Phố Đông là con phố náo nhiệt nhất thành Vị Châu.
Tửu lầu cửa hàng san sát nối tiếp nhau, mỹ nhân dị vực cùng kỳ trân dị bảo chỉ nhiều không ít, chỉ cần tiền bạc sung túc, cơ bản muốn mua gì đều có thể mua.
Cù Phong nói cửa hàng son phấn kia ở cuối phố, vị trí không tốt, việc làm ăn so với những cửa hàng ở nơi náo nhiệt khác xem như thập phần quạnh quẽ. Khi Lý Phượng Kỳ đến nơi, cửa hàng một người khách cũng không có.
Nhìn nhìn tấm biển “Phấn hồng tri kỷ” treo trên đầu, Lý Phượng Kỳ hơi hơi nhíu mi, cảm thấy hàng son phấn này nhìn thế nào cũng thấy không đứng đắn. Khách nhân của những hàng son phấn khác phần lớn đều là nữ tử, nhưng tiểu nhị trong tiệm này nhìn thấy hắn mà cũng không kinh ngạc, tươi cười đầy mặt đón hắn vào, một bộ biểu tình “Cái gì cũng hiểu”: “Vương gia cần mua gì?”
“???” Lý Phượng Kỳ nhíu mi nói: “Ta tìm lão Từ.”
“Ồ, tìm Từ chưởng quầy a.” Biểu tình của tiểu nhị càng kỳ quái, hắn chà xát tay, hắc hắc cười hai tiếng: “Mời Vương gia vào, Từ chưởng quầy ở bên trong.”
Vào cửa hàng, vòng qua bình phong, mới hiện trong cửa hàng có một giếng trời, phía sau thế nhưng còn một gian phòng nữa. Một nam nhân trung niên để râu dê bước chân vội vàng ra đón: “Là có khách tới sao?” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Lý Phượng Kỳ đi vào.
Hắn sửng sốt, tiếp theo lập tức treo lên nụ cười nóng bỏng, đón người đi vào: “Không biết Vương gia đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa.” Hắn quay đầu nói với tiểu nhị: “Đi đem trà ngon nhất của ta lấy ra đây……”
“Không cần.” Lý Phượng Kỳ trầm mặt, cằm giơ giơ lên, một bộ dáng vẻ già đời trầm ổn: “Ta tới mua vài thứ.”
Biểu tình của Từ chưởng quầy lập tức vi diệu lên, nghĩ tới vị Vương phi mới được đón về kia.
Nghe nói nửa tháng trước, Vương phi cùng lão Vương phi đều bị người Tây Hoàng bắt cóc, nhưng Vương gia đuổi kịp trước khi đám tặc tử kia chạy thoát đã cứu được người về. Mà lời đồn về vị nam Vương phi này, ở trong thành Vị Châu cũng có rất nhiều phiên bản.
Ngay từ đầu khi tin tức Vương gia bị tứ hôn truyền tới, không ít thư sinh học trò đều cảm thấy đây là một âm mưu, tất nhiên bệ hạ kiêng kị Vĩnh An Vương mới cố ý chỉ định cho hắn một nam Vương phi, thậm chí ngay cả việc Vương gia trúng độc có lẽ cũng không hoàn toàn đơn giản!
Nhưng kết quả tứ hôn xong không bao lâu, thế nhưng lại truyền đến tin tức, nói độc của Vương gia đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Vì thế lại có người cảm thấy, có lẽ Vương phi kia thật sự là quý nhân của Vương gia, này không đồng nhất xung hỉ, người liền sao đây?!
Tóm lại mọi người cũng không thấy được người, tin tức từ kinh thành xa xôi truyền đến, không biết đã qua bao nhiêu thêm nếm, ai đúng ai sai cũng không có định luận.
Nhưng nay hắn thấy Vĩnh An Vương bỗng nhiên tới cửa, cảm thấy mình đại khái có thể đã khám phá ra chân tướng...... Vương gia cùng Vương phi quả nhiên là nhân duyên mệnh định, tình vững hơn vàng.
Nhìn xem! Vĩnh An Vương trước kia không gần nữ sắc cũng không gần nam sắc, vậy mà cũng tìm được nơi này của hắn! Thế này về sau ai còn dám suy đoán Vương gia không phải không muốn, mà là không được nữa không?!
Chỗ này của hắn là nơi thế nào? Bên ngoài là hàng son phấn, kỳ thật lợi nhuận là ngầm đến từ các loại đồ cật tinh xảo.
Thực sắc tính dã, mặc kệ nam nhân cùng nữ nhân, hay là nam nhân cùng nam nhân, tóm lại đều là chuyện trên giường. Giữa phu thê tình nhân, thời gian dài khó tránh khỏi chán ngán, lúc đó sẽ tới nơi này của hắn tìm chút đồ mới mẻ trợ hứng.
Từ chưởng quầy chà xát tay, cảm thấy mình thật sự đã chạm vào tâm tư khách hàng: “Vương gia muốn thứ gì?”
Lý Phượng Kỳ khoanh tay, giơ giơ cằm lên: “Nghe nói chỗ ngươi có hàng mới?”
Quả nhiên! Từ chưởng quầy khuôn mặt đều cười thành hoa, râu dê run lên: “Vâng, vừa tới một lô, Vương gia chọn một chút nhé?”
“Không cần, gói hết lại cho ta.” Lý Phượng Kỳ liếc hắn một cái, đem một túi bạc đặt lên bàn quầy.
Từ chưởng quầy nhìn một túi bạc kia đôi mắt sáng ngời, vui vẻ vô cùng nói: “Vương gia chờ một lát, ta đi gói lại cho ngài. Đều là hàng mới, bảo đảm ngài dùng vừa lòng!”
Lý Phượng Kỳ hơi hơi vừa lòng, rụt rè ngồi xuống chờ đợi.
Một lát sau, Từ chưởng quầy xách ra một cái bọc gói kín mít ra: “Đều ở đây rồi.” Hắn hắc hắc cười nói: “Bên trong có mấy thứ mới, sợ ngài không biết dùng, nên tặng kèm quyển sách hướng dẫn.”
“?” Lý Phượng Kỳ nhíu nhíu mày, nghĩ thầm, mỡ bôi trơn thôi, còn không biết dùng sao?
Nhưng hỏi nhiều dễ bị lộ, để về xem rồi nói. Hắn liền mặt vô biểu tình gật gật đầu, xách đồ lên rời đi. Trước khi đi dừng một chút, lại nói: “Lần sau có đồ mới, giữ lại cho ta.” Nói xong mới ra khỏi cửa hàng, lên ngựa rời đi.
Từ chưởng quầy đưa hắn tới cửa, sờ sờ nén bạc nặng trĩu trong lòng ngực, vui tươi hớn hở cảm khái nói: “Không hổ là Vương gia, thật biết chơi.”
***
Lý Phượng Kỳ xách theo cái bao nặng trĩu, tâm tình suиɠ sướиɠ trở về phủ Đô Đốc.
Trong hậu viện, Diệp Vân Đình đang cùng lão Vương phi thương nghị công việc sửa chữa nhà mới, nhìn thấy hắn xách theo một bọc đồ vật trở về, liền kỳ quái hỏi: “Vương gia mua gì vậy?”
Đồ làm ngươi suиɠ sướиɠ.
Lý Phượng Kỳ nhìn y, mặt vô biểu tình mà nghĩ, miệng lại nói: “Ừ, vài đồ chơi nhỏ thôi. Ta cất vào phòng trước.”
Đợi hắn đem đồ vật cất vào phòng ngủ xong đi ra, liền thấy Diệp Vọng cũng tới, chính miệng Diệp Vân Đình nói phải gửi một phong thư về báo bình an cho cha mẹ, thuận đường nói cho cha mẹ biết mình sẽ ở lại trong quân Bắc Cương rèn luyện.
Lúc trước gặp lại đại ca đang binh hoang mã loạn, tình cảnh cũng hoàn toàn không an toàn, hắn cũng không muốn nói tới, vẫn luôn nhịn tới hôm nay mới mở miệng.
Diệp Vân Đình nghe xong trầm mặc xuống, nhìn hắn thần sắc chần chờ, chậm chạp không mở miệng.
“Làm sao vậy?” Diệp Vọng gãi gãi đầu, hắn còn chưa báo với phủ Quốc công mấy chuyện sống chết kia, đầy mặt đều là đắc ý không che giấu được: “Phụ thân mẫu thân khẳng định sẽ không đồng ý cho ta ở lại Bắc Cương. Nhưng không sao, dù gì ông ấy cũng không thể tới Bắc Cương bắt ta về, ta liền ở lại đây. Đại ca ngươi không thể đuổi ta!”
Diệp Vân Đình thở dài, muốn nói lại thôi. Nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Lý Phượng Kỳ lại tiến đến, vỗ vỗ bờ vai y, nói: “Hắn không còn nhỏ, là sớm hay muộn thôi. Nếu chút đả kích này cũng chịu không nổi, còn nói gì tòng quân?”
“?” Diệp Vọng nghe đầy đầu mờ mịt, nhưng cũng thầm hiểu nhất định đã xảy ra chuyện gì đó y không thể nói, vui mừng trên mặt nhạt xuống: “Là phủ Quốc Công đã xảy ra chuyện sao?”
“…… Ừ, sau khi ngươi đi Vân Dung, phủ Quốc công đã xảy ra chút chuyện.”
Diệp Vân Đình cũng biết Lý Phượng Kỳ nói không sai, Diệp Vọng sớm hay muộn cũng phải học gánh vác trách nhiệm của một nam nhân. Diệp Tri Lễ hiển nhiên đã muốn bỏ rơi mẹ con hắn, Diệp Vọng cho dù có trở về phủ Quốc công cũng chưa chắc đã sống nổi. Nếu muốn có chỗ đặt chân, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi nghĩ kỹ, Diệp Vân Đình liền nói cho hắn nghe những chuyện xảy ra ở phủ Quốc công.
Đến cả chuyện Ân Hồng Diệp đã từng ăn nói khép nép mà cầu y hỗ trợ thế nào, cũng không để sót một phân.
Ân Hồng Diệp tuy rằng không tính là người tốt, nhưng đối với Diệp Vọng mà nói, cũng tuyệt đối là một mẫu thân tốt. Có một số việc, hắn hẳn là hiểu.
“Ngươi viết một phong thư báo bình an, ta sai người đưa về kinh. Còn muốn ở lại Bắc cương hay hồi kinh, ngươi suy xét rồi quyết định cũng không muộn.”
Phủ Quốc công không còn đáng tin, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, nếu Diệp Vọng ở chiến trường xảy ra chuyện, Ân Hồng Diệp cũng sẽ không còn ai dựa dẫm cùng trông cậy vào. Với tình cảm của Diệp Vọng với mẫu thân hắn, không thể không suy xét điểm này.
Nếu phủ Quốc công vẫn là dáng vẻ trước kia, hắn còn có thể tùy hứng, nhưng hiện tại, trước khi đưa ra quyết định, hắn không thể không suy xét đến hậu quả.
“Ta biết rôdi.” Diệp Vọng nắm chặt nắm tay, thanh âm gian nan: “Ta viết thư hồi kinh báo bình an cho mẫu thân trước, còn lại…… Ta sẽ suy xét.”
Nói xong, hắn bước chân nặng nề xoay người rời đi, bóng dáng cô đơn.
Bất ngờ nhận quá nhiều tin tức, đầu óc hắn còn có chút ngốc. Đến tận khi về phòng rồi, nhớ lại những gì Diệp Vân Đình nói, mới rõ ràng cảm thấy hoang đường cùng chua xót.
Người phụ thân trước kia ôn nhu nho nhã, đối với mẫu thân bao dung che chở, đối với hắn sủng ái có thừa, vậy mà tất cả đều là giả dối. Bởi vì kiêng kị gia thế mẫu thân, liền đem thiếp thất dưỡng ở bên ngoài, thậm chí còn có một nhi tử gần gũi hơn cả hắn.
Mà mẫu thân vì hắn nhằm vào đại ca lâu như vậy, dĩ nhiên tất cả đều là phụ thân mưu tính, để lót đường cho người thừa kế chân chính của ông ta.
Thật là nực cười.
Chẳng lẽ hắn và đại ca không phải nhi tử của phụ thân sao?
Hắn khoá cửa, bụm mặt cười, thanh âm khàn khàn, giọt nước trong suốt từ khe hở ngón tay nhỏ xuống……
*
Đến bữa cơm chiều Diệp Vọng không ra.
Diệp Vân Đình nghĩ đến tâm tình hắn lúc này, chỉ kêu tỳ nữ mang điểm tâm đến cho hắn.
Không giống như y, Diệp Vọng là thật sự nhụ mộ kính yêu người phụ thân Diệp Tri Lễ này, bởi vậy khi biết được chân tướng tàn khốc, mới càng thêm khó tiếp thu.
Còn y lại đã sớm quen và chấp nhận Diệp Tri Lễ lạnh nhạt dối trá rồi.
Cơm chiều xong, Lý Phượng Kỳ thấy y vẻ mặt lo lắng, sách một tiếng, kéo người tới trước cửa phòng Diệp Vọng, nói: “Ngươi ở đây nhìn, ta đi giúp ngươi khuyên hắn.”
“???” Diệp Vân Đình vừa định hỏi hắn khuyên như thế nào, liền thấy Lý Phượng Kỳ đứng trước cửa, một chân đá văng cửa phòng đóng chặt.
Diệp Vân Đình: ……
Diệp Vọng ngồi ở dưới đất dùng ống tay áo lung tung xoa xoa đôi mắt, bò dậy mờ mịt nhìn người xông tới, hốc mắt đỏ rực, hiển nhiên vừa mới khóc.
“Còn trốn ở trong phòng khóc?” Lý Phượng Kỳ khoanh tay trước ngực, cười nhạo một tiếng.
“Ta, ta không khóc……” Diệp Vọng lắc lắc đầu, ngập ngừng phản bác, nhưng ôm đôi mắt đỏ bừng lại thật sự không có tính thuyết phục gì.
“Không khóc ngươi trốn ở trong phòng làm gì?” Lý Phượng Kỳ cười lạnh nói: “Nếu ta là ngươi, hoặc là hiện tại liền hồi kinh, đem kẻ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử kia đánh một trận, sau đó mang theo mẫu thân rời khỏi phủ Quốc công tìm đường mưu sinh khác. Hoặc là liền đi chiến trường tranh đủ công huân trở về, đường đường chính chính nói chia nhà.”
“Trốn ở trong phòng khóc là có thể khiến ngươi thấy tốt hơn. Hay là có thể khiến Diệp Tri Lễ bị trừng phạt?”
“Đều không thể.” Diệp Vọng bị hắn nói không chỗ dung thân, ánh mắt mê mang cũng dần dần kiên định: “Ta hiểu rồi.”
Thấy hắn còn chưa phải vô phương cứu chữa, thần sắc Lý Phượng Kỳ hòa hoãn hơn một ít: “Hiện tại nói xem lựa chọn thế nào?”
“Ta ở lại Bắc Cương.” Diệp Vọng hướng hắn làm lễ thật sâu: “Ta muốn gia nhập Huyền Giáp Quân.”
Hắn không cam lòng cứ như vậy hồi kinh, sau đó xám xịt dẫn mẫu thân rời khỏi phủ Quốc công. Mẫu thân cả đời kiêu ngạo mạnh mẽ, hắn sao bỏ được để nàng đi theo mình chịu ủy khuất?
“Xem ra còn chưa khóc đến mức hồ đồ.” Lý Phượng Kỳ cười nhạt một tiếng: “Nhưng Huyền Giáp Quân dưới trướng ta đều vào bằng bản lĩnh, ngươi vào dưới trướng Khương Thuật trước, cũng đừng ba ngày đã chịu không nổi khóc lóc lu bù chạy về.”
“Ta tuyệt đối sẽ không khiến đại ca và Vương gia mất mặt.” Diệp Vọng lau mặt, thần sắc kiên định nói.
“Sáng mai ta gọi người tới dẫn ngươi vào quân doanh. Đêm nay ăn cơm trước.” Lý Phượng Kỳ ghét bỏ nói: “Ngươi không ăn cơm liền thôi, liên lụy ca ca ngươi lo lắng theo, cũng ăn không.”
Diệp Vọng lúc này mới chú ý tới Diệp Vân Đình đang đứng ở cửa. Hắn hổ thẹn gục đầu xuống, ngập ngừng nói: “Khiến đại ca lo lắng rồi.”
“Ngươi suy nghĩ cẩn thận là được.” Diệp Vân Đình đến gần, vỗ vỗ bả vai hắn. Tiếp theo nhớ tới Lý Phượng Kỳ từng nói, trong số tướng lĩnh thuộc hạ của hắn, Khương Thuật huấn luyện người xuống tay tàn nhẫn nhất, ánh mắt lại không khỏi mang một tia trìu mến: “Đêm nay nghỉ ngơi đi.”
Chờ vào quân doanh rồi, chỉ sợ ngủ một giấc cũng là xa xỉ.
Diệp Vọng không rõ, gật gật đầu, đưa y rời đi xong, vào ăn điểm tâm tỳ nữ đưa tới, liền đi rửa mặt nghỉ ngơi, chuẩn bị dưỡng đủ tinh thần sáng mai vào quân doanh.
Một khác đầu.
Lý Phượng Kỳ cùng Diệp Vân Đình sóng vai trở về phòng mình.
Trong phòng đốt lò sưởi tứ giác, ấm áp dễ chịu. Lý Phượng Kỳ ân cần cởϊ áσ choàng treo lên thay y, thúc giục y đi tắm.
Diệp Vân Đình vẻ mặt khó hiểu: “Trời còn chưa tối.”
“Tắm xong là tối.” Lý Phượng Kỳ ôm lấy y đẩy về phía phòng tắm, ghé vào bên tai y nhỏ giọng nói: “Hay là ta tắm chung với ngươi……”
“……” Vành tai Diệp Vân Đình hơi đỏ lên, nhưng vẫn trấn định nói: “Chậu tắm chỉ có thể vừa một người.” Cũng không có bể tắm, cho nên tâm tư nhỏ muốn tắm chung của Vĩnh An Vương chỉ sợ không thành công.
“Sáng mai ta gọi người tới đổi.” Sắc mặt Lý Phượng Kỳ không vui, nghĩ thầm, phủ Đô Đốc này quả nhiên là cũ nát, ngay cả cái chậu tắm cũng không có.
Tâm tư nhỏ muốn tắm chung bị bắt phải từ bỏ, Lý Phượng Kỳ chỉ có thể chờ Diệp Vân Đình tắm gội xong, đến lượt mình tự đi vào.
Chờ hắn rửa mặt xong ra tới, trên đầu sắc trời đã tối đen.
Trong phòng châm vài ngọn nến, khí vị an thần hương thanh đạm phiêu phù mang theo ấm áp tan trong không khí.
Diệp Vân Đình chỉ mặc một thân trung y, đứng ở mép giường, chỉ vào cái bọc nghi hoặc nói: “Đây là cái gì?” Sao còn giấu ở trên giường?
Lý Phượng Kỳ hướng y bày ra một nụ cười ý vị thâm trường.
“……?” Diệp Vân Đình trực giác không đúng, vớt cái bọc đồ nặng trĩu đặt lên trên bàn, cũng không hỏi nhiều, một bộ dáng vẻ muốn đi ngủ.
Nhưng Lý Phượng Kỳ sẽ không cho y dễ dàng bỏ qua như vậy, đồ vật trong bọc này chính là để chờ đến tối dùng. Hắn nhếch khóe miệng, xách theo bọc đi đến bên giường ngồi xuống, tươi cười mờ ám: “Thứ này là hôm nay ta cố ý đi mua cho ngươi.”
Hắn một bên nói, một bên ngón tay linh hoạt chậm rãi mở cái bọc gói đến kín mít kia ra.
“Tối hôm qua ta uống say bị lừa gạt, đêm nay không uống.”
“……”
Khi hắn nói chuyện, hơi thở ấm áp phun lên vành tai Diệp Vân Đình, làm cần cổ trắng nõn của y đỏ lên. Trong lòng như có một con thỏ không ngừng nhảy nhót, nhảy đến vừa nhanh vừa vội.
Diệp Vân Đình nắm chặt ngón tay, nghĩ thầm, cũng đã thành thân lâu như vậy, bọn họ lại tâm duyệt lẫn nhau, sớm hay muộn đều có lần đầu tiên…… Y hít sâu một hơi, ổn định lại tâm thái, nỗ lực khắc phục cảm xúc ngượng ngùng, đi xem cái bọc nặng trĩu kia: “…… Chỗ này đều là thuốc mỡ sao?”
Liền tính viên phòng, nhưng cũng không cần mua nhiều như vậy chứ?
Thế này dùng đến năm nào tháng nào đây?
“Ừ.” Lý Phượng Kỳ cuối cùng cũng mở được tầng thứ nhất, hắn tháo dây buộc, ánh mắt gắt gao nhìn Diệp Vân Đình, vô ý thức mà liếm liếm đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn nói: “Chưởng quầy kia nói chỗ này đều là hàng mới, đưa ta thử một chút……”
Dù sao cũng còn thời gian cả đêm nay, hắn còn cố ý công đạo Ngũ Canh, có chuyện gì cũng không cho người khác tới quấy rầy.
Nghe hắn nói như thế, trong lòng Diệp Vân Đình cũng lặng lẽ chờ mong.
Y tuy rằng không trọng dục như Lý Phượng Kỳ, nhưng đối với chuyện giữa hai người, cũng từng có mong muốn……
Vì thế hai người đầu dựa gần đầu, ánh mắt đều nhìn chằm chặp vào cái bọc đang chậm rãi mở ra kia. Đến khi đồ vật đầu tiên trong bọc lộ ra, ánh mắt thẹn thùng chờ mong của Diệp Vân Đình dần dần trở nên…… dại ra???
Y nhìn thứ hình dạng kỳ quái trong bọc, lại nhìn Lý Phượng Kỳ, thanh âm có chút cứng đờ khó kiềm chế nổi: “Đây là……” Cái gì?
Không phải nói đều là mỡ sao?
Một đống đồ vật hình thù kỳ quái kia, còn có một quyển sách nhỏ, y nhanh tay cầm lấy mở ra, ánh mắt ngưng ở bức họa vẽ hai hình người màu sắc rực rỡ ở trang đầu tiên, biểu tình tức khắc càng thêm khó miêu tả.
Y khô cằn buông sách, cẩn thận hỏi thử: “Vương gia thích loại này……?”
Lần đầu tiên đã chơi mấy thứ đa dạng này, khẩu vị không khỏi quá nặng đi?
Hơn nữa hắn đi nơi nào tìm được mấy thứ này?
Đôi mắt chậm rãi nheo lại, Diệp Vân Đình hoài nghi mà đánh giá Lý Phượng Kỳ chưa nói một lời.
“Loại đồ vật này, nơi đứng đắn cũng không mua được đi? Vương gia mua ở đâu?” Hay là giấu y đến nơi không đứng đắn nào rồi?
“……” Người Lý Phượng Kỳ cũng đã tê rần.
Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hàng mới mà Từ chưởng quầy kia nói, vậy mà lại là mấy thứ này!
Cả một bọc lớn, tất cả đều là mấy thứ trợ hứng bằng gỗ, ngọc thạch thậm chí còn có ngà voi, đủ loại hình dạng kích thước, tóm lại đều phi thường chướng tai gai mắt.
Hơn nữa càng làm người tức giận chính là! Bên trong không có thuốc mỡ hắn muốn.
Lý Phượng Kỳ thu lại cái bọc, miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng đờ: “Có lẽ chưởng quầy đưa sai rồi.” Sáng mai hắn sẽ đi phá tan cái cửa hàng phấn son không đáng tin cậy kia! Thanh thiên bạch nhật mà dám bán loại đồ vật này!
“Vậy sao?” Diệp Vân Đình tỏ vẻ hoài nghi, nhưng thấy hắn cố gắng làm ra vẻ không có việc gì, lại không đành lòng bóc trần hắn. Làm ra dáng vẻ tin tưởng: “Vậy sáng mai trả lại đi.”
“Ừ.” Lý Phượng Kỳ nghiến răng, đầy mặt không cam lòng nói: “Vậy hôm nay liền......”
“Quên đi.” Còn chưa nói xong, đã bị Diệp Vân Đình kéo cổ áo lại. Y lôi kéo hắn tới gần một chút, cằm thuận thế gác lên cổ hắn, nhẹ giọng cười nói: “Vậy đêm nay liền dùng thứ ta chuẩn bị trước đi.”
Nói xong như ảo thuật lấy ra một hộp sứ nhỏ bình thường không có gì đặc biệt ở đầu giường ra.
“Ngươi chuẩn bị lúc nào?” Lý Phượng Kỳ đè cổ tay y lại, hô hấp hơi phát nóng, lồng ngực đánh trống reo hò.
Diệp Vân Đình cười mà không nói, cúi người châm chút lửa ở trên môi hắn.
Ngọn lửa kia đốt cháy lý trí của Lý Phượng Kỳ, lan sang thân thể hai người, cháy suốt một đêm.