Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 67: Vương Gia, ngài đúng là thần nhân




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Giữa trưa ngày kế, Trương Mộc Sinh đích thân mang hai chiếc kiệu tới đón.

Tô Thiên Tuế nghiêng người dựa vào cửa, hắn nói Thẩm công tử có việc phải xử lý, hôm nay hông tới, sau đó dẫn Thẩm Hành trong trang phục thiếu nữ cùng ngồi vào trong kiệu.

Lần này đi cùng, có một tiên sinh chuyên việc sổ sách do Tô Nguyệt Cẩm mang tới, nhìn vô cùng bình thường không có gì đặc biệt, kiểu người này nếu đứng giữa đám đông, qua lại một hồi sẽ không thể nào tìm thấy, rất khó khiến người ta ấn tượng.

Thẩm Hành vẫn luôn nhận thức được rằng, bên cạnh Tô Thiên Tuế có vô số loại người, vì vậy đối với vị tiên sinh sổ sách được gọi là Quách tiên sinh này, nàng cũng hiếu kỳ một chút.

Nhưng người này không cười không nói, chỉ một mực cầm giấy bút đứng đờ đẫn cạnh bên, đúng kiểu không thích giao lưu trao đổi gì hết.

Lúc đi tới tiền trang Bảo Thông, Lưu Thủ Tài đã đứng chờ trước cửa. Sau một màn chào hỏi khách sáo, hắn mời ba người vào trong phòng. “Nghe nói công tử gia định cầm đồ, theo quy củ ở đây, trước hết ngài phải để lại khế ước nhà đất ở chỗ tiểu nhân, đợi sau này ngài trả lại bạc, tiểu nhân sẽ hoàn trả lại cho ngài. Ngài xem những chứng từ này đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta ký kết chứ?”

Tiền trang Bảo Thông đã từng làm không ít những phi vụ lén lút như thế này, đương nhiên hắn biết phải tiến hành ra sao. Bên ngoài cửa không thiếu kẻ đến người đi, chuyện cần cẩn thận như thế, hắn nói thẳng vào chuyện chính, chứng tỏ cũng lo lắng sẽ có chuyện xảy ra.

Quách tiên sinh vẫn đứng lặng lẽ một bên, hắn đưa tay nhận lấy số chứng từ kia, sau khi cẩn thận lật xem thì cúi đầu nói với Tô Nguyệt Cẩm: “Gia, chứng từ này không có vấn đề gì. Nhưng chúng ta không có nhiều thông tin về tiền trang Bảo Thông, chỉ sợ họ nói mà không giữ lời.”

Tuy Quách tiên sinh tỏ vẻ là thầm thì bên tai, nhưng những người ở đây lại nghe được rõ ràng. Lưu Thủ Tài nghe xong thì tỏ ra bất mãn. “Lời này của tiên sinh ý là không tin tưởng tiền trang Bảo Thông chúng ta sao? Nhìn khắp cả kinh thành mà xem, ai mà không biết tên gọi của Bảo Thông chúng ta chứ.”

“Bảng hiệu lớn không có nghĩa là bên trong giàu có.” Tô Nguyệt Cẩm nhấp một ngụm trà, rồi tiện tay rút khăn ra lau miệng. “Ta không thiếu bạc, nếu Bảo Thông thật sự được như lời Lưu quản sự nói, chuyện làm ăn ở Trùng Khánh sau này, chúng ta cũng có thể hợp tác.”

Vành mắt Lưu Thủ Tài thoáng đảo quanh.

Chiếc khăn này là loại tơ tằm quý giá nhất phía Nam, chỉ một sợi tơ vàng trên đó thôi đã đáng giá trên trăm lạng bạc trắng, thành phẩm này cũng là đồ vô giá. Vậy mà vị Tô tiểu gia này lại sử dụng nó tùy ý như vậy, hơn nữa Trương Mộc Sinh cũng đã kể lại tình hình ở trong sòng bạc với hắn ta, lòng bắt đầu xiêu xiêu.

Chuyện làm ăn của Bảo Thông tiền trang ở kinh thành không hề tệ, nhưng chẳng mấy khi họ có chuyến làm ăn nào lớn. Hắn ta chỉ là một quản sự nho nhỏ, nếu có thể nhận được chuyện làm ăn lớn hơn, chắc chắn ông chủ sẽ trọng dụng hắn.

Trương Mộc Sinh bên cạnh lén lút kéo kéo tay áo hắn.

“Ta thấy chuyện làm ăn này rất có lời. Họ chỉ nói muốn xem sổ sách thôi mà, có gì mà không thể, ông cứ lấy mấy sổ sách minh bạch cho hắn ta xem, thế là được rồi.”

Lưu Thủ Tài nghe xong thì vỗ đùi đánh đét, phải rồi, sao hắn không nghĩ tới nhỉ? Đối phương chỉ nói muốn xem sổ sách ghi chép, đơn giản chỉ là muốn biết thực lực của tiền trang bọn họ, chứ người ta có đòi xem loại sổ sách ngầm đâu.

Hắn sảng khoái lấy một quyển sổ từ trên quầy xuống.

“Công tử gia, ngài xem đi, đây là tất cả danh sách giao dịch của tiền trang Bảo Thông chúng ta năm nay, mỗi nét bút, mỗi chương mục đều hết sức rõ ràng, tất cả đều có thể tra xét minh bạch chân thực.”

Hắn đứng đó vui mừng, nào ngờ lại gãi đúng chỗ ngứa. Thứ Tô Thiên Tuế muốn xem cũng chính là quyển sổ sách này đây. Hắn tùy tiện lật nhìn hai tờ, ngày 16 tháng 2, quả nhiên không có ba trăm ngàn lượng bạc của Thẩm Quát trong sổ. Tô Thiên Tuế hỏi hắn ta.

“Ông xác định quyển sổ này không có mục nào giả dối, tất cả đều chính xác rõ ràng?” “Tiểu nhân chắc chắn không hề có gian dối, tất cả đều chính xác minh bạch.” Tô Thiên Tuế gật gù, sau đó lấy một cái ấn nhỏ từ trong lồng ngực ra, đóng bịch một dấu lên mớ chứng từ.

Lưu Thủ Tài nhìn đối phương sảng khoái như vậy, hắn vội vàng chạy tới nhận lại, vừa cúi đầu nhìn con dấu kia, hớn hở ra mặt: “Mới rồi công tử nói đến chuyện làm ăn lớn, công tử có định hợp tác với chúng ta không?”

Lời còn chưa kịp nói xong, cả người đã sững sờ đứng đó. Trương Mộc Sinh đứng bên cạnh hắn không hiểu rõ chuyện gì, đưa tay kéo kéo, vừa định quở trách: Ông làm sao thế, nhưng ngay lập tức, câu nói ấy cũng bị chặn cứng nơi cổ họng.

Bởi vì con dấu nhỏ hiện ra giữa trang giấy trắng mực đen kia, đó không phải tư ấn, mà lại là quan ấn chuyên dụng của hoàng gia!!!

Bên dưới Bàn Long tinh xảo, chữ viết rõ ràng: Đoan thân vương Tô Nguyệt Cẩm.

Tất cả âm thanh trong phòng đều đột nhiên ngừng lại. Tô Tiểu Thiên Tuế sống chết mặc bay, lười biếng nói: “Sao không ai nói gì vậy, con dấu này có vấn đề gì sao?”

Hai người kia sợ hãi đến mức đôi chân cũng mềm nhũn cả ra, vội vàng quỳ xuống:

“Vương, Vương gia thứ tội!!!”

Tô Thiên Tuế không buồn để ý, ngồi xổm xuống, hứng thú hỏi lại. “Ngươi có tội gì nhỉ? Chỉ ngụy tạo chút chứng cớ, cho vay tiền riêng, cấu kết với mệnh quan triều đình, cũng không phải tội lớn gì.”

“Nhưng mà...” Hắn có vẻ lo âu nhìn về phía hắn ta.

“Nếu biết chuyện không báo mà còn tiếp tục giấu giếm, ta cũng không đảm bảo đầu ngươi có còn ở trên cổ nữa không đâu.”

Lưu Thủ Tài và Trương Mộc Sinh vốn chỉ là quản sự, ỷ vào ông chủ đứng sau tấm màn, làm không ít chuyện nâng trên đạp dưới. Bây giờ rơi vào một cái sọt lớn như vậy, hai người họ còn biết tính sao đây.

Lưu Thủ Tài vẫn còn bấu víu chút hy vọng, run lập cập nói. “Tiểu nhân chỉ nghe lệnh của ông chủ làm việc, thường ngày, ngoài quản lý vài hạng mục sổ sách, những chuyện khác tiểu nhân thực sự chẳng biết gì.”

“Không biết cũng là chuyện tốt.” Tô Thiên Tuế khẽ cười “Ngươi giúp Lâm Phương Tri rửa tiền bẩn lâu như vậy, về tình về lý cũng nên để cho ngươi một con đường sống. Nhưng mà không biết Lâm thừa tướng có tin Phật hay không, có tấm lòng Bồ Tát hay không thôi.”

Một câu đúng vào chỗ hiểm. Lưu Thủ Tài vẫn có chút chờ mong, chí ít hắn ta không khai người kia ra, có lẽ vẫn còn cơ hội sống.

Nhưng lời này của Tô Vương Gia chẳng khác nào chỉ rõ trong tay hắn đã có vài chứng cứ. Làm thủ hạ của Lâm Phương Tri một thời gian dài như vậy, sao hắn ta có thể không hiểu cách làm người của lão ta, hắn lập tức bò tới nắm lấy bàn chân Tô Nguyệt Cẩm, gấp giọng hô: “Vương Gia cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân biết gì nói nấy, không thiếu một chữ.”

Thấy vậy, Tô Thiên Tuế hài lòng, thong thả ngồi trở lại trước bàn, ung dung đáp: “Nếu đồng ý thì lấy cả sổ sách ngầm mang ra đây để ta cùng xem nào.” Quách tiên sinh là phán quan ngự dụng trong cung, phụ trách ghi chép tất cả khẩu cung điều tra, một tờ giấy ghi chép của hắn là đủ để lập thành chứng cứ thép.

Hai đại quản sự của tiền trang Bảo Thông và sòng bạc Hối Phong đều bị bắt, việc này gần như oanh động cả nửa kinh thành. Trong lòng ai có quỷ thì suốt ngày lo sợ bất an, nhưng dù tìm khắp mọi nơi cũng không tìm ra nơi giam giữ hai người họ.

Thẩm Hành nhìn hai quản sự đang bưng trà dâng nước trong viện nhà mình thì lắc đầu, chắc chẳng ai nghĩ ra đâu, không ngờ hai người này lại ở trong viện Thẩm phủ nhà nàng.

Chuyện Đạo Đạo và Quế Viên thích làm nhất mỗi ngày là ngồi trước mặt họ cắn hạt dưa, ném bậy đầy sân rồi bắt họ phải đuổi theo sau mông quét tước.

Một sòng bạc, một tiền trang ngầm không biết đã hại bao nhiêu người tan cửa nát nhà, sung quân đi đày đã quá thoải mái cho họ rồi. Nhìn tình cảnh “kẻ đuổi người theo” trong sân, nàng quay sang hỏi Tô Nguyệt Cẩm: “Sao chàng biết ông chủ đứng sau tiền trang Bảo Thông chính là Lâm Phương Tri?”

Trong triều nhiều quan chức như thế, kẻ lộng quyền cũng không phải là ít. Sao có thể xác định được ngay nhất định đó chính là lão ta. Ngoài dự đoán, Tô Tiểu Thiên Tuế cũng mờ mịt nhìn nàng. “Thật ra ta cũng không dám khẳng định, có điều gần đây ta thấy lão ta không vừa mắt nhất, nên thuận miệng nói thôi.” Hắn cũng không ngờ lại đúng là người này.

Thẩm Hành co quắp khóe miệng, chậm rãi đưa ngón tay cái lên.

“Vương Gia..., ngài đúng là thần nhân.”