Edit+Beta: Shim
Lấy chuyện gà rừng, lang vốn dĩ chỉ có một tia hi vọng, nào ngờ… Ai biết tên ngốc kia thực sự đáp ứng “tâm nguyện”, tha nó về nhà.
Thật là chưa từng nghe qua, tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, đúng là thiên hạ đệ nhất ngu si!
Bất quá dọc đường gập ghềnh còn kéo theo nó, tuyệt đối chịu không ít khổ sở.
Kì thật lang cũng không đói như vậy, chẳng qua lâu rồi chưa xuống núi, trùng hợp gặp được một thư sinh trắng trắng nộn nộn, liền tự nhiên không muốn buông tha.
Nào ngờ lại bị tên nông dân đáng giận kia lừa, mặt mũi lang vương thật sự mất sạch rồi a.
Thù này không báo không phải lang vương! Chờ ta khôi phục, phải đem gã kia gặm xé không chừa mảnh xương.
Thậm chí ở trước tên mặt thư sinh này còn… Hừ, vẫn là chờ nó ăn thịt gà cái đã.
Lang một bên liếm liếm vết thương, một bên suy tính.
Qua không bao lâu, mùi gà bay đến. Lang ở trong núi nào thiếu một, hai con gà, nhưng không hiểu sao hình ảnh con gà tươi non ngon miệng hiện lên trong đầu làm nó không nhịn nổi, cảm tưởng đói chết đến nơi, chỉ muốn mấy miếng xé nát bỏ bụng.
Nhưng chẳng biết thư sinh kia lề mề cái gì, hồi lâu vẫn chưa dâng gà lên. Qua thêm hồi nữa, hương vị canh gà xuyên qua bao tải bay vào lỗ mũi.
Ngu xuẩn! Nào có đạo lí lang không ăn gà sống lại đi ăn canh gà? Coi nó là cẩu nuôi trong nhà ha?!
Lang âm thầm oán thán. Nhưng hiện giờ đang mang thương tích trong người, cũng chẳng biết gã “Triệu Giản Tử” kia tẩm vào mũi tên yêu pháp ác độc gì (chính ngươi mới là yêu nha) hoặc đồ vật gì khác, làm nó không những không thể thi triển phép thuật chữa thương, ngay cả sợi dây thừng với cái bao bé tẹo cũng không giãy ra được. Thật là tức chết mà!
Nó đành chờ đợi, chờ cái tên kia bưng gà tới, chờ nó ăn gà lấy lại sức, rồi xé nát dây thừng, như vậy ăn thịt thư sinh mới tốt.
Lang một bên nghĩ, một bên chợp mắt nghỉ ngơi, thẳng đến một trận lại một trận mùi gà xộc thẳng vào mũi.
Nó mới ngơ ngơ ngác ngác tỉnh lại, sau đó tinh thần lập tức rung lên.
“Gà đến đây, gà đến đây!” Thư sinh vừa gọi, vừa mở gút bao tải.
Cuối cùng lại nhìn thấy mặt trời, hít thở không khí trong lành. Đêm trăng, lang không khỏi muốn hú vang một tiếng. Nhưng nghĩ đến giờ phút này đang ở trong tay người khác, nếu hú chỉ sợ thu hút càng nhiều thôn dân. Đến lúc đó một mình thư sinh kia cũng không cứu nổi nó.
“Ngươi ăn gà đi.” Đông Quách tiên sinh đặt một bát lớn đầy ắp gà đến trước mặt sói, “Ăn rồi sẽ khá hơn.”
Ngu ngốc! Chỉ bằng mình ngươi mà có thể hạ thủ được ta ư?
Hiện tại lang cũng không sợ y đối với mình thế nào. Tuy rằng đối phương rất có thể gọi người tới hỗ trợ, nhưng không biết vì sao, nó cảm thấy mình một đường bị lôi về đây, kì thực cũng rất an toàn.
“Ta bị trói tứ chi, chỉ có thể nằm bò ra đất, sao ăn được?” Lang bất mãn mở to hai mắt trừng thư sinh.
“Nhưng, nếu như thả ngươi ra, lỡ ngươi lại muốn ăn thịt ta…” Thư sinh tuy ngốc, nhưng cũng không phải hài tử lên ba.
“Thế làm sao đây?”
“Cái này…” Thư sinh lúng túng, cởi trói là tuyết đối không thể, nhưng lang ở tư thế này, để nó tự mình ăn là cũng quá khó khăn đi.
Cuối cùng, y nghĩ ra một biện pháp: “Ta đút ngươi ăn.”
Nó đường đường một đấng lang vương, bình thường dưới tay cơ thiếp thành đàn, luôn được hầu hạ ăn, mặc, ngủ, thậm chí những phương diện kia cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Bất quá bị loài người đút ăn, (từ từ, vì cớ gì việc đút ăn này thú vị thế nhỉ?) vẫn là lần đầu tiên.
Làm lang cảm thấy có chút mới mẻ.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt thư sinh vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên không phải cùng lang đùa giỡn.
Song khi y xé miếng đùi gà, đưa đến trước miệng sói, lại rụt tay trở về. “Ngươi cũng không được nhân cơ hội này cắn ta.”
Lang trừng mắt một cái: “Đương nhiên rồi. Nếu ngươi bị thương, ai đút gà cho ta ăn?”
Thư sinh nghe thấy có lí, liền thận trọng đưa chân gà đến miệng sói. Nhìn nó mấy nhát mà xơi tái nguyên cây đùi gà lớn, y không khỏi có chút đau lòng, “Gà này ta nuôi hai năm, vốn định tết năm nay làm thịt…”
Lang ăn xong đùi gà, cắt đứt cuộc độc thoại của y: “Ăn xong rồi, tiếp tục.”
“Ồ.” Thư sinh vội vàng xé thêm miếng gà nữa đưa đến trước miệng nó.