Nếu mục đích của ảo
giác là tạo ra một tấm vải nhung màu tím nhằm che đậy, phủ lấp, giấu
giếm, ngụy trang hiện thực, vậy thì khi mất đi tấm vải đó, không còn
bình phong vách chắn, chỉ trâng trụi đôi mắt rõ ràng, ta sẽ trông thấy
khoảng cách giữa nhục thể và vực sâu. Khoảng cách mong manh như một sợi
chỉ. Quy tắc trò chơi là: cho dù biết đằng sau nhung tím là màn đen,
cũng phải giả vờ không hay biết gì hết. Và vẫn hăng hái hớn hở tiếp tục
với hiện thực ấy.
Nữ chính của phim, mặc váy xòe vải bò, giọng
nhẹ tênh, nói với người đàn ông trong quán cà phê, tôi dọn ra khỏi nhà
bạn trai cũ vì căn bếp của anh ta có bếp gas, nó hấp dẫn tôi ghê gớm.
Nhưng nếu động ngón tay mà thiệt mạng ngay được, thì chắc là chẳng mấy
chốc người trên đời này chỉ còn một nửa.
Quy luật khách quan chưa bao giờ cho phép giả định, ngay cả trong một trò đùa bừa bãi. Từ lâu
rồi con người đã nhận ra việc tự kết liễu là rất khó khăn. Dù tạm bợ đi
nữa thì cố gắng để sống cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Đã quyết tâm vượt qua
quy tắc hiện thực, chắc chắn sẽ phải chịu đựng thử thách, gom đủ sức
mạnh để vạch ra giới hạn với nó. Ta, làm việc này chẳng dễ đâu. Ta, phải triệt tiêu tất cả phép màu và sự cân bằng. Ta, phải chấp nhận bơ vơ lạc lõng. Ta, phải có dũng khí nhảy xuống vực, đâm toạc bóng tối bằng chính thân thể mình. Lòng can đảm và con đường sống quay lưng vào nhau. Phải ý thức được sự quay lưng đó.
Loại bỏ các nhân tố phiền toái như
chiến tranh, dịch bệnh, tai họa, hạn chế sinh đẻ, thế giới này sẽ phát
ốm vì quá đông người. Giả sử khoa học kĩ thuật và chings trị có thể biến trò đùa thành sự thật, thì đó cũng là thứ tự do không nên dành cho con
người. Bởi thế giới sẽ chỉ hỗn loạn và nhơ nhuốc thêm thôi. Có thể tự do lựa chọn cái chết, nghĩa là sẽ càng nhiều người hơn lựa chọn tự tung tự tác. Nếu thiếu vắng kiểm soát và cấm vận, chẳng mấy chốc một ước nguyện sẽ nảy sinh, rằng: trời hãy giáng xuống ngùn ngụt hỏa hoạn hoặc ào ào
lũ lụt. Tẩy rửa lại tất cả đi.
Thời gian ngắn ngủi, cuối cùng, đến khi phải trút bỏ toàn bộ trang bị, thì cần có dũng khí hòa làm một thể với nó.
Cho dù mất đi đặc quyền được vải nhung ảo giác bảo vệ, cũng cố gắng trụ
chân lại nhờ một tia hư vô, dò dẫm tìm sợi dây thép chăng trên trời cao, tin tưởng rằng nguồn gốc của ý chí trên tay mình là chính đáng, rồi từ
đó kiên định giữ vững. Chỗ đứng mong manh, bất cứ lúc nào cũng có thể
lộn nhào xuống vực sau, nhưng trông bề ngoài thì rất giống dáng vẻ vượt
chướng ngại vật tiến lên phía trước. Đây hoàn toàn không phải một chuyến du hành tự chủ, mà là tuyến đường đã được trời định sẵn, tính toán thế
nào cũng không thể kéo dài, né tránh hoặc may mắn đi vòng qua lối khác
trước được. Đã đến lúc ta phải xuất phát rồi.
Cho dù trái tim tan vỡ, e rằng ta cũng phải cất bước, từ chính điểm tới hạn này.