Xung Động

Chương 140: Ngoại truyện – Lần đầu gặp Diệu Dương




Một lô phụ tùng ô tô nhập khẩu vận chuyển từ Trung Đông cần sang tay, vừa nghỉ giữa buổi điều đình với chính phủ Việt Nam thì nhận được điện thoại của Trương Ký Vân từ Hồng Kông, đang bực mình thì chớ, lại thêm tin cậu ta báo, mặt mày ta rõ đã muốn khó coi.

Ra ông già lại giở trò cũ, sai thêm một lũ quỷ nhép về làm loạn, ổng đúng là định ăn thua với ta đến cùng đây.

Trương Ký Vân cười cười vuốt giận: “Kép chính kỳ này nghe nói cũng ra trò lắm, giờ còn đang ở Nhật dọn dẹp chiến trường của tụi đàn em, ba hôm nữa mới đến Hồng Kông, xem chừng không phải lính tạp nham đâu.”

“A, thú vị gớm, vậy là ông già ra tuyệt chiêu rồi đấy?”

“Anh Trịnh à, anh cũng đâu phải không biết, chủ tịch Trương là kiểu ngoan cố, quân ổng tung đám nào, anh gom đám ấy, cứ ăn miếng trả miếng vậy trách nào ổng chẳng giận anh phát điên.”

“Coi bộ không được ngoan ngoãn ngọt nhạt tí đỉnh, ông già quyết không chịu thôi!”

“Anh muốn điều tra lai lịch bọn mới về không?”

Ta cười khẩy: “Kệ cha chúng nó, chỉ cần ông già dư hơi, tôi sẵn sàng tiếp. À nữa, tôi sẽ về sớm hai ngày, lúc đó tính chuyện đối thủ sau. Khỏi cần gửi thông tin, giờ tôi không có hứng.”

“Ok, chờ đại ca về chủ trì đó.”

Ta ngẫm nghĩ một chút, lại nói thêm: “Hễ bọn họ đặt chân đến Hồng Kông, cậu phải giám sát thật chặt cho tôi, trước khi biết rõ mục đích đối phương về đây, cứ hạn chế tối đa phạm vi hoạt động của chúng, đừng để chúng có cơ hội chọc ngoáy sau lưng Trụ Phong.”

“Anh Trịnh cứ yên tâm.”

Dặn dò câu cuối cùng: “Còn nữa, giữ kín lịch trình của tôi.”

“Đại ca lại định đánh quả bất ngờ há?”

Ta cười nhạt cúp máy, thằng quỷ Trương Ký Vân này cũng không vừa chút nào, dù làm việc rất chắc chắn nhưng tính tình khó lường, lắm lúc đúng là không dám tin cậu ta, bất quá dùng người không được nghi ngờ, còn chưa có mấy kẻ đủ sức giở trò dưới mắt ta.

Trở vào phòng họp, đối đầu với mấy lão cáo già người Việt, lại chuẩn bị một trận khẩu chiến bã bọt mép. Rốt cuộc, ta chấp nhận hạ bốn sáu còn ba bảy, bọn họ đồng ý cho ta xuất thêm một lô hàng, đôi bên cùng lùi một bước, đàm phán mới có cơ thành công.

Về được Hồng Kông đã là một tuần sau, máy bay hạ cánh lúc chiều tối, ta cũng không về biệt thự Hải Cảnh đột kích “khách trọ mới” ngay, mà suy tính làm sao dùng một biện pháp hay ho hơn vạch trần ý đồ đích thực của bọn họ. Nghỉ lại căn phòng sang trọng ở Lệ Nguyệt Cung nửa ngày, sáng sớm hôm sau Trương Ký Vân đã vội vàng đến báo cáo tình hình.

“Đại ca, có chuyện này tôi phải trình bày ngọn ngành với anh.” Thái độ Trương Ký Vân tuy vẫn thản nhiên, nhưng ta đã nghe ra hàm ý trong lời cậu ta.

“Có rắc rối ở đâu hả?”

“Cũng không đến mức ấy, có điều mấy gã này không vừa đâu.”

“Ha?” Ta nhướn mày, rốt cuộc cũng có chút hứng thú, “Nghe được đấy nhỉ.”

Cậu ta đặt tập tài liệu trên tay xuống bàn trà trước mặt ta: “Trần Thạc, nhân tài đắc lực chủ tịch Trương bồi dưỡng mấy năm gần đây, giải quyết trơn tru vô số vụ xương xẩu khó nhằn của Thành Nghiệp, bản lĩnh giao du nhất hạng, nhưng tính tình lạnh lùng khá khó tiếp cận.”

“Thú dữ máu lạnh xuất trận rồi đấy?”

“Mỗi người mỗi ý~” Trương Ký Vân cười hì hì, “Phải cái đối thủ là anh Trịnh, hắn cũng đang rầu rĩ lo buồn chân buồn cẳng.”

Ta tiện tay mở tập tài liệu ra, tuy không mấy để tâm đến nội dung nửa thật nửa giả bên trong, nhưng hai tấm hình chụp ngẫu hứng lại thu hút ta ngay tức thì, ta nhịn không nổi nhếch mép cười nhạt: “Chà, cậu chắc gã này không phải loại kiếm cơm nhờ cái mặt đấy chứ?”

“Đẹp trai há, còn gì gì nữa tôi chịu, chắc làm ăn cũng tiện lợi hơn ít nhiều.” Trương Ký Vân cũng đồng cảm với ta.

Hình chụp trên khung nền xanh lam, người nọ mặc một bộ đồ liền thân màu sáng, dáng dấp cao lớn ung dung, cặp mắt thâm sâu càng khắc sâu sự u uẩn bởi biểu cảm lơ đãng, mà tia sắc sảo lấp lóe ẩn hiện lại bán đứng hắn ta, bất cứ kẻ trải đời nào cũng phải nhận ra nét lạnh lùng ảm đạm giữa đầu mày hắn, gương mặt đẹp quý phái đến hầu như hoàn hảo gây cho người ta một thứ cảm giác áp bức vô hình, toàn thân đều toát ra tín hiệu cảnh báo “chớ lại gần” nhưng chỉ khiến kẻ khác kìm không được ý muốn tiếp cận. Một gã thú vị, đầy mùi đe dọa.

Ta gập mạnh tập tài liệu lại, đứng dậy.

“Ngày mai, sắp xếp cho tôi, mở màn thế nào độc đáo một chút, tôi chỉ hy vọng hắn đừng chưa gì đã hành động ngớ ngẩn, vậy đôi bên mới cùng được vui vẻ~”

Trương Ký Vân cười cười: “Đại ca, xin nhận lệnh anh~”

Thực tình ta chưa bao giờ cư xử cạn tàu ráo máng với ông già, thường thường luôn tìm cách đổi thù thành bạn, hóa giải khó khăn, gọi là một kiểu thủ đoạn cũng đúng. Cả Bolde lẫn Tú Phương đều là người từ Thành Nghiệp, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn trở thành tâm phúc của ta, rất nhiều thứ có thể thay đổi nhờ ý chí của bản thân, vấn đề chủ yếu là làm sao khiến đối thủ thay đổi quan điểm cố hữu của họ về “lòng trung thành”, thứ nữa mới là ra quyết định một cách sáng suốt.

Ta quyết định nhanh chóng thăm dò những chiêu bài, mánh khóe của đối phương. Mà muốn phán đoán tác phong hành xử của một người, cách hiệu quả nhất chính là nhằm lúc hắn không hề đề phòng, bày ra tình huống bất thường, buộc hắn bộc lộ những phản ứng bản năng nhất.

Lợi dụng party hóa trang của Lệ Nguyệt cung, khéo léo tiếp cận đối thủ bảnh bao khó dò, thoạt nhìn cũng có chút võ vẽ này, đương nhiên ta sẽ không dễ dàng coi nhẹ, càng không tâng bốc tùy tiện bất cứ ai. Ta chỉ hy vọng hắn ta đừng khiến ta quá thất vọng, dù sao, kẻ ta sẽ đối phó và thu phục nhất định phải là một nhân tài thực sự, đủ cả bản lĩnh lẫn khôn ngoan.

Cố ý thay một bộ âu phục đen tuyền đường hoàng, đeo chiếc mặt nạ có thể tạm thời che giấu tên tuổi, ta ung dung bước vào hội trường, chờ thời cơ săn mồi. Thực tình trước đây chưa bao giờ ta nghĩ mình sẽ tình nguyện lên sân khấu biểu diễn mớ trò rẻ tiền mua vui cho thiên hạ ở đây, bữa nay ít nhiều cũng vì bị món lợi trước mắt làm ảnh hưởng.

Hai mươi phút sau, Trương Ký Vân xuất hiện, có cả người kia.

Ta không sao thấy được biểu cảm trên gương mặt hắn, nhưng bất kể thứ đạo cụ giả trang nào cũng không che giấu được khí chất kiêu ngạo bẩm sinh, vóc dáng cao lớn đĩnh đạc nổi bật giữa đám đông, rất kỳ lạ, toàn thân hắn tuyệt nhiên không mảy may toát ra mùi con buôn, động tác xoay người, nâng tay, khiêu vũ đều rất ung dung lịch lãm, thậm chí như có chút không an lòng, người đàn ông như vậy thực sự không giống một trợ thủ lăn lộn sa trường dưới cờ Thành Nghiệp. Người của ông già ta gặp qua không ít, nhưng chưa từng phát hiện nhân vật đáng giá thế này, xem ra đúng là hàng hạng nhất Thành Nghiệp cất giấu lâu nay.

Nhưng ta không muốn để hình thức bên ngoài chiếm điểm ấn tượng ban đầu, ta phải tiếp xúc trực diện với người này, tìm hiểu thấu đáo mới có thể kết luận.

Trương Ký Vân đã nhìn thấy ta, ta thản nhiên tiến tới bước sượt qua cậu ta, quẳng lại một ánh mắt ám hiệu, cậu ta lập tức nhìn kĩ con số viền mặt nạ của ta: 19, kể từ đây, trò chơi chính thức mở màn.

Kỳ thực, chuyện xảy ra sau đó, ta cũng có chút bất ngờ.

Đến khi tiếng trống cùng ánh đèn pha sáng chói đổ dồn quanh mình, ta bước lên sân khấu, hứng đủ mọi ánh mắt ngắm nghía soi mói từ đầu tới chân, dù sao hình tượng ta lúc này đảm bảo không chê vào đâu được.

Một thoáng ngạc nhiên xẹt qua trong mắt gã tên Trần Thạc kia, hắn lẳng lặng bước lên bục đứng sóng vai với ta, điều duy nhất ta ngầm ước chừng được là sự bối rối trong mắt hắn ta lúc này, từ tia do dự lóe lên đến khóe môi mím chặt căng thẳng, ta có thể đánh giá phần nào khả năng nhẫn nhịn của hắn, hắn vừa chứng tỏ được sự bình tĩnh hiếm thấy của mình.

Ta nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt hầu như càn rỡ, hắn cũng nhận ra, đưa mắt nhìn lại ta, ta liền mỉm cười, châm chọc trắng trợn, đủ khiến hắn tức tối rủa thầm ta, cặp mắt đen thẳm đặc biệt lộ ra một cái nhìn sửng sốt càng khơi dậy trong cơ thể ta cảm giác khoan khoái đến khó hiểu, đột nhiên cả ta cũng không sao giải thích được sự khinh suất của mình.

Nữ MC đã lên tiếng ra sức phối hợp diễn xuất, tuyên bố nụ hôn mười lăm giây lần này kéo dài vô thời hạn.

Ngoảnh lại đã thấy hắn ta rũ bỏ vẻ bối rối, khôi phục thái độ bình tĩnh chủ động bước về phía ta, xem ra gã này khó chơi hơn ta tưởng nhiều, mới không quá hai giây, hắn đã có vẻ không buồn tránh né nữa, a~ thú vị, một kẻ tuyệt đối không ngồi chờ chết đương nhiên sẽ là đối thủ đáng mặt, không những ưa khiêu chiến, còn ngoan cố thích xé rào gây sự đây.

Tiếng hò reo rầm rầm nổi lên tứ phía, đến khi cự li giữa chúng ta chỉ còn nửa sải tay, ta sấn tới một bước chộp lấy cánh tay hắn, một tay ghìm sau cổ hắn, nhanh như chớp áp môi xuống tước đoạt sự phòng vệ của hắn, xộc thẳng qua vòng tuyến cảnh giác quanh hắn, một nụ hôn mãnh liệt đến ngộp thở như vậy, chẳng có gì khác để biện hộ, hắn đã rối loạn.

Vốn chỉ định vờn nghịch đối thủ chút chút, nhưng một luồng lực mạnh bạo thình lình giáng trúng cánh tay ta, hại ta suýt nữa mất thăng bằng buông tay… hắn muốn xô ta ra. Coi bộ, ta không chỉ khiến hắn khó chịu thường thôi đâu~

Trượt một tay ghim chặt sau ót hắn, tay kia ghì quanh thắt lưng, tư thế như đối với tình nhân gần gũi tột độ càng mặc sức chứng tỏ sức mạnh trội hơn hẳn của ta, đột ngột… khoảnh khắc thân thể ma sát, cảm giác kích thích kỳ dị bứt tung những dây thần kinh bí mật trong ta, còn đang ganh đua thắng bại, hương vị nồng đậm đã tan chảy trong khoang miệng, thoáng chốc liền khiến ta say mê đến có chút mụ mị… môi hắn nóng rực, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng từ bề ngoài của hắn, như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng thiêu đốt kẻ táo gan xâm lược, mâu thuẫn đến hầu như gai góc ngang ngược.

Đột nhiên, cánh tay hắn mạnh mẽ quấn quanh cổ ta, cánh môi cũng cùng lúc tách mở để đầu lưỡi ta vô ý trượt vào, nụ hôn bắt đầu biến vị, dần dần trở nên vô phương kiểm soát. Chưa bao giờ biết nụ hôn của một người đàn ông có thể đến như vậy… thuần thục, mềm dẻo, bỏng lửa, điên cuồng, khi hắn ta rắp tâm muốn nhay răng cắn ta, ta khôn khéo tránh thoát rồi nhân một giây hắn thất thần ra sức mút lấy đầu lưỡi mất trật tự của hắn, cánh tay ta không khỏi càng lúc càng siết chặt, chúng ta trông như thể đang ôm hôn đến quên trời đất, trút lên nhau luồng xung động gần như giận dữ, bất kể ngay từ đầu, nụ hôn giữa hai gã đàn ông đã có chút trúc trắc ngược ngạo, nhưng dẫu sao chúng ta đều là hạng lọc lõi trong mặt này. Chỉ là buộc phải thừa nhận, một trò khiêu khích vặt vãnh đã khiến ta lần đầu tiên nếm trải thứ cảm giác không sao kiểm soát nổi, cho đến khi có thứ gì tràn qua khóe môi, cùng lúc tiếng trống thình lình vang dội, rốt cuộc ta mới có thể gồng mình xô hắn ra, lấy lại tỉnh táo.

Hắn đứng tại chỗ cúi đầu thở dốc, trong một chốc ta cũng chỉ còn cách chờ đợi nhịp hô hấp của mình ổn định lại, này tuyệt đối không phải một nụ hôn, mà là cuộc so tài xưa nay chưa từng gặp.

Ta quay đầu lại nhìn chăm chăm hắn ta, như thể quan sát một pho danh tác hiếm hoi, từ trong ra ngoài, từ vỏ bọc đến bản chất, ta đều muốn nhìn thấu suốt, muốn nhào lên gạt phăng mặt nạ của đối phương, bóc trần bí mật ẩn giấu sau đôi mắt sáng rực sắc bén kia, muốn cho hắn thừa nhận ngọn lửa ý chí hừng hực thiêu đốt trong ta, ta quyết định chinh phục người này.

Ngẩng đầu nhìn thiết bị đếm giờ, 50 giây, a~ thật xứng đáng là kỷ niệm ban đầu.

Nhìn hắn tức tối hậm hực bỏ ra khỏi hội trường, ta lại có chút cảm giác mâu thuẫn quái lạ, bắt đầu không dám chắc kế hoạch của mình từ đầu liệu có hơi quá lố hay không, biết đâu không chọn cách đụng độ trước công chúng sẽ hiệu quả mà tự nhiên hơn nhiều, thực tình ta vốn không định hôn hít gì với hắn, bản thân cũng chẳng có loại sở thích ấy, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt hắn, điểm sắc sảo lộ liễu duy nhất ở hắn, từ đó ta đọc được một thứ tín hiệu, một sự cự tuyệt công khai, không để kẻ khác dễ dàng chiến thắng, chừng ấy đủ khơi dậy khao khát khám phá ẩn sâu trong con người ta.

Chờ trở về căn phòng Lệ Nguyệt cung, tràn ngập đầu óc ta đều là màn diễn hoang đường táo tợn vừa xong, nhiệt độ ấm áp còn mơ hồ vương lại giữa những kẽ răng, lòng thật sự chấn động. Không ngừng tưởng tượng lại không khí sôi sục nhiệt huyết toát ra quanh gã đàn ông ấy, ánh mắt trầm tĩnh dứt khoát của hắn, đôi môi thỉnh thoảng phác thành một đường cong mê hoặc, những khớp ngón tay rõ ràng kẹp điếu thuốc, phối hợp với thái độ bình thản lơ đãng, trong giới xã giao hắn hẳn rất có tương lai, mà dù không còn lớp vỏ bọc kiểu cách kia, rồi vẫn sẽ vô tình đụng độ rất nhiều.

Sau lưng chúng ta  vốn ẩn chứa cả một khoảng mây mù, không thể dễ dàng hòa hợp, mà ta hoàn toàn không nắm chắc chút gì về người đàn ông này, trước tiên phải thăm dò mức độ trung thành của hắn với ông già, chỉ cần ta tìm được kẽ hở, tình thế còn có thể thay đổi.

Khi hắn ngang nhiên đứng giữa văn phòng ta, cương quyết tuyên bố “Để tôi tham gia hội đồng quản trị.”, ta chỉ mỉm cười, không phải nhạo báng, mà là cười tán thưởng, dù sao kẻ có thể thẳng thừng biểu đạt ý định trước mặt ta cũng chẳng có bao nhiêu.

Nhưng ta sẽ ra đòn trước, dùng lời lẽ nhục mạ công kích hắn, giống như ngày hôm qua ta nhịn không được dùng cả hành động, thậm chí nụ hôn bạo liệt tấn công hắn, ta có chút nôn nóng quan sát hắn, không quên viện đến đủ loại bức bách xen giữa những ngón đòn ngang ngược.

Quả nhiên hắn nổi giận: “Cậu muốn gì hả?”

Thứ ta muốn là một cuộc trao đổi, không phải đổi lấy mạng hắn, mà là lấy lời bảo đảm chắc chắn nhất của hắn. Ta ngả người sang, khẽ phả luồng hơi nóng rực bên tai hắn: “Ngủ với tôi một đêm, đổi lại anh được tham gia hội đồng quản trị Trụ Phong một tháng.”

Sỉ nhục kẻ khác có thể chẳng cần viện lắm lý do, bất kể sự nhục nhã nặng nề đến mức nào, nhưng hắn vẫn bình thản nhìn thấu ta, hắn biết ta sẽ không thực sự yêu cầu hắn làm vậy, mà đồng thời, lối đối đáp thẳng thừng của hắn cũng vừa vặn châm ngòi địa lôi – bản chất ta lại là kẻ chẳng hề ngại phiêu lưu, cả cảng Victoria sau lưng cũng không thể khiến ta chùn bước.

Ta chậm rãi mở miệng: “Nếu anh đã quyết định, 11 giờ đêm nay đến phòng 305, tầng 10 Lệ Nguyệt Cung. Tôi nghĩ… giờ anh không cần người tới dẫn đường nữa chứ.”

Một người đàn ông chỉ mới đụng độ vài lần, một bên là kẻ địch luôn sẵn sàng xâm lấn, một bên là đối thủ kiêng dè thận trọng, nếu tương lai kế hoạch can thiệp vào Trụ Phong đổ bể, hắn sẽ vô phương quay về ăn nói với ông già, nhưng một khi ta đã chiếm thế thượng phong, hắn cũng luôn là nhân vật nguy hiểm không dễ gì thu nhận, bởi ta nhìn ra được sự cô độc xa cách trong mắt hắn, là nỗi tịch mịch lạnh lẽo đến hiu quạnh, chỉ có một nét dịu dàng yếu đuối ẩn giấu sâu thẳm khiến ta kích động, ta muốn thay đổi thế bị động của ta, thậm chí cả sự bị động của chính hắn, ta muốn tạo cơ hội cho hắn tiếp cận ta, ta biết rằng rất nguy hiểm, nhưng bản thân ta cũng cần bước tới gần hơn nữa để thấy rõ hắn.

Ta chờ đợi biểu hiện của hắn, đợi khoảnh khắc hắn gỡ xuống tấm mặt nạ, buông bỏ mọi phòng bị, thậm chí, chờ đợi những điều chính ta cũng không sao đoán trước được…