Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 21: Thiện ác có báo…




Sáng sớm khi tỉnh lại, mưa đã tạnh, Ngôn Tư Diễn vì ngủ không đủ mà đầu óc không tỉnh táo, vừa mới ngồi dậy lại nằm xuống giường lớn mềm mại.

Tần Húc Cẩn trên người ăn mặc chỉnh tề ngồi trên sofa, thấy Ngôn Tư Diễn như vậy, mở cửa sổ ra, để cho không khí trong lành tràn vào, anh đứng bên cửa sổ nhìn đại thụ bị chém thành hai nửa, ánh mắt hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn người đang nằm trên giường.

Dậy, ta dậy, cuối cùng cũng từ trên giường ngồi dậy, ngủ cùng tổng tài ta làm sao dám lười biếng, vừa ngáp vừa bước vào phòng tắm rửa mặt, khi dòng nước ấm chạm vào da cậu, cậu mới dần thanh tỉnh, nhớ lại đêm hôm qua gặp nữ quỷ kia, thở dài bắt đầu đánh răng, cậu vẫn nhớ rõ bà nội từng nói, cho dù là oán quỷ, cũng tốt hơn những kẻ lòng dạ độc ác, bởi vì khi oán quỷ không còn chấp niệm, sẽ không hại đến ai nữa, linh hồn ấy so với linh hồn một đứa trẻ 6 tuổi còn thuần khiết hơn.

Khi còn nhỏ nhìn thấy hình dáng ma quỷ đáng sợ, cậu cũng thấy sợ hãi, nhưng khi cậu đi trên một con đường ở quê, được một con quỷ toàn thân đẫm máu đẩy ra thoát khỏi một tảng đá rơi từ trên núi xuống, cậu mới biết nơi này thường xuyên có đá rơi, mà con quỷ cứu cậu cũng chết vì lí do đó, cậu liền hiểu được, cho dù con quỷ đẩy cậu ra hình dáng rất đáng sợ, nhưng tâm lại rất tốt.

Sau đó cậu còn nhìn thấy một ma nữ cứu một đứa bé, một quỷ hồn cứu một xe khách, rất nhiều rất nhiều chuyện, khiến cho cậu thấy được những con quỷ trong các câu chuyện đáng sợ kia, quỷ có tà ác, nhưng cũng có thiện lương, khi còn sống là người tốt, sau khi chết đi làm sao lại trở thành ác quỷ được?

Thay quần áo xong, đã là 9 giờ sáng, không tính thời gian cậu ở cùng nữ quỷ kia đêm qua, Ngôn Tư Diễn phát hiện ra cậu còn không được ngủ tới 6 tiếng. Tần Húc Cẩn thấy Ngôn Tư Diễn dường như còn rất buồn ngủ, mở miệng nói:

“Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, để an toàn, hôm nay sẽ không lên núi, ăn sáng xong cậu có thể ngủ bù.”

Ngôn Tư Diễn ngáp một cái, có chút kinh ngạc hỏi: “Không đi nữa?”

“Ừ, lần sau sẽ đi.” Tần Húc Cẩn xem thời gian: “Đi ăn bữa sáng.”

Ra khỏi phòng, Ngôn Tư Diễn nhận thấy bầu không khí trong khách sạn dường như có chút không thích hợp, những nhân viên khách sạn đi lại đều mang vẻ mặt hoảng hốt, cậu khẽ cau mày, chẳng lẽ đêm qua nữ quỷ kia đã làm gì?

Đi vào nhà ăn, liền thấy trưởng phòng các phòng đang ngồi chờ bọn họ, sau khi hai người ngồi xuống, Điền Sơ liền thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi: “Hai người biết không, đêm qua khách sạn có mấy cậy đại thụ vài chục năm bị gãy, hơn nữa là gãy làm đôi từ trên xuống, này cũng quá bất bình thường rồi.”

Ngôn Tư Diễn vội ho một tiếng: “Vậy sao?” Liếc nhìn người ngồi cạnh cũng không có phản ứng gì, cậu có thể nói hai cái cây đáng thương đó đều do người này làm hại không?

“Cậu không biết sao?” Điền Sơ mở to hai mắt: “Hai cái cây kia đều ở gần phòng hai người.” Nói rồi thấy tổng tài ngồi cạnh Ngôn Tư Diễn liếc mắt một cái, vội đổi chủ đề: “Tổng tài, tiểu Ngôn, hai người ăn gì?”

Ngáp một cái, Ngôn Tư Diễn mệt mỏi nói: “Gì cũng được.”

“Tiểu Ngôn đêm qua không ngủ đủ sao?” Tô Thanh thần sắc phức tạp nhìn Ngôn Tư Diễn dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt dừng ở dấu răng trên tay Ngôn Tư Diễn, đôi mắt mở to, sau đó không dám tin nhìn Tần Húc Cẩn, không nghĩ tới sở thích của tổng tài là như vậy? Dấu răng này cắn cũng quá sâu rồi?

“Aha ha, tiếng sấm lớn như vậy, thật khiến người ta không ngủ được a.” Ngôn Tư Diễn vuốt vuốt cằm, ánh mắt nửa nhắm nửa mở, một phế vật như cậu phải vẽ bảo vệ phù, còn phải ngây người đứng cùng oán linh lâu như vậy, ngủ lại không đủ, có thể có tinh thần mới là lạ.

Tô Thanh bắt đầu cảm thấy, thật ra không là người yêu của tổng tài cũng rất tốt, ít nhất sẽ không thảm như Ngôn Tư Diễn, nhìn dấu răng thật sâu kia, thật quá ghê người, BOSS cho dù là S, cô cũng sẽ không là M, nhưng cô quả thật không nhìn ra nguyên lai tiểu Ngôn là M.

Cả đoàn đang ăn sáng, bỗng thấy vài người mặc cảnh phục đi tới, đi đầu là năm vị cảnh quan, biểu tình rất nghiêm túc, xem ra đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.

“Các vị, thật ngại phải quấy rầy một chút, tôi là XX tổ trưởng tổ xử án, họ Vương, xin hỏi các vị ai ở phòng 3022?” Sau khi người đàn ông trung niên mở miệng, liền thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía một người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng, anh liền hiểu, xem ra người đàn ông trông như đầu lĩnh này ở phòng đó.

“Vương cảnh quan, tôi cũng ở phòng đó, xin hỏi có chuyện gì sao?” Ngôn Tư Diễn cau mày, xem ra đêm hôm qua đã xảy ra không ít chuyện.

“Như vậy, xin hỏi các ngài có biết người khách ở phòng 3024 bên cạnh không?” Cảnh quan trung niên vừa hỏi, viên cảnh sát đứng phía sau anh liền lấy giấy bút ra chuẩn bị ghi chép.

Tần Húc Cẩn đặt đũa xuống, lạnh lùng mở miệng: “Vị cảnh sát này, anh đang thẩm vấn chúng tôi sao?” Nói rồi, quét mắt nhìn những kẻ đang đứng xem náo nhiệt xung quanh, khuôn mặt vốn là mặt than lại càng trở nên khó coi.

Viên cảnh sát thấy vậy, vội nói: “Ngài đừng để bụng, cậu ta vẫn chỉ là một thực tập sinh, không hiểu chuyện, tôi thay cậu ta xin lỗi hai vị, mời hai vị đi theo chúng tôi được không?” Lúc này anh đã nhận ra đây là tổng tài tập đoàn Tần Phong, tập đoàn Tần Phong là tập đoàn lớn nhất trên thị trường hiện nay, nếu một đội trưởng phá án nho nhỏ như anh đắc tội tổng tài tập đoàn lớn nhất, cấp trên trách móc, ai cũng không kham nổi.

“Cảnh dân hợp tác, đây là nghĩa vụ công dân của chúng tôi.” Ngôn Tư Diễn đứng lên, mỉm cười nói: “Như vậy nhờ vị cảnh sát này dẫn đường.”

Tần Húc Cẩn vẫn là diện vô biểu tình, nhưng thấy Ngôn Tư Diễn đã đứng lên, anh cũng khẽ nhíu mày rồi đứng lên theo, nhìn người đứng bên đang ôn hòa tươi cười, lạnh lùng quét mắt nhìn hai vị cảnh sát đối diện.

Hai cảnh sát xấu hổ đi phía trước dẫn đường, quả nhiên đến loại địa phương cao cấp này xử lý án đều gặp phải những nhân vật lớn, nhưng thanh niên đang mỉm cười kia thật tốt.

Ngôn Tư Diễn đi sau vuốt cằm, xem ra đã xảy ra việc gì rồi, hẳn là có quan hệ với nữ quỷ kia.

“Mời vào.” Viên cảnh sát dẫn đường cho hai người vào một căn phòng ở tầng ba, bên trong cũng có vài cảnh sát, trong số đó lại có hai người quen.

“Tiểu Ngôn, sao cậu lại tới đây?” Hình cảnh quan nhìn Ngôn Tư Diễn, đứng dậy từ sofa: “Cậu lần này lại gặp chuyện xui xẻo gì?”

Lâm Khâm Duyên nghi hoặc nhìn Ngôn Tư Diễn và Tần Húc Cẩn, thế nào lại là hai người này, cậu khó hiểu nhìn hai cảnh sát dẫn hai người vào: “Vương đội trưởng, hai người kia là?”

“Bọn họ là khách ở trong phòng 3022, tôi mang họ tới là để hỏi một chút tình huống đêm qua.” Vương cảnh sát thấy Hình cảnh quen hai người họ, nhân tiện nói: “Cảnh sát Hình, anh hỏi đi.”

Cảnh sát Hình bất đắc dĩ thở dài, đứa nhỏ này tại sao luôn gặp những chuyện xui xẻo như vậy, anh nói với Lâm Khâm Duyên: “Tiểu Lâm, cậu tới ghi lại.” Nói rồi, mở miệng hỏi: “Đêm qua một vị khách đã chết trong phòng 3024, thời điểm từ vong là khoảng từ 0 giờ sáng đến 1 giờ sáng, hai vị ngày hôm qua mấy giờ đi ngủ, nửa đêm có tỉnh lại hoặc nghe được thanh âm gì hay không?”

Ngôn Tư Diễn đột nhiên nghĩ đến bản thân hôm qua nửa đêm dậy thay quần áo, hơn nữa phòng 3024 và phòng 3022 có ban công nối liền, Boss có thể nghi ngờ mình hay không…

Tần Húc Cẩn dường như lại không thấy gì bất thường, nhanh chóng trả lời vô cùng ngắn gọn: “Nửa đêm hôm qua nghe được âm thanh sét đánh cây.”

Chúng cảnh quan: … Chẳng lẽ bọn họ cho rằng người khách ở phòng 3024 bị sét đánh chết?

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một cảnh sát mang theo một nhân viên khách sạn cầm một đĩa CD đi đến: “Hình ảnh theo dõi từ 10 giờ đêm tối qua tới 8 giờ sáng nay đều ở trong đĩa.”

Lúc này, cảnh sát cũng không hỏi hai người nữa, vội vàng đem đĩa CD bỏ vào máy tính, dư quang nơi khóe mắt Ngôn Tư Diễn cũng liếc về phía màn hình, nếu đêm hôm qua hình ảnh mình bị quay được, vậy phiền phức rồi.

Khi Ngôn Tư Diễn đang ngu người, Tần Húc Cẩn kéo cậu đến chỗ cảnh sát, quang minh chính đại nhìn vào màn hình, góc độ vô cùng rõ ràng.

Ngôn Tư Diễn 囧, sếp không hổ là sếp, phong cách làm việc vương bát chi khí, ngay cả xem tư liệu của cảnh sát cũng quang minh chính đại như vậy.

“Cúi đầu thấp xuống.” Tần Húc Cẩn lạnh lùng bảo viên cảnh sát: “Anh che khuất tầm mắt tôi.”

“Nga, ngại quá.” Lâm Khâm Duyên vội cúi đầu xuống, một lúc sau mới có phản ứng, tại sao cậu lại phải nghe lời anh, vì vậy quay đầu lại nói: “Hai người không thể xem…”

“Ai nha, đầu của anh lớn quá.” Thanh niên vừa rồi còn mỉm cười ôn hòa ấn đầu anh xuống, ánh mắt vẫn dán vào máy tính, cũng không thèm nhìn sắc mặt tức giận đến đỏ bừng của Lâm Khâm Duyên.

Các vị cảnh sát đồng thời cùng quay lại, nhìn thanh niên mỉm cười ấn đầu viên cảnh sát xuống, một vị cảnh sát định mở miệng, chợt thấy người đàn ông bên cạnh thanh niên kia quét mắt nhìn bọn họ một cái, vì thế mọi người liền chỉnh tề cùng quay đầu lại 180°, thật ra xem cái đĩa CD này cũng không phải chuyện lớn gì… a.

Khi đĩa ghi hình đến 0 giờ 25 phút, trên màn hình lóe lóe, thân ảnh một người phụ nữ thoáng xuất hiện nửa giây, sau đó cả màn hình biến thành một mảnh đen kịt.

“Sao lại thế này? !” Hình cảnh quan biến sắc.

Sự thật chứng minh, từ 0 giờ 25 phút đến 3 giờ 24 phút, toàn bộ màn hình đều là một mảnh tối đen, nhân viên khách sạn cũng mang vẻ mặt mờ mịt, bọn họ căn bản không động đến mấy thứ này, vậy tại sao đoạn băng khoảng thời gian này lại bị lỗi?

Cửa lại bị đẩy ra, một người cảnh sát vội vàng đi tới: “Vương đội trưởng, vừa mới phát hiện, người này chết do nhồi máu cơ tim, pháp y hoài nghi người này trước kia có tiền sử bị bệnh, hơn nữa người chết này là người có hiềm nghi trong vụ giết người 3.24.

“Bệnh tim?” Vương cảnh nhíu mày: “Chúng ta tới hiện trường xem xem.” Anh đứng lên nói với Ngôn Tư Diễn và Tần Húc Cẩn: “Đã khiến hai vị mất thời gian rồi.” Nói xong, lại dùng lời nói ám chỉ hai người không thể nói việc này ra ngoài, rồi mới để hai người đi.

Chỉ có Lâm Khâm Duyên nghi hoặc nhìn màn hình tối đen, sự việc 3.24? Nơi tử vong là phòng 3024, còn nguyên nhân là do nhồi máu cơ tim?

Ngôn Tư Diễn nhìn địa phương được cảnh sát dùng dây ngăn cách, nghĩ đến thảm trạng của người phụ nữ kia khi bị giết, chợt nhớ đến buổi chiều ngày hôm qua khi cậu chụp Tần Húc Cẩn, cách đó không xa cũng có 1 người đàn ông trung niên đang đứng, có lẽ… Người người phụ nữ kia oán hận không phải Tần Húc Cẩn, mà là người đàn ông đó.

Thiện ác tới cùng đều có báo, tục ngữ nói, vô dĩ ác tiểu nhi vi chi[1], huống chi hắn đã giết chết một con người. Nhồi máu cơ tim, là bị dọa chết sao? Bình sinh không làm việc trái với lương tâm, làm sao có thể bị dọa chết được?

[1] câu này nghĩa là không có điều ác nào là việc nhỏ cả.