Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 95




Lý Phượng Kỳ mang theo năm ngàn tinh nhuệ đến thẳng sơn trại.

Huyền Giáp Quân đều nhịp, thanh thế mênh mông cuồn cuộn, quân kỳ nền đen thêu chữ “Kỳ” vàng tung bay trong gió, một đường giục ngựa bôn tập, làm vô số chim chóc sợ hãi bay loạn.

Thám tử của thành Ký Châu cũng bị kinh động, vội vội vàng vàng về trong thành báo tin.

Đến lúc đoàn người Lý Phượng Kỳ đến chân núi, liền thấy Ân Thừa Ngô vội vã mang theo người tới rồi. Khi nhìn thấy hắn ngồi trên lưng ngựa thần sắc đầy kinh ngạc, ngay sau đó rất nhanh thu liễm, chắp tay, ngoài cười trong không cười nói: “Còn chưa chúc mừng Vĩnh An Vương đã giải độc, Vương gia muốn tới thành Ký Châu này của ta làm khách, sao cũng không cho người tiền trạm thông báo một tiếng? Ta cũng sớm bày tiệc rượu đón chào.”

Lý Phượng Kỳ sốt ruột đi đón người, lười đánh lời sắc bén với gã, ngữ khí có lệ nói: “Ân tướng quân không cần khách khí như thế, lần này ta đến, là vì người Tây Hoàng bắt cóc Vương phi chạy trốn tới cảnh nội Ký Châu, sự cấp tòng quyền, mới tự mình tới một chuyến. Nghĩ tướng quân hẳn là sẽ không để ý.”

Nói xong liền vung tay lên, quay đầu ngựa lại liền muốn dẫn người lên núi: “Đi, đều theo ta đi tróc nã tặc tử Tây Hoàng, đón Vương phi về Bắc Cương.”

Huyền Giáp Quân phía sau hắn cùng hô to: “Tróc nã tặc tử Tây Hoàng! Đón Vương phi về Bắc Cương!”

Thấy bọn họ tự quyết định một phen liền sắp lên núi, da mặt  Ân Thừa Ngô hung hăng kéo căng, chắn ở đằng trước, tăng thêm ngữ khí nói: “Vương gia, đây là Ký Châu, tặc tử Tây Hoàng lẻn vào, cũng nên do Ký Châu ta động thủ. Vương gia không bằng ở chỗ này chờ một lát, ta sai người tiêu diệt tặc tử, nhất định đem Vương phi hoàn hoàn chỉnh chỉnh mang về.”

“Ân tướng quân đây là ý gì?” Lý Phượng Kỳ ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn hắn: “Tây Hoàng dám có can đảm bắt cóc mẫu thân cùng Vương phi của ta, thù này bổn vương tất nhiên muốn đích thân đi báo. Tướng quân đây là muốn ngăn trở, hay là mưu toan bao che cho tặc tử Tây Hoàng?”

Không dự đoán được bị hắn trả đũa, Ân Thừa Ngô đè nặng hỏa khí nói: “Vương gia suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là việc này dù gì cũng ở địa giới Ký Châu ta……”

“Ý của Ân tướng quân là, muốn bổn vương đánh hạ thành Ký Châu này, mới có thể lên núi tiêu diệt tặc tử Tây Hoàng?” Lý Phượng Kỳ thần sắc trầm xuống, rút trường đao bên eo ra chỉ vào gã, khinh miệt nói: “Nếu ngươi khăng khăng muốn như thế, thật sự cũng không phải không thể.”

Hắn nói bừa bãi, ý khiêu khích mười phần.

Quân Ân gia phía sau Ân Thừa Ngô xôn xao một trận, nhưng Ân Thừa Ngô dẫn đầu lại không dám nói tiếp.

Vĩnh An Vương cường hãn, đến phụ thân gã Ân Tiếu Chi cũng từng than hổ thẹn không bằng. Nếu là có khả năng, Ân gia cũng không nguyện ý bây giờ liền đối đầu với Bắc Cương.

Hiện giờ Ân gia đang đội danh phản bội đảng, đại địch chính diện là triều đình. Nếu lúc này chọc giận Vĩnh An Vương, cùng Bắc Cương khai chiến, sẽ hai mặt thụ địch, ngược lại khiến triều đình ngư ông đắc lợi.

Huống chi kinh thành xác thật truyền đến tin tức, lão Vương phi cùng Vương phi đều bị người Tây Hoàng bắt cóc, tuy rằng gã cùng phụ thân vẫn luôn nghi ngờ điều này, hoài nghi là Vĩnh An Vương thiết cục. Nhưng nhìn biểu tình vừa rồi của hắn, lại tựa hồ không phải làm bộ.

Trong đầu nhanh chóng chuyển qua vài loại khả năng, gã lại nghĩ tới vạn lượng hoàng kim mới gặp nạn.

Thi thể hộ vệ đã chết đều đã phái người kiểm tra thực hư, trong đó có một nửa người là bị cung tiễn một mũi tên xuyên qua yết hầu mà chết, tiễn pháp tinh chuẩn, tuyệt đối không thể là việc sơn phỉ bình thường làm được. Nhưng giả thiết là người Tây Hoàng lẻn vào cảnh nội Ký Châu làm ra là có thể giải thích thông.

Người Tây Hoàng cướp người, chọn tuyến đường đi từ Ký Châu là có thể tránh khỏi triều đình lùng bắt, bọn họ trốn ở trong núi, mượn thân phận sơn phỉ yểm hộ, hoạt động ở cảnh nội Ký Châu. Thậm chí rất có khả năng phát hiện ra bí mật của trấn Chu Cú……

Ân Thừa Ngô cân nhắc một lát, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp thoái nhượng, giả cười nói: “Vương gia nói quá lời, Ký Châu cùng Vị Châu liền nhau, vốn nên trông coi lẫn nhau, gì đến nỗi này.”

Nói xong giơ tay, ý bảo quân tốt phía sau lui ra nhường đường.

“Vậy liền cảm tạ.” Lý Phượng Kỳ có lệ chắp tay, liền mang theo nhân mã lên núi.

*

Diệp Vân Đình chờ trước cửa trại, Diệp Vọng cùng đám ám vệ lại đi công đạo mọi người trong trại thu thập hành trang.

Lang vương ra ngoài đi săn nghe thấy tiếng kêu của A Thanh đã quay về sơn trại, lúc này đang lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh Diệp Vân Đình.

Khi Lý Phượng Kỳ mang theo người đuổi tới sơn trại, liền thấy Diệp Vân Đình khoác áo lông chồn màu đen, đứng trước cửa trại cũ nát, lẳng lặng nhìn về phía hắn. Gió tuyết rơi xuống đầy người y, y lại không phất đi, đôi mắt bình tĩnh nhìn thấy hắn liền nổi lên gợn sóng, khóe miệng nhấp ra một nụ cười nhẹ.

Phảng phất như đang cố ý đợi hắn.

Hắn xoay người xuống ngựa, bước về phía y.

Đến lúc đi đến trước mặt, lại có chút co quắp mà dừng lại, cẩn thận thay y phất đi bông tuyết trên vai, mới ôm người vào trong lòng ngực: “Ta đến muộn.”

“Không muộn, tới vừa lúc.” Diệp Vân Đình bị hắn gắt gao ôm chặt, cằm để lên cổ hắn quyến luyến cọ cọ, lại nói: “Chân của ngươi đã hoàn toàn khỏi rồi?”

Khi Lý Phượng Kỳ vừa rời kinh chỉ có thể đi bộ bình thường. Mấy ngày nay hai người tách ra, hắn cũng đã có thể giục ngựa rong ruổi.

Diệp Vân Đình hơi có chút tiếc nuối, không thể tham dự vào trong đó.

“Ừ, khỏi rồi.”

Lý Phượng Kỳ nhân cơ hội hôn hôn vành tai y, thấp giọng nói: “Chờ trở về Bắc Cương, làm ngươi thử xem.”

Diệp Vân Đình: “……”

Không khí lưu luyến khi gặp lại, đã bị một câu của hắn phá hư hết sạch.

Y mặt không biểu tình đem người đẩy ra, nói: “Trước làm chính sự đi.”

Lý Phượng Kỳ chỉ có thể tiếc nuối buông y ra, nhìn người dần dần tụ tập lại trên bãi đất trống trong sơn trại: “Ân Thừa Ngô mang theo người chặn dưới chân núi, phải nghĩ ra lý do tạm thời lừa gạt gã.”

Hiện giờ là hắn cố tình cắt đứt tin tức ở trấn Chu Cú, Ân Thừa Ngô còn chưa biết, cho nên mới cố kỵ không động thủ.

Nhưng nếu để gã phát hiện dị thường, phát hiện mỏ vàng đã đổi chủ, phỏng chừng không quản không màng mà khai chiến.

“Ngươi nói với Ân Thừa Ngô thế nào?” Diệp Vân Đình hỏi.

Lý Phượng Kỳ liền thuật lại lời lúc trước nói với Ân Thừa Ngô một lần, lại bồi thêm một câu: “Lão thất phu này thật dễ lừa, tâm tư quá nặng, thông minh lại bị thông minh hại.”

Diệp Vân Đình trầm tư một lát, cười nói: “Vậy theo lời này nói đi, thủ phạm Tây Hoàng đã chạy thoát, sơn phỉ cấu kết với Tây Hoàng, tất nhiên phải mang về thẩm vấn, truy tra tặc tử Tây Hoàng trốn ở đâu.”

“Vậy cũng được, chỉ cần tạm thời lừa gạt gã qua đi là được.” Chờ bọn họ đi rồi, Ân Thừa Ngô có tỉnh ra thì cũng đã muộn rồi.

Hai người đạt thành nhất trí, Diệp Vân Đình liền lên ngựa của Lý Phượng Kỳ, những người còn lại lại bị năm ngàn Huyền Giáp Quân “áp” xuống núi. Lang vương và chim ưng quá bắt mắt, không theo chân bọn họ mà tự mình đi vào trong núi.

Diệp Vọng cải trang giả dạng xen lẫn vào trại chúng, một tay đỡ Triệu a bà, một tay dắt tôn tử của Triệu a bà, tin tưởng tràn đầy trấn an trại chúng có chút hoảng sợ: “Đều sợ hãi một chút, những lời khác đều không được nhiều lời. Chờ ra khỏi địa giới Ký Châu bảo đảm không có việc gì.”

Bá tính trong trại trong lòng hoảng sợ, nhưng nghĩ mấy ngày nay tân trại chủ đối đãi bọn họ xác thật nhân từ, rốt cuộc vẫn là thấp thỏm nghe theo Diệp Vọng.

Vì thế Ân Thừa Ngô chờ dưới chân núi liền thấy Lý Phượng Kỳ lên núi một chuyến, không chỉ có lập tức thêm một nam nhân, phía sau còn thêm một đám người già phụ nữ trẻ em sắc mặt hoảng sợ.

Gã nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy trong đó có chút không thích hợp, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra điều gì, chỉ có thể tiến lên dò hỏi: “Vương gia, những người đó là……?”

Lý Phượng Kỳ liếc mắt một cái, ngữ khí phẫn nộ nói: “Những kẻ Tây Hoàng kia giảo hoạt, đã chạy hết, chỉ còn những người này trong trại. Ta đều mang về thẩm vấn một phen, nói không chừng có thể hỏi ra manh mối về tặc tử Tây Hoàng.”

“Này……” Ân Thừa Ngô ngữ khí do dự, nhưng lại không có lý do gì ngăn hắn lại. Cũng đã để người lên núi, hắn muốn đem người về thẩm vấn tựa hồ cũng không có vấn đề gì. Nếu vì những người này lại nổi lên xung đột, cũng không đáng.

Ân Thừa Ngô do do dự dự, Lý Phượng Kỳ lại không nhiều lời với gã, ngẩng đầu nói: “Vương phi bị kinh hãi, ta dẫn y về Vị Châu trước, không hàn huyên cùng Ân tướng quân thêm nữa, ngày sau rảnh rỗi sẽ đến cửa đạo tạ.”

Nói xong không đợi trả lời, liền mang theo người mênh mông cuồn cuộn mà đi.

Ân Thừa Ngô nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, trong lòng mơ hồ không dễ chịu.

Gã nhẩm lại tin tức trước mắt một lần, rồi lại không phát hiện để sót cái gì, có chút bực bội kéo dây cương: “Thôi, về thành trước!”

……

Nhưng về đến thành Ký Châu, gã rất nhanh đã biết rốt cuộc là không đúng chỗ nào!

Cấp dưới tới báo, nói bắt được sơn phỉ trốn kín trong núi, sau khi thẩm vấn, đối phương rất nhanh đã cung khai. Đối phương cũng không biết thứ mình cướp là hoàng kim, người công đạo ra lệnh cho bọn họ cướp thương đội chính là tân trại chủ. Trại chủ kia tên Diệp Bạc Như, tự xưng là nhị công tử của phủ Tề quốc công.

“……” Ân Thừa Ngô nghe xong, thiếu chút nữa đương trường nôn ra một búng máu.

Đôi mắt trợn to, không thể tin tưởng hỏi: “Trại chủ kia tên là gì?!”

“Đối phương tự xưng là Diệp Bạc Như.” Thuộc hạ bẩm báo không biết nội tình, đè nặng sợ hãi lặp lại một lần.

“Hay cho một tên Diệp Bạc Như! Hay cho một tên Vĩnh An Vương!” Ân Thừa Ngô hung hăng gạt rớt chung trà, bộ mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức điểm binh, theo ta đi trấn Chu Cú!”

Diệp Bạc Như cái gì, tân trại chủ kia rõ ràng chính là Vĩnh An Vương phi Diệp Vân Đình! Diệp Bạc Như chỉ là đối phương giả trang trước sơn phỉ mà thôi!

Lúc này tất cả những chỗ không nghĩ ra đều xâu chuỗi lại!

Người Tây Hoàng bắt cóc rõ ràng là một vở kịch Vĩnh An Vương tự đạo tự diễn. Diệp Vân Đình trốn khỏi kinh thành, lại không đi Lục Châu, mà chọn tuyến đường đi Ký Châu. Y ở trong thành Ký Châu, không biết từ đâu biết được tin tức về mỏ vàng, thông tri cho Vĩnh An Vương, âm thầm bắt cóc thương đội vận chuyển hoàng kim, lại vu oan cho người Tây Hoàng cùng sơn phỉ!

Mà Vĩnh An Vương hôm nay đến đây, chính là cố ý tới tiếp ứng cho y. Vạn lượng hoàng kim kia lúc này nói không chừng đã tới Vị Châu, thậm chí đến trấn Chu Cú có lẽ cũng nguy rồi!

Mà gã lại bởi vì kiêng kị Vĩnh An Vương, sống sờ sờ thả con tin chạy mất!

Ngu xuẩn dữ dội!

Ân Thừa Ngô suy nghĩ cẩn thận tất cả, nghẹn đầy lửa giận dẫn người hướng Chu Cú trấn đuổi theo.

***

Mà lúc này, Lý Phượng Kỳ đã sớm mang theo Diệp Vân Đình cùng với mấy chục trại chúng, dựa theo ký hiệu ám vệ lưu lại đã tiếp ứng được vạn lượng hoàng kim. Sau khi mọi người hội hợp liền cùng chạy nhanh về trấn Chu Cú.

Chờ lúc Ân Thừa Ngô mang binh chạy tới, đoàn người Lý Phượng Kỳ đã đến trấn Chu Cú.

Mà lúc này trấn Chu Cú đã được hai vạn Huyền Giáp Quân thủ như thùng sắt.

Ân Thừa Ngô nhìn hết thảy, làm sao còn không rõ Lý Phượng Kỳ đã có chuẩn bị từ sớm, gã hỏa giận công tâm, nhịn không được ở trước trận chửi ầm lên: “Nhãi ranh dám khinh Ân gia ta đến mức này!”

“Ân tướng quân đây là làm sao thế? Vì sao hỏa khí lớn như vậy?” Lý Phượng Kỳ thay một thân áo giáp, giục ngựa không nhanh không chậm mà ra tới  khi hắn đi qua thủ vệ Huyền Giáp Quân tách ra cho hắn một con đường, đợi hắn đi qua rồi lại khép lại kín kẽ.

Ân Thừa Ngô lúc này hận không thể ăn sống hắn, thấy hắn còn dám làm một vẻ mặt vô tội, càng là hận đến nghiến răng nghiến lợi, rút đao ra liền giục ngựa gϊếŧ tới phía hắn: “Hôm nay nếu không gϊếŧ ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng ta!”

Một đao nặng ngàn cân chém ra, lại bị Lý Phượng Kỳ nhẹ nhàng chặn lại, hắn chặn đao của Ân Thừa Ngô, vẫn là ngữ khí “Ngươi đang nói gì sao ta nghe không hiểu”: “Ân tướng quân hỏa khí lớn như vậy, nên đi giảm nhiệt. Vị Châu Ký Châu gắn bó như môi với răng, vốn nên trông coi lẫn nhau, sao bổn vương lại nhẫn tâm động thủ với tướng quân?”

Nói xong vận lực đạo to lớn đẩy ra, thiếu chút nữa đẩy Ân Thừa Ngô ngã khỏi ngựa.

Ngoài miệng nói không đành lòng, trên tay lại không có nửa điểm lưu tình.

Ân Thừa Ngô ổn định thân thể, miễn cưỡng bình tĩnh một chút, liền nói ba tiếng “Được”: “Là ta đã coi thường mặt dày vô sỉ của Vĩnh An Vương rồi. Một khi đã như vậy, Ân mỗ liền phụng bồi. Nếu không lấy mỏ vàng về được, Ân gia cùng ngươi không chết không ngừng!”

Lý Phượng Kỳ lười biếng thu đao: “Muốn chiến thì chiến, chỉ là trấn Chu Cú này chỉ có một quặng đá, bổn vương thật sự không biết mỏ vàng trong miệng tướng quân là có ý gì.”

Biểu tình của hắn không có sợ hãi, rõ ràng là tính toán quỵt nợ.

Lúc trước Ân gia vì âm thầm tích tụ lực lượng, đem mỏ vàng ở trấn Chu Cú giấu kín đến không kẽ hở. Vì để không khiến người phát hiện dị thường, thậm chí không phái lượng quân lớn đến trấn Chu Cú coi giữ. Không nghĩ cẩn thận lúc trước, hiện giờ lại toàn thành cái cớ cho Lý Phượng Kỳ dùng để chặn miệng bọn họ!

Rõ ràng là muốn ấn đầu bắt Ân gia ngậm bồ hòn!

Ân Thừa Ngô làm sao có thể nhịn, nơi này chính là địa giới Ký Châu, nếu Lý Phượng Kỳ muốn đen ăn đen, vậy gã ta sẽ khiến hắn có đến mà không có về!

Đang muốn hạ lệnh khai chiến, lại nghe phía sau một quân tốt phi ngựa chạy tới, trong miệng nói: “Đại tướng quân, lão tướng quân có lệnh!”

Động tác của Ân Thừa Ngô khựng cứng, quay người lại, lại thấy quân tốt thở hồng hộc trình lên một phong thư.

Gã nhìn chằm chằm lá thư kia, sắc mặt biến đổi thật lâu mới không thể không nhận lấy. Nội dung viết trong thư không sai biệt mấy với dự đoán của gã, phụ thân quả nhiên lệnh gã lui binh.

Trong thư phân tích rất nhiều lợi và hại, dưới con mắt của gã lại chỉ là phụ thân tuổi lớn, đã không còn sát phạt quả quyết như trước kia.

Mỏ vàng ở trấn Chu Cú là mạch máu của Ân gia, nếu không thể đoạt lại, đầu xuân sang năm một khi khai chiến với triều đình, bọn họ sẽ rơi vào thế bị động! Vĩnh An Vương có mạnh mẽ thì làm sao? Hiện giờ hắn chỉ mang theo hai vạn nhân mã quèn, chỉ cần đuổi trước khi viện binh Vị Châu tới, bức bách bọn họ lui binh khỏi trấn Chu Cú, mỏ vàng này sẽ vẫn thuộc sở hữu của Ân gia!

Vĩnh An Vương có năng lực trộm một lần, chẳng lẽ còn có thể trộm lần thứ hai?!

Thư là ở trước mắt bao người đưa tới, gã không thể ngang nhiên cãi lại quân lệnh.

Ân Thừa Ngô nhận thư, nuốt xuống tanh ngọt trong cổ họng: “Thu binh!”

Lý Phượng Kỳ nhìn nét không cam lòng khuất nhục trên mặt gã, cười tủm tỉm chắp tay nói: “Thay ta đa tạ Ân lão tướng quân bỏ thứ yêu thích. Ân tướng quân đi thong thả, bổn vương còn chuyện quan trọng trong người, không tiễn.”

“……” Ân Thừa Ngô gắt gao cắn răng, mới không phun ra một búng máu.

Gã âm u liếc nhìn Lý Phượng Kỳ một cái, giục ngựa rời đi.

Lý Phượng Kỳ quay đầu ngựa lại, giương giọng nói: “Đều bảo vệ tốt cho ta, đừng để thứ dơ bẩn tiến vào.”

Nói xong liền giục ngựa đến nha môn trên trấn.

Nha môn trước kia hiện giờ thành chỗ đặt chân lâm thời của đám người Diệp Vân Đình.

Lý Phượng Kỳ đi ra ngoài đối địch, Diệp Vân Đình liền an trí bá tính trong trại. Y sai người dò hỏi, thấy phần lớn những bá tính này đều nguyện ý ở lại an cư ở trấn Chu Cú, liền sai người đem tên đăng ký, chờ sau này Vị Châu phái người tiếp quản trấn Chu Cú, nha môn một lần nữa thành lập, lại chia đồng ruộng cho bọn họ, cho bọn họ an cư lập nghiệp. Lại có một bộ phận nhỏ sơn phỉ chạy khỏi sự lùng bắt của Ân gia, biết được bên ngoài kia là Huyền Giáp Quân đại danh đỉnh đỉnh, liền đưa ra nguyện ý muốn tòng quân.

Sơn phỉ lúc trước theo ám vệ xuống núi có ba mươi lăm người, hiện giờ trở về chỉ có mười tám người. Một nửa số người không trở về kia, hoặc là chết trong cuộc chém gϊếŧ, hoặc là bị Ân gia bắt được, cũng có số ít khả năng chạy thoát. Diệp Vân Đình từng hứa hẹn với bọn họ, nếu có thể sống sót sẽ được thưởng một trăm lượng bạc, lấy công chuộc tội, triệt tiêu hành vi phạm tội trước kia.

Y không hề nuốt lời, sau khi cho thưởng bạc, liền nói việc này với Lý Phượng Kỳ.

“Sai thuộc hạ an bài là được, nhưng Huyền Giáp Quân của ta cũng không dễ vào như vậy.” Huyền Giáp Quân đều là tinh nhuệ trong quân Bắc Cương trúng tuyển rút ra, chính là trực hệ của hắn.

Diệp Vân Đình cười nói: “Quân Bắc Cương cũng đủ rồi, cũng coi như cho những người này một cơ hội hối cải để làm người tốt.”

“Trước không nói mấy thứ này.” Lý Phượng Kỳ thừa dịp bốn bề vắng lặng, ép người đến góc tường, cằm để lên cần cổ y, dán sát vào vành tai y nói nhỏ: “Ta nhớ ngươi. Mấy ngày nay…… ngươi có nhớ ta không?”

Từ một khắc rời khỏi kinh thành kia, trong lòng hắn đã nhớ người trước mắt, nhưng Diệp Vân Đình lại làm trại chủ, lại trộm vàng của Ân gia, thậm chí đến Diệp Vọng mất tích từ lâu cũng tìm về được. Hiện giờ gặp mặt, cũng là nói chút việc râu ria với hắn, nhìn nửa điểm cũng không hề nhớ nhung.

Trong lòng Vĩnh An Vương thật sự không cao hứng.

Diệp Vân Đình bị hắn cọ hơi hơi phát ngứa, nghe hắn thầm thì ấu trĩ oán giận, mặt mày liền nhịn không được cong lên.

Đôi tay y ôm lấy gương mặt người này, đẩy hắn ra một chút, không đợi hắn nói gì, liền hôn lên.

Thanh âm nho nhỏ từ giữa môi răng tràn ra, tựa như thở dài: “Tất nhiên là nhớ.”

Lý Phượng Kỳ đầy ngập oán giận tức khắc liền bị chặn lại, một tay chế trụ gáy y, cùng y trao đổi một nụ hôn kịch liệt lại lưu luyến.

“Đại ca! Ta nghe nói trên trấn có vàng......”

Diệp Vọng hưng phấn vác đao tới tìm người liền thấy hai thân ảnh cuốn vào nhau ở góc tường, tức khắc như con vịt bị bóp lấy cổ, lập tức nghẹn lại.

“Ta cái gì cũng không nhìn thấy……”

Hắn che lại đôi mắt, từ một bên khe hở ngón tay nhìn trộm ra ngoài, dưới cái trừng mắt lạnh như băng của Lý Phượng Kỳ co đầu rụt cổ lui về phía sau.

Vành tai Diệp Vân Đình hơi nóng, đẩy Lý Phượng Kỳ ra, sửa sang lại quần áo bị lộng loạn, bình phục hơi thở, làm như không có việc gì hỏi: “Ngươi vừa rồi muốn nói gì?”

Lý Phượng Kỳ bị đẩy ra, sắc mặt càng đen. Ánh mắt trừng Diệp Vọng như hai thanh đao. Nếu không phải e ngại Diệp Vân Đình ở đây, phỏng chừng có thể đem hắn lột da róc xương.

“Không không không không, ta cái gì cũng không muốn nói. Các ngươi tiếp tục các ngươi tiếp tục.” Diệp Vọng như bị lửa đốt mông, xoay người liền chạy biến.

Diệp Vân Đình: “……”

Y quay đầu lại trừng mắt liếc Lý Phượng Kỳ một cái, xem ngươi làm người sợ tới mức nào kia kìa.

__________

Còn 50 chương nữa. 😌