền đến kinh thành, các quan viên đã thi nhau trốn tránh. Thiếu gia đã mang y đến Trung Châu xem qua địa hình, nghiên cứu kĩ lưỡng, bái phỏng(đến nhà học hỏi)không ít học sĩ; sau khi đã có kế hoạch hoàn chỉnh mới lặng lẽ quay về kinh thành, đến chỗ Vương đại nhân tự đề cử mình.

Khi nói đến việc hồng thủy hết thì đi khai hoang vùng núi mới, thiếu gia cũng không đồng ý. Hắn cho rằng đất màu bì xói mòn nghiêm trọng như thế, một phần nguyên nhân là do dân chúng loạn khai loạn khẩn (khai khẩn bậy bạ).

Hắn bày tỏ rõ nhận định của mình với Hà đại nhân: nếu cứ mạo hiểm khai hoang ở vùng sườn dốc, có thể làm nguồn nước bị mất đi, không bằng trồng trọt bồi đắp cho đất trên sườn núi, tu sửa nhuyễn ***, làm luống trồng trọt,trồng ruộng theo khoảnh để giữ nước, sườn núi hoang thì trồng các loại cây cỏ, kênh rạch nhỏ phải làm kè chắn, sông hồ lớn thì phải làm đập chắn. Đó mới là phương pháp thực tế.

Nói xong, Hà đại nhân không ngừng gật đầu, thu hồi hoàn toàn lòng coi thường ban đầu của mình, một lần nữa phải nhìn lại vị vương gia chưa có danh tiếng gì này. Quốc gia có người tài thế này, hà cớ gì phải sầu khổ lo lắng nữa?

Mãi cho đến canh ba đêm đó, ba người vẫn thảo luận không ngớt, đại đa số những đối thoại đó Tráng Quả nghe cũng không hiểu lắm, nhưng y có thể nhìn ra đượcý chính trong những lời bọn họ bàn luận, rằng bảo vệ thiên nhiên là biện pháp căn bản để xử lý thiên tai ở Hoàng Hà.

Rốt cục ba người đã có biện pháp cụ thể để xử lý thủy tai ở đây, nhưng vẫn không về phòng nghỉ ngơi, xem ra là đang chờ thứ quan trọng nhất vẫn chậm chạp chưa đến – lương cứu tế từ các châu huyện khác.

Lúc này, khi đã gần đến canh tư, thiếu gia vẫn luôn trấn định từ nãy đến giờ cũng đã lộ vẻ lo lắng. Lương thực là do một tay thiếu gia gom góp. Vì tự bảo vệ mình, quan viên của các châu phủ giảo hoạt như hồ ly giữ trong tay trù lương. Thiếu gia hao hết tâm tư, vì sợ bọn họ đến lúc đó lại lật lọng, còn đặc biệt điều động giáo úy nổi danh trong châu binh đến các châu áp tải, theo lý thuyết hẳn là phải tới rồi.

Ngay lúc Hà đại nhân nhịn không được chuẩn bị mở miệng hỏi thì ngoài cửa truyền đếntiếng báo vui vẻ của châu nha,“Báo cáo Ngự Sử đại nhân, Hà đại nhân, thế tử đại nhân, Lưu giáo úy phụ trách áp tải trù lương lần này cầu kiến.”

“Mau mời!” Ba người trong phòng nghe tiếng liền nhảy dựng lên.

Tiếp kiến Lưu đại nhân áp tải lương thực, Tiêu Chấn Nhân giao toàn quyền cho Hà đại nhân phụ trách việc phân lương thực. Cuối cùng, khi trăng đã mờ dần thì hắn mới chuẩn bị nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên trong nửa tháng trở lại đây hắn mới có thể buông lỏng tinh thần mà an tâm đi vào giấc ngủ.

Thực sự nếu Tráng Quảkhông phải đã luyện qua võ nghệ, thân thể lại cường tráng thì chỉ sợ sớm đã ngã xuống từ lâu. Phải biết rằng y chính là người vất vả nhất. Dậy trước khi thiếu gia dậy, ngủ sau khi thiếu gia đã ngủ, đi trước thiếu gia, việc to việc nhỏ cả đường không việc nào không đến tay; hơn nữa lần này ngoại trừ phải hầu hạ thiếu gia thì y còn phải cáng đáng thêm cả một vị nhị thế tử.

Vực lại tinh thần, hầu hạ thiếu gia ngủ xong, Tráng Quả đang chuẩn bị tắt đèn rời đi thì bỗng nhiên bị người phía sau ôm lấy, ném lên giường.

“Gấp gáp rời đi như vậy là muốn đi đâu? Nhớ?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai.

Tráng Quả kinh hoàng không thôi, cố gắng giãy dụa, muốn đứng dậy. “Thiếu gia, đến chiều không phải còn muốn đi thăm hỏi nạn dân hay sao? Đi ngủ sớm một chút đi.” Y vẫn cố gắng thoát khỏi vòng tay hắn.

Cánh tay rắn chắc bóp cổ Tráng Quả, theo sau đó là một cơ thể rắn chắc nằm đè lên y.

“Sao? Vội đến hầu hạ Chấn Thiện thiếu gia của ngươi sao?”

“Không phải, ta chỉ muốn ngủ sớm một chút, để có sức mà làm việc vì thiếu gia.” Tráng Quả thành thật đáp.

Tiêu Chấn Nhâncười tà, “Ta muốn ngươi làm việc cho ta ngay bây giờ!” Nói xong, tay liền luồn vào y samTráng Quả, theo con đường quen thuộc nhanh chóng tìm được hai quả tiểu bồ đào kia, lập tức hai ngón tay hắn vân vê, xoa bóp mạnh mẽ; tay kia cũng không nhàn hạ, duỗi đến dưới khố tử của y.

Tráng Quảnắm chặt khố đầu (underwear –“–) của mình, khóc lóc, “Thiếu gia, đừng…” Y thật sự đã mệt chết đi được, nếu còn phải nhận sự tra tấn này nữa thì y không biết mình có còn chống đỡ nổi không.

Căn bản không để ý tới lời cầu xin của Tráng Quả. Tiêu Chấn Nhân đã nghẹn cảnửa tháng nay, dục vọng hắn đã sớm chờ được thượng thân thể y, nháy mắt đã trướng to thành màu tím đỏ, hận không thể lập tức trực đảo hoàng long (‘làm’ ngay lập tức).

“Thiếu gia… Đây là nha môn châu phủ a…” Tráng Quảmuốn nhắc nhở thiếu gia đang dục hỏa đốt người. Nếu để cho người khác biết hai người họ ở chỗ này làm gì, không cần người ta nói, Tráng Quả y có thể xấu hổ đến đâm đầu chết luôn cho rồi.

“Thế thì sao?” Biết Quả Quả không dám chống cự, Tiêu Chấn Nhânlập tức xé y phục y, thuận tay nhét xuống dưới giường.

Thấy gương mặt mỹ diễm của thiếu gia đang chăm chú nhìn nửa thân dưới của mình, còn lộ ra nụ cười *** tục,Tráng Quảthực sắp khóc thét lên. Tính dục thiếu gia luôn cường thịnh, khi còn ở nhà lúc nào cũng muốn y, mỗi lần không biến y thành thê thê thảm thảm thì nhất định không dễ dàng buông tha. Mà lần này đã cáchgần hai mươi ngày, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết chính mình có bao nhiêu bi thảm.

Tiêu Chấn Nhân nuốtnước miếng, nhìn bữa tiệc lớn đã trông mong lâu nay giờ hiện ra trước mắt, hắn nghĩ phải làm cách nào mới tận tình thưởng thức được. Thân thể luôn làm việc được rèn dũa cẩn thận lộ vẻ chắc nịch tinh tráng, mao phát lưa thưa nhạt màu, tứ chi thon dài hữu lực, màu da ngăm đen, đôi tay không trắng nõn trơn mịn, nhưng vẫn có thể khơi mào dục vọng tối nguyên thủy ẩn sâu trong lòng hắn.

Từ lần đầu tiên di tinh tới nay, mỗi lần nhìn đến Quả Quả hàm hậu khỏe mạnh, háng bộ hắn đều xôn xao. Mười bốn tuổi năm ấy lần đầu muốn y, về sau lại muốn ngừng mà không ngừng được. Nhìn Quả Quả hai mắt hồng hồng, đáng thương hề hề nhìn mình, hi vọng mình hạ thủ lưu tình, sắc dục cuộn trào như biển của hắn rốt cuộc không khống chế nổi nữa!