Xung Động

Chương 64




Trong hoàn cảnh nhạy cảm này mà Tú Phương vẫn có thể đưa ra một quyết định bất ngờ đến vậy, thực sự đủ khiến cả nam giới cũng nghiêng mình chào thua. Vốn dĩ cô ấy không cần bất kỳ ai an ủi, mà ta cũng hoàn toàn an tâm, cô ấy không đợi đám đàn ông bọn ta bù đắp, Tú Phương biết tự đòi công bằng cho mình.

“Giờ về cùng tôi, không được tôi cho phép nhất định không được rời khỏi tầm mắt tôi.” Câu này của Trịnh Diệu Dương tuy là nói giỡn nhưng giọng điệu nghe như nghiêm túc vô cùng. Cậu ấy thả mình xuống bên cạnh ta, nửa người nằm nhoài lên đùi ta, một tay còn với lên nắm chặt sau gáy ta. Ta hơi ngạc nhiên với cử chỉ quá sức thân thiết mà vô cùng trẻ con này của cậu ấy, Trịnh Diệu Dương vẫn luôn rất giỏi kiềm chế, thực không ngờ cậu ấy còn có loại động tác này.

“Rồi rồi.” Ta cũng vươn một tay khẽ nắm ngay cổ cậu ấy, đôi khi ta đột nhiên tin rằng mình sẽ giết người đàn ông này, nhưng thực tế căn bản không thể, “Từ mai tôi từ chức, làm vệ sĩ cho cậu được rồi, 24/7 nhé. Vậy hài lòng chưa?”

“Này là anh nói nhé, đến lúc ấy công tác lao lực, làm được ba ngày đã chạy mất dạng thì liệu~” Cậu ấy cũng cao giọng theo ta.

“Với cậu thì ‘lao lực’ kiểu gì được?”

“Anh dám nói không biết? Vậy đêm nay muốn thử coi sao không, tiện thể cho tôi đánh giá một chút biểu hiện của anh… xem có xứng đáng nhận chức vụ ngon lành này không?” Cậu ấy tà tà cười, níu đầu ta xuống.

Ta chỉ cúi xuống hôn phớt lên môi cậu ấy rồi đẩy ra, chống tay đứng dậy: “Tôi không muốn ở đây nữa, chỗ này làm tôi khó chịu, à phải, ra coi cửa có khóa không? Bọn họ mà khóa cửa, chúng ta chỉ có nước leo cửa sổ xuống, đây là tầng bốn a, năm ăn năm thua~”

“Ra không được thì thôi.” Cậu ấy thản nhiên đứng dậy đi vào phòng trong, “Tủ lạnh còn gì không?”

“Đủ cậu sống hai ngày rưỡi.”

“Được đấy.” Cậu ấy lấy ra hai lon nước, tiện tay thảy một lon cho ta, như nhớ ra điều gì đột nhiên nhìn ta cười cười, “Này, mới vài ngày chứ mấy, làm sao thành ra lôi thôi thế này? Không lẽ vì tôi a?”

Ra được bộ dạng này quả thực như thể vừa lăn lộn cả tháng trời, ta khẽ nhíu mày: “Đừng vênh váo. Cậu không biết giá cả thôi, tạo hình này ra kia dễ được các loại thiện nam tín nữ hâm mộ lắm a.”

“Thế quái nào tôi nhìn không ra vậy nhỉ?” Cậu ấy vươn tay kéo ta lại từ sô pha, “Bất quá cũng được lắm, đủ khêu gợi.”

“Nói bá láp cái gì a, thôi về đi, người tôi muốn sinh rận rồi, tắm một ngày đêm chưa chắc đã sạch được.”

“Đừng có nói cho hay, mỗi lần anh vào phòng tắm tôi đều tưởng anh chết đuối trong bồn rồi.” Cậu ấy trêu chọc ta, vừa nói vừa thuận tay mở cửa đi xuống.

Hoàn toàn không có ai xuất hiện ngăn cản ta và Trịnh Diệu Dương, chúng ta cũng không nhận ra bước chân mình càng lúc càng vội vàng.

“Trương Thủ Huy cứ thế bỏ qua được hả?” Ta thấp giọng hỏi.

“Ổng còn làm gì được nữa? Nếu không, cứ một dao giải quyết tôi luôn cho xong.”

“Xem ra tôi phải ráng tự vệ mới được, bằng không lại có người nóng ruột chạy đi bán mạng vì tôi, hơi tiếc~”

“Anh ngứa ngáy muốn ăn đập hả?”

Chúng ta cứ như vậy nửa đùa nửa thật rời khỏi con hẻm của thế giới ngầm…

Mối quan hệ tựa hồ đã đến mức độ không thể phân rõ xương da máu thịt, như thể có thứ gì đang dần dần cột chặt ta và Trịnh Diệu Dương vào với nhau.

Ta vẫn kiên quyết trở về gian phòng ở Lệ Nguyệt Cung, bởi vậy, cậu ấy cũng về theo, đồng thời tuyên bố sẽ không về biệt thự Hải Cảnh, trừ khi ta đồng ý về đó cùng cậu ấy.

“Cậu nói gì hả!” Ta cởi áo sơ-mi, chuẩn bị vào tắm, “Biệt thự đông người vậy, Tú Phương vừa đi tôi lại vào ở thì thành trò gì? Tôi hỏi cậu, thành trò gì hả?”

Không đợi cậu ấy mở miệng nói, ta đã bước vào bồn tắm mát-xa lớn. Thân thể chìm trong làn nóng, ta chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ, đến khi mở mắt ra, Trịnh Diệu Dương đã đứng dựa cạnh cửa phòng tắm, lẳng lặng nhìn ta, chúng ta cứ như vậy chăm chú nhìn nhau qua làn hơi nước nồng đậm.

“Làm gì?” Rốt cuộc ta lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng.

“Nhìn anh.” Giọng cậu ấy cất lên không thể nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

“Nhìn mãi có ra gì khác không?”

“Nhìn ra anh thì ra là một người ích kỷ lạnh lùng.”

“Giờ mới thấy sao? Trễ rồi.”

“Tôi có thay đổi anh chút nào không?”

Ta cười, thở hắt ra: “Chuyện này tôi hỏi cậu mới phải.”

“Tôi trả lời: có, vậy còn anh? Anh muốn nói sao đây?”

“Có, đương nhiên, tôi cũng không định phủ nhận. Rất nhiều lúc tôi không thể tỏ ra kiên quyết, nhưng đó hoàn toàn chỉ xảy ra với những chuyện liên quan đến cậu, như vậy không có nghĩa tôi là một kẻ bạc nhược.” Ta đứng dậy xả nước một lần nữa rồi quơ chiếc khăn tắm lớn lau người.

“Không ai dám xem thường hay phủ nhận năng lực của anh.” Cậu ấy bước từng bước lại gần, khi ta còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào, đã bị cậu ấy đẩy dựa vào bức tường gạch men trắng.