Cùng truy mãnh đả (9) – Tướng công cõng thiếp.
Hoắc Quyết cúi đầu ăn mì, không để tâm đến hắn. Tịch Đình Vân hiền hòa cười cười, “Trứng gà này trông thật tươi ngon.”
Đại hán nói: “Sáng sớm vừa gom ở trong thôn đó, đáng tiếc chạy cả ngày trời chẳng bán được bao nhiêu. Chẳng bằng đại nương lấy mấy quả?”
Tịch Đình Vân lắc đầu nói: “Chúng tôi đi đường, mang theo trứng bất tiện lắm.”
“Cũng đúng, những thứ này không thể để va chạm được. Hai cụ đi đâu thế?”
“Chúng tôi đi…”
Lời vừa nói một nửa liền bị tiếng huyên náo bất ngờ ngắt quãng.
Đại hán quay đầu lại, liền thấy một đám quan binh tay cầm tranh, la hét thuận theo đường lớn tìm kiếm lục soát, thấy người liền bắt.
Tịch Đình Vân kinh hãi rúc vào trong lòng Hoắc Quyết.
Hoắc Quyết ôm lấy y trốn vào một bên.
“Đứng lại!” Một tên quan binh nhanh tay nhanh mắt nhảy vào, một tay tóm lấy vai Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân thét lên một tiếng, thân thể đổ về phía sau, ngửa mặt ngã ngồi trên đất, trong tay vẫn nắm chặt lấy tay Hoắc Quyết không chịu buông, miệng không ngừng gọi: “Tướng công, tướng công, chết mất…”
“Ngươi, ngươi buông bà ấy ra…” Hoắc Quyết sợ hãi run rẩy cả người, nửa quỳ, hai tay gắt gao nắm lấy cổ tay y.
Quan binh nhìn rõ mặt bọn họ, quay người muốn đi, đại hán lúc trước ngồi ăn mì trên bàn thân thể bất ngờ nghiêng một chút, va phải người quan binh. Tên quan binh không kịp đề phòng, bị đụng lùi về phía sau, chân giẫm lên cẳng chân của Tịch Đình Vân.
Tiếng xương gãy răng rắc vang lên.
Tịch Đình Vân kêu đau một tiếng, cả người bám lên người Hoắc Quyết, thân thể run rẩy không thôi, mồ hôi lạnh trên trán lã chã rơi xuống, hai tay gắt gao ôm lấy Hoắc Quyết, dường như muốn chia sẻ một nửa nỗi đau trên người của mình với người bạn đời.
Hoắc Quyết cúi đầu xuống, tư thế có chút kỳ quái, dường như muốn ôm nương tử mình đứng dậy, lại giống như bị nương tử ôm quá chặt, muốn giằng ra.
Tên quan binh nhổ toẹt một cái.
Đại hán dường như muốn xông lên xem xem, nhưng lại bị quan binh bắt đi.
Ồn ào bốn phía dần dần chấm dứt.
Tiệm mì vốn đông khách chỉ chừa lại vài người thưa thớt, hai ba người thê lương đứng dậy đi ra ngoài, ông chủ tiệm mì cũng bị bắt đi rồi, chỉ chừa lại nồi nước hơi nóng nghi ngút.
Hoắc Quyết ôm Tịch Đình Vân, khóe mắt dần tan đi ánh tức giận, trầm giọng nói: “Ta cõng nàng.”
“Được.”
“Chúng ta trọ ở khách *** một đêm hãy đi.”
“Tướng công muốn đi báo thù sao?” Tịch Đình Vân trong lời nói mang theo ý cười.
Hoắc Quyết cúi đầu, liền nhìn thấy ánh mắt giảo hoạt của Tịch Đình Vân, “Chân của nàng…”
Tịch Đình Vân nắm lấy cổ tay mình, bất ngờ phát ra tiếng răng rắc.
Làn này Hoắc Quyết nghe thấy rất rõ, âm thanh phát ra từ cổ họng Tịch Đình Vân.
Tịch Đình Vân cúi đầu nói: “Tướng công cõng thiếp.”
Hoắc Quyết nhìn chăm chăm y một lúc, mới xoay người cõng y lên.
Tịch Đình Vân ôm lấy cổ hắn, thấp giọng nói: “Người đó có khả năng là Thiên dạ vệ dưới trướng của Thiên Tuế Gia. Hắn đã nghi ngờ chúng ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Ừm.”
Cửa sổ trong điện mở rộng, hương trong lò thuận theo gió mà bay, đồ đạc trong điện lập tức sáng bừng.
Thế nhưng khi Thiên Tuế Gia tiến vào vẫn ngửi thấy một mùi thối nát. Mùi hương này không thể che lấp bởi mùi hương trong lò, mà thấm sâu vào từng thanh xà nhà trong đại điện, chỉ cần nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng la hét thoát ra từ trong đại điện tĩnh mịch.
“Ngươi đến rồi.” Sau bình phong một bóng người cao to thong thả đi ra. Khung xương của hắn rất lớn, rất rộng, long bào hoàng kim khoác trên người rất thẳng nếp. Nhưng Thiên Tuế Gia biết, thân thể trông có vẻ uy vũ này đã sớm bị cuộc sống *** loạn hoang đàng vô độ gần mười năm nay ăn mòn thành cái vỏ rỗng rồi.
“Tham kiến hoàng thượng.” Thiên Tuế Gia giấu đi tâm tư, khom người hành lễ.
Hoàng đế đi đến trước mặt ông ta, hình rồng thêu trên long bào trừng lớn hai mắt nhìn ông ta, như thể đôi mắt của thiên tử. “Đã bắt được chưa?”
“Chưa.”
Hoàng đế trầm mặc, hình rồng trước ngực như thể tức giận nhìn chăm chăm!
Một lúc lâu sau, hoàng đế mới nhấc bước, “Trẫm cho rằng có ngươi ở đây, trẩm có thể kê cao gối ngủ yên.”
Thiên Tuế Gia nói: “Đáng tiếc bên cạnh hoàng thượng không chỉ có thần.”
“Ngươi nói ai?”
“Người biết rõ Tịch Đình Vân thông thạo thuật dịch dung mà lại đem tranh của y chiêu cáo các châu phủ.”
“Có gì không đúng?”
Thiên Tuế Gia nói: “Các châu phủ nếu không biết dung mạo của đám người Tịch Đình Vân thì sẽ tìm kiếm nghiêm ngặt triệt để với tâm lý thà giết nhầm hơn bỏ sót. Nhưng bọn họ sau khi biết rồi, tất nhiên sẽ tập trung chú ý lên những người có dung mạo tương tự, điều này đói với Tịch Đình Vân sở trường dịch dung mà nói, chẳng khác nào như cá gặp nước. Y chỉ cần giở chút trò là có thể dễ dàng đánh lạc hướng, che mắt mọi người.”
Hoàng đế không tỏ rõ ý kiến: “Địch Thông chẳng phải cũng đang giúp ngươi sao?”
Thiên Tuế Gia nói: “Hắn rất cố gắng, đáng tiếc, chỉ là một phó tổng quản.”
Hoàng đế nói: “Chính bởi vì hắn là phó tổng quản, cho nên mới rất cố gắng.”
Đại nội tổng quản và phó tổng quản là mục tiêu của tất cả những người tịnh thân nhập cung, muốn đứng ở vị trí cao như vậy, nhất định phải lấy kẻ khác làm đá lót đường, cho dù không phải vì dã tâm, cũng là vì sinh tồn. Tịch Đình Vân và Địch Thông tuy rằng khác thầy dạy, có sở học riêng, nhưng sau khi nhập cung, minh tranh ám đấu giữa hai người chưa từng chấm dứt. Đây cũng chính là nguyên nhân Tịch Đình Vân đi lại với Thiên Cơ phủ – Hoàng cung rất khó có bằng hữu chân chính.
Nhưng điều này lại phạm phải đại kỵ của Hoàng đế. Hoàng đế có sủng tín Phương Hoành Tà đến thế nào, cũng tuyệt không cho phép thế lực của hắn vươn tới bên long tháp của mình.
Cho nên Phương Hoành Tà mới cử Tịch Đình Vân đến Bình Tiêu thành và Nam Cương, hắn vẫn luôn nghĩ, bất cứ nơi đâu cũng đều an toàn hơn nhiều việc y tiếp tục ở lại kinh thành. Đại đa số lúc, hắn đều hiểu Hoàng đế hơn cả Hoàng đế.
Đáng tiếc, thế sự biến hóa vô thường.
Hoắc Quyết giành đánh bại A Cừu trước, khiến bàn cờ tính toán chặt chẽ xuất hiện biến số. Phương Hoành Tà khéo léo dẫn dắt tình thế, dụ Hoắc Quyết và Hạ Cô Phong vào kinh, muốn hốt gọn một mẻ, nhưng lại xuất hiện hai biến số là Tịch Đình Vân và Võ Nữ Tử.
Lâm trận yếu lòng là đại kỵ của tướng giả.
Phương Hoành Tà đã yếu lòng rồi.
Cho nên, Thiên Tuế Gia bất mãn, rất bất mãn.
“Bất luận Địch Thông có thể tìm ra Tịch Đình Vân hay không, đều đã quá muộn.” Thiên Tuế Gia nói, “Tính toán ngày giờ, bọn chúng lúc này cho dù chưa về đến Nam Cương, cũng đã đến Vọng Nam phủ.”
“Vọng Nam phủ không phải đã được phong tỏa rồi sao?”
“Ta đã phái Thiên dạ vệ tử thủ biên cảnh, có điều, Hình Kỳ Chương là người của Phương Hoành Tà.”
Hai mày Hoàng đế chau lại. Đối với hắn mà nói, Phương Hoành Tà và Thiên Tuế Gia là hai cánh tay đắc lực nhất của hắn, có bọn họ, hắn mới có thể yên tâm hưởng lạc. Hai người bọn họ bất hòa rõ ràng là chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.
“Hắn sẽ không phản bội trẫm.” Hoàng đế khẩu khí cương quyết. Nếu như không có Phương Hoành Tà, Trang Triều đã đầy những sứt sẹo từ lâu. Đương nhiên, Trang Triều hiện tại cũng đã đầy sứt sẹo, nhưng Hoàng đế sẽ không thừa nhận. Hắn an nhàn trong cảnh tượng giả tạo thái bình thịnh thế từ những tấu chương không có thực của triều thần. Ngay cả Phương Hoành Tà được cho là trụ cột cuối cùng của Trang Triều cũng sẽ không vạch trần cảnh tượng giả tạo này, hắn chỉ dùng hết sức mình để lấp tất cả sứt sẹo đó, ra sức chống đỡ.
Bởi vậy, cho dù Phương Hoành Tà rõ ràng mở đường sống cho đám Tịch Đình Vân, Hoàng đế vẫn không chịu nghi ngờ hắn.
Thiên Tuế Gia ngữ khí dịu xuống, “Ta sợ hắn yếu lòng hỏng việc. Nếu như không phải hắn, Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đã sớm tự tàn sát lẫn nhau.”
Hoàng đế kinh ngạc, “Ngươi nói thế là sao?”
Thiên Tuế Gia nói: “Ta đã từng giả mạo bút tích của Nam Cương vương phi viết thư, tiến cử Tịch Đình Vân với Hoắc Quyết.”
Hoàng đế hồ nghi nhìn ông ta.
“Hoàng thượng hẳn vẫn còn nhớ chuyện Nam Cương vương phi bị chính anh trai ruột của mình là Huống Chiếu bắt nhốt chứ?”
“Ừm.”
“Bức thư đó tuy khiến Tịch Đình Vân tạm thời được Hoắc Quyết tin tưởng, nhưng nếu như Nam Cương vương phi đột ngột chết, sẽ lộ ra chuyện nàng ta bị Huống Chiếu giam giữ bao nhiêu năm, đến lúc đó Tịch Đình Vân, Huống Chiếu đều khó thoát khỏi hiềm nghi. Chúng ta liền có thể mượn tay Hoắc Quyết loại bỏ Tịch Đình Vân.”
Hoàng đế hỏi: “Nam Cương vương phi không phải đã chết rồi sao?”
“Đúng là chết rồi, nhưng chết trước mặt Hoắc Quyết, trong tay của Na Phi Long.”
“Điều này liên quan gì đến Phương Hoành Tà?”
“Na Phi Long và Huống Chiếu đều là người của Hình Kỳ Chương, Hình Kỳ Chương lại là tâm phúc của Phương Hoành Tà. Nếu không phải là ý của Phương Hoành Tà, Na Phi Long làm sao dám đột nhiên gây khó dễ như vậy.” Điều này đúng là oan cho Hình Kỳ Chương, lại càng oan uổng Phương Hoành Tà, Na Phi Long lúc đó trở mặt với Huống Chiếu, bắt vương phi là muốn bên sứt càng bên gãy gọng với Huống Chiếu.
Hoàng đế tất nhiên không biết được sự ảo diệu trong đó, còn cảm thấy rất có lý.
Thiên Tuế Gia nói: “Càng kỳ lạ hơn là, Hoắc Quyết dường như từ trước đến nay chưa từng nghi ngờ nguồn gốc của bức thư đó.”
Hoàng đế liếc ông ta một cái, nói: “Hắn mới tí tuổi, làm sao có thể nghĩ được nhiều như ông.”
Thiên Tuế Gia trong lòng có chút ảo não, kết cục bản thân trù tính kỹ lưỡng lại kết thúc như vậy. Ông ta thở dài một hơi nói: “Cho dù thế nào, Phương Hoành Tà một mình nắm giữ quyền lực trong triều, vẫn là không ổn.”
“Ông muốn thế nào?” Lòng tin của Hoàng đế đối với Phương Hoành Tà cuối cùng cũng dao động.
“Dùng thần chế thần.” (thần: thần tử, quan lại.)
Hoàng đế nhìn ông ta, “Chọn ai?”
“Thẩm Chính Hòa.”