Xung Động

Chương 118




Xuống xe, trở lại Trụ Phong, mọi người cùng vào phòng họp thảo luận về cuộc họp báo vừa diễn ra. Ta và Trịnh Diệu Dương ngồi hai đầu bàn hội nghị, chỉ một đôi lần cùng đưa ra ý kiến, ánh mắt mới đụng nhau nửa giây.

Qua một màn vừa rồi, ta cũng cảm giác được cả ban giám đốc đều đang âm thầm quan sát phản ứng của chúng ta, những lời mập mờ kia chắc chắn khiến bọn họ rất hoang mang thắc mắc, đại khái đều không tin được loại chuyện như vậy lại xảy ra với Trịnh Diệu Dương và Trần Thạc.

Đằng nào cũng vậy, ta không hề định né tránh.

“Họp báo vừa rồi…” Giám đốc marketing ngập ngừng nói, “Có phải tôi không hiểu đúng được…”

“Có việc gì sao?” Trịnh Diệu Dương bình tĩnh nhìn anh ta, “Anh cho rằng việc này sẽ ảnh hưởng đến kinh doanh hay hình ảnh của Trụ Phong?”

“Không phải.”

“Vậy thôi. Các vị còn vấn đề gì không?” Cậu ấy quét mắt một vòng, không ai lên tiếng, “Ok, cuộc họp kết thúc tại đây.”

Quay về văn phòng của cậu ấy, ta tự pha một tách cà phê: “Vừa rồi sao cậu không để bọn họ nói? Này đâu phải phong cách của cậu.”

“Có sao?” Cậu ấy cũng bật cười, “Nói chung là không muốn để nội bộ lộn xộn thôi.”

“Diệu Dương.” Ta bước tới dựa vào cạnh bàn cậu ấy, “Chúng ta không đi sai hướng chứ?”

“Đi sai rồi anh có dừng lại không?” Cậu ấy vòng tay qua thắt lưng ta, muốn níu ta xuống hôn.

“Nè.” Ta cười đẩy cậu ấy ra, lùi lại mấy bước, “Giải quyết cho xong mấy dự án trước mắt đi, giờ tôi thật không biết hôm sau sẽ thế nào nữa. Nếu bên Thành Nghiệp biết tin rồi làm trò gì, liệu có đỡ được không đây.”

“Chúng ta làm được thôi.”

“Ừ, cậu thì được rồi.” Ta cười cười rời khỏi phòng cậu ấy, “Hợp đồng với Brunei lát nữa tôi bảo Avril mang sang cho cậu, tối về bàn sau.”

“Tối thì chớ có bảo tôi đừng nọ đừng kia~”

“Đi chết đi.” Ta đóng sập cửa lại.

Chiều muộn, đang định về thì nhận được một cú điện thoại, vừa nhấc máy đã hứng nguyên một trận oanh tạc kinh hoàng.

“Nè nè nè, thằng ranh này! Có lộn không hả?! Anh vừa được diễn chạy cướp trên phố đây! Đều nhờ ơn tụi bây sáng sớm đã phun bậy phun bạ! Lương tâm bây không biết ngứa ngáy hả!?” Câu đầu tiên đã ầm ĩ, “Cậu có biết một thằng đàn ông đường hoàng đĩnh đạc như anh mà bị một lũ đổ xô vào phỏng vấn giữa đường nó khó coi lắm không? À nữa, đều là gái đẹp thì còn được, đằng đây cả mấy thằng bốn mắt cũng đuổi anh chạy vòng đường cái, ảnh ọt chụp lấy chụp để, điên lên rồi đấy! Hồng Kông không có quyền chân dung* hả? Hôm nay anh ra cửa còn chưa có gội đầu đâu, hư hết hình tượng rồi làm thế nào?!”

Ta nhíu mày, thật chưa từng biết có gã nào om sòm được thế này: “Mẹ nó anh hót cái gì thế?”

“Nè, cậu còn dám la lối hả!” Ảnh quát ầm lên, “Là cậu hại anh giơ mặt đi đâu cũng bị xỉa xói ấy, cho một tí áy náy đi! Thằng ranh này chỉ biết gây phiền phức cho người ta!”

“Anh nói có lộn không?”

“Ờ ờ, anh nhận, anh nhận được chưa? Nào giờ anh bừa bãi, anh gây rắc rối cho cậu, nhưng đừng có trả thù kiểu này chứ.” Ảnh bắt đầu xoay sang giọng thiết tha rền rĩ, “Tuy anh quen đánh đánh giết giết, mài mặt sóng gió mãi rồi, nhưng ra đường bị cả đám vắt chân chạy theo chụp hình hại người lắm a. Cậu phải thông cảm cho anh a, thân làm đại ca, anh còn bọn đàn em a, chường mặt lên báo làm bài là lằng nhằng lắm…”

“Anh đã yên được chưa?” Ta ngắt lời ảnh, “Muốn than thở thì dẹp đi, em không dư thời gian.”

“Hứ, anh em chán ghê gớm.”

“Anh đừng vờ vịt.” Ta xắn tay áo lên, ráng kiên nhẫn nhấn nút bật loa ngoài, “Có mục đích gì, nói đi.”

“Thật thông minh, chú em anh cũng phải, nói ít hiểu nhiều a.” Ảnh lải nhải tán tụng, “Cho cậu ba lựa chọn: rời Trụ Phong vào Hào Môn; rời Trịnh Diệu Dương đi làm đại ca cùng anh; rời Hồng Kông về NewYork. Chọn đi.”

“Anh cố tình câu giờ của em hả? Đồ khùng này!” Nói xong, quăng luôn máy xuống.

Năm phút sau, lại đổ chuông, ta vẫn nghe.

Bên kia đã quát tướng lên: “Mẹ nó dám cúp máy anh hả?! Chưa đứa nào dám cúp máy với anh đâu! Kỳ này cậu bị hư hỏng hả?!”

Ta coi như không nghe, lại cúp máy lần nữa. A~ qua mấy năm, ảnh thành người điên thật luôn rồi.

Lái xe về, trên đường mi mắt cứ giật giật, vừa vào đến cổng đã thấy một chiếc xe thể thao Polar đỏ chóe đậu bên trong, ta vội vàng nhảy xuống xe, chạy thẳng qua vườn, từ xa cũng trông thấy Trần Cận mặc cả cây đỏ rực cùng Trịnh Diệu Dương mặt mày nghiêm trọng đang ngồi đối mặt trong phòng khách, đầu ta lại muốn đau.

Thấy ta, Trần Cận vừa huýt gió vừa đứng lên, đi tới khoác vai ta: “Nhân vật chính về rồi, đẹp trai ghê gớm, trên đời lại còn có người đẹp trai in chang anh~”

“Anh mặc đồ diễn xiếc đến đây tính làm trò gì hả?” Ta không khách khí quét mắt nhìn một lượt bộ đồ đỏ chói lọi của ảnh, này đại khái chính là thể loại đàn ông “bảnh chọe” thiên hạ vẫn nói đây, nguyên một bộ đồ này chẳng cần làm gì đã có người chạy theo trên phố đòi chụp ảnh, không khác gì tinh tinh.

“Trịnh Diệu Dương, có phải vì Trần Thạc cá tính thế này, chú mày mới mê nó không?” Mồm miệng ảnh đúng là dọa người, ta thật không tưởng tượng được ban nãy họ vừa nói những chuyện kinh dị gì nữa, có điều chắc chắn tình hình không hề lạc quan.

“Mẹ nó anh không gây chuyện thì khó chịu sao?” Ta lắc đầu, huých cùi chỏ đẩy ảnh ra, ảnh ôm bụng lùi lùi mấy bước, mặt mũi nhăn nhó nhìn ta.

“Trần Thạc.” Thái độ Trịnh Diệu Dương rõ ràng có chút hoang mang, “Anh ở đâu ra loại anh em này vậy? Sao anh không cảnh báo trước một câu, hại tôi chẳng chuẩn bị tâm lý gì hết.”

“Nè! Họ Trịnh, mày có ý gì hả?” Có người lập tức nhảy dựng lên, “Đều là mày hại hư hỏng Trần Thạc, trước giờ nó còn biết nghe lời tao, giờ mày không cho nó tôn trọng tao thì thôi, kinh tởm nhất là… mày còn lừa phỉnh nó! Gạt nó đến tính ái cũng mù mờ rồi, mày hài lòng chưa? Mày đắc ý lắm hả? Xem như mày lợi hại! Hại em tao mụ mị thành thế này, tao đã ngứa mắt mày ngay từ đầu mà~ Trần Thạc, sao cậu lại bao che cho cái hạng này? Cậu nhìn người không phải rất chuẩn hả? Mắt mũi không phải vẫn tinh tường lắm hả? Cớ gì mà mắc mưu nó? Nó rõ ràng đang lợi dụng cậu!”

Ta thực chịu hết nổi để ảnh đứng đây dọa dẫm thêm một giây nào: “Điện thoại anh đâu?”

“Làm gì?”

“Gọi cho lũ đàn em của anh đến tham quan đại ca nhà bọn nó diễn hề chửi đổng, vào xem thoải mái miễn phí, bứng được anh biến đi luôn càng tốt.”

“Mày!” Ảnh trừng mắt với ta, lại quay sang Trịnh Diệu Dương, rốt cuộc ánh mắt trở lại trên mặt ta, “Không đi với anh, mày sẽ hối hận!”

“Trước kia anh không hề ép buộc em.”

“Trước kia mày không có cái lối yêu đương mụ mị thế này, nhìn đã muốn ói!” Ảnh chỉ thẳng vào Trịnh Diệu Dương, “Mày sớm muộn cũng bị thằng này hại chết, loại báo hại ấy!”

Ảnh vung tay, tức tối bỏ ra cửa, vừa đi vừa gầm gào, “Đến lúc ấy đừng nói anh không cảnh cáo mày, dan díu với một thằng đàn ông kiểu này chẳng có kết quả gì hết, mày phải rõ hậu quả hơn anh chứ! Mày ở với nó cả đời được không? Mày ở được không?!”