CHƯƠNG 48
Cho dù sau này Thiên Tứ không làm Long Đế, không cần Long Tộc chiếu cố cũng có thể bình bình ổn ổn mà trưởng thành,
“So với ta lúc nhỏ còn ranh mãnh hơn, không thừa hưởng được một chút ưu điểm của Thiên Nhất.” Ngón tay khuấy trộn hình ảnh, “Tên Thiên Nhất ngu ngốc kia vậy mà cũng nhốt được ta hơn một vạn năm rồi, ngay cả chết cũng không phép bất cứ kẻ nào làm tổn thương ta, còn đem tất cả sự đần độn ấy tặng hết cho Thiên Tứ, bị cái tên Thiên Tiên nhỏ nhoi kia dụ hoặc đến xoay mòng mòng.”
Ma khí đã sớm xâm chiếm từng chút một trong cơ thể hắn, không bao lâu nữa hắn sẽ không thể duy trì sự thanh tỉnh của mình Long Châu cũng sẽ bị ma hóa, hắn không thể chờ đợi được đến ngày Thiên Tứ trưởng thành.
Hết thảy quan hệ đều tan biến mất, Tiên Tôn chính là Tiên Tôn, Long Đế cũng chính là Long Đế, tất cả chỉ là quá khứ nằm sâu trong kí ức.
Mấy ngày nay, Thiên Tứ không còn nhớ đến phụ hoàng, không còn nhớ đến mẫu thân, nó trở lại làm một Thiên Tứ vui vẻ của trước đây.
“Huyền Thanh, ta muốn uống rượu!”
Huyền Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, thổi thổi lá trà dập dềnh trong chén.
“Huyền Thanh, ngươi uống rượu cho ta xem đi.”
“Ừm, trà ngon, trong phủ sư đệ toàn là đồ hảo hạng nha, sau này chuyển nhà nhất định phải mang theo nhiều nhiều một chút.” Huyền Thanh chuyên tâm thưởng thức trà, giống như không nhìn thấy bàn tay của Thiên Tứ đang vỗ vỗ lưng hắn.
Vừa định đưa tay tháo Tửu Hồ Lô xuống, thì bất thình lình xuất hiện một bàn tay to lớn nắm lấy tay nó, Thiên Tứ ngẩng đầu, Huyền Thanh thần sắc chuyên tâm bất biến, nhưng bàn tay càng nắm càng chặt, đột nhiên cả người Thiên Tứ nhào vào lòng hắn.
Thiên Tứ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, “Huyền Thanh. . .” Thanh âm ủy ủy khuất khuất, biểu tình ủy ủy khuất khuất, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ xị thành một đống, kim mâu ngấn nước, thực khiến người ta rũ lòng thương xót.
Trắc ẩn chi tâm không phải hắn không có, chỉ là vừa bị nước miếng trét đầy khuôn mặt kia “giáo huấn”, Huyền Thanh không dám quên a~~
“Huyền Thanh, ngươi không cần ta sao?” Thiên Tứ vẫn giữ vẻ mặt đáng thương hỏi hắn, hành động kế tiếp của nó nhất định là khẽ run run bờ vai sau đó khóc nức nở.
Huyền Thanh rũ mắt suy nghĩ xoay xoay ly trà trong tay, mãi cho đến khi trà hương đã nguội lạnh hắn mới thở dài nói, “Rượu ta tuyệt đối không uống, uống trà an toàn hơn.”
Thiên Tứ cười tít mắt lắc lắc cái đuôi, nhãn tình cực kì hưng phấn chờ hắn uống xong ly trà, điều này khiến cho Huyền Thanh cảm thấy ngay cả uống trà hắn cũng thấy không được an toàn a~~ Buông chén trà đang định uống xuống, Thiên Tứ liền cụp mắt thất vọng.
“Huyền Thanh, tại sao ngươi không uống?”
“Quá nguy hiểm.”
Thiên Tứ hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, “Nguy hiểm ở đâu?” Từ ngày dọn đến quý phủ của Huyền Khải, Huyền Khải y như người vừa vớ được vàng liền lấy lí do: Nhà bị “đạo tặc” chiếm giữ một bước tiến thẳng vào Tiên Đào Viên định cư luôn, các tiên đồng tạm thời chia nhau ra tự mình tu hành, lúc này bốn bề vắng lặng, Thiên Tứ không hiểu nguy hiểm từ đâu mà đến.
“Ở trước mặt.”
“Huyền Thanh thấy mình nguy hiểm sao? Rõ ràng là rất an toàn nha! Vì cái gì lại nói mình nguy hiểm chứ?”
Vài câu nói bâng quơ kia của mình đối với người bình thường thì đã sớm minh bạch, mà Thiên Tứ lại nghiêng đầu, càng nghĩ càng khó hiểu, song mâu xinh đẹp tràn ngập sự khó hiểu, Huyền Thanh thảm bại đưa tay đỡ trán, liền buông tay chịu trói.
“Ta thật không ngờ mình như thế nào lại có thể rơi vào tay một kẻ như ngươi chứ?! Ta thật là bất hạnh a~~”
Nếu tiếp tục chống lại số mệnh tức là Nghịch Thiên, kết quả so với Độ Tình Kiếp thất bại còn đáng sợ hơn, nhưng cùng một con rồng trong hình hài một tiểu hài tử nói chuyện yêu đương thì hắn cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Bất hạnh nghĩa là gì? Có phải là từ nay về sau mỗi lần hôn Huyền Thanh sẽ không phải hôn trúng phất trần và ấm trà? Thiên Tứ nghĩ đến đó lập tức hoan hô một tiếng, đem bộ ấm trà cất đi, tiện tay lấy phất trần của Huyền Thanh chà đạp dưới chân.
Ý đồ của Thiên Tứ vô cùng rõ ràng, lắc lắc cái đuôi chiả thẳng lên trời.
Hai tay nó nắm chặt cổ áo của Huyền Thanh, bờ môi lạnh lẽo mềm mại từ từ tiến gần lại, Huyền Thanh định giơ tay cản lại, nhưng cuối cùng cũng thả tay xuống.
Ai dô~~Ai bảo hắn Thiên sinh Tiên cốt, tư chất hơn người, chính là Đạo Môn kỳ tài, nhưng bởi vì tốc độ tu hành quá nhanh, lại không chịu sớm thành Tiên để giải quyết Tình Kiếp, phong tỏa hơn nửa thành công lực của mình kéo dài thời gian Thiên Kiếp, nhưng mà con mắt của Lão Thiên Gia đúng là sáng không gì lọt qua được mà, thừa dịp hắn đang chật vật Độ Kiếp Thăng Tiên thì tặng cho hắn một đạo Thiên Lôi tiễn tên Ma Tướng có bản lĩnh về Tây Thiên, khuyến mãi thêm cho hắn một đạo Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp giúp hắn cân bằng con đường Tu Đạo quá sức thuận lợi của mình, đồng thời giết hắn không kịp trở tay, ngay cả thời gian gỡ bỏ phong ấn cũng không có, đành gấp rút đưa quyết định: Vứt bỏ thể xác, giữ lấy Nguyên Thần tu thành Tán tiên.
Sau khi trở thành Tán Tiên hắn bình bình an an trải qua chín lần Thiên Kiếp, đến lần Thiên Kiếp thứ mười chẳng những đến sớm hơn bốn trăm năm mà uy lực còn mạnh hơn gấp bội, hơn nữa còn tặng cho hắn một đạo Cửu Tru Thiên Lôi Kiếp, bổ nhầm vào quả trứng khiến nó cháy đen thui, nhưng lại giúp Thiên Tứ nở sớm hơn dự định.
Nếu nhân hình của Thiên Tứ lớn thêm chút nữa thì tốt rồi, chí ít cũng phải mười lăm mười sáu tuổi, vậy thì hắn có thể gỡ bỏ lòng tự trọng của mình mà học theo sư đệ lãng mạn một phen, tình hình của hắn lúc này cho dù muốn giở một chút thủ đoạn bỉ ổi như trước kia cũng không còn tác dụng nữa, hệt như một tuyệt đại cao thủ bị phế hết võ công a~~
Trong lúc Huyền Thanh ai oán khóc than cho số kiếp ruồi nhặn của mình, thì đột nhiên phát hiện một tia ma khí mỏng manh lẫn trong không khí, phủ đệ của Huyền Khải cách rất xa Thiên Ngục, hơn nữa xung quanh Thiên Ngục được bao bọc bởi Kết Giới ngăn không cho ma khí phát ra bên ngoài, vậy ma khí này từ đâu mà ra?
Lúc này, Huyền Thanh đứng dậy tìm nơi phát ra ma khí, ngăn không cho ma khí lan ra xung quanh làm ảnh hưởng lão Hòe Già, Thất Sắc Mai Hoa Thần lộc và những Tu Chân Giả tu vi thấp kém, quan trọng nhất chính là Thiên Tứ.
Một tay ôm lấy Thiên Tứ, một chân đá phất trần lên cao rồi bắt lấy, Huyền Thanh vội vàng đi về hướng phát ra ma khí, không ngờ ma khí lại phát ra từ hai nơi, một nơi là Thiên Ngục, một nơi là Tiên Cung, chỗ Tiên Tôn cư ngụ.
Hắn bay đến Thiên Ngục trước, kết giới Thiên Ngục đã bị phá, Tịnh Hóa Tiên Trận đã sụp đổ, không nhìn thấy bóng dáng Long Đế đâu, nơi nơi đều lưu lại ma khí của Long Đế.
Lúc Huyền Thanh đi vào Thiên Ngục đã thấy không ít Tiên Nhân làm phép tiêu trừ ma khí, vậy thì không cần hắn phải quan tâm, hắn xoay người bay tới Tiên Cung.
Ma khí dày đặc bao phủ toàn bộ Tiên Cung, một khi ma khí lan rộng ra bên ngoài, thì tất cả sinh linh tu hành ở Tiên Giới chắc chắn sẽ rơi vào hiểm cảnh, may mắn thay ma khí bị kết giới của Đại La Kim Tiên và Thiên Tiên cản lại, Huyền Thanh đến gần góp vui.
Hóng được nửa ngày, hắn phát hiện tất cả Tiên Nhân đều dừng lại bên ngoài Tiên Cung đều khẩn trương nhìn vào bên trong, nhưng không một ai dám tiến vào Tiên Cung tiêu trừ ma khí, hắn bèn túm lấy vị Tiên Nhân bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Vị Tiên hữu này, ma khí bên trong Tiên Cung dày đặc như vậy, sao không thấy ai vào trong xử lý?”
“Ngươi mới tới đúng không? Đã xem qua Tiên Quy chưa?”
Nghe Tiên Nhân kia hỏi xong, Huyền Thanh mới chợt nhớ ra: Mình quả thật chưa xem qua Tiên Quy a~Hắn giả vờ xấu hổ thừa nhận mình chưa từng đọc Tiên Quy.
“Khó trách ngươi chẳng biết vì sao mọi người không ai dám tiến vào Tiên Cung, Tiên Quy có một quy định: Cấm người ngoài bước vào Tiên Cung làm phiền Đại Tiên Tôn và Long Đế bàn chuyện đại sự, ai vi phạm sẽ bị dịch trừ Tiên Cốt đạp xuống Nhân Gian.”
“Ra là thế.” Huyền Thanh nhìn Thiên Tứ nói: “Vị ‘Mẫu Thân’ kia của ngươi muốn một mình giải quyết chuyện của phụ hoàng ngươi, ngươi có còn muốn vào đó xem không?”
Thiên Tứ phun ra một chữ cơ hồ không nghe được: “Muốn.”
Thiên Tứ nhân hình chưa hoàn chỉnh, kim lân lấp lánh ánh vàng phơi bày thân phận của nó, có một vài người trong Long Tộc không hẹn mà cùng tiến về phía hai người bọn họ, Huyền Thanh giương khởi phất trần biến mất không tung tích, thẳng tiến vào Tiên Cung.