Xung Động

Chương 93




Trịnh Diệu Dương ép ta sát vào thành bể, hai tay chống hai bên người ta, dán sát nửa người trên lại: “Trần Thạc… hôm qua đứa bé ra đời.”

“Cái gì?! Cậu nhắc lại đi!” Đột nhiên, ta bừng tỉnh, hiểu ra câu vừa nghe nghĩa là gì, “Hả?! Trời ơi!”

“Tôi biết anh đang lo lắng chuyện gì, luật sư GT gửi thư sang, Lydia không muốn đứa bé dính dáng tới chuyện tranh giành trong gia tộc, trước khi nó thành niên anh có một nửa quyền giám hộ.”

“Hiện giờ tôi thế này, nhà Festo cũng chấp nhận điều kiện như vậy?” Ta quả thật không dám tin.

“RandyMo, DaMo đều ký rồi, thừa nhận quyền giám hộ của anh, chắc anh hiểu vì sao. Đương nhiên, giờ tôi cũng phải khâm phục một người phụ nữ như Lydia, cô ta muốn đứa bé được an toàn yên ổn lớn lên, mà không cần hư danh.” Cơ thể cậu ấy càng lúc càng ép sát vào ta, “Trần Thạc, giờ cảm giác ra sao?”

“Tôi chỉ biết, tôi vẫn chưa nhìn được.”

“Anh sẽ sớm nhìn thấy thôi, tôi chưa bao giờ nghi ngờ, tình hình đang chuyển biến rất rốt, bác sĩ mới nói với tôi.”

“Nói thật, thực sự sợ cứ như vậy mù luôn…” Đột nhiên chìm đắm giữa cảm giác sợ hãi, lời nói ra khó tránh được có chút uể oải.

“Anh sợ sao? Đừng quên, anh là Trần Thạc.” cậu ấy cười trầm trầm, “Sao có thể dễ dàng bị đánh bại… anh biết không, gần đây mỗi lần nói chuyện với anh, anh luôn nghiêng tai nghe ngóng, bộ dạng thật hấp dẫn…”

Ta không ngờ giữa không khí thế này cậu ấy còn hở được ra mấy câu ấy, bất đắc dĩ cười mắng: “Mẹ nó đầu óc cậu bị sao hả, a…” chưa kịp định thần, cậu ấy đã gấp gáp đoạt lấy môi ta, triền miên mút vào, kích tình bùng cháy.

Thân thể bị một vòng tay siết chặt, sau lưng cọ xát với thành bể bơi, cảm nhận thực sự mãnh liệt. Ta chỉ có thể nửa công nửa thủ, chủ động vươn tay cố sức ôm ghì lấy Trịnh Diệu Dương, đầu lưỡi thâm nhập tận sâu trong, liếm láp khoang miệng ấm nóng của cậu ấy, hàm răng cậu ấy lập tức linh hoạt truy đuổi, hòng cắn được đầu lưỡi đang không ngừng chạy trốn của ta. Cũng vừa lúc, ta ý thức được… chỗ này lộ thiên, là bể bơi.

Gắng gượng lùi lại: “Ở đây? Cậu chắc không?”

“Đây là lãnh địa của chúng ta, anh sợ gì nào?” Cảm nhận được hơi thở của Trịnh Diệu Dương một lần nữa phả tới gần, đầu lưỡi đã bị mút lấy, vòng tay rắn chắc của cậu ấy đã siết quanh ta, “Chúng ta cùng ăn mừng, ăn mừng anh được làm cha.” Có lẽ đầu óc đã muốn mụ mị, cũng có thể vì bị cậu ấy mê hoặc, hay chỉ đơn giản là tâm tình dồn nén cần phát tiết, ta cũng rối loạn, hưng phấn đến toàn thân nóng rực, nước lạnh ngâm quanh mình cũng hoàn toàn vô dụng, cảm giác khẩn trương lạ lẫm đột nhiên vây bọc lấy ta.

“Làm trong nước… còn tuyệt vời hơn tưởng tượng…”, hơi thở cậu ấy đã bắt đầu hổn hển, một tay say sưa nắm tay ta kéo xuống bụng dưới cậu ấy, nơi đó trong nháy mắt đã trướng căng, ta cũng giật mình chấn động, cậu ấy đã tuột quần bơi của ta xuống, tay kia lần tới đụng chạm phía dưới ta…

“A…” Ta bật ra một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.

Kích thích quá mãnh liệt đến không còn khả năng kìm giữ, cậu ấy buông đôi môi ta ra, cuồng nhiệt vùi đầu cướp đoạt trên cổ, trên xương quai xanh, trên ngực ta, đòi hỏi vô độ như muốn đem ta dung nhập vào thân thể cậu ấy, ta chỉ có thể nhận biết tất cả bằng cảm giác, điểm mẫn cảm bên tai hứng lấy hơi thở nóng rực gấp gáp của cậu ấy, xung động vội vã mà dịu dàng, mang theo khát khao tình dục bao phủ lấy ta…. Da thịt chúng ta chà xát lẫn nhau, dính miết không thể tách rời, thực sự không thể tưởng tượng giữa bể bơi trong suốt, ánh nước dập dềnh phản chiếu lên hai cơ thể cường tráng quấn riết lấy nhau sẽ thành thứ hình ảnh gì. Mỗi lần chúng ta đối mặt với sự khiêu khích thành thục của đối phương đều không thể kìm nén kích động, cơ thể căn bản đã không còn sức miễn dịch tối thiểu với khát khao nhục cảm.

Ta biết, Trịnh Diệu Dương cho tới giờ chưa từng có ý định che giấu ánh mắt cháy rực ham muốn của mình, chúng ta luôn luôn bị chính biểu cảm “xuất thần” của nhau khi làm tình mê hoặc, vừa ra sức dụ dỗ lẫn nhau vừa vô phương kiềm chế chính mình. Lúc này đây, dù không thể nhìn thấy gương mặt cậu ấy, nhưng cơ thể sắp đạt tới đỉnh điểm lại mẫn cảm vô cùng, ta có thể cảm nhận rõ mồn một từng ý niệm xâm lấn cùng đòi hỏi gấp gáp của cậu ấy.

“Đừng ở đây mà, ha…” Ta còn đang muốn kêu cậu ấy ngừng lại, nhưng cậu ấy đã như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không còn để tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh nữa.

“Trần Thạc, tôi muốn anh, lần này… không được phép nói không!” Mặt nước một trận dập dềnh, sóng lan tràn mãnh liệt, dục tình cuồng nhiệt của cậu ấy lại cường bạo áp sát vào ta, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn ấm ách: “Tôi muốn anh, ngay bây giờ!” Hơi thở của cậu ấy phả vào lỗ tai ta, ta khẽ run lên, cảm giác thực sự không thể khống chế nổi.

Bàn tay cậu ấy vẫn nhịp nhàng ra sức, khí lực trong người ta như cũng xói mòn tan dần vào nước bể, nhất thời ý loạn tình mê, ta vươn tay ôm chặt cậu ấy, bờ ngực đôi bên ép sát lẫn nhau, hơi thở khàn đục dần dần hòa trộn hỗn loạn, ngón tay cậu ấy lần lần tiến vào cơ thể ta, ta thoáng chốc cứng đờ người, ra sức hớp lấy không khí.

Thứ đã sớm căng tràn hưng phấn nương theo dòng nước trượt vào cơ thể ta… “A…”, ngay khoảnh khắc Trịnh Diệu Dương tiến vào, bên tai ta nghe được tiếng rên rỉ khe khẽ cực độ thỏa mãn.

Cậu ấy điên cuồng thúc tiến trong cơ thể ta, đánh tan chút lý trí còn rơi rớt lại, đau đớn đã quăng tận chín tầng mây, đôi bên chỉ còn chăm chú hưởng thụ sóng tình cực điểm, gần như mê đắm, vật không ngừng ra vào ra kịch liệt khiến mọi giác quan của ta một phen hỗn loạn. Chúng ta tứ chi quấn riết, ra sức thỏa mãn lẫn nhau, một tay ta quàng trên cổ cậu ấy, mỗi một cử động thúc tiến của cậu ấy đều dắt theo những tiếng kêu rên nhuốm đặc kích tình phả bên tai ta, hoàn toàn chìm đắm trong cơn cuồng hoan không còn một tia cố kỵ.

“Trần Thạc… cho tôi, a…”

“Diệu Dương…”

Đưa đẩy, rên rỉ phóng đãng, trước sau cùng lúc bị kích thích, khoái cảm quá mãnh liệt khiến chúng ta toàn thân run rẩy, hô hấp càng lúc càng quýnh quáng kịch liệt. Ta hầu như có thể nhìn thấy cặp mắt cháy rực cuồng vọng kia giờ phút này vì dục tình mà tiêu hồn đoạt phách. Nếu cậu ấy muốn xé rách ta, ngay bây giờ, ta sẽ phối hợp, từng cú thúc tới thô bạo mà đầy kỹ xảo, khí thế tiến công mãnh liệt hàm chứa tất thảy nhiệt tình của của cậu ấy. Một khắc này, ta thừa nhận, chỉ có Trịnh Diệu Dương có thể làm được tới mức này, khiến ta trong phút chốc đã đạt được đỉnh điểm tình ái, cổ họng khẽ gầm lên một tiếng ngập tràn khoái cảm, dịch nóng mang theo kích tình bạo liệt phun trào tứ phía.

Trịnh Diệu Dương sau khoảnh khắc cực điểm mới tỉnh táo đôi chút, một tay cậu ấy xoa vuốt trên cằm ta, một lần nữa áp bức ta, xốc cả người ta lên khỏi mặt nước, đẩy ngã xuống thành bể, thân thể thoáng chốc dán sát trên người ta, kịch liệt đoạt lấy hơi thở của ta. Chúng ta gần như cắn nuốt lẫn nhau, tứ chi quấn riết, một lần nữa gấp gáp hòa nhập làm một. Lửa nóng vương vãi, tham lam thiêu cháy chúng ta, không chừa một đường thoát.