Xuất Sao

Chương 56




Điểu phục thú cùng (6) – Ta sẽ cố gắng hết sức, khiến huynh chẳng thể đi đâu được nữa.

Hình Kỳ Chương của Vọng Nam phủ thực sự là một kẻ không tầm thường.

Đồn rằng hắn xuất thân trong dân gian, chịu sự chiêu hàng của triều đình, về dưới trướng của Đại tướng quân Khổng Khiết, chỉ trong năm năm ngắn ngủi liên tiếp lập kỳ công. Khổng Khiết phá lệ cất nhắc, thậm chí còn đích thân viết sáu chữ lớn “Anh hùng bất vấn xuất thân”, để chặn họng những kẻ không phục. Sau này, Khổng Khiết vào triều làm Binh bộ thượng thư, Hình Kỳ Chương cũng đi theo hầu hạ, qua hai năm, Khổng Khiết lại tiến cử hắn ra ngoài làm quan, sáu năm sau, Hình Kỳ Chương với chiến tích vang dội trên chính trường nổi bật giữa một đám những quan lại địa phương tầm thường, thuận lợi trèo lên vị trí Tri phủ Vọng Nam phủ.

Ba mươi tám tuổi làm tri phủ cũng không phải quá trẻ, nhưng ba mươi tám tuổi làm tri phủ Vọng Nam phủ thì có thể nói tuổi trẻ triển vọng rồi. Bởi vì tri phủ Vọng Nam phủ không chỉ là một tri phủ, mà còn là quan chỉ huy đội quân Vọng Nam, tay nắm đại quyền quân chính, là đại quan canh giữ biên giới chân chính.

Hắn và lão Nam Cương vương nhằm vào nhau đã nhiều năm, bề ngoài yên bình vô sự, sau lưng lại không ngừng có hành động. Huống Chiếu và Na Phi Long dám giở trò trong tối ngoài sáng cũng đều là vì có hắn đỡ lưng.

Mà hiện giờ, Na Phi Long bị bắt, Huống Chiếu bị cô lập, chính là thời khắc Hình Kỳ Chương ra tay.

Đối với ngày này, Hoắc Quyết đã có chuẩn bị.

Tịch Đình Vân nghe thấy cái tên Hình Kỳ Chương này cũng phải giật mình.

Phương Hoành Tà trước nay không kiệm lời khen ngợi, nhưng rất kiệm lời khen ngợi quan viên trong triều, nhưng Hình Kỳ Chương này lại là ngoại lệ. Hình Kỳ Chương không lên tấu sớ thì thôi, một khi lên tấu sớ, cho dù nói tốt hay nói xấu Phương Hoành Tà đều khen ngợi. Lâu dần, ngay cả Tịch Đình Vân cũng phải để tâm đến người này, lúc này nghe thấy hắn dẫn binh tiến đến biên giới, trong lòng không khỏi lo lắng.

Hoắc Quyết bất ngờ nắm lấy tay y.

Tịch Đình Vân vô thức muốn giằng ra, lại nghe thấy hắn hít một hơi lạnh, lúc này mới chú ý đến hắn nắm tay mình bằng bàn tay đang bị thương.

Hoắc Quyết thấy y không giãy giụa nữa, mới hài lòng dặn dò Dương Vũ Hi, “Để Bàng Tiểu Đại và Nhan Sơ Nhất hành sự theo kế hoạch.”

Dương Vũ Hi kinh ngạc hỏi: “Kế hoạch?”

Hoắc Quyết nói: “Bọn họ hiểu đó.”

Dương Vũ Hi biết Hoắc Quyết tuổi tuy trẻ, nhưng làm việc hết sức thận trọng, cũng không hỏi nhiều, lập tức chạy đi.

Nhìn thấy Hoắc Quyết cũng không phải chuyện gì cũng nói với Dương Vũ Hi, Tịch Đình Vân trong lòng khẽ cảm thấy an ủi.

“Đợi sau khi đánh trận xong, ta sẽ cùng huynh đến núi Bình Đỉnh.” Hoắc Quyết nói.

Tịch Đình Vân sửng sốt. Câu nói này rõ ràng là câu nói y mong đợi từ lâu, nhưng lúc thực sự nghe thấy rồi, lại không hề cảm thấy vui mừng như đã tưởng.

Hoắc Quyết vươn đầu hôn y một cái, cười nói: “Huynh không phải vẫn luôn muốn vậy sao?”

Tịch Đình Vân không biểu lộ gì, hỏi: “Nếu như… tôi từ chối nhẫn ngọc thì sao?”

Nụ cười của Hoắc Quyết lập tức biến mất.

Tịch Đình Vân lặng lẽ thở dài, hạ thấp mi nói: “Tôi sẽ suy nghĩ thận trọng.”

Y xoay người định đi, nhưng lại bị Hoắc Quyết giữ lại. “Huynh đang nghĩ gì?” Hoắc Quyết trầm mặt nói, “Ta xuất chiến, đích thực là vì huynh, không phải vì điều này mà ép buộc huynh!”

Tịch Đình Vân trầm mặc một lúc mới nói: “Xuất chiến A Cừu, ngài nắm chắc mấy phần?”

Hoắc Quyết chau mày nói: “Ta chưa từng gặp hắn, không biết võ công hắn nông sâu thế nào.”

“Xuất thần nhập hóa.” Tịch Đình Vân chỉ có thể nghĩ ra bốn chữ này.

Hoắc Quyết nhướn mày hỏi: “Cao hơn ta sao?”

Tịch Đình Vân thành thật trả lời: “Tôi không biết.”

Hoắc Quyết nói: “Người có võ công cao thế nào đi nữa cũng sẽ có kẽ hở.”

Tịch Đình Vân nói: “Phải, nhưng Trường Sinh Tử đã thua rồi, Tạ Phi Thị cũng thua rồi.”

“Ta không phải Trường Sinh Tử, cũng không phải Tạ Phi Thị.” Hoắc Quyết nắm lấy tay của y khẽ siết chặt hơn, “Huynh không phải đến thuyết phục ta xuất chiến sao? Tại sao đột nhiên không có lòng tin?”

“Đúng vậy, tôi…” Tịch Đình Vân nhắm hai mắt lại, “Có lẽ tôi đã quá mệt rồi.”

Hoắc Quyết ôm lấy y từ phía sau, vui mừng chốc chốc lại hôn lên cổ y, “Huynh không phải quá mệt, huynh là đang lo cho ta.”

Tịch Đình Vân khẽ há miệng, thế nhưng lại không thể phản bác gì được.

Hắn nói không sai. Trước khi đến Nam Cương, y căn bản không quan tâm sống chết của Hoắc Quyết và Hạ Cô Phong sau trận chiến, điều y quan tâm chỉ là bọn họ có thể thắng hay không, nhưng hiện tại, y phát hiện ra bản thân mình đã không thể nào không để tâm nữa rồi.

Dương Vũ Hi bất ngờ chạy trở về, “Vương gia. Đại sự không ổn rồi!”

Lần này Hoắc Quyết không đoán nguyên nhân, chau mày hỏi: “Vọng Nam phủ?”

“Không, là Vũ Nhiên! Binh Vũ Nhiên đã tiến đến gần biên giới, tuyên chiến với Nam Cương!”

Vũ Nhiên và Vọng Nam phủ đồng thời khai chiến?

Tịch Đình Vân lo lắng nhìn Hoắc Quyết.

Hoắc Quyết mặt không đổi sắc, “Những kẻ nên đến đều đã đến cả rồi.”

Thế cục của Nam Cương trước nay chưa từng rõ ràng như hiện giờ.

Hoắc Quyết, Bàng Tiểu Đại, Nhan Sơ Nhất và Xá Quang liên hiệp thành quân, Huống Chiếu, Vọng Nam phủ và Vũ Nhiên liên kết thành một tuyến, Bình Chủ bề ngoài vẫn đang quan sát, trong tối lại âm thầm tập trung hỏa lực đến biên giới, dường như chỉ cần Vũ Nhiên vượt biên một cái liền lập tức xuất binh thảo phạt.

Tình hình như vậy đối với Hoắc Quyết mà nói là cực kỳ tốt.

Một là có thể nhổ hai cái nhọt độc đầy dã tâm là Huống Chiếu và Na Phi Long ra khỏi Nam Cương, hai là kẻ địch từ bên ngoài Vũ Nhiên và Vọng Nam phủ tiến vào, ngược lại càng khiến các bộ của Nam Cương đoàn kết hơn bao giờ hết, cũng khiến Hoắc Quyết vị Nam Cương vương này càng giữ vững được vị trí.

Hiện giờ mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu một trận thắng nữa thôi!

Thắng lợi này là điều Hoắc Quyết nhất định phải đạt được.

Tịch Đình Vân vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Hoắc Quyết cầm hũ rượu ngồi trước cửa.

“Vương gia?”

“Vương gia?”

Tiếng thứ nhất là Tịch Đình Vân gọi, tiếng thứ hai là Hoắc Quyết hỏi ngược lại.

Tịch Đình Vân dường như nhớ ra điều gì, chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng gọi: “A Quyết.”

Hoắc Quyết hai mắt sáng lên, như ngọc như sao như trăng. Hắn ôm lấy Tịch Đình Vân, hôn lấy môi y.

Tịch Đình Vân ôm lấy cổ hắn.

Hai người hôn thật sâu.

Thật lâu, mới dừng.

Hoắc Quyết cười tủm tỉm nói: “Điều này không phải chứng minh rằng đáp án của huynh đã khẳng định rồi?”

“Không phải.”

Hoắc Quyết chau mày, nhưng phát hiện Tịch Đình Vân đang nhìn mình cười, không khỏi chu mỏ hỏi: “Vậy là thế nào?”

Tịch Đình Vân hỏi: “Ngươi sắp ra trận, vẫn còn tâm tư nghĩ về những chuyện này sao?”

“Bởi vì sắp ra trận mới muốn nhanh chóng khẳng định, để tránh phân tâm trên chiến trường.” Hắn nắm chặt lấy tay y, thấp giọng hỏi, “Huynh không đi cùng ta sao?”

Tịch Đình Vân lắc đầu.

“Bởi vì Phương Hoành Tà?” Sắc mặt Hoắc Quyết trầm xuống. Hắn không quên Tịch Đình Vân đã từng nói bao nhiêu lời tốt đẹp về Phương Hoành Tà.

Tịch Đình Vân đáp: “Ta không muốn tham dự phân tranh của Nam Cương.”

Hoắc Quyết vẫn cứ đen sì mặt. Hắn là Nam Cương vương, thế nhưng người hắn thương yêu lại nói không muốn tham dự phân tranh của Nam Cương, rõ ràng là đã tách bạch thế giới của hai người.

Tịch Đình Vân nắm lấy tay hắn, chầm chậm áp mặt lên, hôn lên khóe môi hắn, “Cho ta chút thời gian.”

Hoắc Quyết hỏi: “Chỉ như vậy thôi?”

“Ừm.”

“Ta đang hỏi…” Hoắc Quyết chỉ vào khóe môi, “Chỉ như vậy thôi?”

Tịch Đình Vân vẫn gật gật đầu.

Hoắc Quyết bất ngờ nhấc hũ rượu lên uống một ngụm lớn, sau đó nắm lấy Tịch Đình Vân rót vào trong miệng y.

Tịch Đình Vân bị sặc một chút, ngay sau đó bị hắn đè trên mặt đất hôn một cái thật dài.

Nhìn Hoắc Quyết bám dính lấy mình không chịu xuống, Tịch Đình Vân bất đắc dĩ vỗ vỗ vào lưng hắn, “Nền nhà lạnh.”

Hoắc Quyết ngậm lấy phân thân tai y cười nói: “Vậy lên giường.”

Tịch Đình Vân thân thể chợt cứng đơ.

Hoắc Quyết nhớ ra y bài xích với giường, vội nói: “Kỳ thực, sàn nhà cũng tốt, nếu như huynh lạnh thì để ta nằm dưới.” Hắn xoay người một cái, ôm Tịch Đình Vân phía trên mình.

Tịch Đình Vân cúi đầu, lọn tóc từ hai bên má rũ xuống, cản ánh sáng, cũng giấu đi nét bi thương khó có thể nhận thấy trên mặt y.

“Trên giường… có thể.”

Câu nói của Tịch Đình Vân vừa dứt, Hoắc Quyết đã ôm lấy y, một chân đá đóng cửa, nhanh chân ngã lên giường.

Giường đối với Tịch Đình Vân mà nói vẫn kích phát nỗi sợ trong đáy lòng như cũ. Đó là lúc y bất lực nhất cũng cô đơn nhất, đối diện với đấng cữu ngũ chi tôn nắm đại quyền sinh sát trong tay, y không dám biểu lộ cho dù là một chút phản kháng, chỉ có thể biến bản thân thành một con cừu chờ bị làm thịt, lặng lẽ chịu đựng chuyện sắp xảy ra.

Nhưng người trước mắt hoàn toàn không phải hoàng đế.

Hắn là Hoắc Quyết.

Là người có ràng buộc sâu sắc nhất, quan hệ thân mật nhất với y.

Y chăm chú nhìn vào mắt Hoắc Quyết, chỉ có như vậy, nỗi sợ hãi mới dần dần lui đi. Giống như lần đó trong sơn động, điều chân chính khiến y vứt bỏ tất cả không phải là bóng đêm, mà là người ôm mình là người bản thân mình muốn.

Hoắc Quyết chú ý tới cảm xúc của y, không ngừng hôn y, đến tận lúc toàn thân y hoàn toàn thả lỏng.

“Ta sẽ gắng hết sức.” Hắn nhè nhẹ cắn bờ môi Tịch Đình Vân, “để huynh không thể đi đâu được nữa.”

Tịch Đình Vân ôm lấy hắn, khe khẽ “Ừm” một tiếng.

Một tiếng đó giống như phá chắn cho hồng thủy, Hoắc Quyết ra sức khắc chế không nhịn được thêm nữa, nhiệt tình tràn đầy và khát vọng đối với người phía dưới thân lập tức nhấn chìm tất cả lý trí.