Ra khỏi sơn cốc, tiếp tục một đường hướng lên phía bắc.
Vì Thôi Hi cho đi, phía sau không có truy binh, cũng không cần ngày đêm lên đường không ngừng. Đội ngũ thoáng chậm lại tốc độ, thuận đường chờ Ngũ Canh dẫn người đuổi theo.
Một đường đi trước, ven đường trước mắt để lại ký hiệu, tới sáng ngày hôm sau, Ngũ Canh cuối cùng cũng mang theo người đuổi theo, mà bọn họ cũng đến được thành Ký Châu.
Hai đám người hội hợp ở ngoài thành, Quý Liêm lập tức nhảy xuống, lúc nhìn thấy Diệp Vân Đình hốc mắt đều rưng rưng, nếu không phải xung quanh quá nhiều người nhìn, hắn cũng muốn ôm thiếu gia nhà mình khóc ô ô một trận.
Mấy ngày nay thật sự là quá dọa người!
Lo lắng đề phòng, cơm cũng ăn không vào!
Diệp Vân Đình thấy bộ dáng hắn đáng thương vô cùng, buồn cười xoa xoa đầu hắn: “Đã nhiều ngày vất vả cho ngươi.”
Vì để thế thân diễn càng thêm chân thật, Quý Liêm chỉ có thể cùng ở lại thôn trang, đến tận khi “thích khách” xuất hiện, hắn mới thừa dịp hiện trường hỗn loạn trộm núp vào, sau đó theo đám người Ngũ Canh cùng nhau ra khỏi thành.
Ngoài hắn ra, tỳ nữ bên cạnh lão Vương phi Ỷ Thu cũng được mang theo lại đây, Diệp Vân Đình để nữ quyến ngồi xe ngựa, bản thân mình thì cưỡi ngựa, đoàn người giả làm thương hộ đi thăm người thân, không nhanh không chậm vào thành. Còn lại ám vệ hộ tống chia làm mấy đường, cải trang giả dạng đi theo phía sau.
Trong thành Ký Châu thập phần tiêu điều, trên đường phố người đi đường bước chân vội vàng, chỉ có tửu lầu khách điếm cửa hàng hai bên đường còn mở cửa, đón vãng khách đến ăn cơm nghỉ lại. Ngược lại là có một đội binh lính giáp trụ đầy đủ, cầm thương đi tới đi lui tuần tra trên phố.
Diệp Vân Đình nhìn thêm mấy lần, đến lúc vào khách điếm rồi, như tùy ý nói chuyện phiếm hỏi tiểu nhị: “Thành Ký Châu này hình như rất khác trước kia. Hai năm trước ta đến, náo nhiệt hơn bây giờ nhiều.”
Tiểu nhị kia nghe vậy duỗi cổ ra bên ngoài nhìn nhìn, hạ giọng nói: “Công tử này tin tức không quá linh thông a, đại đô đốc Vân Dung chúng ta, không phải lần trước mới đánh tới kinh thành sao? Nghe nói thiếu chút nữa đến hoàng đế cũng bắt sống được. Hiện giờ đại đô đốc chính là cái này của Vân Dung……” Hắn chỉ chỉ ngón tay cái hướng lên trời, bày ra nụ cười mọi người đều hiểu: “Thành Ký Châu này, tất nhiên cũng không giống lúc trước nữa, không ít nam đinh đều đi tòng quân, tất nhiên không còn náo nhiệt bằng lúc trước.”
Diệp Vân Đình một bộ dáng đại kinh thất sắc, dùng ống tay áo che môi, lấy khí tin tức nói: “Này không phải tạo phản sao?”
“Hại, tạo phản hay không tạo phản chúng ta cũng quản không được.” Tiểu nhị đem khăn tay vắt lên trên vai, dẫn bọn họ đến phòng cho khách, mới nói tiếp lời còn lại: “Dù sao đại đô đốc nói, một người tòng quân nhập ngũ được cho mười lượng bạc.”
Hắn còn khoa tay múa chân một chút: “Ước chừng mười lượng bạc.”
Trong mắt Diệp Vân Đình xẹt qua suy nghĩ sâu xa, khó trách trong thành quạnh quẽ, chỉ sợ là thanh niên trai tráng vừa độ tuổi đều đã tham gia quân ngũ, một nhà mười lượng bạc đối với gia đình phú quý không tính là nhiều, nhưng đối với gia đình nghèo khổ, lại thực sự là không ít. Đặc biệt là năm nay gặp nạn tuyết, mười lượng bạc cũng đủ giúp bá tánh gặp tai họa vượt qua mùa đông.
Chỉ là hiện giờ khoảng cách từ chiến dịch Tạo Hà mới chỉ hơn một tháng, hơn nữa lúc này tiết trời giá rét, các châu phủ phía bắc đều chịu nạn tuyết quấy nhiễu, cũng không phải lúc thích hợp để chiến tranh rầm rộ. Nhưng Ân gia lúc này lại hao phí lượng lớn tiền tài, tiến hành trưng binh quy mô lớn, bên trong nhất định có kế.
Trong lòng y nghi hoặc, trên mặt lại là kinh ngạc nói: “Ô! Nhiều như vậy! Triều đình trưng binh cũng không cấp nhiều tiền bạc như vậy đâu.”
"Đúng là vậy.” Tiểu nhị vui tươi hớn hở nói: “Ký Châu chúng ta dưới sự thống trị của đại đô đốc, không thể kém bao nhiêu so với trên kinh.”
Diệp Vân Đình phụ họa khen vài câu, thấy hỏi nữa cũng không ra tin tức hữu dụng, từ trong tay áo móc ra một thỏi bạc vụn đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị kia cất bạc, tươi cười càng thiệt tình thực lòng, đem người đưa vào trong phòng cho khách, mới tươi cười đầy mặt mà rời đi.
Diệp Vân Đình vào phòng, đóng kỹ cửa sổ, mới thu liễm tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với thống lĩnh ám vệ: “Ân gia lúc này bỏ vốn to trưng binh tất có kỳ quặc, mang người âm thầm đi thăm dò, xem bọn hắn rốt cuộc đang làm cái gì.”
Y không cảm thấy Ân gia lại có lòng dạ tốt như vậy, bạch bạch liền đem từng hòm từng hòm bạc tặng ra ngoài.
Từ sau chuyện sơn cốc, thống lĩnh ám vệ đã âm thầm bái phục y. Lúc này nghe y phân phó, tuy cảm thấy nửa đường đi thăm Ân gia có chút tự nhiên đâm ngang, lại cũng không nói lời phản đối, lập tức lĩnh mệnh an bài xuống.
***
Thôi Hi từ sơn cốc đi về kinh, ở nửa đường lại gặp đội ngũ từ Lục Châu quay về.
Thống lĩnh dẫn đội thấy trong đội ngũ của hắn hình như thiếu nhiều người, kinh ngạc nói: “Thôi thường thị, đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Thôi Hi sắc mặt âm trầm: “Vĩnh An Vương xảo trá, vậy mà lại chọn đường đi từ Ký Châu. Ta phi ngựa đuổi theo, mắt thấy sắp đem người bắt lấy, lại không ngờ trong sơn cốc đã sớm thiết hạ mai phục. Cũng may ta phát hiện không tính là muộn, rút lui kịp thời. Lúc này mới có thể toàn thân lui về báo tin.”
“Lúc này gặp được các ngươi thật vừa lúc, cũng miễn cho ta hồi kinh chậm trễ thời gian điều binh.” Trong mắt hắn xẹt qua tàn nhẫn: “Lập tức theo ta đuổi theo hướng Ký Châu!”
Thống lĩnh kia nghe vậy hơi kinh ngạc: “Bọn họ vậy mà thật sự đi Ký Châu?!”
Vốn dĩ lúc trước Thôi Hi muốn đuổi theo hướng Ký Châu, hắn còn không cho là đúng, cảm thấy chỉ lãng phí nhân lực. Ký Châu hiện giờ chính là nơi loạn đảng chiếm cứ, lại phải đi đường vòng, nếu đổi thành hắn, hắn sẽ không đi Ký Châu.
Đến tận khi hắn một đường đuổi tới Lục Châu, lại nửa điểm tung tích cũng không tìm thấy, mới không thể không đi ngược về.
“Không sai.” Thôi Hi không hề nhiều lời với hắn, đầu tàu gương mẫu, lãnh binh lại lần nữa hướng Ký Châu chạy băng băng.
Mấy ngàn Thần Sách Quân ra roi thúc ngựa, một đường phi nhanh không ngừng, khi đuổi dọc theo dấu vết bánh xe cùng vó ngựa, lại phát hiện đối phương lúc này khả năng đã vào thành Ký Châu rồi.
Thôi Hi sắc mặt dữ tợn giơ tay ngừng Thần Sách Quân muốn đi tiếp về phía trước: “Phía trước là địa bàn của phản quân, không nên truy kích nữa.”
Thống lĩnh kẹp bụng ngựa thật mạnh một cái, đầy mặt không cam lòng mà dừng lại: “Dấu vết này vẫn là mới, bọn họ đi vào chưa lâu.”
“Coi như bọn họ gặp may.” Thôi Hi quay đầu ngựa lại: “Thôi, nhiều lời vô ích, đi về phục mệnh với bệ hạ trước.”
Đại đội nhân mã vội vàng mà đến, lại vội vàng mà đi.
Trong kinh thành.
“Không đuổi kịp người?” Nghe thấy cái tin tức này, sắc mặt Lý Tung liền trầm xuống: “Bọn họ còn mang theo lão Vương phi, nhất định đi không nhanh, vậy mà các ngươi không đuổi kịp?!”
Thống lĩnh giật giật miệng, muốn giải thích, lại nghe Thôi Hi quỳ gối phía trước nói: “Bọn họ là từ Ký Châu mượn đường đi Vị Châu, khi thần đuổi theo đến nơi, bọn họ đã vào thành Ký Châu rồi. Ký Châu hiện giờ bị phản quân chiếm cứ, thần sợ khiến phản quân chú ý, liền không truy kích nữa.”
Nghe hắn nhắc tới Ân thị, tức giận trên mặt Lý Tung quả nhiên tiêu giảm đi một chút.
Nghiến răng nghiến lợi nói: “Lại là Ân thị!”
Thống lĩnh quỳ gối phía sau ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Hi một cái, cuối cùng lại không mở miệng. Tuy rằng Thôi thường thị bỏ bớt đi không ít quá trình, nhưng bệ hạ hiện giờ vẫn chưa tức giận, hắn cũng không cần vẽ rắn thêm chân giải thích gì nữa.
Thôi Hi nói: “Hiện giờ lão Vương phi cùng Vương phi bỏ chạy đến Vị Châu, Vĩnh An Vương không cản lại được nữa, có cần kêu Thẩm đại đô đốc âm thầm tăng mạnh phòng bị hay không?”
“Có thể.” Lý Tung híp híp mắt, lại ngồi xuống, ngữ khí âm trầm nói: “Thôi, người đi rồi thì để cho đi, nếu hắn thật sự dám phản, trẫm chắc chắn sẽ khiến hắn trở thành tội nhân thiên cổ của Bắc Chiêu!”
Thôi Hi bất động thanh sắc nhếch nhếch khóe miệng, khi lại ngẩng đầu lên, lại là một bộ dáng trung quân: “Bệ hạ anh minh, hiện giờ Tây Hoàng như hổ rình mồi, Vĩnh An Vương chỉ sợ cũng không dám dễ dàng động thủ.”
Lý Tung cũng là nghĩ như thế.
Phòng tuyến Bắc Cương đối với toàn bộ Bắc Chiêu mà nói là thập phần quan trọng, nhưng một khi phòng tuyến bị Tây Hoàng đột phá, đứng mũi chịu sào nhất định là phủ đô đốc Bắc Cương. Cho nên liền tính Lý Phượng Kỳ có tâm phản, cũng sẽ không ở ngay lúc này sinh sự. Ít nhất cái mùa đông này, trước khi đánh đuổi Tây Hoàng, cũng không cần quá mức lo lắng đến an nguy của Bắc Cương.
Tâm bệnh chân chính của gã ngược lại là ở Vân Dung.
Nỗi nhục Tạo Hà, là cái dằm chặn ngang ngực gã, hiện giờ đoàn người lão Vương phi vào thành Ký Châu, hiển nhiên cũng là nắm chắc gã tạm thời không dám xung đột với Ân gia. Hành động này không khác gì rải muối lên miệng vết thương còn chưa khép miệng của gã.
“Bãi giá phủ thái phó.” Lý Tung nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy phải trước tiên phải rút được cái dằm Ân gia này trước đã.
“Vâng.” Thôi Hi nghe vậy ánh mắt hơi lóe, đứng dậy đi ra ngoài truyền lệnh.
***
Đoàn người Diệp Vân Đình dừng lại ở trong thành Ký Châu một ngày đêm. Một mặt dưỡng đủ tinh thần, để kế tiếp lên đường. Một mặt còn lại là để thám thính tin tức.
Chỉ là về việc Ân gia trưng binh cũng không có quá nhiều tin tức truyền lưu, tin tức ám vệ tìm được cũng gần như lời tiểu nhị của khách điếm.
Vì mười lượng bạc thưởng, đại bộ phận thanh niên trai tráng trong thành đều báo danh tòng quân, hiện giờ đang ở đại doanh ngoài thành thao luyện chuẩn bị chiến tranh. Còn tin tức khác cũng không tìm được.
Nhưng thám tử ở lại Ký Châu tìm kiếm tung tích Diệp Vọng, theo ám hiệu để lại tìm được khách điếm, lại cung cấp một tin tức khác...... Những bá tánh nhập ngũ kia, đến nay chưa từng có một ai trở về nhà. Ngay cả thám tử cải trang thành bá tánh nhập ngũ cũng là một đi không trở lại, không có tin tức gì.
Theo lý thuyết hiện giờ cũng không phải thời gian chiến tranh, tướng sĩ chắc chắn có ngày nghỉ. Ngày nghỉ là lúc sẽ về thăm nhà. Nhưng những người này từ sau khi được trưng dụng, đến nay đã có hơn nửa tháng, lại chưa có một ai trở về nhà. Thậm chí đến một phong thư cũng chưa từng có.
Quân doanh giải thích chuyện này là, binh lính toàn tâm thao luyện chuẩn bị chiến tranh, sau nửa năm mới có thể trở về nhà.
Thám tử không tìm được tin tức gì khác, lại không liên hệ được với đồng bạn. Chỉ có thể án binh bất động. Đến tận khi thấy được một hàng ám hiệu Diệp Vân Đình để lại trong thành, mới theo ám hiệu tìm tới cửa.
Nghe thám tử bẩm báo xong, Diệp Vân Đình càng cảm thấy trong đó có kỳ quặc.
Chỉ là hiện giờ ở trong địa bàn của người khác, cũng không thích hợp quá mức khoa trương, để tránh bị chú ý.
Sau khi y cùng thống lĩnh ám vệ thương nghị, quyết định trước tiên rời khỏi Ký Châu. Còn chuyện lạ trong thành Ký Châu, sau khi thoát hiểm lại đến tìm hiểu.
Vì thế sau khi bổ sung đồ ăn nước uống, lại đổi một chiếc xe ngựa rộng rãi hơn một chút, đoàn người Diệp Vân Đình liền khiêm tốn ra khỏi thành.