Trong nháy mắt thấy rõ là Diệp Vân Đình, một hơi chặn ở ngực Diệp Vọng liền tan, hai chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất, cũng không đứng lên, nhìn đại ca hắn khóc thật lớn tiếng.
Buổi tối hôm nay, hắn thật sự là vừa lạnh vừa mệt vừa đói, sau đó còn bị sói đuổi tới đuổi lui. Lúc từ trên sườn núi lăn xuống, cả người hắn đau đến phát run, lại vẫn cắn chặt răng chống một hơi bò dậy chạy trốn. Có trong nháy mắt hắn thật sự cho rằng mình sắp không sống nổi.
May mắn ông trời còn để lại cho hắn một con đường sống.
Vào lúc hắn cho rằng tới tuyệt cảnh rồi, Diệp Vân Đình xuất hiện.
Hắn một bên nhịn không được gào khóc, một bên lại ngại mất mặt mà lau mặt, muốn từ trên mặt đất bò dậy. Kết quả chân bị lạnh quá lâu đã tê rần, lúc này một hơi tiết hết, muốn bò dậy liền thập phần khó khăn.
“Ta không dậy được.” Hắn khóc lóc nói với Diệp Vân Đình đang đi đến trước mặt.
Diệp Vân Đình trăm triệu lần không nghĩ lại ở chỗ này gặp được Diệp Vọng đã lâu không có tin tức, càng không nghĩ hắn lại nghèo túng khổ sở như vậy.
Vào giữa đông, trên người hắn chỉ khoác hai ba chiếc áo đơn đánh mụn vá cũ nát, dưới chân đi một đôi giày vải ướt đẫm rách nát, chỗ ngón chân đều bị mòn rách, lộ cả ngón chân ra, đỏ bừng sưng tấy. Ngay cả trên mặt cũng là dơ hề hề, trên má phải còn một vết thương dài tới một tấc còn chưa khép lại.
Bộ dáng hắn quá thê thảm, Diệp Vân Đình nhất thời bị hãi trụ, đến khi nghe thấy Diệp Vọng khóc đến thở hổn hển nói mình không dậy nổi, mới phản ứng lại, cởϊ áσ khoác lông chồn trên người mình xuống, khoác lên người hắn.
“Vừa rồi ngã xuống có bị thương chỗ nào không?” Nghĩ hắn mới từ trên sườn dốc phủ tuyết lăn xuống, lại sờ soạng kiểm tra tứ chi và sống lưng hắn, kết quả vào tay lại là xương cốt lởm chởm nhô lên, cộm tay thật sự.
“Không biết, cả người ta đều đau.”
Diệp Vọng khóc lớn một phen phát tiết ra, lúc này cảm xúc bình tĩnh hơn một ít, nghẹn ngào nói: “Bụng cũng đói. Ta đã rất nhiều ngày không ăn gì.”
Sắc mặt Diệp Vân Đình hơi hơi trầm, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nói: “Lên đi, ta cõng ngươi. Vào trong trại rồi lại kiểm tra thương thế cho ngươi.”
“Để những người khác cõng đi, ngươi không cõng được ta đâu.” Diệp Vọng dùng tay áo lau mặt một phen, kết quả trên mặt càng bẩn hơn.
Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn một cái, đã có chút đau lòng hắn, lại cảm thấy hắn như vậy thật sự có chút ngốc, cố nhịn không cười lên, chỉ lặp lại nói: “Lên đi.”
Diệp Vọng lúc này mới “Ồ” một tiếng, ôm cổ ghé vào lưng y. Diệp Vân Đình dễ như trở bàn tay cõng hắn lên.
Người trên lưng khinh phiêu phiêu, gầy chỉ còn lại toàn xương cốt. Diệp Vọng so với y còn cao hơn một ít, hiện tại lại hao gầy thành như vậy, nghĩ cũng biết mấy ngày nay phải sống như thế nào.
Diệp Vân Đình không kêu ám vệ hỗ trợ, cõng hắn bước một đi về phía trước, ngoài miệng còn nói chuyện với hắn: “Nửa đêm thế này, ngươi một mình ở trong núi làm gì?”
“Ta nghe trong trại nói hộ thương nhân bị theo dõi kia là từ kinh tới, liền muốn xuống núi đi báo tin, nói không chừng đối phương biết phủ Quốc công cùng Vương phủ, có thể đưa ta về.” Diệp Vọng lải nhải nói với y những tao ngộ sau khi chạy khỏi Ân gia.
Ở Ân gia hắn bị giam lỏng, trên người tất nhiên không có tiền bạc gì. Sau khi vô tình phát hiện Ân gia muốn dùng mình uy hiếp phụ thân, hắn liền tìm cơ hội chạy trốn, muốn tự mình về kinh.
Nhưng hắn đã xem nhẹ khoảng cách từ Ký Châu đến kinh thành, cũng đánh giá cao chính mình.
Hắn đào tẩu vội vàng, chỉ mang theo hai thanh đao Diệp Vân Đình đưa. Sau khi ra khỏi thành Ký Châu, hắn mới biết không có lộ phí khó có thể đi đâu, chỉ có thể nhịn đau tìm một hiệu cầm đồ nhỏ trên trấn cầm hai thanh đao cùng với vật phẩm trang sức đáng giá trên người, muốn dùng ít tiền bạc này mướn người đưa mình hồi kinh. Kết quả không nghĩ người hộ tống của hắn thấy hơi tiền nổi máu tham, thừa dịp hắn ngủ trộm tiền chạy mất.
Một giấc ngủ tỉnh dậy, thân hắn ở đất khách, lại không có tiền bạc, chỉ có thể đem quần áo trên người còn tính là đáng giá cũng đem đi cầm. Nhưng lần này lại không đổi được bao nhiêu tiền, đi kinh thành không thể đủ. Lại sợ bị Ân gia phát hiện, cũng không dám đi tìm quan phủ, chỉ có thể tự mình nghĩ cách trở về.
Hắn đã thử nói với người ta mình là nhị thiếu gia của phủ Quốc công, nhờ người đưa mình hồi kinh, đến lúc đó tất có hậu tạ. Kết quả người ta thấy hắn ăn mặc nghèo túng, căn bản không tin lý do của hắn.
Trì hoãn mấy ngày như thế, sau khi trắc trở lặp lại nhiều lần, trên người hắn tiền bạc đã hết, liền hoàn toàn không còn biện pháp.
Hắn vốn dĩ muốn đi làm công cho người ta kiếm lộ phí, làm được một ngày, kết quả lại bị ghét bỏ chân tay vụng về, đến bữa cơm cũng không cho ăn đã đuổi hắn đi. Sau đó không lâu lại gặp nạn tuyết, đừng nói làm công ngày kiếm bữa cơm ăn, đi theo ăn xin cũng không có gì ăn.
Diệp Vọng không có chỗ để đi, cuối cùng chỉ có thể đi theo những lưu dân kia xin ăn khắp nơi, miễn cưỡng tiếp tục sống.
Sau lại nghe người ta nói thành Ký Châu trưng binh, hắn nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, liền dứt khoát đi theo mấy lưu dân lớn tuổi, thu thập một phen liền đi báo danh tòng quân. Nghĩ nếu có thể có được mười lượng bạc, cố đến ngày nghỉ hắn sẽ có thể trộm lẻn đi. Ai ngờ trưng binh chỉ là cớ ngụy trang, lưu dân đi báo danh tòng quân đều bị bắt lại, đưa đến quặng mỏ ngày đêm làm việc.
Vết thương trên mặt hắn cũng là ở quặng mỏ làm ra, sau đó đi theo những người khác thật vất vả trốn ra khỏi quặng, kết quả ra hang hổ lại vào ổ sói.
Nói đến một đường ăn khổ tao tội thời gian qua, Diệp Vọng lại muốn khóc, có thể khóc ba ngày ba đêm.
Diệp Vân Đình nghe xong nhất thời trầm mặc, cũng may mắn Diệp Vọng thân thể còn tốt, nếu là người yếu chút lăn lộn một phen như vậy, chỉ sợ cũng thật sự không về được.
“Đừng sợ, ta mang ngươi về nhà.” Diệp Vân Đình vỗ vỗ mu bàn tay hắn an ủi.
Diệp Vọng “ừ” một tiếng, thanh âm dần dần nhỏ đi, Diệp Vân Đình nghiêng đầu nhìn hắn, liền thấy hắn khép đôi mắt lại, không biết là ngất xỉu hay là ngủ rồi.
Y lắc đầu, kêu ám vệ mang râu quai nón chạy đến trong trại chuẩn bị đồ ăn cùng dược liệu trước, như vậy chờ bọn họ vừa đến, là có thể xem thương cho Diệp Vọng ngay, cho hắn ăn một chút gì.
Râu quai nón kia hoảng sợ mà nhìn thoáng qua Diệp Vọng, hai đùi run rẩy đi theo ám vệ.
Vừa rồi thanh âm Diệp Vọng nói chuyện tuy rằng không lớn, nhưng bọn hắn đi xung quanh, nên nghe thấy cũng nghe thấy cả, trong miệng Diệp Vọng nói cái gì “Đại ca”, “phủ Quốc công” “Vương phủ”, cho dù là kẻ ngốc cũng biết đoàn người này thân phận không đơn giản, ngẫm lại chính mình đầu tiên là đem đệ đệ nhốt trong nhà gỗ tự sinh tự diệt, tiếp theo lại đi đánh cướp ca ca, một đám sơn phỉ chỉ cảm thấy mạng ta xong rồi.
Khi mới từ trong mỏ quặng chạy ra, nhóm sơn phỉ cũng xác thật nghe nói có một tiểu hài tử choai choai nói mình là thiếu gia phủ Quốc công trong kinh thành, nói nếu có người chịu đưa hắn hồi kinh, phủ Quốc công nhất định sẽ hậu tạ số tiền lớn.
Nhưng lời này ai tin đây? Bọn họ còn nói cha mình là hoàng tử lão tử đấy! Nhưng cha bọn hắn phải không? Mọi người đều chỉ cảm thấy tiểu tử choai choai này phỏng chừng là bị bệnh điên rối loạn tâm thần, coi như chuyện cười nghe một chút liền quên.
Ai mà nghĩ vậy mà lại là sự thật?
Râu quai nón theo ám vệ đi trước chạy về sơn trại, đầu trọc còn cả sơn phỉ ở lại đều hướng ánh mắt thấp thỏm nhìn Diệp Vọng đang ngủ, có người cảm thấy thật may mắn mình chưa từng lấy hắn ra trút giận, có người đang nhớ lại mình có từng đắc tội hắn hay không, còn có người lại hối hận lúc trước sao lại không tin lời hắn nói, nếu không lúc này cũng không đến mức thành tù nhân……
Đoàn người đi gần ba mươi phút mới đến sơn trại.
Ám vệ đến trước đã chỉnh đốn qua sơn trại, râu quai nón bị dọa phá lá gan, thành thành thật thật đi theo sau hắn như chim cút. Trại chúng còn lại trong trại cũng đều ra ngoài, biểu tình bất an tập trung trong khu đất trống.
Phòng tốt nhất trong trại được trưng dụng, Diệp Vân Đình trước tiên cõng Diệp Vọng vào phòng dàn xếp.
Đem người đặt ở trên giường, liền nghe Diệp Vọng đau đến xít một tiếng, mày nhíu chặt, lại không tỉnh dậy.
“Trước tiên xem vết thương trên người hắn.”
Trong số ám vệ có người biết y thuật đơn giản, liền lột xiêm y dơ loạn trên người hắn ra, cẩn thận kiểm tra cho hắn.
Diệp Vân Đình ở bên nhìn, mày càng nhăn càng chặt, trên người Diệp Vọng có không ít vết thương cùng bầm tím, dưới chân sinh đầy nứt da, sưng đến không ra gì, còn có nơi mụn nước phá ra, nước mủ làm da thịt cùng giày vải dính liền vào nhau, chỉ có thể sống sờ sờ mà kéo xuống.
Ám vệ cẩn thận kiểm tra một lần, nói: “Đều là bị thương ngoài da, bôi chút rượu thuốc thì tốt rồi. Trên chân nứt da có chút nghiêm trọng, sợ là khó trị một chút, phải chậm rãi nghỉ ngơi.”
Không có trọng thương là được.
Diệp Vân Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi, bảo ám vệ mang nước ấm lau mình bôi thuốc cho hắn, chính mình lại ra khỏi phòng, đi liệu lý sơn phỉ.
Thanh niên trai tráng sơn phỉ đều bị trói tay sau lưng quỳ gối trên nền tuyết, trại chúng còn lại đều là người già phụ nữ và trẻ em, Diệp Vân Đình không cố tình khó xử, chỉ sai người cầm quyển sách dò hỏi tên họ quê quán, có từng tham dự cướp bóc gϊếŧ người hay không, tham dự thì tham dự mấy lần.
Bởi vì Diệp Vân Đình nói nếu có người lừa gạt, những người khác tố giác sẽ được xét giảm bớt hình phạt, người trong trại đều thành thành thật thật mà công đạo.
Chờ đăng ký xong, y đem tình tiết nghiêm trọng, cùng tình tiết nhẹ hơn chia làm hai bên.
Tình tiết nghiêm trọng tạm thời giam lại, tình tiết nhẹ hơn lại giữ trong trại, tạm thời hỗ trợ làm việc, sau này còn có thể mang ra đi tìm hiểu tin tức.
Diệp Vân Đình cũng không sợ những người này bằng mặt không bằng lòng, y sai người đem sơn trại lật một lần, tìm ra không ít gạo thóc thịt thà, sau đó để nữ nhân trong trại nấu cháo đồ ăn, chia xuống cho những trại chúng kia.
Mấy người không cơ hội cướp bóc gϊếŧ người này, đều là những người không được can đảm hoặc thân thể không khỏe già yếu bệnh tật, ở trong trại tất nhiên cũng không được chia đồ ăn gì, bữa đói bữa no, cũng không chạy được đi đâu. Lúc này thấy Diệp Vân Đình chịu chia cho bọn họ đồ ăn, một đám cảm động đến rơi nước mắt, lập tức liền nhận y làm trại chủ.
Diệp Vân Đình nghe bọn họ miệng xưng trại chủ, cũng không phản bác, chỉ khoanh tay cười nói: “Ta là người thưởng phạt phân minh, cũng không thích khắt khe với hạ nhân. Các ngươi trong khoảng thời gian này nếu biểu hiện tốt, có thể lập công chuộc tội. Ngoài ăn no mặc ấm, sau này ta còn an bài nơi đi cho các ngươi.”
Trại chúng phía dưới tức khắc một trận xôn xao.
Những trại chúng bị bắt giữ kia nghe vậy càng ghen ghét không thôi, có người lớn tiếng nói: “Trại chủ, chúng ta tuy rằng phạm sai lầm, nhưng cũng có thể lấy công chuộc tội!”
Đầu trọc cùng râu quai nón vừa rồi còn nghe bọn hắn thấp giọng nói phải đợi buổi tối tìm cơ hội gϊếŧ thoát ra ngoài, hiện giờ vừa nghe có thể ăn no mặc ấm còn an bài nơi đi, vậy mà lập tức liền lật mặt.
Trại chủ ban đầu, cũng chính là đầu trọc phỉ nhổ thầm nghĩ, thật là không biết xấu hổ.