Xúc Xắc

Chương 36: Ổn định ở nước ngoài (7)




Dịch: Tú An

Thấy ông chủ đột nhiên bước vào, người của các bộ phận được sắp xếp theo quy luật trong khoang máy bay đều bắt đầu xôn xao, gần như không duy trì nổi hình tượng bình thường được ngụy tạo trước đó nữa.

Trên máy bay có hai nhóm người, một nhóm biết sự tồn tại của nhóm còn lại, còn nhóm kia cho rằng bản thân đang che giấu rất tốt.

Lục Ninh Chu nhanh chóng phán đoán ra tình hình.

Cửa khoang đã hoàn tất việc đếm ngược và đang báo động bằng tín hiệu nhắc nhở, gương mặt Mục Thiên tái xanh.

Không còn kịp để giải thích với Lục Ninh Chu dù sắc mặt anh không tốt, hắn đứng phắt dậy quay đầu định quát tiếp viên hàng không mở cửa khoang.

Nhưng còn chưa mở miệng thì Lục Ninh Chu đã đến gần đưa một tay ngăn hắn lại. Anh ấn mạnh Mục Thiên để hắn ngồi lên ghế, gương mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng, không cho phép ai xen vào mà căn dặn với cơ trưởng đang vội vã chạy tới: "Tôi đổi lộ trình muốn đi Đông Nam Á một chuyến, không cần đặc biệt tiếp đãi tôi, bay như kế hoạch ban đầu là được."

Nét mặt của cơ trưởng hơi mất tự nhiên, hắn thoáng nhìn Mục Thiên, thấy Mục Thiên không phản ứng gì, sau cùng chỉ đành làm theo.

Lục Ninh Chu ngồi cạnh Mục Thiên, bên trong máy bay nhanh chóng trở về quỹ đạo.

Mục Thiên không biết Lục Ninh Chu có ý gì, tại sao lại đột nhiên muốn cùng hắn đến Đông Nam Á, và tại sao lại khăng khăng muốn lên chiếc máy bay này?

Lục Ninh Chu quay đầu thoáng nhìn hắn, âm thầm vươn tay viết chữ vào lòng bàn tay của hắn.

"Máy nghe lén".

Mục Thiên mím môi, ngầm biết làm thế nào hắn cũng không thể thay đổi quyết định của Ninh Chu, chỉ đành đưa tay hướng ra ngoài ghế ra hiệu.

Sau khi nhận được chỉ thị, nữ tiếp viên hàng không ở gần đó bưng khay đi về phía sau, lúc lướt qua bàn ăn thì chợt bị trẹo chân, cả người và một chồng ly nước ngã xuống mặt đất, trong khoang máy bay yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.

Các nhân viên nhất thời không kìm được mà chuyển sự chú ý sang bên đó.

Mục Thiên nhân cơ hội lấy keo chuyên dùng ra, nhanh chóng phủ kín tất cả máy nghe lén ở gần chỗ ngồi hai người.

Bên kia nữ tiếp viên nghẹn ngào nói xin lỗi với người đồng nghiệp đang dìu cô ấy, sau một lúc bối rối liền trở lại cương vị công tác của mình ngay.

Lúc này Mục Thiên mới có thể nắm lấy tay của Lục Ninh Chu, máy bay đã cất cánh, hắn dựa người vào Lục Ninh Chu bằng tư thế mà người ngoài cho là họ đang tán gẫu thân mật, hạ thấp giọng sốt ruột hỏi anh: "Anh Chu, anh lên đây làm gì, nơi này rất nguy hiểm!"

Lục Ninh Chu bị hắn nắm đến phát đau, anh nhíu mày rút tay, kết quả là càng rút hắn càng siết chặt.

Anh cười lạnh một tiếng và đáp: "Mục Thiên, tôi không thích cấp dưới làm việc giấu giếm tôi."

Con ngươi của Mục Thiên hơi giãn ra, nghe vậy hắn có chút buồn bã, Ninh Chu đang nghi ngờ hắn sao?

Nhưng hiện tại không phải lúc dây dưa những chuyện này, hắn quan tâm sự an toàn của anh hơn, nên chỉ có thể nói bằng giọng khẩn cầu: "Anh Chu, anh phải tin rằng em sẽ không bao giờ làm hại anh, em biết mình không có cách nào thay đổi quyết định của anh, nhưng chỉ xin anh nghe em lần này... Anh không thể xảy ra chuyện được anh Chu, từ lúc này nhất định đừng rời khỏi sau lưng em có được không?"

Lục Ninh Chu nghe những câu nói hỗn loạn của Mục Thiên thì biết ngay hắn lại muốn làm hành động tự giày vò chính mình kỳ lạ kia.

Mong muốn bảo vệ đã trở thành bệnh trạng ấy, làm hắn nâng niu anh từng chút một như đồ sứ.

"Đứng sau lưng cậu?" Anh khẽ thở ra một hơi, nét mặt dịu lại, nói với Mục Thiên: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đừng coi tôi như trẻ con. Không phải nghi ngờ cậu muốn tạo phản, chỉ là linh cảm chuyện này có liên quan đến tôi. Mục Thiên, đừng tự ý quyết định thay tôi."

Vẻ mặt Lục Ninh Chu điềm tĩnh lại sắc bén toát ra sự mạnh mẽ và tự tin vốn có, anh nhìn thẳng vào đôi mắt e sợ của Mục Thiên, quyết đoán ra lệnh:

"Đầu đuôi sự việc để sau sẽ nói, tiếp theo, hãy nói cho tôi biết kế hoạch của cậu."

Một Lục Ninh Chu như vậy khiến Mục Thiên ngẩn ra trong phút chốc, hắn cảm thấy bản thân đã được vỗ về một cách kỳ lạ. Đó là khí chất đến từ người bề trên, gợi hắn nhớ ra mười mấy năm qua hắn đã từng cùng anh trải qua vô số chiến trận đẫm máu.

Người hắn yêu là một con mãnh hổ, vậy thì vì sao lại sợ mãnh hổ bị thương nơi chiến trường? Đó vốn dĩ là sức cuốn hút của vua muông thú.

Hơn nữa nếu ở kế hoạch ban đầu anh có thể an toàn rút khỏi, thì hiện tại cũng có thể đưa người khác bình yên thoát thân.

Mục Thiên cong khóe môi, cầm tay của Lục Ninh Chu, thành kính hôn lên đó và nói: "Vâng, cậu chủ của em."

...

Ba giờ sau, NH508 rời khỏi lãnh thổ nước M, bay đến vùng trời cách đại dương hàng nghìn mét.

Ngồi dựa lên chiếc ghế được thiết kế rộng rãi thoải mái với tư thế nhàn nhã, Lục Ninh Chu đọc tờ nhật báo trong tay. Đầu ngón tay thon trắng của anh xoa nhẹ một góc kém nổi bật nằm phía trên bên phải - báo cáo khí tượng bầu trời vùng biển.

Mục Thiên thì nằm hẳn lên lưng ghế, nghiêng mặt nhìn Lục Ninh Chu không động đậy lấy một cái. Khung cảnh yên tĩnh đẹp đẽ như vậy, các cấp dưới ở bên cạnh đã sớm nhìn thành quen rồi.

Mọi thứ dường như đều rất bình thường.

Nếu như lúc này không truyền đến tiếng đánh nhau hỗn loạn.

Đội trưởng đội vệ sĩ mặc đồng phục cao cấp hốt hoảng chạy tới đầu khoang, vài vệ sĩ đi theo sau hắn, giữ chặt một tên mặt mày bầm tím trông vô cùng thảm hại.

Hai ông chủ ở khoang hạng nhất nhìn về phía đội trưởng đội vệ sĩ, Mục Thiên mở lời chất vấn: "Chuyện này là thế nào?"

Đội trưởng đội vệ sĩ nuốt nước bọt, đáp một cách khó nhọc: "Xin lỗi anh Mục, là tôi quản lý không tốt, để tên này đột nhập vào đội tiếp viên, lúc nãy bắt được hắn chúng tôi đã tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc, hắn nói..."

"Ha ha ha ha ha, tôi nói tôi đã gắn bom trên máy bay đấy! Bom khí nén, hê hê, chỉ cần máy bay hạ thấp dưới hai nghìn mét thì, bùm!" Gương mặt của hắn lộ sự ao ước điên loạn: "Hai ông chủ của tập đoàn Lục thị và Đông Nam Á sẽ phải chết cùng tôi ha ha... ặc."

Nghe xong Mục Thiên vô cùng tức giận mà đá vào bụng của tên đó khiến hắn văng vào vách khoang máy bay rồi lăn xuống va vào và làm rơi ngã bàn ghế dọc đường.

Tên đó đau đến mức nhất thời không nói được gì nữa.

"Bắt tên này xuống dưới kia nhốt thật kĩ." Mục Thiên nghiến răng ra lệnh.

Lục Ninh Chu điềm nhiên lật một trang báo như không có chuyện gì xảy ra.

Đội trưởng đội vệ sĩ chỉ đành đi hỏi Mục Thiên đang lộ cả gân xanh: "Anh Mục, chúng tôi đã kiểm tra cẩn thận, góc trong của cánh máy bay đúng thật có hai quả bom, bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Nhiên liệu của máy bay chỉ có thể duy trì thêm ba giờ đồng hồ thì phải hạ cạnh đến nơi trung chuyển rồi."

Mục Thiên buồn bực ngồi trở lại ghế, đỡ trán trầm tư. Khớp ngón tay bên trái của Lục Ninh Chu đang gõ khẽ vào tay vịn, như đang chờ đợi điều gì đó.

"Chủ tịch, tôi có một cách." Một giọng nói nho nhã truyền đến, phá vỡ bầu không khí nặng nề trong khoang máy bay.

Ngón tay đang gõ của Lục Ninh Chu dừng lại.

Anh đặt tờ báo trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu, bình thản nhìn vị phó cơ trưởng trẻ tuổi.

"Cậu có cách gì?" Anh cong khóe môi, mang theo một niềm hứng thú đặc biệt.

Máy bay đang tiếp tục bay trên đại dương xanh vô tận, thi thoảng tròng trành một cái, nhắc nhở mọi người sự thật tàn khốc.

Vị phó cơ trưởng đột nhiên xuất hiện này thấy Lục Ninh Chu đồng ý nghe lời hắn nói, vẻ mặt thoáng đắc ý, lại giống như có chút thả lỏng, hắn cầm quyển nhật báo của hôm nay lên, chỉ vào bản đồ thời tiết ở góc trên bên phải và nói:

"Thưa chủ tịch, hiện tại chúng ta đang ở đây." Hắn chỉ vào một địa điểm trên đó, rồi chuyển sang đường hàng không khác ở lân cận."Trước mắt vùng trời của nơi này đang sắp có bão, không khí tràn ngập các hạt tinh thể băng nhỏ vụn, chỉ cần chúng ta đổi đường bay, nhanh chóng đi qua tầng mây này", vừa nói hắn vừa chỉ cánh máy bay bên ngoài cửa sổ, "sự ma sát sinh ra lực hút cực lớn sẽ tách quả bom ngoài kia ra một cách dễ dàng".

Đôi mắt như chim ưng của Mục Thiên nhìn về phía chàng trai này, chất vấn hắn bằng giọng điệu rất không tán thành: "Ha, nơi đó nhìn thì gần đấy, nhưng khoảng cách thực tế không gần chút nào, thêm nữa việc tăng tốc băng qua vùng trời đó sẽ tiêu hao không nhỏ, nhiên liệu của máy bay không đủ để chúng ta trở lại."

Tuy Lục Ninh Chu không lên tiếng ngăn cản, nhưng ánh mắt nhìn phó cơ trưởng lại mang theo một sự khích lệ.

Phó cơ trưởng nhận được ánh mắt của ông chủ, bỗng chốc cảm thấy bản thân chiếm thế thượng phong. Hắn giũ tờ báo, ngẩng cằm lên nhìn thẳng vào Mục Thiên, nói thêm: "Vấn đề này tôi đã sớm suy nghĩ đến, gần vùng trời đó có một hòn đảo nhỏ, theo tôi được biết thì trên đảo có một nhà máy thép bỏ hoang, chúng ta chỉ cần dừng chân một lát, liên lạc với trạm trung chuyển gần đó nhờ chi viện là được."

Nghe hắn nói như thế, những người xung quanh đều bắt đầu thầm thì với nhau, trong lòng hơi muốn thực hiện, suy cho cùng mạng người là trên hết, họ không muốn từ bỏ một tia hy vọng nào.

Hơn nữa mọi người đều rất quen thuộc vị phó cơ trưởng này, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cũng phục vụ chuyên trách cho sân bay Lục thị gần hai, ba năm.

Mục Thiên đập mạnh lên bàn một cái, xung quanh bỗng yên tĩnh trở lại. Hắn mở miệng định nói, nhưng lúc này Lục Ninh Chu lại lên tiếng.

Anh vẫn ngồi trên ghế, tư thế ung dung làm người khác tín phục.

Anh quyết định: "Cứ làm theo những gì cậu nói. Tất cả lập tức trở về vị trí công tác của mình, vệ sĩ không được lơ là tình hình của quả bom."

Mục Thiên thấy thế nhìn anh bằng ánh mắt cấp thiết, vẫn mang dáng vẻ không đồng tình. Lục Ninh Chu giơ tay ra hiệu hắn không cần nói thêm gì nữa, anh đã thông qua phương án này.

Phó cơ trưởng bất giác nở nụ cười, thoáng nhìn Mục Thiên sau đó trở về khoang lái, thông báo cơ trưởng thay đổi đường bay.

Ở nơi mà những người khác không nhìn thấy, Mục Thiên và Lục Ninh Chu cùng nhìn nhau bằng ánh mắt ăn ý, mỗi người ngồi xuống, không thảo luận thêm.

...

Bên trong tập tin bị Mục Thiên xóa bỏ vào hai ngày trước:

"Ngày 5 tháng 2; sân bay quốc tế bang Elk Creek → sân bay thành phố S; máy bay riêng số hiệu NH508 của Lục thị; Đảo Hảo Vọng; nhà máy thép bỏ hoang."