Diệp Vân Đình nhìn Lý Phượng Kỳ, trong mắt tâm tình cuồn cuộn. Có chua xót bất bình. Có tiếc nuối bất đắc dĩ. Mà càng nhiều, lại là... Đau lòng.
Vĩnh An vương trấn thủ biên cương, Chiến thần Bắc Chiêu bảo vệ quốc gia an bình, lại bị những kẻ kia bức bách đến hoàn cảnh như vậy. Thời điểm cuối cùng hắn chọn liên thủ với Hàn Thiền, trong lòng hắn có phải cũng đầy xem thường chính bản thân mình hay không?
Diệp Vân Đình không rõ.
Nhưng y không quên, trong nháy mắt nhận lấy thuốc giải đó, trong mắt Lý Phượng Kỳ toàn là không cam lòng cùng khuất nhục.
Hắn vốn không nên như vậy.
Hình ảnh trong mông khiến tâm tình Diệp Vân Đình nặng nề, y kinh ngạc nhìn Lý Phượng Kỳ, trong mắt tựa như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ lại không nói ra.
...... Không phải y không muốn nói, mà là không thể nói được.
Lý Phượng Kỳ bị y nhìn như vậy, ánh mắt liền lóe lóe. Từ sau khi tỉnh lại, ánh mắt Diệp Vân Đình nhìn hắn liền có gì đó không đúng. Tuy rằng không biết nguyên do, nhưng hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Người làm tướng, phải giỏi nắm bắt thời thế.
Hắn nhướn đuôi mày, ngữ khí mập mờ nói: "Đại công tử nhìn ta như vậy, nếu không phải ta hiểu lầm, có phải đại công tử trong mộng mơ thấy ta không?"
Mi mắt Diệp Vân Đình run rẩy, lại không nói dối, khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng.
"?"
Lý Phượng Kỳ vốn là thuận miệng trêu đùa, đương nhiên sẽ không nghĩ Diệp Vân Đình mơ thấy hắn thật.
Cái gật đầu này của Diệp Vân Đình lại khiến hắn sửng sốt nháy mắt, lúc phục hồi tinh thần lại liền mừng tít mắt, đến giọng nói cũng cao hơn, mang theo sung sướng: "Mơ thấy ta thế nào?" Làm sao còn khóc cơ chứ?
Lý Phượng Kỳ nghĩ thầm, ta còn không nỡ làm y khóc.
Nhưng lại nghĩ tới dáng vẻ lúc y vừa tỉnh, trên hàng mi còn vương nước mắt, lại cảm thấy lúc thích hợp để khóc thì khóc một chút cũng được.
Diệp Vân Đình không biết suy nghĩ trong lòng hắn, hàm hồ a một tiếng, nói không nhớ rõ.
Kì thực trong đầu còn tính toán việc nhìn thấy trong mộng.
Có hai điểm nhìn thấy trong mộng khiến y thập phần lưu ý.
Một là Chu Liệt từng nói, Dương Bất Vi lâm trận phản chiến và Triệu Viêm vây giết Huyền Giáp quân. Cái tên Dương Bất Vi này y chưa từng nghe nói, nhưng Triệu Viêm thì y có biết, chính là Giám quan Lý Tung phái đến phủ đô đốc Bắc Cương, giả truyền tin tức gây mâu thuẫn dụ Chu Văn khởi binh. Đời này mật thư của Lý Phượng Kỳ truyền tới tay Chu Văn đúng lúc, Giám quân Triệu Viêm đã bị chém đầu, đưa đến trước mặt Lý Tung.
Vậy liền chỉ còn lại Dương Bất Vi. Nghe ngữ khí của Chu Liệt, Dương Bất Vi phải là một trong những tâm phúc của Lý Phượng Kỳ, hắn lâm trận phản chiến, Chu Liệt mới không ứng phó kịp như vậy.
Thứ hai là Thẩm gia. Rất nhiều thị tộc họ Thẩm, nhưng Thẩm gia có thể điều động binh mã Gia Lê Châu, lại có liên quan đến lão Vương phi, thì chỉ có một.
...... là nhà mẹ của lão Vương phi Thẩm Vãn Ngọc.
Gia chủ Thẩm gia Thẩm Trọng Dư, là đại đô đốc của phủ đô đốc Niết Dương. Niết Dương cai quản Quý Châu và Gia Lê Châu. Nhưng những năm gần đây, Thẩm gia vì không có người nối nghiệp liền bỏ bê nuôi quân luyện binh, quân lực Niết Dương đã không còn lớn như trước. Lại thêm Niết Dương cũng không gần kinh đô và vùng lân cận, cũng không có biên quan, địa vị hết sức khó xử. Những năm này Thẩm gia đang dần xuống dốc. Gia chủ thế hệ này là hàng con cháu của lão Vương phi, bán lão Vương phi để có được tín nhiệm của Lý Tung cũng chẳng có gì lạ.
Cũng may đời này Lý Phượng Kỳ đã sớm phái người đón lão Vương phi về kinh, lão Vương phi chưa hướng Thẩm gia cầu viện, mới tránh được tai nạn này.
Nghĩ đến thi thể nát vụn của lão Vương phi trong quan tài, Diệp Vân Đình chỉ cảm thấy một trận sợ hãi, y lại liếc mắt nhìn Lý Phượng Kỳ, mím mím môi, nghĩ nên tìm thời cơ thích hợp nhắc nhở Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ bị y nhìn đến tâm thần lay động, hắn luôn cảm thấy trong ánh mắt Diệp Vân Đình nhìn hắn ngầm có ý đưa tình.
Hắn thầm suy nghĩ rõ ràng, lẽ nào Diệp Vân Đình rốt cục mở khiếu rồi, cũng coi trọng hắn nhưng lại không dám nói?
Nhớ đến đây, lại nghĩ tới chuyện hôm nay muốn đi làm, nụ cười trên miệng hắn càng rạng rỡ, nhận lấy quần áo Quý Liêm chuẩn bị đưa cho y: "Hôm nay còn có chuyện phải làm, đại công tử thay y phục trước đi."
Diệp Vân Đình đành phải thu hồi tâm tư, đứng dậy rửa mặt thay y phục.
Đợi thu thập thỏa đáng, hai người dùng qua đồ ăn sáng, Lý Phượng Kỳ liền gọi người sắp xếp xe ngựa chuẩn bị ra ngoài phủ.
Vào đến xe ngựa, Diệp Vân Đình không nhịn được hỏi: "Vương gia rốt cuộc muốn đi làm chuyện gì?" Xem thần sắc hắn thoải mái, cũng không giống như đi làm chuyện đứng đắn gì.
"Đến liền biết."
Lý Phượng Kỳ không chịu nói, chỉ gọi phu xe đi về phía đường phố chính.
Xe ngựa một đường tiến về phía trước. Đến đường phố chính, Lý Phượng Kỳ liền thúc Diệp Vân Đình xuống xe. Diệp Vân Đình lơ ngơ theo hắn xuống đường, đã thấy hai bên đường lớn tiểu thương đông đúc, người đi đường rộn rộn ràng ràng, cảnh tượng phố phường vô cùng náo nhiệt.
Diệp Vân Đình ít khi ra ngoài đi dạo, lúc trước ở phủ Quốc công là bị hạn chế không cho đi, cảnh tượng bên ngoài phần lớn đều do Quý Liêm nói cho y nghe. Có tình cờ ra cửa cũng chỉ có thể nhìn liếc qua một chút. Sau này tới Vương phủ cũng là không thể ra ngoài, duy nhất một lần đi về diễu qua đường phố chính, cũng là vì diễn trò. Đến tận sau này tình thế xoay chuyển, rốt cuộc y cũng tự do, nhưng có lẽ là bị nhốt lâu quá, vậy mà y cũng không nhớ muốn đi ra bên ngoài thăm thú một chút.
Bây giờ nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt không khỏi ngơ ngác.
Lập tức liền hơi nghi hoặc: "Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?"
"Qua ba ngày nữa chính là tết Trùng Dương." Lý Phượng Kỳ nhìn thần sắc y, liền biết quả nhiên y không nhớ.
"Tết Trùng Dương cần cúng tổ tiên, sợ là không rảnh ra ngoài du ngoạn, nên chọn hôm nay." Lý Phượng Kỳ nhìn y nói: "Đại công tử chắc chưa từng thấy cảnh tượng náo nhiệt trong kinh thành vào tết Trùng Dương?"
Kinh thành là địa phương phồn hoa nhất Bắc Chiêu, đến ngày lễ tết tất nhiên là phi thường náo nhiệt.
Ngày Trùng Dương, trong cung với quý tộc nhà cao cửa rộng đều phải cúng tổ tiên bái cáo thiên địa, nhưng bách tính phố phường lại không có nhiều lễ nghi như vậy. Trùng Dương chưa đến, bọn họ cũng đã làm bánh ngọt Trùng Dương, ủ rượu hoa cúc. Đám trẻ con giơ diều giấy đủ loại kiểu dáng chạy nhảy chơi đùa, cũng sớm đã náo nhiệt vui vẻ.
Diệp Vân Đình quả thực chưa từng thấy cảnh tượng như thế, hàng mày y cong cong, đáy mắt tràn đầy vui sướng: "Lúc trước ta đã từng ăn bánh ngọt Trùng Dương vú em làm cho ta. Nghe nói ngon nhất là phải uống với rượu hoa cúc..." Chỉ là khi đó y còn nhỏ, vú em đương nhiên không cho y uống rượu.
Lý Phượng Kỳ đi song song với y, giải thích cho y về tập tục ngày Trùng Dương: "Ngoài ăn bánh ngọt trùng dương và uống rượu hoa cúc, còn cài cành thù du và hoa cúc, thả diều..."
Hắn nói qua mỗi thứ thì sẽ tìm quầy hàng bán thứ đó chỉ cho Diệp Vân Đình xem.
Vì tập tục này, hàng năm đều sẽ có thật nhiều tiểu thương bán bánh trùng dương và rượu hoa cúc tự làm trên phố, còn có người có nghề quấn diều đủ hình dáng, tình cờ cũng có thiếu nữ cầm giỏ hoa, thù du và hoa cúc xếp trong sọt được bày bán khắp nơi.
Diệp Vân Đình nhìn đến hoa mắt, ý cười trên mặt khắc thật sâu.
Lý Phượng Kỳ ngửa đầu nhìn y, cũng cùng mang ý cười, thần sắc thập phần ôn hòa.
Bách tính bên cạnh lén lút đánh giá hai người liền "hắc" một tiếng, nghĩ thầm, thành thân xong đúng là khác hẳn. Lúc trước Vĩnh An vương giục ngựa trên đường, đừng nói đến nở nụ cười, ánh mắt cũng không nhìn sang bên cạnh lấy một chút.
Bây giờ lại bồi Vương phi đi dạo trên phố, nhìn cũng không uy nghiêm khủng bố như vậy. Tuy là hai nam nhân, nhưng so với phu thê bình thường lại cũng không có gì khác biệt.
Có tiểu thương buôn bán lanh lợi gan lớn còn thử hét: "Vương gia có muốn mua cho Vương phi chút bánh trùng dương không? Bánh trùng dương tức phụ ta làm là tuyệt nhất."
Có người mở đầu, liền có người phụ họa.
"Rượu hoa cúc nhà ta cất rất ngon, Vương gia Vương phi muốn nếm thử không?"
"Túi thơm thù du có thể đuổi tai trừ tà, Vương gia Vương phi muốn một cái không?"
"..."
Tiếng gọi tiếng rao hai bên đường không dứt, Diệp Vân Đình còn chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy, nhìn hai bên nhất thời không biết nên nhìn vào đâu.
Ngược lại là Lý Phượng Kỳ kéo tay y một cái, mang theo y đến quầy hàng bán túi thơm, chọn hai cái túi thơm rồi trả tiền: "Đây là thù du mài thành bột làm thành túi thơm, tết Trùng Dương đeo trừ tà tránh họa." Nói xong tự tay đeo cái túi thơm màu xanh sẫm lên hông y.
Hôm nay Diệp Vân Đình mặc một bộ cẩm bào chần bông màu trắng xám, trên vạt cẩm bào thêu một rừng trúc xanh, túi thơm xanh sẫm kết hợp với trúc xanh trên vạt áo, bổ sung lẫn nhau.
Diệp Vân Đình cụp mắt, ngón tay khêu cái túi thơm, độ cong trên khóe miệng dương càng cao hơn một chút.
Y thấy trong tay Lý Phượng Kỳ còn cầm một cái, căn cứ vào tâm tư mượn đào trả mận, liền ngồi xổm xuống cũng thắt cái túi lên hông hắn.
Lý Phượng Kỳ nhìn ngón tay y linh hoạt qua lại, rất nhanh đã đem dây buộc túi thơm thắt thành một cái kết đẹp đẽ, xong xuôi liền ngửa mặt lên nhìn hắn, mặt mày xán lạn: "Được rồi."
"Đa tạ." Lý Phượng Kỳ nắn vuốt ngón tay, khắc chế nỗi kích động muốn nâng tay sờ mặt y.
"Vương gia khách khí." Diệp Vân Đình đứng lên, đẩy hắn đến một quầy hàng khác.
Ngày hôm đó, hai người đi dạo tất cả quầy hàng trên đường phố chính.
Đến lúc trở lại đã là chạng vạng, trong lòng Lý Phượng Kỳ đã ôm ba bình rượu hoa cúc, hai hộp lớn bánh ngọt trùng dương. Diệp Vân Đình không cầm đồ, liền đẩy hắn đi về phía xe ngựa.
Hai người như những dân chúng bình thường, bước chậm đi dạo, nhìn thấy quầy hàng hợp ý liền đến xem một chút. Đến khi đến trước xe ngựa, trong lồng ngực Lý Phượng Kỳ lại có thêm một chậu hoa cúc nở vô cùng đẹp.
Phu xe nhìn thấy cảnh này, con ngươi đều sắp rơi ra ngoài. Hắn tuy rằng không phải người làm trong Vương phủ, nhưng mấy ngày nay nghe hạ nhân hầu hạ nói đến Vĩnh An vương, thần sắc đều sợ hãi như thấy La Sát.
Hôm nay hắn bị gọi tới hầu hạ còn hơi có chút run sợ trong lòng.
Nhưng nhìn trước mắt, hắn lại cảm thấy Vĩnh An vương cũng không khác gì người dân bình thường.
Phu xe thấy hai người đang tới gần, khá có nhãn lực bày sẵn tấm gỗ lên xe ngựa, sau đó liền nhận lấy đồ trong lòng Lý Phượng Kỳ sắp xếp cẩn thận, cuối cùng mới mời hai người lên xe.
Chờ hai người lên xe ngồi xong, phu xe mới chậm rãi đánh xe trở về Vương phủ.
Cả ngày hôm nay, nụ cười trên mặt Diệp Vân Đình chưa từng gián đoạn, trên hàng mày bao hàm khí phách thiếu niên chưa từng thấy. Lúc này trên đường hồi phủ, y còn lưu luyến vén rèm xe lên, hướng ra ngoài nhìn xung quanh.
Lý Phượng Kỳ nhìn dáng vẻ ấy của y mới phát giác, y cũng có mấy phần khí chất phù hợp với tuổi tác thiếu niên.
Rõ ràng còn chưa nhược quán, nhưng thường ngày cảm giác y cho người ta luôn là bình tĩnh thận trọng, thường làm người khác dễ dàng quên mất tuổi thật của y. Mà trên thực tế y mới mười chín tuổi, tính ra, còn ít hơn một tuổi so với Lý Tung.
"Nếu đại công tử thích, sau này có thể thường xuyên ra ngoài một chút." Lý Phượng Kỳ nói: "Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, trên phố phường cũng có rất nhiều thứ đáng xem."
Diệp Vân Đình cười gật đầu, bất tri bất giác liền nói ra lời nói tận đáy lòng: "Không dối gạt Vương gia, ta vốn dự định sau này có cơ hội, sẽ dẫn Quý Liêm đi thăm thú xung quanh, nhìn phong thổ các châu. Sau đó tìm một nơi sơn minh thủy tú ẩn cư, làm một tiên sinh..." Trong thần sắc của y tràn ngập chờ mong, trong giọng nói tràn đầy hy vọng vào tương lai.
Nhưng trong hy vọng này lại không có vị trí của Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ bất động thanh sắc, cười gật đầu: "Vậy đại công tử nhất định phải đến Vị Châu. Vị Châu thổ địa bao la, dân phong cởi mở, thảo nguyên đầy tuấn mã và rượu mạnh ngon nhất, đại công tử chắc chắn sẽ không thất vọng."
Đương nhiên, quan trọng nhất là, Vị Châu có Vĩnh An vương.