Xuân Yến

Chương 9-12




Anh lái xe đưa cô đến Lâm Viễn. Thành cổ thư nhàn vừa đón vào mình một đợt tuyết rơi. Cô chỉ muốn đi về ngay trong ngày, không qua đêm ở đây, nhưng anh vẫn thuê một phòng trong khách sạn bên hồ. Khách sạn thiết kế theo phong cách cổ điển, nền đá cẩm thạch màu sắc thanh nhã và và giấy dán tường hoa văn rối mắt, cô đều rất thích. Anh ghi nhớ đến từng chi tiết nhỏ nhoi như vậy. Vào đến phòng, cuối cùng hai người cũng có được không gian riêng yên tĩnh. Cô cởi áo khoác, nói khẽ, anh không được động vào em, Thanh Trì. Hoàn cảnh của em nay đã khác rồi. Anh biết, anh nói, anh chỉ muốn nằm bên em thôi, mặc nguyên quần áo. Chúng ta chợp mắt chốc lát. Anh cần lắm một khoảng thời gian như thế. Anh nhớ nhung em đã rất lâu rồi. Khánh Trường.

Có lẽ là tại áp lực công việc hoặc tương tự, vừa thả lỏng ra là anh rũ xuống, mệt mỏi tiều tụy đến cùng cực. Mặc sơ mi quần dài, nằm sát vào cô, vùi đầu vào cổ cô, nắm hai tay cô, ôm siết lấy cô, mau chóng ngủ thiếp đi,thở sâu và đều như trẻ con. Căn phòng kéo rèm tối om, bên ngoài đang là buổi chiều nắng tỏa rạng rỡ. Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên da trên tóc anh, trông thấy một chùm ánh sáng lờ mờ lọt vào hắt lên trần nhà, nhảy nhót nổi trôi trong mông lung tịch mịch, đầu óc tỉnh táo, không hề buồn ngủ. Lúc này, mọi cảm giác đã trở lại. Cho dù không thốt một lời, vẫn biết là đã quay về bên nhau. Ở với nhau. Một đời một kiếp. Như chưa hề chia xa.

Hai năm đằng đẵng. Mỗi người một phương. Xô dạt nhau đến chân trời góc bể. Để can đảm và kiên cường như thế, đã phải đắp đổi bằng rất nhiều sức lực và đau thương. Làm thế nào cô thực hiện được, làm thế nào anh chịu đựng qua. Rất lâu, cô sờ thấy dòng lệ ri ri nóng bừng nơi khóe mắt. Nó trào ra lặng lẽ, cô chẳng hề hay biết. Thoáng cái đã đầm đìa cả mặt.

Thiếp đi tự lúc nào, khi mơ màng thức giấc thì người đàn ông bên cạnh đã tỉnh. Anh vươn cánh tay ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, thân thể run rẩy, bật ra tiếng khóc khe khẽ không thể kiềm chế. Bên ngoài văng vẳng tiếng người, thế giới vật đổi sao dời bãi bể nương dâu bỗng nhiên không còn liên quan gì đến họ nữa. Cô giơ tay vuốt nhẹ tóc anh. Anh đã khóc trước mặt cô nhiều lần, nhưng nước mắt cô chỉ tuôn rơi lúc anh không trông thấy. Chưa bao giờ ủy mị với anh. Kiên cường đến tận lúc này mặc dù lòng hiểu rõ, ở bên anh mới là nơi chốn quay về. Họ tự tạo thành một khoảng trời riêng, tách biệt, khép kín, không ai can thiệp. Hai người đối diện với nhau, tình cảm đậm sâu mà vô vọng róc rách tuôn chảy, giúp họ tồn tại.

Cùng đến quán trà Thanh Đôn. Nơi cô hồi bé đã có lần theo mẹ đến. Mùa đông vắng bóng cỏ rậm oanh bay, cũng không thấy nắng nôi bỏng rát. Quán trà cải tạo từ ngôi đình trên núi thì vẫn còn, diện mạo nguyên vẻ cũ. Cô đã thành người lớn. Chăm chú quan sát kết cấu của nó, đình mái cong, tạo hình đẹp đẽ nhưng cũ kĩ long lở. Lại gần xem, vật liệu mát mẻ trơn nhẵn, đá tảng xanh mướt điêu khắc tinh xảo. Cột, rường, đòn nối với nhau bằng khớp mộng. Có ghế đẩu để ngồi. Cột đình treo thơ khắc gỗ, viết rằng: Mây nổi cùng đời trôi, trăng côi soi lòng sáng. Hoành phi đề theo lối thư pháp, nét chữ tròn trặn đĩnh đạc: Vị Không Đình. Kính vẫn lấp lánh sáng trong.

Mặt hồ mùa đông, yên ả hoang lương trong ánh tuyết. Cô đứng bên vách kính, châm một điếu thuốc. Biết anh ở bên đang chằm chằm nhìn mình, cô không màng che giấu sự yếu đuối của bản thân. Một con cò bạch mỏ dài ngậm cá bạc rẽ đám cỏ nước bay lên, vạch một đường cong óng ánh vào thinh không, bay sang mé kia ngôi đình. Nền trời màu lam rỡ ràng, lạnh giá. Cô đột nhiên có cảm giác, quan hệ của mình và anh vừa đặt một dấu chấm hoàn mĩ. Cuộc đời chung của cô và anh, đã như thế trôi qua.

Nhưng cô biết, suy đến cùng vẫn chưa có gì xảy ra. Sau ngày ấy mẹ hoàn toàn biệt tăm, chẳng biết còn sống hay đã khuất. Người trên đời này, ngoài việc lưu lại ký ức nội tâm ra chỉ còn hai bàn tay trắng, thu hoạch thất bát cả. Cô và anh, cô và mẹ, mẹ và người đàn ông ấy, họ cùng phải đối diện với vô thường. Không trông thấy quá khứ, không nắm được hiện thực, cũng không bao giờ tưởng tượng tương lai. Chỉ nhìn nhau, vô ngôn.