Xui Xẻo, Chia Tay Đi

Chương 10: Ách, có quỷ đột kích…




“Rầm, rầm, rầm”

Tiếng đập cửa vang lên, người phụ nữ ngồi ở trên giường sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào hướng phòng khách, ngay cả sức kéo cái chăn mềm nhẹ che lên người mình cũng không có, bên tai chỉ còn vang tiếng đập cửa kia, từng cái như đánh trống trong lòng cô.

“Tích tắc, tích tắc, tích tắc” thanh âm kim đồng hồ chuyển động, cô máy móc quay đầu nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, không phải giờ là tối sao? Vì sao hôm nay sớm như vậy đã tới rồi? Cô bỗng dưng mở to hai mắt, rốt cục dốc cạn sức kêu ra tiếng.

Phía trong truyền đến thanh âm tột cùng sợ hãi của người phụ nữ, từ sau cửa nghe thấy rất rõ, Ngôn Tư Diễn dừng lại động tác gõ cửa, cậu xấu hổ nhìn ánh mắt hoài nghi quăng đến từ bà bác nhà hàng xóm, xem ra tinh thần của Hạ Lâm đã ở vào bờ vực biên giới chuẩn bị sụp đổ rồi.

Đứng tại cửa, đối diện với ánh mắt săm soi của bà bác kia, Ngôn Tư Diễn lấy ra điện thoại di động, không thể để lãng phí một phút đồng hồ phí nói chuyện a~

“Này, Hạ Lâm???” Ngôn Tư Diễn còn chưa dứt lời đã nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở của người phụ nữ, “Ngôn Tư Diễn, cậu ở đâu, hắn lại tới nữa, lại tới nữa.”

“Cậu không cần sợ, hiện tại tớ ở ngay ngoài cửa nhà cậu, cái gì cũng không có”, Ngôn Tư Diễn đảo mắt nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, hiện ở phía sau không có cái gì không sạch sẽ xuất hiện cả.

Cửa rất mau được mở ra, một người phụ nữ tóc tai bù xù mãnh liệt nhảy xổ vào ngực của cậu, giống như bắt lấy cái phao cứu sinh vậy, “Cậu rốt cục đã tới, không tớ sắp bị hù chết mất rồi.” Sau đó cô cứ thế ôm Tư Diễn nức nở gào khóc.

Bà bác bên cửa đối diện vừa nhìn thấy cảnh này liền bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là chuyện tình nam nữ, xem cô bé kia khóc lợi hại vậy chắc là lén xem phim kinh dị ở nhà đây.

Tư Diễn vỗ vỗ vai của cô, lôi kéo cô vào cửa. Cho đến khi đã tránh đi ánh mắt của bà bác kia cậu mới nhẹ nhàng thở ra, đem người đang khóc đến chật vật kia ngồi lên ghế salon.

Có người làm bạn khiến lá gan Hạ Lâm lớn lên không ít, tiếng khóc dần dần thấp xuống, cô có chút xấu hổ nhìn Ngôn Tư Diễn, hai người tuy là bạn cùng lớp đại học nhưng cũng không qua lại nhiều, cô cũng không ngờ rằng người xuất hiện bên cạnh mình sẽ là cậu.

Đợi một lúc cô liền bình tĩnh trở lại, “Cậu muốn uống gì?”

Tư Diễn cười cười, “Cậu ngồi đi, tự tớ đi rót nước.” Cậu đảo mắt nhìn thấy ấm đun nước, đặt phía dưới là một chồng cốc giấy liền đứng dậy cầm một cái, rót đầy nước, chỉ thấy ngọn đèn trong phòng chợt lóe lên, rồi lập tức toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối.

Tay đang cầm chén nước bỗng bị người phụ nữ thất kinh đụng ngã lăn, nước nóng hổi đổ vào mu bàn tay cậu. Đau đến nhe răng trợn mắt, Ngôn Tư Diễn nhìn người phụ nữ đang liều mạng níu lấy quần áo mình, bất đắc dĩ thở dài, cậu chịu đựng cảm giác đau đớn nói, “Cậu đừng sợ, tớ đi xem có phải đứt cầu dao hay không.”

Tư Diễn đi đến chỗ công tắc nguồn điện bên cạnh, dùng di động chiếu sáng xem xét, quả nhiên là đứt cầu dao rồi, cậu nói với người đang khư khư giữ vạt áo mình, “Chỉ là đứt cầu dao mà thôi.” Dùng tay không bị đổ nước kéo công tắc lên, căn phòng một lần nữa khôi phục ánh sáng.

Hai người lại quay trở lại ghế salon, Hạ Lâm lúc này mới chú ý đến bàn tay bắt đầu sưng đỏ của Tư Diễn, vội vàng ra ngoài phòng tìm tuýp kem bôi phỏng, vừa nói xin lỗi vừa bôi thuốc cho cậu.

Ngôn Tư Diễn nhìn cái tay sưng phồng giống như cái bánh bao của mình, lại nhìn mặt mũi đầu áy náy của Hạ Lâm, cậu có nên nói cho cô ấy biết cậu đã có thói quen bị xui xẻo như vậy không? Từ nhỏ đến lớn số lần hai cánh tay cậu bị phỏng đếm không kể xiết, hơn nữa nay vận khí đã tốt hơn, dù sao cũng chỉ là một chén nước, không phải là bình nước a~, làm người không phải phải học cách luôn biết thỏa mãn sao.

Khóe miệng run rẩy, nhìn đến cái tay mình bị băng bó như vừa bị tai nạn giao thông, Tư Diễn cười vô cùng phong độ nói, “Hiện giờ còn sớm như vậy, chúng ta xem tivi a~” Dù sao loại quỷ linh tinh này không biết chọn lúc nào mà đi ra, quỷ cũng có cảm giác thần bí chứ.

Cậu cũng không phải tâm tình kích động hơn bình thường, chỉ là mấy ngày nay ít xảy ra sự tình không may, hơn nữa tốt xấu gì bản thân còn từng có thời gian có tình cảm với cô bạn Hạ Lâm này, đối với một cô gái bị giày vò đến thần trí mơ hồ thì thật rất đáng thương.

“Sơn không lăng, thiên địa hợp?” Cái này là cái gì chứ, chuyển kênh.

“Bệ hạ, thần tội vạn lần đáng chết!” Nghe mấy lời máy móc này của diễn viên, Ngôn Tư Diễn tiếp tục chuyển kênh, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, hiển nhiên tâm trạng có chút không tập trung, cậu thở dài, buông điều khiển từ xa nói: “Hiện tại cậu đang làm việc chỗ nào?”

Hạ Lâm còn đang sợ hãi chuyện sắp xảy ra nghe Tư Diễn hỏi, cô hơi sững sờ sau mới mở miệng trả lời: “Tại một công ty mậu dịch, mỗi ngày đều bị một tiền bối gọi lên, tiền lương còn không cao nữa?” Nói đến chuyện công ty, tinh thần Hạ Lâm tốt lên không ít, cô bla bla liên tục trút chuyện ủy khuất ở công ty lên người đối diện.

Ngôn Tư Diễn một bên nghe tiểu sử từ khi tốt nghiệp của bạn học nữ, một bên chú ý sắc trời ngày càng tối ngoài cửa sổ.

“Đúng rồi, Tư Diễn, cậu đang làm cái gì ở công ty kia vậy?” Ngôn Tư Diễn hồi ở lớp học mặc dù nổi danh là đẹp trai, nhưng là vì Tư Diễn cùng bạn học trong lớp quan hệ không nhiều cho nên tin tức về cậu cũng chả có nghe nói bao nhiêu.

“Tớ nha” Ngôn Tư Diễn sờ sờ mũi, “Ở công ty Tần Phong kiếm miếng cơm ăn, miễn cưỡng cũng qua ngày.” Nhớ tới thời gian nhàm chán mấy ngày nay, còn có BOSS đại nhân thường xuyên mặt không biểu tình nói cười đểu, cậu run rẩy, “Ha hả, cũng không tệ lắm.”

“Nghe nói tổng giám đốc công ty Tần Phong tuổi trẻ tài cao a.”

Đúng vậy, thật là tuổi trẻ, nhưng lại mang một gương mặt co quắp a.

“Hơn nữa hành xử thành thục ổn trọng?”

Là rất ổn trọng, đặc biệt ưa thích nói cười đểu.

“Còn nói tổng giám đốc Tần là người cẩn thận tỉ mỉ?”

Là cực kì cẩn thận tỉ mỉ, mà ngay cả trên mặt thủy tinh dính một hạt thủy tinh cũng không cho phép, anh ta không phải cẩn thận tỉ mỉ mà là không nhiễm một hạt bụi.

Người đàn ông cẩn thận tỉ mỉ theo như đồn đại nào đó đang ngồi trong tiệm cơm tàu, dưới ngọn đèn u ám, đối diện là một người phụ nữ ưu nhã mặc sườn xám xanh da trời.

“Ngay cả rượu ngon ngàn năm cũng không làm anh cảm thấy hứng thú?” Người phụ nữ lắc lắc cổ bình rượu ngọc, tủm tỉm cưởi, “Có thể gặp lại cái dạng này của anh, thật đúng là khó hơn lên trời.” Mở miệng nói đùa, chỉ là trong mắt chả có bấy nhiêu vui vẻ.

Tần Húc Cẩn mặt không biểu tình mở miệng: “Nhã Hạnh, ta chỉ muốn nói với cô sự thật này thôi.”

“Sự thật?” Người phụ nữ trào phúng cười ra tiếng, “Bảo tôi không động đến một con người?” Cô ta đem bầu rượu trong tay đẩy ra bên cạnh, bầu rượu tinh xảo rơi trên mặt đất, phát ra thanh âm vỡ vụn chói tai.

Không khí rất áp lực, Tần Húc Cẩn rất trấn định, anh cũng không đưa mắt nhìn bầu rượu tan tành trên đất, sắc mặt như cũ không hề thay đổi, “Trên thực tế, cậu ta thực sự chỉ là một con người.”

Người phụ nữ hừ một tiếng, nhưng với lời nói của người đối diện cô cũng không có lá gan vi phạm, đành phải đứng lên mà vô cùng mất hứng nói: “Dựa vào cái suy tinh phụ thể kia, theo nấm mốc tính chiếu mệnh, tôi không động tay thì hắn sớm muộn gì cũng sẽ không may.”

“Cậu ấy còn có ta”, Tần Húc Cẩn đứng lên, “Chỉ cần có ta, suy tinh mộc cách thì sao?” Buông một tấm thẻ vàng, “Đây là tiền thưởng”, sau đó cũng không quay đầu lại bỏ đi.

Người phụ nữ nhìn bóng lưng của anh ta, ý cười trên mặt nhạt dần, ý của anh ta là??? Lại nhìn bầu rượu bị nghiền nát dưới mặt đất, cười nhạo, “Rượu ngon ngàn năm thì thế nào, chướng mắt vẫn hoàn chướng mắt.”

23 giờ 55 phút, Hạ Lâm ngồi bên cạnh Ngôn Tư Diễn sắc mặt càng lúc càng khó coi, Ngôn Tư Diễn thậm chí còn cảm thấy được, người này chỉ một giây nữa là sụp xuống.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, lúc kim giờ chỉ đúng 12 giờ, tiếng đập cửa vang lên, Ngôn Tư Diễn có chút nhíu nhíu mày, mỉm cười vỗ vỗ Hạ Lâm, “Không sợ, có tớ ở đây.”

Hạ Lâm kinh ngạc ngước lên nhìn khuôn mặt tươi cười đối diện, tâm tình từng chút bình tĩnh lại, phảng phất có chút an tâm.

Tiếng đập cửa như cũ vang lên, Ngôn Tư Diễn hướng phía cửa đi tới, bị Hạ Lâm kéo lại, “Không muốn a.”

“Không có việc gì” Ngôn Tư Diễn đem Hạ Lam đặt lại trên ghế sa lon, thuận tiện cầm một cái gối ôm đặt trong lòng cô, “Tớ sẽ rất mau trở về.”

Kéo cửa ra, mặc kệ trước mặt là cái gì, cậu một cước phóng tới, cam đoan không thể để người phụ nữ trong phòng kia kinh hách. Quay đầu lại cười sáng lạn với Hạ Lâm, đi ra cửa sau đó mới kéo cửa lên.

Ách, bên ngoài một người đứng đấy thật sự không thể tính là đẹp mắt, ngũ quan đúng là vừa trải qua tai nạn. Cậu dựa vào tường hai tay ôm ngực nhìn người đàn ông ngồi xổm trong góc, “Ta nói ngươi kiếm cái đó ở đâu ra, hơn nửa đêm gõ cửa nhà thiếu nữ, đúng là không có bình thường.”

Đống lù lù ở chân tường kia miễn cưỡng có thể xưng là người đi, rõ ràng một người đàn ông cao lớn, lại lộ ra bộ dạng ủy khuất, “Tôi là tới xin lỗi.”

“Cái gì?” Ngôn Tư Diễn đề cao âm lượng.

Đống kia càng run rẩy tợn, lại càng thêm phần ủy khuất, “Ngày đó tôi gây tai nạn trước, không cẩn thận dẫm lên vị tiểu thư này, quỷ sai nói, nếu không sửa cái sai phạm trước lúc chết thì kiếp sau sẽ giảm phúc.”

“Ý ngươi nói là, ngươi mỗi ngày cứ hơn nửa đêm hóa những đồ vật này dọa người là để xin lỗi?” Ngôn Tư Diễn vuốt vuốt trán, hắn thật sự muốn nói cho con ma này a, kỳ thật muốn xin lỗi không cần phải nửa đêm gõ cửa dọa người, lại còn chỉ vì xin lỗi do lỡ dẫm chân lên.

“Ý của ngươi là chỉ cần nói xin lỗi là được rồi hả?” Ngôn Tư Diễn thấy mình thật có chút vô lực.

“Không được.”

“Vì sao không được?”

“Còn muốn vị tiểu thư kia nói không có sao.” =.=

Tư Diễn kéo ra khóe miệng, chỉ vào góc tường nói, “Ngươi ngồi xổm tại góc này cho ta, không nên cử động, ta đi nói cho tiểu thư kia.”

Ma đại nhân nghe xong lời này ngoan ngoãn ngồi xổm trong góc, thật sự như một pho tượng điêu khắc, không dám nhúc nhích.

Giải thích cho Hạ Lâm cả một buổi, sau Ngôn Tư Diễn chứng kiến một màn khiếp đản đến chảy ra nước mắt, một ma đứng ngoài cửa đáng thương nói thực xin lỗi mà một người run lẩy bẩy đứng trong liên tục nói “Không có sao.”

Ngôn Tư Diễn sau sự kiện lần này đúc kết một kinh nghiệm quý giá, lúc làm người phải thật đúng đạo, bằng không làm quỷ sẽ bất an.