“Đúng vậy, bà xã thân ái của ta.” Krakentos cười đáp lại, sau đó dùng xúc tu vuốt ve thân thể của Ngu Dung, bà xã của hắn vừa mới biến đổi thành công, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.
“Ta. . . Ta vẫn gọi ngươi là Kraken thì hơn.” Ngu Dung lấy tay gỡ cái xúc tu đang ma sát sau gáy mình ra, tuy tình ái đầy kích thích và mới mẻ đêm qua khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, nhưng cậu vẫn có chút không thể tiếp nhận được việc này, hiện tại cậu muốn biết, đến tột cùng là ở thởi điểm nào mà mình đã trở thành người có chồng rồi? Còn có, chân của mình đâu? Chân của mình đã biến đi đâu mất tiêu rồi?
“Thân ái, miễn sao ngươi cảm thấy vui là được. . .” Xúc tu đang tán tỉnh của mình bị đối phương đẩy ra, Krakentos cũng không vì thế mà tức giận, hắn không định làm gì cả, chẳng qua là thích trêu chọc bà xã đáng yêu của mình, nếu đã bị đẩy ra, hắn liền đem xúc tu kia cuộn thành một cái đệm thoải mái, đặt Ngu Dung nằm ở phía trên, rồi vuốt ve cơ thể Ngu Dung, giống như là ru trẻ con ngủ.
“Chúng ta kết hôn lúc nào? Tại sao ta không biết?” Ngu Dung ngoan ngoãn để hắn đặt thành tư thế ngủ, hướng về phía con mắt khổng lồ của Kraken hỏi. Vì cái gì mà đi nhìn con mắt hắn? Bởi vì cậu cảm thấy cái chỗ kia có thể chính là mặt của hắn.
Krakentos không trả lời, chỉ đem ký ức hôm qua của mình cho cậu nhìn. Trong đầu bắt đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm qua, đến cảnh Krakentos nâng mình đến tân phòng, Ngu Dung đỏ mặt hô to: “Dừng — dừng — ta biết rồi, không cần nhìn nữa!”
“Ha hả. . .”
29
Cười cái gì mà cười! Ngu Dung oán thầm, liếc hắn một cái. Sau đó lại hỏi: “Chân của ta đâu? Tại sao lại biến thành cái đuôi dài như vậy hả? Có thể biến trở lại không?”
“Huyết thống người cá? Đó là cái gì? Còn có, tại sao cứ đơn giản như vậy ta liền trở thành vợ ngươi?”
Ngu Dung liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề, Kraken đều nhất nhất trả lời. Cậu và Krakentos trò chuyện một lúc lâu, mặc dù phần lớn đều là cậu hỏi, và đối phương trả lời. Cơ thể của Kraken rất ẩm ướt, lại mang theo mùi của biển, thân thể mềm mại lại co dãn được, nếu cơ thể con người ngâm ở trong nước biển lạnh băng này quá lâu, sẽ bị mất nhiệt độ, và sinh bệnh, có cảm giác không thoải mái, nhưng Ngu Dung lại cảm thấy rất thoải mái, giống như cậu vốn nên sống ở loại địa phương này vậy.
Trò chuyện một lúc, Ngu Dung liền cảm thấy buồn ngủ. . .
Dường như cậu đã dễ dàng tiếp thu chuyện mình trở thành vợ của quái vật biển, tuy còn có chút không được tự nhiên, cảm thấy như thế này, khẩu vị quả thật có chút nặng, nhưng cậu không có bài xích chuyện này. Ngu Dung đã từng nghĩ qua, chẳng lẽ là do Kraken bỏ bùa mê cho mình? Nhưng cậu lập tức phủ định suy đoán này. Nếu như hắn thật sự biết pháp thuật bỏ bùa mê kia, tại sao cho đến tận bây giờ Kraken mới lấy được vợ?!
Ngủ một giấc, liền hơn ba ngày ba đêm. Cơ thể Ngu Dung biến hóa gần như đã ổn định, nhưng khi cậu học xong cách khống chế thần lực như thế nào, cậu vẫn là chỉ có thể nhúc nhích cái đuôi rắn thật dài kia của mình mà thôi.
30
Điều này cũng không có gì đáng nói, cậu đã bắt đầu làm quen với nói, nhưng mà nhiều năm qua cậu đều quen di chuyển trên hai chân, hiện tại chỉ còn có một cái, vẫn không thể nhảy nhảy mà đi, cậu thử xoay cái đuôi để đi tới, nhưng đã thử nhiều lần, cơ thể đều không dịch chuyển chút xíu nào, chỉ thấy cả người mình vặn vẹo tại chỗ. . .
“Cười cái mà gì cười!” Ngu Dung xù lông, hắn thẹn quá hóa giận, dùng sức đứng lên cái đuôi, muốn nhào qua cho hắn mấy quyền đấm cước đá, nhưng còn chưa kịp nhảy qua đánh đối phương, thiếu chút nữa đã té nhào. May là lực chú ý của Kraken luôn một mực đặt trên người cậu, hắn vươn một cái xúc tu ra, vừa vặn cắp qua dưới nách Ngu Dung, đỡ lấy cậu.
“Hô. . . Làm ta sợ muốn chết. . . Thiếu chút nữa là bị hủy dung rồi. . .” Ngu Dung sợ đến mức toàn thân đều đổ mồ hôi, vừa rồi cậu suýt nữa là té dập mặt, nếu thật sự té xuống một cái thật mạnh, nhất định là bị gãy sống mũi rồi.
Trong lúc kinh sợ, cậu vô thức dùng đuôi mình quấn lên xúc tu của Kraken, hai người quấn nhau giống như cái bánh quẩy, cho đến khi Ngu Dung đã an toàn cũng quên mất buôn cái đuôi ra. Krakentos không tốn chút sức lực nào đã đem được Ngu Dung ôm đến bên cạnh, hắn dùng một cái xúc tu khác vỗ vỗ lưng Ngu Dung, trấn an cậu, rồi bắt đầu dạy cậu phải bò như thế nào.
Thật vất vả mới đành lòng đem cái đuôi Ngu Dung đang quấn lên xúc tu của mình ra, Kraken nói: “Không nên nghĩ tới việc mình phải lắc lắc bò bò như thế nào, ngươi cứ tự nhiên làm cho mình trượt về phía trước là được. Càng dồn hết tâm trí vào nó, ngươi lại càng không có cách nào làm được, cho nên thả lỏng tư tưởng, không nên nghĩ tới việc bò đi, hay là nghĩ tới ta đi, cứ nghĩ tới ta là được. . .”
31
“Một, hai, ba. Trượt ~ đi ra ngoài. . .”
Ừm. . . Ít nhất tốc độ di chuyển cũng khá nhanh. Ngu Dung liền an ủi mình như vậy. Cậu vui vẻ quay đầu cười nói với Kraken: “Ta làm được rồi! Ta, ngao ô —” do hưng phấn quá độ, cậu nhảy dựng lên, cái đuôi rắn thật dài dựa theo tỷ lệ cơ thể cậu, dài ít nhất 7 đến 8 mét, cậu duỗi cơ thể lên, lúc muốn trở xuống mặt đất, cậu lại mất thăng bằng, mất phương hướng, cả nửa người trên trực tiếp đập lên cây cột bên cạnh.
32