Xuất Hiệp Sắc Nam

Chương 7




“Hải sản, thịt nguội ở nơi này cũng không tồi, anh cảm thấy ăn được không?”

“Ăn rất ngon, cả món điểm tâm ngọt ăn cũng rất ngon.”

Hạ Tình Hãn uống thêm vài hớp hồng trà, nhà hàng này không chỉ có cơm ăn rất ngon, mà ngay cả món điểm tâm ngọt, trà phẩm tặng kèm cũng đều rất ngon miệng, đầy mỹ vị.

“Anh thích là tốt rồi.”

Sinh Nhật của Ngũ Xương Liên, nguyên vốn phải là anh mời Ngũ Xương Liên ăn cơm, thuận tiện cảm ơn anh ta lần trước đã giúp đỡ anh giải quyết sai lầm ở nhà máy hiệu buôn, nhưng Ngũ Xương Liên đã đặt nhà hàng trước, vì thế anh đành đổi sang mua quà tặng cho Ngũ Xương Liên.

“Tôi có thể mở quà không? Trong lòng tôi thực chờ mong, không biết anh sẽ đưa cho tôi cái gì?”

Anh ta vặn vẹo mặt mày làm cho Hạ Tình Hãn phì cười, ở cùng một chỗ với Ngũ Xương Liên, cảm thụ giống như gió mùa xuân thổi về.

“Được, bất quá chỉ là món quà nhỏ, hy vọng anh sẽ thích nó.”

Ngũ Xương Liên mở hộp quà ra, là một chiếc cà-vạt mà Hạ Tình Hãn đã chọn ở công ty bách hoá.

“Bởi vì tôi không biết anh thích cái gì, tôi nghĩ hay là mua cái gì mà anh đi làm có thể dùng được, cho nên liền mua nó.”

“thật đẹp, tôi rất thích, cám ơn.”

Ngũ Xương Liên tươi cười chói loá làm ngươi ta hoa mắt, tay anh ta duỗi ra, cầm lấy tay của Hạ Tình Hãn.

Thân hình Hạ Tình Hãn lập tức cứng đờ.

Ánh mắt lửa nóng của Ngũ Xương Liên nhìn thẳng vào Hạ Tình Hãn, anh ta thấp giọng cười ra tiếng, thẳng thắn nói ra mục đích đêm nay mời Hạ Tình Hãn: “Kỳ thật hôm nay không phải là sinh nhật của tôi, tôi chỉ tìm cớ để mời anh ra ngoài mà thôi.” Thanh âm của anh ta ép tới rất thấp, thấp tới mức cơ hồ như là nói lời âu yếm, bàn tay cầm tay Hạ Tình Hàn tăng thêm chút lực.

“Tôi đã đặt phòng rồi, hừng đông ngày mai mới trở về được không?”

Ngày này sớm hay muộn đều phải đến, Hạ Tình Hãn sớm đã biết Ngũ Xương Liên khát cầu cùng anh tiếp xúc thân cận da thịt, mà anh cũng không có tìm cớ cự tuyệt, nếu anh đã cho anh ta hôn môi, chuyện này cũng là sớm hay muộn phải phát sinh, mà anh cũng muốn làm cho mình quên đi những chiếc hôn môi cùng âu yếm ngọt ngào giữa anh và Hồng Hải Cương.

“Được.”

※ ※ ※

Không bao lâu, hai người theo tháng máy đi tới căn phòng đã đặt trước.

Ngũ Xương Liên muốn anh đi tắm trước, nội tâm của anh cực kỳ khẩn trương và bất an.

“Đi thôi, tôi chờ anh.” Ngũ Xương Liên ôm bờ vai của anh, trấn an nỗi bất an của anh.

Hạ Tình Hãn vào phòng tắm, tẩy rữa từ đầu đến chân, xong mới khoác áo tắm đi ra.

Ngũ Xương Liên kéo anh ngồi ở bên giường. “tiểu Tình, anh thật xinh, tôi nhìn mà luyến tiếc nháy mắt.”

Ca ngợi của Ngũ Xương Liên làm cho Hạ Tình Hãn cảm thấy quái dị, bởi vì anh biết mình trừ bỏ bộ dạng bên ngoài được coi là nhã nhặn, cùng với đẹp, anh tuấn, xinh đẹp tựa hồ một chút đều không chạm tới được, nhưng ca ngợi của Ngũ Xương Liên vẫn làm cho nhân tâm anh nở hoa, anh tin tưởng cùng anh ta làm tình nhân, mọi việc sẽ luôn luôn khoái hoạt.

Ngũ Xương Liên ngồi ở bên cạnh anh, thể trọng của hai người khiến cho giường hơi hơi lúng xuống, Ngũ Xương Liên tháo dây lưng buộc chiếc áo tắm của anh, bắt tay nhẹ nhàng vuốt ve lên ***g ngực của anh, âu yếm lên hai nhũ hoa của anh.

“đây là lần đầu tiên tôi thuê phòng, thực khẩn trương, hơn nữa nói thực ra…” Hạ Tình Hãn xấu hổ, nói: “Tôi chưa từng cùng với nam nhân thứ hai làm loại sự tình này…”

Tay kia của Ngũ Xương Liên thì mơn trớn phía sau lưng của Hạ Tình Hãn, mỉm cười nhẹ nhàng, “Tiểu Tình, không cần khẩn trương, chờ một chút tôi sẽ cho anh thực thoải mái, anh chỉ cần nhắm mắt lại hưởng thụ là tốt rồi.”

Ngũ Xương Liên cởi chiếc áo tắm trên người anh xuống, đưa anh đặt ở dưới thân, như lời anh ta đã nói những chiếc hôn môi cùng âu yếm mềm nhẹ của anh ta thật sự làm cho anh cảm thấy được phi thường thoải mái, có thể thấy kỹ xảo của anh ta rất tuyệt.

Hạ Tình Hãn bị hôn đến hô hấp dồn dập, bất quá chỉ cần có thể làm cho anh quên Hồng Hải Cương, anh nguyện ý ôm người nam nhân trước mặt.

Hai người nhẹ nhàng hôn môi hai lần, mà lúc này tay của Ngũ Xương Liên đã đi vào chỗ bắp đùi của anh, tay anh ta chạm vào hạ thân của anh, anh lập tức sợ run cả người.

Linh linh linh… Một trận tiếng nhạc chói tai vang lên.

Hạ Tình Hãn nhỏ giọng nói: “Điện thoại di động của tôi vang lên, ngượng ngùng, chờ tôi một chút.”

Anh đứng dậy cầm lấy túi xách bỏ ở bên cạnh lấy điện thoại di động ra, vừa thấy dãy số hiện lên trên màn hình di động, anh nắm chặt nắm tay, là Hồng Hải Cương đang gọi tới.

“Có phải là đồng sự công ty gọi tới không?”

Hạ Tình Hãn để điện thoại di động xuống, “Không phải, không có gì, tôi sẽ không trả lời, chúng ta tiếp tục đi.”

Anh đem mặt kích động chôn vào trong lòng ngực của Ngũ Xương Liên, tham lam hít sâu hương vị hoàn toàn bất đồng cùng với Hồng Hải Cương.

Điện thoại di động không ngừng vang lên, mỗi một lần cắt đứt, anh sẽ nghe vang lên một lần khác, vang đến trong lòng anh hoảng loạn cả lên.

Ngũ Xương Liên nhìn biểu tình của Hạ Tình Hãn lã chã – chực khóc, cũng đã hiểu được đại khái là ai đang gọi tới.

Anh ta cầm lấy điện thoại di động, ấn nút trả lời.

Hồng Hải Cương tưởng là Hạ Tình Hãn trả lời máy, mới vào liền hô to: [thầy, thầy đang bận sao? Em đã gọi mấy lần rồi, vì cái gì mà thầy không chịu nghe máy?]

Ngũ Xương Liên trả lời: “Ngượng ngùng, anh ta hiện tại đang rất bận, có thể mời cậu ngày mai cùng anh ta liên lạc lại không?”

Vừa nghe đến thanh âm của nam nhân xa lạ, Hồng Hải Cương ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi lâu mới nói: [thầy đang ở đâu? Tôi có việc gấp muốn tìm thầy, thật sự là chuyện rất khẩn cấp.]

Khẩu khí của Ngũ Xương Liên trở nên cường ngạnh: “Tôi nói rồi, anh ta đang bận rất nhiều việc, tôi cùng anh ta đều bận rất nhiều việc, như vậy cậu đã hiểu chưa?”

Sau khi nói xong, Ngũ Xương Liên liền trực tiếp cúp điện thoại, anh ta đẩy ngã Hạ Tình Hãn, một bàn tay âu yếm mãnh liệt ở hạ thân của anh, ý đồ muốn gợi lên *** của Hạ Tình Hãn.

Linh linh linh… Chuông điện thoại di động lại vang lên.

Hạ Tình Hãn cắn môi do dự, không biết có nên trả lời điện thoại hay không.

Ngũ Xương Liên ghé vào lỗ tai anh nặng thanh nói: “Không cần trả lời, chỉ cần qua đêm nay cậu ta sẽ không còn tiếp tục gọi cho anh hoặc làm phiền anh như vậy nữa.”

“Có lẽ cậu ta thật sự có chuyện quan trọng, cậu ta rất hiếm khi gọi điện thoại tìm tôi.”

Hạ Tình Hãn đẩy Ngũ Xương Liên ra, biết rất rõ ràng Hồng Hải Cương tìm anh nhất định đều là vì một ít việc lông gà vỏ tỏi, có lẽ đồ điện của nhà cậu lại bị phá huỷ…

Hạ Tình Hãn vẫn không có cách nào buông cậu xuống được, anh trả lời điện thoại:

“A Cương, có chuyện gì không?”

Hồng Hải Cương ở đầu điện thoại bên kia khóc ròng, ốm yếu nói: [thầy, em sắp chết, thầy nhanh lên tới cứu em, em đau bụng quá, đau đến không biết nên làm cái gì bây giờ ?]

“Cậu gọi điện thoại kêu tiểu Huệ lại nhà, mang cậu đi bệnh viện đi.”

Hồng Hải Cương khóc thút thít, nói: [Tiểu Huệ đi công tác một tuần, nơi này đều không có người, thầy, em thật sự đau bụng quá, thầy lại đây xem em được không, toàn thân của em đều đau quá, thật là khổ sợ.]

Nghe cậu nói thật sự nghiêm trọng, Hạ Tình Hãn cũng khẩn trương lên. “Anh sẽ lập tức qua nhà cậu, cậu ráng chờ anh.” Anh đứng dậy mặc quần áo vào.

Ngũ Xương Liên cũng nghe được nội dung của cuộc điện thoại, anh ta giữ chặt tay Hạ Tình Hãn. “Không cần đi qua đâu, cậu ta lừa gạt anh thôi, vừa rồi khi cậu ta nói chuyện với tôi còn rất khoẻ mạnh mà.”

“A Cương sẽ không gạt tôi, cậu ta cho tới bây giờ cũng chưa từng lừa gạt tôi.” Hạ Tình Hãn vạn phần gian nan nói: “Ngay cả cậu ta kết giao bạn gái, căn bản chưa từng đem tôi trở thành tình nhân, cậu ta đều thành thật nói cho tôi biết; cậu ta nói cậu ta bệnh thật sự nghiêm trọng, vậy đó là bệnh thật sự nghiêm trọng, tôi phải đi qua xem cậu ta thế nào, hôm khác …. Hôm khác chúng ta lại cùng nhau … thật xin lỗi.”

Hạ Tình Hãn cũng biết như vậy đối với Ngũ Xương Liên thật có lỗi, nhưng khi nghe thanh âm cầu cứu của Hồng Hải Cương liền làm cho anh lo lắng không thôi, anh mở cửa phòng, vội vàng đi ra ngoài.

Ngũ Xương Liên nhìn cánh cửa khép lại, phát ra một tiếng ‘cạch’, ảo não nói: “Ách, vị nấu chín đều bị bay đi hết.”

Hạ Tình Hãn đón xe taxi, thẳng đến chỗ ở của Hồng Hải Cương, vừa mới vào cửa, chợt nghe đến tiếng kêu ‘ai ai’ của Hồng Hải Cương.

Anh đem giầy vất tuỳ tiện, liền chạy nhanh vào phòng của Hồng Hải Cương.

Anh sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy? A Cương, cậu làm sao không thoải mái? Anh mang cậu đi bệnh viện nha!” Anh ngồi ở bên giường, lấy tay sờ lên trán của Hồng Hải Cương.

Hồng Hải Cương xông vào trong ngực của anh, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng của anh.

“Thầy, em thiếu chút nữa nghĩ là thầy không đến đây, em gọi điện thoại thiệt nhiều lần, thiệt nhiều lần, vì cái gì mà thầy không trả lời? Thầy biết không thầy không trả lời điện thoại làm cho em cảm thấy thật là khó chịu a.”

Hạ Tình Hãn không nói lời nào, anh đích xác tuyệt không muốn trả lời điện thoại của cậu.

Hồng Hải Cương nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt chứa đầy phẫn uất cùng lên án. “Thầy, thấy chán ghét em có phải hay không? Thầy chê em phiền đúng không?”

“Cậu nói bậy bạ gì đó?”

Hạ Tình Hã vuốt trán của cậu, nhiệt độ cơ thể coi như bình thường, cậu thoạt nhìn cũng coi như không có việc gì; nếu cậu đã không có việc gì, anh không muốn lưu lại quá lâu ở nơi này, nơi chứa đầy kỷ niệm giữa anh và cậu.

“Xem ra không có việc gì nữa, có thể là vừa rồi ăn trúng gì đó làm bụng bị đau, giờ đã hết đau thì tốt rồi, anh phải về đây.”

Nghe được anh muốn rời khỏi đây, Hồng Hải Cương nâng mắt lên trừng anh một cái, nói ra lời nói làm cho Hạ Tình Hãn cực kỳ giật mình.

“Thầy, nếu em không nói em sinh bệnh, có phải hay không thầy sẽ không chịu qua chỗ của em? Có phải hay không thầy liền không muốn gặp em?”

Hạ Tình Hãn quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn vào ánh mắt của Hồng Hải Cương: “A Cương, không nên nói bậy, anh thật sự là có việc gấp cần làm.”

Hồng Hải Cương biết việc anh ở cùng với Ngũ Xương Liên, cậu không khỏi hờn giận nói: “Thầy cùng với nam nhân khác ước hội đúng không? Thầy, tên nam nhân kia đả từng hôn thầy phải không? hơn nữa hôm nay các người đi khách sạn đúng không?”

“A Cương, chuyện của anh không liên quan tới cậu.” Hạ Tình Hãn đứng lên.

Hồng Hải Cương căn bản là không có quyền chất vấn anh, cậu cùng anh chỉ là quan hệ thầy trò bình thường mà thôi. Chẳng lẽ cậu đã muốn quên cậu cũng có sai sao? Là chính Hồng Hải Cương phản bội anh trước, là cậu cho anh biết tình cảm mà anh cố gắng vung đấp trong mười năm qua đều là trống rỗng cùng vô nghĩa.

Hồng Hải Cương làm cho tâm của anh bị tổn thương cùng tuyệt vọng, anh đều không oán trách một lời, giờ đây cậu dựa vào cái gì mà chất vấn anh? Dựa vào cái gì chứ?

Hồng Hải Cương nhảy dựng lên, rống giận: “Như thế nào chúng ta lại không liên quan đến nhau, thầy, chúng ta luôn luôn sống cùng nhau mà.”

“Cậu đã có bạn gái, cậu còn muốn anh nói cái gì?”

Hạ Tình Hãn nhịn không được rống lại, chẳng lẽ còn muốn chính miệng của anh nói ra sự thật đau lòng này sao? Cậu muốn đả kích tim của anh một lần, cậu mới cam tâm sao?

“Tiểu Huệ là tiểu Huệ, thầy là thầy, không có đồng dạng với nhau.”

Nước mắt của Hạ Tình Hãn liền nhanh chảy xuống, cũng bởi vì những câu nói bốc đồng kiểu như vậy của cậu, làm cho anh lầm lỡ, lãng phí mười năm thanh xuân.

Nếu sớm biết Hồng Hải Cương tính hướng bình thường, anh như thế nào cho phép chính mình đối với cậu nảy sinh tình cảm, cùng cậu phát sinh quan hệ, lại như thế nào mộng tưởng hão huyền cùng cậu trải qua đêm thất tịch lễ tình nhân.

“Anh về sau sẽ không gặp lại cậu, A Cương, cậu về sau cũng không nên tìm anh.” Hạ Tình Hãn bỏ lại một câu, liền xoay người rời đi.

Hồng Hải Cương ôm chặt anh từ phía sau, “thầy, không cần đi, van cầu thầy không cần đi.”

Hạ Tình Hãn trong lòng nảy lên sầu muộn, “Cậu không cần tiếp tục quấn quít lấy anh, A Cương, anh cũng nói thật, đích xác là có nam nhân khác muốn theo đuổi anh, hôm nay chúng ta cùng nhau đi thuê phòng khách sạn, anh muốn ở cùng với anh ta.”

Tuy mối quan hệ của cả hai có thể nói là quan hệ bạn tình, không có sự ràng buộc, nhưng chỉ cần anh ta có thể làm cho anh quên được Hồng Hải Cương, anh nguyện ý ở cùng với Ngũ Xương Liên.

Nghe anh nói ra sự thật, Hồng Hải Cương chết lặng ở một bên, trong lòng một trận kích động, lần đầu tiên cậu tinh tường hiểu được chuyện Hạ Tình Hãn sẽ không tiếp tục ở cùng cậu là chuyện thật.

Hạ Tình Hãn lấy tay đẩy cậu ra, “anh nói như vậy, cậu đã hiểu chưa? Cậu cùng tiểu Huệ hãy sống vui vẻ, không cần lại đến phiền anh, bởi vì anh tuyệt khuông muốn gặp cậu.”

Hạ Tình Hãn mới đi đến cạnh cửa, Hồng Hải Cương bỗng nhiên lao nhanh tới, dùng sức lôi kéo, đem anh ném lên giường.

Hạ Tình Hãn chưa bao giờ biết được cậu có khí lực lớn như vậy.

Hồng Hải Cương cũng leo lên giường, một bàn tay có thể chế trụ hai tay của anh; cậu cưỡi lên người anh, dùng chính dục vọng đã cương cứng của mình ma xát vào hạ thân của Hạ Tình Hãn.

“Cậu muốn làm gì? A Cương …”

Hạ Tình Hãn cơ hồ kêu lên thảm thiết, mới vừa rồi bị Ngũ Xương Liên lấy tay chạm trực tiếp nhiều lần vào hạ thân, nó cũng không quá quan tâm có phản ứng, nhưng vừa bị Hồng Hải Cương ma xát vài cái, dù là cách một lớp quần cũng đã làm cho cả người nóng lên đến không chịu được, tốc độ cực nhanh, ngay cả chính anh đều không thể tin được.

“Thầy, em muốn… rất muốn thầy, cầu xin thầy vẫn dùng ánh mắt này nhìn em giống y như trước kia được không? Thầy, đừng rời bỏ em, đừng nói về sau không bao giờ … muốn gặp mặt em nữa, như vậy em sẽ chết, em biết em sẽ chết.”

“Dừng tay, A Cương…”

Tay của Hồng Hải Cương bắt đầu cởi bỏ nút áo sơmi của anh. Cậu cúi đầu cắn nhẹ lên cổ của anh, tay còn lại vói vào trong quần của anh, cầm lửa nóng của anh, không ngừng ma xát, động tác vô cùng thô bạo không thôi.

Hạ Tình Hãn hô hấp chuyển cấp, nhiệt lưu cơ hồ giống như đao kiếm châm cứu toàn thân của anh, âu yếm quen thuộc như vậy, bất kể dùng sức thô bạo như thế nào, Hồng Hải Cương vẫn chưa bao giờ gây cho anh đau đớn, ngược lại còn kích thích thân thể của anh, làm cho anh lập tức có phản ứng nghênh đón ngón tay của Hồng Hải Cương.

“A Cương, dừng tay, dừng tay, quan hệ chúng ta không bao giờ … giống như trước đây nữa, chúng ta không thể làm như vậy.”

Hồng Hải Cương hạ giọng, biến thành rít gào không thể lý giải: “Có cái gì không giống, thầy vẫn là thầy, em không cần thầy ở cùng với nam nhân khác, hơn nữa nơi này của thầy cũng thực hưng phấn, thầy xem, nó cũng đã ẩm ướt.”

Hạ thân của anh đích xác có phản ứng, còn làm ướt cả quần xi-líp, hoàn toàn mặc kệ ý nghĩ nội tâm của chủ nhân, phản ứng của dục vọng là chân thật nhất.

Hồng Hải Cương liếm lên quần xi-líp của anh, liếm lên nơi toát ra ẩm ướt, yến hầu của anh liền phát ra một hơi vài tiếng vang nhỏ.

Hồng Hải Cương liếm môi, kéo quần của anh xuống, đem ba ngón tay đâm vào bí địa, nơi không có bất luận kẻ nào khác tiến vào.

Hạ Tình Hãn dùng sức vặn vẹo thân thể, Hồng Hải Cương giữ chặt không cho anh cơ hội chạy trốn, mở rộng hai chân của anh ra, lập tức tiến vào trong cơ thể của anh.

“Ngô a… A…”

Gì đó lớn như vậy đâm vào trong cơ thể, buộc Hạ Tình Hãn kêu lên một tiếng thảm thiết, không biết là bởi vì thống khổ, hay là bởi vì sung sướng, Hồng Hải Cương quá mức quen thuộc thân thể anh, cậu vừa tiền vào, liền lập tức không ngừng va chạm vào nơi xúc giác mẫn cảm nhất của anh, làm cho nam tính lửa nóng của anh càng cương cứng, không ngừng nảy lên sung sướng, và tiết ra *** dịch ướt át.

“thầy, thật thoải mái, ở trong thân thể thầy thật thoải mái, em tuyệt không muốn đi ra.”

“A Cương, dừng tay, dừng tay…” Anh vẫn cố đẩy bả vai kiên cường của Hồng Hải Cương ra, mưu cầu cự tuyệt.

“Em sẽ không dừng tay.”

Hạ Tình Hãn càng giãy dụa, Hồng Hải Cương càng phẫn nộ.

Cậu mạnh mẽ hôn lên môi của anh, không ngừng gây áp bách lên tiểu huyệt của anh, làm cho toàn bộ thân thể anh trở lên nóng bức, khó nhịn, khoái cảm giống như dòng điện lưu loan ra khắp toàn bộ thắt lưng của anh, làm cho anh phát ra một trận rên rỉ.

Hồng Hải Cương dùng phương pháp đùa bỡn thô bạo lên phân thân ướt át ở phía trước của anh, làm cho anh run rẩy không ngừng, hơn nữa anh chống đối càng nhiều, cậu nắm nó càng chặt, tạo ra cảm giác vừa thống khổ lại vừa sung sướng.

Toàn bộ thân thể của Hạ Tình Hãn đều bị Hồng Hải Cương ôm lấy, ở giữa không trung lay động, căn bản không thể dùng lực giãy dụa, chỉ có thể cầu xin Hồng Hải Cương buông anh xuống.

“A Cương, van cầu cậu… Không cần… Không cần.”

Hạ Tình Hãn chảy ra nước mắt, nếu tiếp tục dây dưa cùng Hồng Hải Cương, anh biết chính mình nhất định sẽ có lần thứ hai bị tổn thương; cũng chính vì điều này, anh mới nguyện ý kết giao cùng với Ngũ Xương Liên

“Thầy, vì cái gì không cần? thầy không phải cảm thấy thực thoải mái sao? Thầy xem thắt lưng của thầy vặn vẹo không ngừng này, đó là bởi vì em làm cho thầy thực thoải mái, còn nữa, chỉ cần em chạm nơi này, thầy sẽ phát ra thanh âm rên rỉ rất êm tai.”

Bàn tay to cực nóng của Hồng Hải Cương lướt qua phần eo phía trên của Hạ Tình Hãn, đó là nơi đặt biệt mẫn cảm của Hạ Tình Hãn, chỉ cần khi giao hoan đụng chạm, anh sẽ phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào.

“Không… Không… A a… A…”

Phân không rõ thanh hô to của chính mình là ngăn cản, hay là thanh khẩn cầu hy vọng Hồng Hải Cương tiếp tục chạm vào.

“Còn có nơi này, nơi này của thầy cũng thực mẫn cảm…”

Hồng Hải Cương tiếp tục sờ ở những chỗ khác, toàn bộ thân mình của Hạ Tình Hãn đều ngưỡng ra sau, Hồng Hải Cương tựa như tiểu hài tử, âu yếm bướng bỉnh không thôi.

“Còn có nơi này, thầy, có phải hay không cảm thấy thực thoải mái ?”

Không chỉ thoải mái mà thôi, thân thể anh đều nhanh hoà tan! Có thể lần thứ hai ở cùng với Hồng Hải Cương, thân thể anh sớm biến thành không phải của chính anh nữa; anh tham lam quấn lấy Hồng Hải Cương, cầu xin Hồng Hải Cương có thể cho anh càng nhiều, càng nhiều khoái cảm.

“Thầy, em thích thầy a, em chỉ thích một mình thầy, thầy không cần ở cùng với người khác, chỉ cần đi theo em, ở cùng em là tốt rồi.”

Này chính là lời ngon tiếng ngọt giả dối, Hồng Hải Cương chỉ thuận miệng nói mà thôi, nhưng bên trong của Hạ Tình Hãn lại phản ứng kịch liệt, đem lửa nóng của Hồng Hải Cương không ngừng tiến vào cơ thể của anh kiềm càng chặc hơn.

“Ách, thật thoải mái, thầy, thầy làm cho em thật thoải mái …”

Hồng Hải Cương phát run thân mình, cúi đầu cuồng dã hôn lên Hạ Tình Hãn, cúc huyệt bé nhỏ, đáng yêu của anh tạo cho cậu rất nhiều khoái cảm mà không có bất kỳ ai có thể đem lại cho cậu.

Hạ Tình Hãn ôm lấy cổ của cậu, đáp trả lại nụ hôn cuồng dã của cậu, nụ hôn này càng làm cho anh rơi nhiều nước mắt hơn. Anh biết mình đã hết thuốc chữa rồi, dù biết tiếp tục gặp mặt Hồng Hải Cương sẽ chỉ gây cho mình thêm nhiều thống khổ mà thôi. Nhưng vì cái gì anh vẫn cứ quyến luyến vòm ngực của cậu như vậy?

Anh nằm trong lòng ngực của Ngũ Xương Liên hoàn toàn không cảm thụ được một tia tình cảm mãnh liệt nào, nhưng Hồng Hải Cương chỉ cần chạm nhẹ một cái, toàn thân thể của anh liền trở nên nóng bỏng như bị thiêu đốt.

Hồng Hải Cương trừu sáp càng nhanh hơn, làm cho cả hai người đều tiến vào trong cơn lốc xoáy tình cảm mãnh liệt.

“A… A Cương…” Nguyên bản lời cự tuyệt đã biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Hồng Hải Cương rút côn th*t của mình ra, Hạ Tình Hãn cảm giác hạ thân một mảnh run rẩy hư không; chỗ mềm mại bị Hồng Hải Cương lấy tay khẽ vuốt ve, làm cho thân mình anh không thể nhẫn nhịn, chịu đựng được, không ngừng phát run lên.

“Thầy, ở lại bên cạnh em, không cần nói sau này thầy không muốn gặp em, được không?”

“Ngô oa …A…” Hồng Hải Cương dùng ngón tay đâm vào trong cơ thể anh gây khiêu khích, cái loại cảm giác không đủ này làm anh khát cầu nhiều hơn, anh đem hai chân mở rộng ra hơn, ý bảo Hồng Hải Cương nhanh lên tiến vào trong anh.

“Thầy, chỉ cần thầy đáp ứng em, em sẽ cho thầy cảm giác tuyệt nhất, nói thầy chỉ muốn ở bên cạnh em, được không? Thầy, được không?”

Hồng Hải Cương âu yếm bướng bỉnh biến thành có ý định lăng trì, thân thể khát cầu của anh không được thoã mãn, dục hoả bên trong không ngừng thiêu đốt, làm cho anh cơ hồ không thể hô hấp.

Cậu yêu cầu anh cam đoan, nhưng anh thật sự có thể đáp ứng sao? Hạ Tình Hãn muốn mở miệng đáp ứng, nhưng nước mắt lại không ngừng chảy xuống.

Nếu trước kia Hồng Hải Cương yêu cầu anh như vậy, anh nhất định sẽ không hề do dự mà gật đầu đáp ứng, nhưng mà tình huống hiện tại đã hoàn toàn khác xưa.

“Cậu đã có tiểu Huệ, cậu còn tìm tới anh làm gì?” thanh âm của anh run run nói ra sự thật thương tâm.

“Kia không giống, hoàn toàn không giống, thầy là thầy , tiểu Huệ là tiểu Huệ.”

Hồng Hải Cương vẫn nói lại câu kia, những lời này đã làm cho Hạ Tình Hãn đau lòng không thôi.

Lúc trước khi Hồng Hải Cương còn ở cùng với anh, cũng đã cùng tiểu Huệ phát sinh quan hệ; hiện tại cậu ở cùng tiểu Huệ, rồi lại không chịu buông tha cho anh rời đi.

Mà chính mình còn nằm ở nơi này, trên chính chiếc giường mà cậu cùng tiểu Huệ trôi qua, giống như một *** phụ mở rộng hai chân, hy vọng cậu có thể chạy nhanh tiến vào trong cơ thể của mình, chính mình đến tột cùng đang làm cái gì đây?

Anh là kẻ thứ ba trong lúc này sao? Anh đã thê thảm đến nổi ngay cả làm kẻ thứ ba cũng đều nguyện ý sao? Anh hiện tại không có một chút tự tôn nào sao? Chỉ cần Hồng Hải Cương muốn anh, anh liền vui vẻ nguyện ý mở rộng hai chân sao?

Nam tử hán đại trượng phu hẳn là cầm lên được thì phải thả xuống được, không phải uỷ khuất cầu toàn như thế.

Cho dù anh rất yêu Hồng Hải Cương, nhưng yêu cầu của Hồng Hải Cương quá đáng như vậy, muốn anh làm kẻ thứ ba sao, anh căn bản không cần để ý tới cậu.

Hạ Tình Hãn không phải không ai muốn !

Hạ Tình Hãn khép nhanh hai chân lại, tặng cho Hồng Hải Cương một cái tát thật mạnh vào mặt, cái tát mạnh đến nổi tay anh cũng cảm thấy phiếm đau, nhưng nơi đau nhất vẫn là trái tim của anh, đau đớn này làm cho anh hiểu rõ được, quen biết Hồng Hải Cương là sai lầm lớn nhất của cuộc đời anh, anh tuyệt đối không muốn tái phạm sai lầm lần thứ hai !

Hạ Tình Hãn mặc áo quần vào, “Anh không muốn gặp lại cậu nữa, từ nay về sau chúng ta là hai người xa lạ, chưa từng quen biết nhau.”

Hồng Hải Cương toát ra biểu tình kinh hoảng cùng kinh ngạc, cậu ôm lấy thân thể của Hạ Tình Hãn, không ngừng cầu xin: “Thầy, không cần đi, em đã làm sai cái gì sao? Thầy nói cho em biết được không? Không được, không được rời khỏi em.”

“Cậu có thể chia tay tiểu Huệ không?”

Hồng Hải Cương chần chờ một chút.

Hạ Tình Hãn đã biết đáp án của cậu, anh chỉ để lại hai câu tuyệt tâm tình, mà thanh âm khi anh nói ra hai câu này là thanh âm tối nghiêm khắc nhất từ trước đến nay anh dùng đối với Hồng Hải Cương —

“Chia tay đi rồi hãy tới tìm anh, còn không đừng đến phiền anh, về sau anh không bao giờ … muốn để ý đến cậu nữa.”