Xứng Lứa Vừa Đôi

Chương 53: Vị thuốc




Chuyển ngữ: Mèo lang thang

Thẩm Hành được Tô Thiên Tuế đón từ trong cung ra. Khi xa giá tới Phượng Miên cung, Hoàng Hậu nương nương vẫn còn đang rất nghiêm túc đem một quyển tự truyện nhét vào tay nàng. “Về xem chút nhé, con sẽ cảm thấy có ích đó.”

Lúc đó nàng cảm giác như mình đã nhặt được chí bảo.

Tự truyện của Hoàng Hậu nương nương đó, không phải loại thoại bản mà những tiên sinh tầm thường có thể viết ra đâu. Cầm lên Thiên Kiều rao bán, ít nhất cũng phải được một vạn tám ngàn lượng.

Mấu chốt nhất là, cái này thể hiện sự coi trọng của lão nhân gia bà đối với nàng, là một loại thưởng thức. Cô nương nhà bình thường muốn xem, cũng không có cơ hội mà xem đâu.

Ngồi ở trong liễn kiệu rộng lớn, nàng thận trọng mở ra, ngay sau đó, thư pháp rồng bay phượng múa bên trong đã mê mẩn nàng đến mức không thể nào kiềm chế. Vừa nhìn đã biết chính là bản gốc viết tay, dù người cầm bút lông chữ viết không đẹp lắm, nhưng nàng vẫn hiểu, những nét phẩy hỗn loạn kia cũng là một thứ bản lĩnh lạ thường.

Bình quân mỗi dòng sẽ xuất hiện vài cái vòng vòng gạch gạch biết bao thần bí, khiến người ta phải nghiêm túc suy nghĩ sâu sắc, khi viết lên những dòng này, rốt cuộc bà muốn bày tỏ điều gì.

Chữ viết xiên xẹo, rất giống với tiêu chuẩn học thức bình thường của nàng, đây quả thực là phương hướng tương lai để nàng cố gắng a. Thẩm Hành dám giơ tay lên trời khẳng định, trên đời này hiện nay có thể đọc hiểu chữ viết của Hoàng Hậu nương nương, ngoại trừ Hoàng Thượng và Thiên Tuế, cũng chỉ có mình nàng.

Tô Nguyệt Cẩm nghiêng khỏi đệm lót nói với nàng: “Đừng đọc trên xe, cẩn thận hỏng mắt.” Nàng vô cùng kiên định lắc đầu: “Đây là bản đơn tuyệt thế, nó có một sức hút khiến người ta không thể kháng cự được đâu.”

“Bản đơn sao?”

Tô Thiên Tuế nhìn đống chữ viết phía trên rồi ho khan một cái, nhưng nhẫn nhịn không nói gì.

Trái lại Quế Viên ngó dáo dác nhìn một chút, ngu ngơ nói: “Cái này, nô tài cũng có một quyển. Thẩm đại tiểu thư muốn đọc, có thể cầm về xem cùng, thực sự không cần nóng vội nhất thời.”

Quế Viên cũng có một quyển? Sao mà thế được? Thẩm Hành sững sờ nhìn lão: “Quyển kia của ông cũng là nương nương đích thân viết à?”

Quế Viên lắc đầu liên tục không ngừng.

“Không phải.”

Như thế ít nhiều cũng khiến trong lòng Thẩm Hành thoải mái hơn một chút, nàng đã nói mà, nàng được chăm sóc đặc biệt đó.

“Nhưng quyển trong tay cô nương vốn cũng không phải nương nương tự tay viết. Nương nương không viết chữ đâu, những thứ trong thoại bản đều là do ngài ấy đọc, để cho Bát Bảo cô cô bên cạnh viết giùm”.

Viết giùm? Thẩm Hành cứng đờ người, vẫn không từ bỏ ý định cố hỏi một câu.

“Sao ông biết quyển này là Bát Bảo cô cô viết?” Không biết viết chữ chẳng lẽ lại không luyện tập? Không biết chừng hai năm qua Hoàng Hậu nương nương đã tiến bộ không ngừng, muốn luyện viết văn cũng không phải không thể.

“Bởi vì Bát Bảo cô cô là cô ruột của hắn, có phải bà ấy đích thân viết hay không, nhìn qua là biết.” Tô Thiên Tuế có phần bất đắc dĩ nhìn bàn tay nhỏ cầm quyển sách đang khẽ run rẩy của Thẩm Hành.

“Năm đó mỗi cung nhân đều được phát một quyển. Nương ta còn đưa một quyển sách nhỏ, yêu cầu từng cung nhân ghi lại cảm tưởng của mình. Nhưng mà nàng cũng không cần quá khó chịu, mấy năm qua bà ấy không đưa cho ai nữa, có lẽ là thấy nàng hợp ý nên mới đưa cho nàng.”

Thẩm Hành nước mắt lã chã gật đầu, vẫn đem quyển sách kia cất vào trong ngực. Cho dù không phải bản đơn, cũng có thể bán được mười, hai mươi lượng.

Hơn nữa, dáng vẻ Hoàng Hậu nương nương ngồi thẳng trên ghế đá nói chuyện với Lạc quý nhân kia, nàng vẫn rất thưởng thức. Đoan trang khí khái, không hề có sự ngang ngược của người đứng đầu Đông Cung, nhưng lại khiến người ta một lòng thần phục.

“Chủ mẫu bình tĩnh tự tin ta đã thấy, nhưng có thể khống chế tâm tình thỏa đáng như vậy, không hề lộ ra chút tâm trạng nào ra, từ khi ta hiểu chuyện đến nay, Hoàng Hậu nương nương là người đầu tiên có phong phạm như thế, thật sự rất có tu dưỡng.”

Trong thiên hạ, thử hỏi có mấy người có thể có khí khái như vậy.

Tô Thiên Tuế nhìn cô nương nào đó đang kích động, vuốt vuốt mái tóc của nàng.

“A Hành, thực ra nương ta bị liệt mặt, đã chữa nhiều năm nhưng vẫn không khởi sắc. Kể cả khi ngoại công ta tạ thế, vẻ mặt bà cũng vẫn vậy thôi.”

Việc này chẳng sớm thì muộn nàng cũng sẽ được biết, không bằng nói cho nàng sớm một chút.

Khoảng hai năm gần đây mẹ hắn còn để lộ tâm trạng của mình qua ánh mắt, chứ lúc hắn còn nhỏ, nhiều lúc còn tưởng mẹ mình là một bức tranh cơ.

Nghe vậy, Thẩm đại tiểu thư vốn còn đang mỉm cười, khóe miệng lập tức co rút muốn hôn mê.

Thời gian trôi đi quá vội vàng, chớp mắt, lại một mùa mới tới. Thu đi đông đến, mang theo cái rét cắt da cắt thịt, vạn vật xơ xác tiêu điều, tuyết trắng bay phất phơ, đậu khắp cành cây ngọn cỏ, nhuộm trắng cả kinh thành. Vây quanh chậu than ăn khoai lang nướng, nhân tiện thưởng thức đông mai là thú vui tao nhã lịch sự nhất của Thẩm gia. Mỗi khi tới thời tiết này, đều là lúc nương Thẩm Hành chuẩn bị trở về, áo vải trên người Thẩm Quát cũng sẽ đổi thành áo thêu vài cây nhã trúc, cành lá đung đưa.

Trong tiểu viện, cha con hai người ngồi ngay ngắn trên băng ghế nhỏ nhìn ra ngoài cửa, họ vẫn coi những khoảnh khắc chờ đợi này là những giây phút hạnh phúc vui vẻ nhất trong năm.

Nhưng mà năm nay, trong tiểu viện lại có thêm một cái ghế, bên cạnh là một chiếc xe lăn được chạm khắc tinh vi. “Ngài không cảm thấy, việc này không liên quan gì với ngài sao?” Thẩm đại tiểu thư nghiêng đầu nhìn Đoan tiểu thiên tuế đang uống nước bên cạnh.

Khoảng thời gian này, hình như người nọ sắp chuyển đến nhà nàng luôn vậy. Một ngày ba bữa đều ăn ở đây không nói, còn đem mấy thứ bản thân hay dùng đặt trong thư phòng, nghiễm nhiên bày ra tư thế trú ngụ lâu dài.

Nhà Thẩm Quát ở ngõ Yến Tử, đầu đường Lục Liễu, thường ngày hiếm khi có người tới nhà, sân cổng tu sửa cũng không được lớn lắm, cỗ kiệu hơi phô trương một chút là khó có thể khiêng vào.

Từ sau khi Tô tiểu vương gia biết chuyện này, ngày ngày hắn đều ngồi xe lăn, đi từ Đoan vương phủ, từ từ chậm rãi lăn đến nhà bọn họ.

Người ta vẫn nói, núi không tìm đến ta, ta sẽ đi tìm núi. Tô Nguyệt Cẩm vận dụng đạo lý này phải gọi là vô cùng nhuần nhuyễn. “Không phải đang đợi nhạc mẫu sao, sao lại không liên quan đến ta được?” Hắn khó hiểu nhìn Thẩm Hành.

“Nhưng mà nàng đừng lo lắng quá, tuy sau khi nương nàng gặp ta xong nhất định sẽ càng ngày càng thích, nhưng dù gì nàng cũng là con ruột của bà mà, sẽ có ưu thế hơn thôi.”

Lo lắng cái quỷ nhà ngươi ấy. Trước tiên không nói tới chuyện không biết khi nào mẹ nàng mới trở về, chỉ nói riêng đến thân phận này của hắn, nàng cũng không biết nên giới thiệu hắn thế nào. Thẩm đại tiểu thư liếc mắt nhìn qua, cuối cùng vẫn không nhịn được đẩy đẩy hắn.

“Ngoài trời lạnh, mau vào nhà đi.”

Thể chất hắn không được tốt, cứ đến mùa đông là lại yếu ớt vô cùng, mặc dù trên người đã khoác áo lông cừu vừa dầy vừa nặng, nhưng bàn tay ủ trên chậu than vẫn vô cùng lạnh giá.

Nàng dùng đầu ngón tay thăm dò nội tức của hắn, vẫn giống thường ngày như có như không. Nhưng trong cơ thể bỗng nhiên có thêm một luồng khí lạ lùng, khiến người ta không khỏi lo toan.

Sau khi trở về thư phòng, nàng đóng kỹ tất cả các cửa sổ, rồi đi bưng một chén thuốc vừa nấu xong vào. “Mau uống hết chén thuốc này đi, khử hàn.” Nàng không phải đại phu, nhưng cũng biết đây là hiện tượng của khí trệ máu đọng, cần phải chịu khó bồi bổ. Nhưng người nào đó lại rất không nể nang lắc đầu.

“Không uống.”

Hắn rất ghét vị gừng trong đó. “Hôm nay không bỏ nhiều gừng, chàng uống thử xem, dễ uống hơn hai ngày trước nhiều.” Tô Thiên Tuế lười biếng vùi mình trên bàn sách. “Hôm qua nàng cũng nói như vậy.”

Nàng không nói thế, hắn chịu uống sao?” Uống xong rồi có mứt hoa quả ăn. “Cho dù không uống cũng có thể ăn.”

Trong bếp nhà nàng có bao nhiêu bình mứt, cất trong cái tủ nào, hắn đều biết hết. Dù rằng nói như thế, hắn vẫn nhận lấy chén thuốc trong tay Thẩm Hành, uống một hơi cạn sạch.

“Qủa nhiên vẫn bỏ rất nhiều gừng.” Vị Thiên Tuế nào đó rầm rì kết luận, trông có vẻ bướng bỉnh trẻ con. Thẩm Hành không nhịn được mím môi, “Thực ra cũng đâu có khó uống như vậy, là chàng quá xoi mói thôi.”

“Không khó uống sao?”

Hắn ghé sát vào nàng.

“Vậy nàng nếm thử đi.”

Bờ môi mềm mại đột nhiên bị hắn cuốn chặt lấy, trong nháy mắt mùi thuốc đắng chát theo đó mà lãng đãng giữa răng môi hai người. Nàng theo bản năng lùi về sau, lại bị hắn ôm sát vào trong ngực, hôn càng quấn quýt.

Những ngón tay rắn rỏi chẳng biết lúc nào đã lùa vào tóc của nàng, khiến cho nàng không thể không hé miệng đón lấy. Môi hắn nhẹ nhàng triền miên lướt qua gò má, vành tai nàng, như một chiếc lông chim mềm mại như tơ mơn trớn trái tim, khiến nó dồn dập luống cuống, chỉ có thể chìm nổi cùng độ ấm trên môi.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng phác họa đôi môi, liếm nhẹ thăm dò khắp vành tai, rồi bất thình lình mút mạnh, làm cho nàng có ảo giác như mình bị người ta nuốt mất, không kìm hãm được khe khẽ kêu lên.

Hắn ôm chặt nàng trong ngực, khi thì thong thả nhẹ nhàng, khi thì mạnh mẽ như bão táp, muốn khảm nàng vào tận tủy tận xương. Sau một lúc lâu, hắn buông nàng ra, ánh mắt trong veo do chưa kịp hồi thần mà trở nên mập mờ mê ly.

Nàng nghe thấy hắn khẽ lẩm bẩm bên tai.

“A Hành, nếu như vị thuốc là thế này, ngày nào ta cũng muốn uống.”