Xung Hỉ (Trọng Sinh)

Chương 103




Khi chế y phường trong thành Vị Châu bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, phòng ốc ngoại thành cũng đồng thời bắt đầu xây dựng.

Lưu dân ở các châu phủ gần Vị Châu nghe nói đến tin tức, đều chen chúc mà đến, trong lúc nhất thời dân cư trong thành Vị Châu tăng lên rất nhiều, ngoài thành dựng đầy lều tranh trú tạm, những nhóm lưu dân đó hoặc là ở chế y phường trong thành làm việc, hoặc là ở ngoài thành hỗ trợ tu sửa phòng ốc, còn có một bộ phận lại đi theo đến hai mỏ quặng làm việc. Đại bộ phận lưu dân đều được án trí thích đáng. Tuy rằng cuộc sống vẫn khổ, lại đều đã có hi vọng mới.

Vương phi nói, đợi phòng ốc trong thành xây xong, người nguyện ý ở lại Vị Châu có thể bỏ tiền mua lại phòng ốc, phân phối đồng ruộng, sau đó liền có thể ở Vị Châu an cư lạc nghiệp.

Mang chờ mong như vậy, thời gian non nửa tháng trong chớp mắt đã qua, tháng chạp kết thúc, năm mới đã đến.

Một năm này không khí cũng không vui vẻ, ngoại có Tây Hoàng như hổ rình mồi, nội có nạn tuyết lưu dân, ai cũng không có tâm tình ăn mừng. Ngược lại càng tới gần trừ tịch, không khí trong quân càng thêm nặng nề.

Thời gian Lý Phượng Kỳ ở trong phủ Đô Đốc trở nên cực ít, đại bộ phận thời điểm hắn đều ở đại doanh ngoài thành.

Thậm chí có đôi khi liền trực tiếp ở trong doanh.

Diệp Vân Đình tuy rằng không rõ ràng tình hình trong quân lắm, nhưng trong lòng suy đoán, có lẽ Tây Hoàng đã án binh bất động lâu như vậy, rốt cuộc rục rịch hành động rồi.

Một đêm trước lễ trừ tịch, Lý Phượng Kỳ vẫn không trở về.

Trước đó hai người đã có gần ba ngày không gặp mặt, Diệp Vân Đình ban ngày bận việc chế y phường còn có việc xây dựng ở ngoại thành, tới buổi tối kiệt sức sớm nghỉ ngơi, khi nằm ở trên giường mới nhàn rỗi nhớ tới người đã hai ba ngày chưa về nhà.

Trên chiếc giường to rộng một bên trống không, trong phòng rõ ràng đốt lò sưởi, đệm chăn cũng nhét bình nước nóng nóng hầm hập, nhưng sau khi đã quen với nhiệt độ cơ thể một người, vẫn sẽ cảm thấy lạnh.

Diệp Vân Đình cuộn tròn thân thể, trong lòng ngực ôm bình nước nóng mơ mơ màng màng mà ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, đang mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh lạch cạch trong phòng. Hai ngày nay Diệp Vân Đình ngủ nông, mở mắt ra liền thấy một bóng người cao lớn đang đứng bên lò sưởi, cẩn thận xua tan hàn ý trên người.

“Vương gia?” Diệp Vân Đình chống khuỷu tay ngồi dậy, xác định lúc này không phải đang nằm mơ, xác thật là Lý Phượng Kỳ đã trở về.

“Đánh thức ngươi sao?”

Lý Phượng Kỳ chỉ mặc áo đơn, hắn mới từ đại doanh ngoài thành trở về, sợ đánh thức Diệp Vân Đình, vốn định tạm chấp nhận ở phòng cho khách hoặc là thư phòng ngủ một đêm, nhưng lại thật sự nhớ Diệp Vân Đình, liền nhẹ nhàng trở về phòng.

Hắn không đốt đèn, sờ soạng cởϊ áσ ngoài, lại sợ trên người nhiều hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, liền sưởi bên lò sưởi trước, chuẩn bị chờ trên người ấm áp mới lên giường. Lại không nghĩ vẫn là đánh thức Diệp Vân Đình.

“Không có.” Khóe miệng Diệp Vân Đình không tự giác cong lên, thấp giọng nói: “Ta hai ngày nay ngủ nông. Ngươi nhanh lên đây đi.”

Y nghiêng mặt nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, còn tối đen, cũng không biết là canh giờ nào rồi.

Lý Phượng Kỳ chần chờ một cái chớp mắt, vẫn là đi đến phía y.

Trên người hắn hàn khí còn chưa tan hết, khi chui vào ổ chăn mang đến một cổ gió lạnh, Diệp Vân Đình run rẩy một chút, lại vẫn cố chấp ở trong lòng ngực hắn tìm vị trí thoải mái nhất nằm xuống.

Hai người nằm mặt đối mặt, Diệp Vân Đình híp mắt muốn nhìn hắn một cái, nhưng trong màn quá tối, nên chỉ có thể nâng tay sờ soạng.

“Có râu.” Ngón tay y lưu luyến trên cằm Lý Phượng Kỳ, bị râu lún phún đâm tay.

“Ừ, ở quân doanh không rảnh lo cạo.” Lý Phượng Kỳ thu thu cánh tay lại, kéo vòng eo y về phía mình, thân thể hai người dán càng gần, hắn dùng râu trên cằm cọ cổ Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình bị hắn cọ phát ngứa, lại có chút ghét bỏ đẩy đẩy hắn: “Trên người cũng có mùi.”

“?” động tác của Lý Phượng Kỳ cứng đờ, hoài nghi mà cúi đầu ngửi ngửi chính mình. Ở quân doanh nghỉ ngơi mấy ngày, râu ria xồm xoàm là chuyện thường. Nhưng hắn dù gì vẫn còn nhớ mình là người có gia thất, thực chú ý sạch sẽ, làm sao lại có mùi?

“Thật sao? Ta đi gọi người nấu nước tắm gội.”

Diệp Vân Đình khẽ cười một tiếng, lôi kéo không cho hắn đứng dậy, lại ngửa đầu hôn một cái lên cằm hắn: “Lừa ngươi thôi.”

Hơi thở của Lý Phượng Kỳ nặng nề, đem người ôm sát, gặm mạnh mấy miếng trên môi y, hơi thở thô nặng: “Hai ngày nay ta thật sự rất nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?”

Trong mắt Diệp Vân Đình nổi lên gợn sóng, ngón tay xẹt qua xương mày kiên nghị, sống mũi cao thẳng của hắn…… Lại qua đường cằm lưu sướng, lòng bàn tay bị râu đâm có chút ngứa: “Nhớ.”

Y híp mắt cười cười: “Một mình ngủ có chút lạnh, vẫn là hai người ấm áp hơn.”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Không khí giữa hai người tức khắc ái muội lên, đến không khí xung quanh cũng phảng phất đặc sệt lại.

Lý Phượng Kỳ vốn chỉ muốn đơn thuần trở về ngủ một giấc, bây giờ lại là ánh mắt tối sầm, nhéo cằm y lại hôn lên.

……

Sắc trời đã quá muộn, hai người lại đều bận rộn một buổi sáng, lần này cũng không tiêu phí thời gian quá dài.

Hai ngày ly biệt làm hai người đều có chút vội vàng, không thể nói là ôn nhu, thậm chí có chút thô lỗ, nhưng lại càng thêm ăn ý phù hợp.

Diệp Vân Đình nghiêng người, đôi mắt nửa nhắm, chậm rãi bình phục hơi thở, còn chưa rút ra khỏi cảm giác run rẩy lâng lâng.

Lý Phượng Kỳ nhẹ vỗ về mái tóc y, giống như vuốt lông cho một con mèo nhỏ tự phụ: “Vừa xong có chút mất khống chế, ngươi có khó chịu không?”

“Còn tốt.” Diệp Vân Đình quyến luyến mà cọ cọ hắn, cự tuyệt đề nghị hỗ trợ kiểm tra của hắn: “Có đau một chút, nhưng không đáng ngại, ngủ một đêm hẳn là tốt rồi.”

Trước đó chuẩn bị làm thập phần cẩn thận, cho nên liền tính quá trình thô lỗ một chút, y cũng không bị thương.

Lý Phượng Kỳ nhíu mi, lại nghĩ tới vấn đề bị vứt ra sau đầu kia, muốn nói lại thôi: “Thật không có việc gì sao? Ta đọc trong sách đều nói, nam tử thừa hoan, luôn khó tránh khỏi bị thương……”

Diệp Vân Đình ngước mắt, liền đâm vào trong lòng. Đôi mắt phượng ngày thường uy nghiêm sâu sắc kia, giờ phút này lại lộn xộn lo lắng cùng tự hoài nghi bản thân.

Nhớ tới câu hỏi khó hiểu lần trước ở trong thư phòng, Diệp Vân Đình mơ hồ minh bạch được cái gì đó, duỗi tay chọc chọc mũi hắn, từ ngực hắn trượt xuống, cuộn vào trong lòng ngực hắn, thanh âm nhỏ đến khó phát hiện nói: “Ngươi mỗi lần chuẩn bị cẩn thận, ta tất nhiên sẽ không bị thương.”

Y còn chưa quên quá trình chuẩn bị dài dòng ngọt ngào lại thống khổ tra tấn kia đâu……

Lý Phượng Kỳ lại là ngây ngốc, tiếp theo trong mắt tràn đầy kinh hỉ, đem người ôm lấy liên thanh truy vấn: “Thật sao? Không phải có lệ an ủi ta sao?”

“……” Diệp Vân Đình thường xuyên không rõ trong đầu hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, rõ ràng lúc đao thật kiếm thật cường thế như vậy, chờ xong việc rồi lại thấp thỏm ngây ngô.

“Ta lừa ngươi làm cái gì?”

Diệp Vân Đình đem mặt vùi vào ngực hắn, không muốn tiếp tục cái đề tài vừa khó hiều vừa thẹn thùng này với hắn nữa.

Lý Phượng Kỳ lại là cao hứng không thôi, cười đến mức ngực cũng hơi hơi chấn động.

Diệp Vân Đình làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, chui đầu vào trong lòng ngực hắn ngủ. Nhưng một lát sau, lại thật sự ngủ không được, lộ ra nửa khuôn mặt, chậm rãi hỏi: “Có phải sắp đánh giặc rồi không?”

Khó được không khí lúc này ấm áp, y vốn không muốn nhắc tới những chuyện trầm trọng này. Nhưng Lý Phượng Kỳ gần đây luôn ở trong quân doanh, chuyện quan trọng trong quân y cũng không tiện tùy ý hỏi thăm, lúc này rốt cuộc không áp được lo lắng trong lòng.

“Ừ.”

Lý Phượng Kỳ quả nhiên cũng không ngủ, hắn thấp thấp lên tiếng, ngón tay xuyên qua mái tóc dày mượt mà của y: “Trận này sớm hay muộn cũng phải đánh. Tây Hoàng cũng không có động tĩnh lộ ra, nhưng gần đây thám tử liên tiếp tìm được động tĩnh trong quân Tây Hoàng, ta đoán bọn chúng khả năng chuẩn bị đánh lén vào lễ trừ tịch.”

Đoạn thời gian này, bá tính Bắc Chiêu sống không tốt, Tây Hoàng lại càng không tốt hơn. Dựa theo suy đoán của Lý Phượng Kỳ, bọn họ vốn dĩ là chuẩn bị mạnh mẽ đột phá phòng tuyến Vị Châu nhằm công thành, nhưng hai chân hắn khôi phục làm Tây Hoàng bất ngờ, hơn nữa lần đầu tiên tướng quân giao phong, lại là hắn lãnh binh tự mình nghênh chiến, Tây Hoàng thất bại, sĩ khí đại ngã. Vậy nên mới kéo dài tới hôm nay.

Tập tục của Tây Hoàng khác với Bắc Chiêu, bọn họ cũng không ăn tết năm mới, cho nên mới tính toán thừa dịp trong thành Vị Châu vui mừng đón trừ tịch là lúc công thành.

Đoạn thời gian này Lý Phượng Kỳ vội đến chân không chạm đất, chính là vì thương thảo kế sách đối phó với địch cùng các tướng lĩnh.

“Ta có thể làm gì không?” Diệp Vân Đình hỏi.

Lý Phượng Kỳ nói: “Hai ngày nay chúng ta thương thảo ra hai kế sách đối địch, một cái ổn thỏa hơn một chút, nhưng khó có thể diệt tẫn chủ lực của Tây Hoàng, bọn chúng rất có thể sẽ lại lần nữa ngóc đầu trở lại. Một cái lại mạo hiểm hơn một chút, nhưng lại có thể đem chủ lực Tây Hoàng một lưới bắt hết.”

Chiến tranh với Tây Hoàng là thế bắt buộc phải làm.

Người Tây Hoàng dựa vào trời mà ăn cơm, hiện giờ ông trời không chiều lòng người, đại tuyết mấy tháng liền, dê bò của Tây Hoàng chết cóng đếm không hết. Đừng nói đến bá tính Tây Hoàng, cho dù là quân đội Tây Hoàng cũng khó có thể chịu qua trời đông giá rét này. Nếu bọn họ muốn sống sót, chỉ có thể nghĩ cách gặm một miếng thịt từ trên người Bắc Chiêu.

Nhưng Lý Phượng Kỳ sao có thể để bọn hắn dễ dàng thực hiện được như vậy?

Nếu là chính diện nghênh địch, Bắc Cương cũng không sợ Tây Hoàng, nhưng chiến lực của Tây Hoàng cực mạnh, trước mắt lại là tử chiến đến cùng, nếu muốn tiêu diệt chủ lực của bọn họ, khả năng cần liên tục giằng co, phải trả giá đại giới cực lớn.

Nhưng nếu là bày kế dẫn quân Tây Hoàng vào trong thành Vị Châu, tới bắt ba ba trong rọ, lại có khả năng  đánh tẫn ngay một lần.

Nhưng hiện giờ vấn đề là, nếu để quân Tây Hoàng vào trong thành, nguy hiểm cực lớn, an nguy của bá tính trong thành càng khó có thể bảo đảm. Nếu trước tiên sơ tán bá tính, kế hoạch của bọn họ sẽ bị quân Tây Hoàng phát hiện. Nhưng nếu không sơ tán, một khi khai chiến ở trong thành, bá tính trong thành chắc chắn sẽ phải chịu liên lụy. Không khác gì vứt bỏ tính mạng một phần bá tính, đổi lấy chiến tranh mau chóng kết thúc.

Hai kế sách đều có ưu khuyết, hai ngày nay trong doanh vì chọn dùng kế sách nào mà tranh luận không thôi, đã ồn ào hết hai ngày. Muộn nhất sáng sớm ngày mai phải có quyết định, Lý Phượng Kỳ cũng là bị ồn ào đến phiền lòng, hơn nữa hắn thiên hướng đến kế thứ hai hơn, vậy nên mới nửa đêm trở về, muốn bình tâm tĩnh khí mà đưa ra quyết định cuối cùng.

Diệp Vân Đình nghe xong, trầm tư một lát, lại nói: “Nếu dẫn đại bộ phận bá tính ra ngoại thành thì sao?”

Hiện giờ ngoại thành đang xây dựng, đủ để che chở bá tính trong thành. Đến lúc đó nếu trong thành khai chiến, nhiều lắm là tài vật bị tổn hại, sẽ không thương cập đến tính mạng.

“Không có lý do thích hợp, trực tiếp sơ tán bá tính ra ngoại thành, rất có thể khiến Tây Hoàng cảnh giác.”

“Có lý do.” Diệp Vân Đình chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: “Ngày mai là trừ tịch nha.”

Nếu là trừ tịch, vậy y thân là Vĩnh An Vương phi, triệu tập bá tính ra ngoại thành, thi cháo cầu phúc, vui cùng dân chúng lại quá hợp lý.

Lý Phượng Kỳ nghe vậy rơi vào trầm tư, thật lâu sau mới nắm chặt tay y: “Việc này khả năng sẽ có nguy hiểm.” Nếu trong thành khai chiến, bá tính ngoại thành bị chấn kinh gây nên hỗn loạn, Diệp Vân Đình rất có thể sẽ rơi vào nguy hiểm.

“Ta sẽ nghĩ cách ổn định bọn họ.” Diệp Vân Đình nói: “Có uy danh Vĩnh An Vương chấn nhiếp, sẽ không có chuyện gì.”

Lý Phượng Kỳ chần chờ một cái chớp mắt, liền minh bạch đây là biện pháp tốt nhất. Nhưng tư tâm hắn lại không muốn Diệp Vân Đình bị nghi ngờ có liên quan: “Vậy ngày mai, ngươi không cần ra mặt. Chỉ sai người lấy danh nghĩa của ngươi triệu tập bá tính……”

“Ngươi biết mà……” Diệp Vân Đình lại lắc lắc đầu, y nhìn thẳng vào mắt Lý Phượng Kỳ, biết hắn lo lắng: “Ta ra mặt hiệu quả mới tốt nhất.”

Y là Vĩnh An Vương phi, ở đây non nửa tháng, ở thành Vị Châu tổ chức chế y phường, giám sát ngoại thành xây dựng, rất nhiều bá tính đều nhận thức gương mặt này của y. Nếu đổi thành những người khác, bá tính rơi vào sợ hãi chưa chắc có thể ổn định. Nếu chỉ là bá tính trong thành thì còn ổn, dù gì thì bọn họ đối với uy danh của Vĩnh An Vương vẫn luôn tin tưởng không nghi ngờ. Nhưng mấy ngày nay Vị Châu có một lượng lớn lưu dân ùn ùn tiến vào, những lưu dân này tuy biết đến uy danh của Vĩnh An Vương, nhưng trước mặt sống chết, lại chưa chắc đã tín nhiệm hắn.

Nhưng nếu là Diệp Vân Đình ra mặt tọa trấn thì lại khác.

Y nắm chắc có thể tạm thời ổn định bọn họ, không để những bá tánh đó kinh hoảng chạy trốn, sinh ra nhiễu loạn.

“…… Được.” Ánh mắt Lý Phượng Kỳ giãy giụa, thật lâu sau cuối cùng vẫn là đồng ý.

Diệp Vân Đình nắm chặt tay hắn, một lần nữa vùi mặt vào trong lòng ngực hắn cười cười.

Lúc này đây, y muốn cùng Lý Phượng Kỳ kề vai chiến đấu.

Ngày hôm sau trời mới sáng, Lý Phượng Kỳ liền đứng dậy vào quân doanh.

Mà Diệp Vân Đình lại thay một thân xiêm y nhẹ nhàng dễ bề hành động, đi đến viện của lão Vương phi. Y đem kế hoạch của Lý Phượng Kỳ giản lược nói một phen, rồi sai người hộ tống lão Vương phi ra khỏi thành tạm thời tránh nạn.

Nhưng lão Vương phi lại không đồng ý rời đi, nàng vỗ vỗ tay Diệp Vân Đình: “Ta đi cùng với ngươi, như thế mới càng có thể tin.”

Mặt Diệp Vân Đình lộ vẻ không tán đồng, y không muốn lão Vương phi rơi vào nguy hiểm. Nhưng giống như Lý Phượng Kỳ không khuyên được y, y cũng không khuyên được lão Vương phi.

“Không nên để muộn, trước tiên sai người vào trong thành dán bố cáo, dùng hết khả năng đem tin tức truyền khắp toàn thành.” Lão Vương phi hướng y cười nói: “Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nhưng Hàm Chương là nhi tử của ta, ta tin nó.”

Lời này cùng suy nghĩ của Diệp Vân Đình không mưu mà hợp.

Y sở dĩ dám lấy thân thiệp hiểm, cũng là vì y tin tưởng Lý Phượng Kỳ.

Diệp Vân Đình nghe vậy không chần chờ nữa, triệu hạ nhân của Vương phủ tới, sai người vào trong thành dán bố cáo truyền bá tin tức...... Hôm nay là ngày trừ tịch, Vương phi cùng lão Vương phi xót thương bá tính chịu khổ, đặc biệt mời cao tăng đến, dựng pháp đài ở ngoài thành, hướng về tiên thiên cầu phúc, khẩn cầu nạn tuyết sớm ngày kết thúc, năm sau mưa thuận gió hoà.

Cầu phúc phải liên tục một ngày một đêm, bắt đầu từ chính ngọ ngày trừ tịch, chính ngọ ngày mùng một thì kết thúc. Vì thời gian cầu phúc dài, phàm là bá tính tham dự cầu phúc, sẽ được cấp ba bữa cơm và áo bông.

Tin tức tản ra ngoài, bá tính trong thành nghị luận sôi nổi.

Có người cảm thấy thời gian quá dài: “Buổi tối bên ngoài lạnh như vậy, làm sao chịu đựng được?”

“Nói là xiêm y không đủ, còn cấp cho áo bông.”

“Lại còn cung cấp ba bữa cơm, nghe nói không đơn thuần chỉ là là cháo trắng, còn có đồ chay, làm ra đồ ăn có vị thịt.”

Sau khi nghe nói còn có đồ chay rất nhiều người liền động tâm: “Đi xem đi, nếu chịu không nổi lại trở về cũng được.”

“Đúng đúng đúng, hơn nữa nghe nói là cố ý thỉnh cao tăng đấy, thập phần linh nghiệm. Vương phi cùng lão Vương phi đều sẽ ở pháp đài đủ một ngày một đêm cầu phúc. Nếu mọi người cùng đi cầu phúc, nói không chừng thần phật trên trời có thể nghe thấy, kết thúc trận tuyết này……”

Tin tức ở trong thành nhanh chóng truyền bá, không ít bá tính đều động tâm.

Mà cùng lúc đó, Diệp Vân Đình lại mang theo một lượng lớn nhân thủ, bắt đầu dựng pháp đài, chuẩn bị cơm chay.

Tới buổi trưa, pháp đài thô sơ giản lược đẩy nhanh tốc độ đã được dựng lên, giữa sân rộng lớn dựng một đàn tế, bốn phía treo cờ kinh, các tăng nhân lâm thời tìm đến đi lên đàn tế, sau nghi thức cầu phúc phức tạp, bắt đầu niệm tụng kinh văn.

Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi quỳ gối ở trên cùng, làm ra dáng vẻ thành kính cầu phúc.

Bá tính lục tục lại đây vốn chỉ đến xem náo nhiệt, hoặc chỉ muốn đến cọ cơm no bụng, nhưng thấy dáng hai người thẳng tắp quỳ gối phía trước, trong tai lại nghe Phạn âm trang trọng, cũng đều lục tục quỳ gối xuống rơm rạ tạm thời bày trên tuyết.

Trên pháp đài tự phát, bá tính tới cầu phúc càng lúc càng nhiều.

Tới chạng vạng, cơ hồ đã là trạng thái người chen người. Trong thành Vị Châu cửa thành mở rộng, trong thành đã không còn một bóng người.