Xung Động

Chương 111




Xô mạnh ghế, quay lưng rời khỏi bàn làm việc, thực lâu lắm không điên người đến thế này, ta muốn bình tĩnh lại một chút nhưng cố sao cũng không được, rốt cuộc chỉ còn biết gục trán vào tấm kính cửa sát sàn, bức bối day day.

Thư ký Tina cũng nhận ra ta đang vô cùng bực bội, cô ấy ngập ngừng hỏi: “Trần tiên sinh, có cần tôi pha một tách cà phê không?”

“Không cần.” Cô ấy do dự một hồi, đang tính đi ra ngoài thì bị ta gọi lại: “Tina, tìm hiểu cho tôi tòa báo này, cả… gã phóng viên này nữa.”

Nguyên một buổi sáng nay, bàn thư ký phải tiếp không dưới hai ba chục cú điện thoại, rặt hỏi thực hư bài báo chết tiệt này. Đám truyền thông cần gì biết đúng sai, hễ hóng được gì là bâu xâu vào, chỉ cần lượm lặt được tin tức hay phản ứng của đương sự. Ta và Trịnh Diệu Dương hoàn toàn có thể thây kệ chuyện này, không ai có bổn phận phải trả lời hết, nhưng thực tế mà nói, một khi đã manh nha bị xì xào ngờ vực, trên cái thương trường đầy rẫy chuyện mờ ám này, ai biết lúc nào sẽ có kẻ mượn gió bẻ măng.

Vừa lúc điện thoại nội tuyến nháy máy: “Tina, tôi đã nói là không nhận phỏng vấn.”

“Là điện thoại của Giang tiểu thư.”

Ta đành nhấn nhận cuộc gọi, lạnh nhạt mở miệng: “Tin tức truyền đi nhanh thật.”

“Sao lại bất cẩn vậy trời!” Mary phủ đầu tại trận, “Lần này thì hay rồi, khắp thành phố không chị em nào không thấy cầm một tờ nha, coi coi, hình đẹp văn hay~ sinh động đủ đường chưa, trời ơi trời~ mấy anh bị sao vậy? Trần Thạc, em cứ lo hay mấy anh bị người ta gài bẫy!”

Nhớ lại mấy năm trước cũng từng bị một vụ rắc rối kiểu này, nhưng lần đó là tai tiếng với Phùng Bằng Phi, rành rành tin thất thiệt, nhưng giờ hoàn toàn khác.

“Bọn anh sẽ lo ổn.”

“Đừng quá ba ngày, không chừng Trần Dương cũng bị lôi ra làm bài luôn, anh cũng biết truyền thông Hồng Kông kinh khủng sao rồi…”

“Được rồi, Mary.” Rốt cuộc lại thành ta trấn an cô ấy, “Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý được.”

Cúp máy rồi, tiện tay vớ lại tờ báo hồi sáng bị ta quăng vào thùng rác, giở trang đầu tiên. Tiêu đề cực kỳ bắt mắt: “NGHI VẤN?! Hai chàng độc thân hoàng kim thực lực nhất cảng ta có quan hệ quá mức thân mật?!”, bên dưới còn liệt một loạt ảnh chụp siêu tối tăm, tấm nào cũng đế theo một mớ văn vẻ, cái gì mà “Ánh mắt hai người không đơn giản chỉ là tình đồng nghiệp~”, “Tình tứ chăm chú nhìn nhau~ thỉnh thoảng còn thì thầm thân thiết~”, “Nắm tay dạo phố Miếu, kích tình chạy thi, tùy tiện phóng túng~”, cả hình Trịnh Diệu Dương nhặt cà-vạt đưa cho ta cũng có luôn, bình luận càng đặc sắc: “A Trịnh tự tay chọn cà-vạt, quan hệ thân mật vừa thấy hiểu ngay~~”

Lần này ta thực tình nhịn hết nổi, phì cười chửi: “Mẹ nó!” Mệt cho bọn họ phịa ra nhiều thứ lằng nhằng vậy, hại ta nổi da gà cùng mình, không biết Trịnh Diệu Dương đọc bài này xong cảm tưởng thế nào, a~ kiểu này phải đối thoại “nghiêm túc” với cậu ấy một lần thật.

Ta ráng nhịn đưa mắt đọc khổ báo đầu tiên, đánh trực diện đây:

Hôm qua, phóng viên bổn báo vô tình mục kích đương sự – hai chàng độc thân đẹp trai Trần, Trịnh – tâm điểm chú ý, cũng tức người đứng đầu tập đoàn Trụ Phong, thân mật nắm tay dạo chơi phố Miếu, lúc sau còn hứng thú chạy thi trong đám đông, đối diện với ống kính phóng viên cũng không hề dè dặt. Trước đây bên ngoài vẫn có nhiều phỏng đoán về quan hệ của hai người, lần này sau sự kiến phố Miếu, tin rằng sự thật đã từng bước lộ diện, nếu tin tức chính xác, chắc chắn sẽ khiến công chúng kinh ngạc, đồng thời làm tan nát trái tim hàng trăm thiếu nữ. Chưa thể dự đoán việc công bố mối quan hệ này sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của Trụ Phong và gây ra làn sóng tiêu cực trên các phương tiện truyền thông ở mức độ nào. Tất nhiên, tính xác thực của sự kiện vẫn chưa được hoàn toàn đảm bảo…

Hoàn toàn không có một chữ đề cập đến vụ lộn xộn ở phố Miếu, tung hứng ta và Trịnh Diệu Dương như loại “điên tình” xuống phố. Ta quả thực chịu hết nổi, lia mắt xuống dòng cuối cùng nhìn tên phóng viên: Tony.

Cũng giỏi thật, nhào nặn được thành chuyện lớn thế này, còn để hắn ta bám theo chụp hình từ đầu tới cuối, so ra không giống vụ quấy rối của Trần Cận, bọn này là chó săn xịn rồi… coi bộ gần đây ta và Trịnh Diệu Dương càng lúc càng thiếu cảnh giác.

Ta bấm số gọi Trịnh Diệu Dương, kết quả vừa nhấc máy đã nghe cậu ấy nói: “Tôi đang ở ngoài, lát nữa về nói chuyện với anh.”, đáp rất nhanh, nhưng ta hiểu rằng cậu ấy biết rồi.

Vừa lúc Tina mở cửa ra, có vẻ rất kinh ngạc hết nhìn ta lại quay đầu nhìn sau lưng: “Trần tiên snh, có người cứ xông vào, là…”

“Người đẹp, khỏi giới thiệu~” Trần Cận hiên ngang bước vào, “Anh tìm sếp cưng có chút việc thôi~”

Ta ra hiệu bảo Tina đi ra, cô ấy vẫn rất ngạc nhiên hết nhìn ta lại nhìn Trần Cận, đại khái mặt mũi chúng ta khiến Tina cực kỳ shock.

“Anh biết bộ dạng anh mắc cười lắm không?” Ta ngồi tựa vào thành bàn, khoanh tay nhìn một cây đồ da đen cực kỳ bắt mắt trên người ảnh.

“Hê hê~” Ảnh nghênh ngang ngồi xuống, gác hai chân lên bàn trà, “Anh chỉ muốn tới tham quan điều kiện làm việc của cậu thôi mà.”

“Anh rảnh rỗi thật nhỉ.”

“Nào giờ cậu có làm dữ với anh vậy đâu~” Ảnh cư nhiên làm bộ ngây thơ tội nghiệp nhìn ta.

“Dẹp anh đi.” Ta bật cười, “Nào muốn gì đây?”

“Sáng sớm có cậu em cho anh mấy tờ báo.” Anh ấy cười đầy hàm ý, “Thằng nhỏ cứ tưởng đại ca nó được lên báo lăng xê ái tình bá láp với thằng cha nào chớ~ kết quả anh vừa xem qua… ai cha~ nguy a~ là Tiểu Thạc gặp rắc rối nha~ Coi coi, đã bảo cậu không ngoan chút nào, giờ sao đây?”

“Anh gớm vừa thôi.” Ta ngồi xuống cạnh anh ấy, “Gã phóng viên đó có phải người của anh không đấy?”

“Đừng oan uổng nhau à, anh xấu bụng vậy hồi nào chớ?” Ảnh đắc ý gật gù, “Cậu a, sinh hoạt bừa bãi, còn trách ai nữa.” Đột nhiên anh ấy nghiêm túc quàng vai kéo ta lại, hạ giọng hỏi: “Cậu với gã họ Trịnh, không có gì đấy chứ?”

“Có gì cũng không phiền anh quản.”

“Không được!” Ảnh thô bạo ghìm đầu ta, “Quay về với anh.”

Ta dùng hết sức đẩy anh ấy ra: “Anh phát khùng hả?!”

Trần Cận đột nhiên đứng bật dậy, lôi theo ta: “Anh không thể trợn mắt đứng nhìn thằng Trịnh Diệu Dương đó hủy hoại cậu! Hai đứa là giả thôi đúng không?!”

“Giờ em quá đủ phiền rồi, mẹ nó anh yên đi được không?!”

Anh ấy lẳng lặng nhìn ta: “Còn nhớ trước kia không, cậu đỡ dao đỡ côn cho anh, anh em ta lăn lộn giữa phố tối đâu phải không có tiếng tăm. Giờ chúng ta đều không còn là lũ con nít ranh đầu đường xó chợ nữa, trước kia cậu trưởng thành hơn anh, cậu luôn nói anh phải mau mau dứt khỏi đám du thủ du thực kia, giờ, đến lượt anh nhắc nhở cậu, nếu cậu thực sự có loại quan hệ đó với Trịnh Diệu Dương, tự cậu cũng hiểu sẽ rắc rối thế nào.” Anh ấy xáp tới níu cổ ta, “Trần Thạc, hai thằng đàn ông không đi đến đâu hết, về Mỹ với anh, chúng ta tiếp tục sát cánh, không có cậu, anh như mất một chân một tay…”

Đột nhiên di động của ta đổ chuông, ta khẽ đẩy Trần Cận ra, bắt máy: “Cậu đang ở đâu?”

“Anh đến Bán Đảo đi, luật sư đặc phái của Thành Nghiệp sang, tôi muốn anh có mặt.”

“Bao nhiêu chuyện đổ hết vào hôm nay.”

“Trần Thạc, chuyện của chúng ta cứ chờ đã, có bọn đứng sau làm trò đấy.”

“Tôi chuẩn bị tâm lý rồi.” Ta cười cười, quay lại ra hiệu bảo Trần Cận về trước đi, “Chờ tôi mười lăm phút, tôi tới ngay.”

“Gã phóng viên kia, phải tìm cách làm hắn ngậm miệng.” Đương nhiên, ý cậu ấy cũng không phải muốn giết hắn, chỉ là kiếm cách khác hiệu quả hơn thôi.

“Dây vào dư luận rồi, xem ra khó gỡ đây.” Trong đầu ta đột nhiên hiện ra một cái tên…