Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 72: Đại Lý Tự mở phiên phúc thẩm




Chuyển ngữ: Địa Đản

Trương Vãn Quân không hề đi Thẩm phủ, bởi vì nàng biết, cho dù nàng có tới cũng chẳng thu hoạch được gì.

Nếu như đụng phải một nô tài không mắt, ví dụ như Đạo Đạo chẳng hạn, không bị hất nước vào mặt thì cũng bị chặn ngoài cửa rồi nghe chửi rủa một hồi. Nàng cũng không có hứng thú nghe những lời như vậy, chỉ là Lâm Phương Tri đã dặn dò nên không thể không đi ra ngoài mà thôi.

Tờ giấy là do nàng viết, hơn bất kỳ ai khác, nàng hiểu rõ, một khi Lâm gia sụp đổ, kết cục của nàng sẽ bi thảm cỡ nào. Chẳng qua, nàng cũng là một người có tầm nhìn xa trông rộng, không đi đến Thẩm phủ mà dự định về Trương phủ một chuyến.

Bây giờ cha nàng đã làm quan tam phẩm, tất nhiên là không thiếu sự dìu dắt của Lâm gia, những năm qua, tất cả sổ sách bao gồm của cả ngân hàng tư nhân Bảo Thông đều từng qua tay ông. Chuyến đi này của nàng, một là để cho ông chuẩn bị trước, hai là giữ lại một đường lui cho chính bản thân mình. Nếu Lâm gia sụp thật, nàng vẫn còn một đường có thể thoát thân.

Luật lệ của triều đại Khánh Nguyên, phụ nữ có thai và trẻ em đều có thể miễn tội chết, vì vậy nàng muốn thu xếp chuyện này thật tốt. Nàng cố ý không mang theo nha hoàn, từ khi con tiện nhân họ Lâm kia biến mất, tuy ngoài mặt thì sẽ chẳng còn cái gai nào trong mắt nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tin tưởng được ai.

Nàng là người tàn nhẫn, từ trước đến giờ chưa từng tin tưởng một ai. Nhưng bên cạnh không có người hầu hạ thì vẫn thấy bấttiện, vừa mới từ đầu hẻm đi ra đã đụng phải một người. Nàng bất giác lùi về sau vài bước, ôm lấy bụng rồi lớn tiếng mắng: “Đồ khốn, ngươi không có mắt hay sao, đi đường mà không mở mắt ra nhìn à? Ngươi có biết ta là….”

Câu kế tiếp chưa kịp nói hết đã phải cố gắng nuốt xuống, nàng nhìn thấy người đang mặc chiếc váy màu hồng kia. Lục Nhạn Hội cầm tẩu thuốc, liếc mắt nhìn nàng.

“Không biết cô là gì?”

Trương Vãn Quân và Thẩm Hành kết bạn mấy năm, tuy trước đây hiếm khi thấy Thẩm phu nhân hồi phủ, nhưng người phụ nữ như vậy, chỉ cần gặp một lần sẽ khó mà quên được.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu, khi ngẩng mặt lên đã quay về vẻ mặt dịu ngoan. “Thì ra là Thẩm phu nhân à, vừa nãy tiểu nữ vội quá, thật thất lễ.”

Lục Nhạn Hồi nhìn nàng từ trên xuống dưới. “Trương Vãn Quân? Mấy năm không gặp, càng ngày cô càng có tiền đồ đấy nhỉ, vàng bạc đeo đầy người, khó trách ta không nhận ra. Sao lại vội vàng thế vậy, vội chạy đi đầu thai à?”

Người chết mới chạy đi đầu thai đấy!!! Mặt mày thì đẹp mà nói chuyện thì vô duyên. Trong lòng Trương Vãn Quân bất mãn với lời nói của bà, nhưng trên mặt vẫn phải gượng cười mà đáp: “Hẻm nhỏ chật hẹp, thường ngày ít người qua lại, cho dù có đi qua cũng có tiếng bước chân. Công phu của phu nhân tốt quá nên bước đi không phát ra tiếng động, khiến cho tiểu nữ mới đụng phải phu nhân.”

Lời nói có ẩn ý, bà cứ yên lặng thình lình xuất hiện như thế, không đụng phải mới là lạ đấy. Không có nhiều người biết được thân phận thực sự của Lục Nhạn Hồi, Thẩm Quát cũng chỉ nói với người ngoài phu nhân này là con gái của giáo đầu ở võ quán.

Từ xưa đến nay, Trương Vãn Quân vẫn luôn xem thường những “mãng phu” như vậy, nên lời nói khiêm tốn chẳng qua cũng chỉ là giả bộ chút thôi.

Người có học đều thích nghiền ngẫm từng từ từng chữ một, nhưng bản thân Lục trang chủ lại chẳng có học thức gì. Khóe miệng nhếch lên, cà chớn nói: “Cô cũng không cần khen tặng ta, lần sau đi lại thì chú ý một chút là được. Phải rồi, cô mang thai mà còn đi dạo một mình, chồng cô không thích cô hả? Hay Lâm phủ đã suy tàn đến mức không có nổi một nha hoàn? Tôi tớ nhà ta cũng nhiều, nếu cô muốn mượn vài người thì ta cũng không keo kiệt làm gì.”

Trương Vãn Quân nhìn vẻ mặt như bố thí kia thì tý nữa tức chết, hít sâu một hơi, nàng từ tốn nói: “Tiểu nữ vội ra ngoài, cho nên mới không dẫn nha hoàn theo. Nếu phu nhân không có chuyện gì thì tiểu nữ xin phép đi trước một bước.” Nói như vậy nhưng chân nàng đã cất bước định đi. Lục Nhạn Hồi lại đưa tẩu thuốc ra cản lại.

“Ta có nói để cho cô đi sao?”

Trương Vãn Quân không biết Thẩm Hành đã nói gì với bà, hơn nữa, giờ là ban ngày ban mặt, nàng cũng chẳng sợ bà ta sẽ ra tay hại người.

Nàng khẽ mỉm cười, định nói, “Thẩm phu nhân có gì dạy bảo?” Nhưng chưa gì đã thấy một nắm đấm nhắm thẳng đến mặt mình. Bà ta dám đánh người thật à! Đây là ý thức duy nhất trước khi nàng ngất xỉu.

Thẩm Hành chậm rãi nhảy từ trên mái hiên xuống, bất đắc dĩ nhìn mẹ mình chụp cái bao màu xanh lên trên đầu Trương Vãn Quân: “Con chỉ nhờ mẹ đánh ngất nàng ta thôi mà, ra tay như vậy cũng nặng quá rồi.”

Hai tay bà ôm ngực, vô tội đáp: “Chỉ hôn mê thôi mà?” Là hôn mê, nhưng ước chừng trong vòng ba ngày cũng không sao tỉnh được. Lục Nhạn Hồi thờ ơ nhìn Trương Vãn Quân, đi về trước hai bước.

“Mẹ muốn làm gì?” Thẩm Hành kéo tay bà.

“Đánh nàng ta.” Bà thản nhiên trả lời.

Làm hại con gái bà bị mang tiếng xấu nhiều năm như thế, lại khiến cho Thẩm phủ không được bình yên, bà để yên cho nàng ta mà xứng với tính cách của Lục trang chủ chắc?

Thẩm Hành lắc đầu, tỏ vẻ đồng tình. “Dù thế nào thì con cũng quen biết nàng ta đã nhiều năm như vậy. Dù muốn đánh cũng phải đợi nàng ta làm chứng. Cứ mang nàng ta về trước đã.”

Dứt lời, nàng kéo thẳng cánh tay nàng ta y như kéo một con chó chết vào gian nhà nhỏ trong ngõ hẻm, dọc đường đi có vô số đá vụn, “trong lúc vô tình” lại có mấy viên lọt vào trong bao màu xanh. Nói theo một cách nào đó, Thẩm đại tiểu thư cũng không phải là một người độ lượng.

Đại Lý tự mở phiên tòa phúc thẩm vào ba ngày sau đó. Ba quan phúc thẩm mặc triều phục đứng hầu ở bên, khom người cúi lạy Đoan Vương đại nhân đang ngồi giữa công đường. Tô Nguyệt Cẩm mặc áo bào màu bạc, eo mang ngọc bội, trên tay áo thêu vân mây bằng chỉ vàng tinh tế, uy nghi hoàng thất. Khuôn mặt tuấn tú bất cứ lúc nào cũng tỏ ra lười biếng, nhưng giờ đã không còn vẻ nhàn tản trước đây, hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.

Mười sáu tuổi hắn đã được phong vương, trong mắt nhiều người, có lẽ ở tuổi đó hắn vẫn còn quá trẻ, nhưng dáng vẻ ngay ngắn lạnh lùng và khả năng xử sự khéo léo lại khiến mọi người ai ai cũng phải khom người bái phục. Đoan thân vương là người có quyền lớn nhất trong đám triều thần, trong lòng mọi người bất giác lại sinh ra sợ hãi.

Theo thường lệ, Thái úy Mục Điềm thuật lại vụ án một lần nữa, khi nhắc tới chuyện Thẩm Quát nhận hối lộ, ông kiến nghị trước tiên cứ cho gọi hai nhân chứng là Liễu Hồng Ngọc và La Quyên. Trong số ba thẩm phán, Mục Điềm tỏ thái độ trung lập, ông không giống Ngự sử Kiều Nghiêm Lệnh có quan hệ gần gũi với Lâm Phương Tri, cũng không bị kéo vào một mối quan hệ lợi ích nào. Hai nhân chứng này do chính Thẩm Hành tự mình tìm tới, nhìn bên ngoài thì giống như hướng về Thẩm gia, nhưng trên thực tế là người của Lâm Phương Tri, trước tiên cứ cho gọi những người không quan trọng lên trước, tránh khuấy vũng nước đục.

Tô tiểu vương gia hiểu rõ, hắn gõ nhẹ vào bàn, đồng ý cho hai người phụ nữ kia đi vào. Lần thứ hai Liễu Hồng Ngọc và La Quyên đi vào Đại Lý tự, thực ra trong lòng họ rất sợ, sau khi cúi đầu quỳ xuống, họ thật thà kể lại những chuyện kia một lần nữa.

Kiều Nghiêm Lệnh xin được thẩm vấn trước, trước tiên là đặt câu hỏi. “Phụ nhân dưới công đường nói sổ sách của Trâm Ngọc quán đã bị hỏa thiêu, vậy chuyện xảy ra khi nào, có ai nhìn thấy không, ai có thể đứng ra làm chứng?”

Liễu Hồng Ngọc đáp: “Sổ sách bị thiêu rụi là vào đêm trước khi thẩm án hai ngày, thời gian là vào khoảng giờ Tuất, nha hoàn hầu hạ bên cạnh có thể làm chứng.”

Kiều Nghiêm Lệnh lại hỏi: “Sao sổ sách quan trọng như vậy mà lại bị rơi vào lửa?” Phụ nhân đáp: “Bởi vì bình thường dân phụ không thường xuyên có mặt ở quán, vì vậy mỗi ngày sẽ đối chiếu sổ sách để xem các khoản nợ. Hôm đó là ngày giá rét nên đốt than sưởi ấm. Đúng lúc có nha hoàn đi vào để thảo luận mẫu hoa văn mới với dân phụ, sổ sách lại đang đặt ở trên đùi, khi dân phụ đứng lên, không cẩn thận khiến cho sổ sách rơi vào bên trong chậu than.”

“Thời tiết hanh khô, sổ sách lại bắt lửa, khi đưa tay ra cứu thì đã không kịp nữa rồi.”

Toàn bộ quá trình đều được kể hợp tình hợp lý, còn đưa ra dẫn chứng là quyển sổ bị đốt còn lại chưa đến một phần ba. Hai tay Kiều Nghiêm Lệnh dâng quyển sổ lên cho Tô Nguyệt Cẩm. “Không biết Vương gia có nghi vấn gì đối với chứng cứ của Liễu Hồng Ngọc hay không?”

Tô thiên tuế không nhìn quyển sổ kia, một tay đỡ cằm, hứng thú hỏi một câu: “Nghe nói Trâm Ngọc quán rất nổi danh ở trên phố, tay nghề cũng tốt, chắc làm ăn cũng đắt đỏ lắm nhỉ?”