Dùng xong bữa cơm, thời gian còn sớm, Ngôn Tư Diễn làm ổ trên ghế sa lon, biếng nhác không muốn động, có chút nhàm chán thay đổi nhiều tư thế ngồi, đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
“Cậu đi đâu?” Tần Húc Cẩn thấy cậu hướng ngoài cửa đi, mắt nhìn sắc trời bên ngoài, lại nghĩ tới thể chất của người này, thật sự không muốn cậu ra ngoài chịu sự giày vò không hiểu tại sao.
“Hiện tại thời gian còn sớm, tôi muốn đi mua chút đồ,” Ngôn Tư Diễn đứng ở cửa ra vào, do dự một lát sau nói, “Muốn cùng nhau không?” Dù sao từ khi đi theo Boss về sau, chỉ số vận rủi của cậu thẳng tắp giảm xuống, điều này làm cậu có cảm giác vô cùng an toàn.
Nghĩ đến về sau cảm tình có thể tiếp tục phát triển, Tần Húc Cẩn chưa hề nửa phần do dự đi theo.
Đường phố sẩm tối có rất nhiều người đang tản bộ, cụ già tóc bạc mặt hồng hào, cử chỉ vợ chồng thân mật, còn có đùa giỡn trẻ nhỏ, đem một màn cảnh sắc này nhuộm lên sức sống đặc biệt.
Ngôn Tư Diễn lười biếng bước cặp giò, cười tủm tỉm nhìn người đi đường tới lui, “Cư xá tôi ở ấy có rất nhiều bác trai bác gái thích ở trong khu cư xá múa ương ca, từ khi tôi học trung học đến vào đại học một mực đều chưa từng gián đoạn.”
Tần Húc Cẩn cúi đầu nhìn gương mặt cậu nhuộm ánh chiều tà, “Cậu rất hâm mộ?”
“Hẳn là hâm mộ nha,” Ngôn Tư Diễn nhìn đôi vợ chồng già cùng nhau tản bộ cách đó không xa, “Yêu nhau gần nhau cả đời, cũng không phải mỗi người đều có phúc khí.”
“Cậu…”
“Cái gì?”
“Cậu đột nhiên trở nên sâu lắng như vậy, tôi không quen.” Tần Húc Cẩn dời ánh mắt, không để cho đối phương chứng kiến sự ảm đạm trong mắt mình.
“Anh đột nhiên trở nên nói chuyện tình yêu tôi cũng đã quen rồi,” Ngôn Tư Diễn vẻ mặt không đồng ý, “Năng lực thích ứng của anh quá kém, kỳ thật tôi thỉnh thoảng vẫn có thể thoáng trầm lắng chứ.”
Lúc này đây Tần Húc Cẩn giữ vững phong cách trước kia, thì phải là trầm mặc.
Ngôn Tư Diễn khóe miệng co rút, hừ một tiếng tiếp tục đi lên phía trước, hai người dao động a dao động, lại cũng đi một đoạn khoảng cách không nhỏ, ngẩng đầu mắt nhìn sắc trời đã dần tối, Ngôn Tư Diễn mở miệng nói, “Nếu không chúng ta trở về?”
Tần Húc Cẩn thần sắc bất động, chỉ là nhẹ gật đầu, đối với anh mà nói, tản bộ không phải mục đích, trở về hay tiếp tục đi tiếp anh cũng không có ý kiến.
“Tư Diễn, ” C-K-Í-T..T…T một tiếng, sau một chiếc xe đạp hồng nhạt ngừng trước mặt bọn họ, hai người nhìn qua là khuôn mặt tươi cười xán lạn của Hạ Lâm, trong nụ cười này dường như còn mang theo sự hưng phấn nào đấy, “Tư Diễn, nghe nói siêu thị Cửu Thiên thành đông đang đại hạ giá, tớ đang chuẩn bị tranh mua nè, không cùng cậu nhiều lời, tớ đi trước.” Nói xong, đạp xe đạp hấp tấp lướt đi.
“Tớ…” Ngôn Tư Diễn miệng há to, nhìn bóng lưng phía xa chỉ còn một chấm nhỏ mơ hồ, lại nói Hạ Lâm này chào hỏi mình sao, cô ném một đống lời như vậy rồi rời đi?
Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, nhìn về phía Tần Húc Cẩn nói, “Nếu không chúng ta cũng đi ha, đại hạ giá không mua sạch không mua.”
Tần Húc Cẩn đuôi lông mày giật giật, không nói lời nào.
Đối với hành vi kiểu này, Ngôn Tư Diễn luôn tự động cho rằng đó là ngầm thừa nhận, vì vậy gọi một chiếc taxi, hướng thành đông xuất phát, chỉ là cậu không có chứng kiến sắc mặt tài xế khi nghe được đích đến chính là một cỗ xoắn xuýt.
Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn thần sắc cao hứng, không khỏi mở miệng, “Tiền taxi kỳ thật so với cậu đại mua sắm tiết kiệm nhiều tiền hơn.” Chẳng lẽ người này cho tới nay từng sinh kế kiểu này?
Không đúng, ắt hẳn thời điểm chính mình không có ở bên cạnh cậu, cậu ngoại trừ bên ngoài không biết tính toán tỉ mỉ chỉ sợ còn lúc nào cũng không may, đối với một đứa bé mà nói, có thể còn sống sót thật đúng là không dễ dàng.
Đến siêu thị, sau khi Ngôn Tư Diễn giao tiền xe tài xế liền đạp xuống chân ga lái bay nhanh đi, Ngôn Tư Diễn nhìn theo tốc độ chiếc taxi có thể so với xe thể thao hàng khủng, cảm khái nói, “Đây đều là cao thủ à.”
Tần Húc Cẩn híp mắt nhìn siêu thị trước mắt đây bốn phía treo đại hạ giá lại không có bao nhiêu khách hàng, khẽ chau mày.
Ngôn Tư Diễn vội vã vào siêu thị, mà một người khác cũng ở phía sau bước vào cửa, hai người đồng thời ngẩng đầu.
“Cảnh sát Lâm.”
“Lại là anh?!” Lâm Khâm Duyên hướng bên cạnh lui một bước, từ trên xuống dưới quét nhìn Ngôn Tư Diễn một phen, “Anh tới nơi này làm gì?” Biết rõ ở đây ra nhiều chuyện như vậy, còn vô đây gom góp, rất khả nghi.
“Đến siêu thị ngoại trừ mua đồ còn có thể làm cái gì?” Ngôn Tư Diễn mở trừng hai mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Khâm Duyên, thở dài an ủi, “Cậu không cần khẩn trương, trong siêu thị nhiều đồ thế này, tôi đối cậu không tạo thành uy hiếp.”
Lâm Khâm Duyên lời tôi còn chưa ra miệng lại chứng kiến Tần Húc Cẩn sau lưng Ngôn Tư Diễn thì cố nén xuống, cậu miễn cưỡng cười cười, “Tần tiên sinh với Ngôn tiên sinh sao lại tới nơi xa thế này mua đồ?”
Ngôn Tư Diễn nghe vậy hỏi lại, “Chẳng lẽ cậu không phải nghe nói ở đây đại hạ giá mới đến hay sao?”
Lâm Khâm Duyên lúc này mới chú ý tới bốn phía treo tranh tuyên truyền giảm giá, cậu dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, trong siêu thị đã chết công nhân, không có khách hàng, đồ đều tồn đọng, đương nhiên muốn đại hạ giá, chẳng qua… Lâm Khâm Duyên dùng ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn Tần Húc Cẩn, tổng giám đốc Tần Phong vậy mà cũng tới tranh mua hàng hoá đại hạ giá, chẳng lẽ nói Tần Phong sắp phá sản rồi hả?
Rất nhanh Lâm Khâm Duyên mới biết mình nghĩ rất đơn giản, bởi vì cậu phát hiện đường đường tổng giám đốc Tần Phong không phải tới mua đồ, mà là đẩy xe mua sắm cho trợ lí anh ta.
Nhìn xem Ngôn Tư Diễn chọn chọn lựa lựa, lại nhìn nhìn Tần Húc Cẩn trầm mặc đi theo đằng sau người này, Lâm Khâm Duyên đột nhiên cảm thấy cái thế giới này phi thường không chân thật. Một người trợ lý bé nhỏ ở phía trước mua đồ, tổng giám đốc đẩy xe? Cậu đỡ trán, cậu sẽ không chứng kiến đội trưởng tụi cậu đẩy xe cho cậu đâu?
“U-a..aaa, loại tương liệu này rất không tồi,” Ngôn Tư Diễn chứng kiến nhãn hiệu quen thuộc, vươn ra cầm, lúc cậu cầm chặt cái chai, tay nọ cũng lấy được cái chai, Ngôn Tư Diễn đại 囧, đây là đang kịch đập tượng đất sao? Cậu ngẩng đầu nhìn lên, hơi quái lạ, là thuật sĩ lần trước đó.
Trang Sóc buông ra tương liệu, hai tay đút trong túi quần, “Chúng ta lại gặp mặt, tiên sinh.” Nhưng khi anh ta chứng kiến Tần Húc Cẩn sau lưng Ngôn Tư Diễn, tươi cười trên mặt thu liễm không ít.
Trực giác của cảnh sát nói cho Lâm Khâm Duyên, không khí giữa ba người này có chút không đúng, vì vậy vốn chuẩn bị rời đi chính cậu lại ngừng lại.
Tần Húc Cẩn đứng ở bên cạnh Ngôn Tư Diễn, mặt không biểu tình liếc nhìn Trang Sóc, “Đạo gia sao?” Ba chữ rõ ràng, lại vững vàng nói ra vài phần vị đạo uy hiếp.
Ngôn Tư Diễn cười thò tay đem tương liệu Trang Sóc buông ra nhanh chóng ném vào trong xe mua sắm của bản thân, mới thoả mãn ngẩng đầu nghênh tiếp ánh mắt dò xét của Trang Sóc.
Trang Sóc tay đẩy xe mua sắm có chút run rẩy, chỉ là trên mặt vẫn duy trì lấy vẻ tươi cười tiêu sái, “Đúng vậy a, Tần tiên sinh nhãn lực tốt,” dừng một chút, anh tiếp tục mở miệng nói, “Tần tiên sinh không chỉ có nhãn lực tốt mà còn thật bản lãnh, việc nhân quả luân hồi cũng có thể xoay chuyển trời đất, khiến cho tại hạ kính nể.”
Tần Húc Cẩn không nói, chỉ là ánh mắt hữu ý vô ý đảo qua Ngôn Tư Diễn, muốn từ trên nét mặt cậu nhìn ra cái gì, đáng tiếc đối phương ngoại trừ mỉm cười vẫn như cũ là mỉm cười.
“Nhường cái, nhường cái,” một giọng nói tràn đầy nam tính vang lên sau lưng bốn người, sau đó liền chứng kiến một người đàn ông anh tuấn mang kính mắt màu trà đến kệ hàng trái xem phải ngó, cuối cùng có chút bất đắc dĩ nhìn về phía bên kia, “Hình như đã không còn.”
Chân mày Ngôn Tư Diễn hơi nhíu lại, cậu nghiêng đầu xem xét, hành lang hàng bên cạnh đứng đấy một người thanh niên áo trắng, tóc ngắn màu á ma, còn có màu da trắng nõn, dù cho mắt kính đang che mắt anh ta, vẫn như cũ có thể khiến người ta cảm thấy trên thân người này loại lực hấp dẫn khó nói nên lời. ( màu á ma – 亚麻色 lên gúc gồ có thể chiêm ngưỡng)
Chỉ là, vì sao trên thân người thanh niên này có loại cảm giác không khoẻ kỳ lạ? Giống như thân thể và linh hồn chia lìa nhau, nhưng mà hai đứa rõ ràng lại cùng một chỗ.
“Không có?” Thanh niên nhíu nhíu mày, ánh mắt đảo qua xe mua sắm của Ngôn Tư Diễn, chậm rãi mở miệng, “Vậy đi thôi.”
Trang Sóc nhìn theo người thanh niên, vuốt cằm, giọng nói của người này hơi quen tai, thân hình thoạt nhìn cũng rất quen mắt.
“Cậu, cậu là…” thanh âm Lâm Khâm Duyên đề cao vài độ, chẳng qua cậu còn chưa nói nên lời đã bị người đàn ông đứng ở hàng trước ngăn cản, “Tiên sinh, xin hỏi cậu nhận thức cậu ấy?”
“Chẳng lẽ anh ta không phải Thiện…” Lâm Khâm Duyên nhớ tới lực ảnh hưởng của người này, há to miệng, không gọi tên ra, chỉ tại trên thân thể sờ a sờ, móc ra một cuốn sổ nhỏ, vẻ mặt chờ mong nhìn người thanh niên mặc áo trắng, “Ký cái tên cho tôi nha.”
Ngôn Tư Diễn thấy một màn như vậy lập tức ngạc nhiên, tiểu cảnh sát này khi đối mặt Tần Húc Cẩn ông chủ lớn đây cũng chưa từng nhiệt tình thế này, người này đến tột cùng là ai? Cậu chọt chọt Tần Húc Cẩn bên cạnh, “Anh mang giấy bút chứ?”
Tần Húc Cẩn nhíu mày, “Làm cái gì?”
Ngôn Tư Diễn dáng vẻ giận dữ, “Xem bộ dáng người này ắt hẳn rất nổi tiếng, anh ta kí tên hẳn rất đáng giá.”
Tần Húc Cẩn bất đắc dĩ, chẳng lẽ mình còn chưa có đủ tiền sao?
“Hai vị,” người đàn ông đứng ở trước kệ hàng bất đắc dĩ nói, “Mấy anh không cần phải để cho tôi nghe được.”
Ngôn Tư Diễn nghĩ nghĩ, “Nếu không anh giả bộ như chưa nghe thấy được rồi.”
“Không cần, tôi đã nghe được,” thanh niên áo trắng đứng ở phía sau hai người, thuận tay cầm lấy cuốn sổ nhỏ trong tay Lâm Khâm Duyên, lướt ký xuống đại danh của mình, thuận tiện tặng một cái mỉm cười, “Cảm ơn cậu đã ủng hộ tôi.”
Lâm Khâm Duyên cảm giác chân mình mềm nhũn, cầm lấy cuốn sổ được kí tên, chữ kí ở trên mạng giá trị hơn vạn, chính mình cứ như vậy đã nhận được, không hổ là Thiện Thiên Vương, không chỉ yêu nước mà còn thái độ làm người cũng nhã nhặn, không hổ là thần tượng duy nhất của mình.
“A, tôi nhớ ra rồi, ” ánh mắt Trang Sóc sáng ngời, móc ra một trang giấy, “Cũng kí tên cho tôi nha, tôi rất thích cậu diễn hồ ly tinh đó.”
Ngôn Tư Diễn im lặng nhìn một màn này, vì sao thuật sĩ kia rõ ràng nói ca ngợi, cậu lại nghe ra thêm vài phần không được tự nhiên, thuật sĩ ưa thích người khác sắm vai nhân vật hồ ly tinh? Nam sắm vai hồ ly tinh… Người này là…
“A!” tiếng thét chói tai cao vút cắt ngang suy nghĩ của Ngôn Tư Diễn, cậu nhìn về hướng thanh âm truyền đến, biến sắc.
“Chết người!”
Sáu người ai cũng không có động, trong siêu thị do huyên náo trở nên hoàn toàn yên tĩnh, cũng có lẽ khách hàng bây giờ còn ở lại siêu thị chỉ có sáu người bọn họ.
Có người là không thể ở lúc nhiều người đi ra ngoài, có người là không định đi, sáu người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, chỉ nghe thanh niên áo trắng mở miệng nói, “Báo cảnh sát.”
Vì vậy, người đàn ông đứng ở bên cạnh cậu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, báo địa chỉ phát sinh vụ án.
Ngôn Tư Diễn cảm khái, không hổ là đại minh tinh ah, mà ngay cả ra ngoài dạo siêu thị đều có vệ sĩ đi cùng.