Đôi lúc cô thấy mình co rúm lại. Tâm lý trồi sụt, bỗng nhiên sợ hãi.
Nếu anh muốn đến tìm cô, chắc chắn có thể tìm ra. Cô chẳng qua vẫn ở
Thượng Hải, ở trong thành phố khép kín này. Đi đường hay vào quán rượu,
họ đều có khả năng không hẹn mà gặp. Anh từng nói, Khánh Trường, nếu anh kiên trì với ý muốn phải gặp lại em, anh biết anh sẽ làm được. Cô linh
cảm thấy, anh đã mất đi ý muốn đó. Họ đã từ bỏ nhau.
Cô cũng
mong anh đừng muốn tìm cô nữa. Nếu lại tương phùng, cô tự hỏi liệu mình
còn buông xuôi tất cả, tiếp tục đi theo anh hay không. Cô nghĩ, cho dù
thấy rõ tất cả xương cốt và cấu trúc con người anh, thấy rằng chẳng có
tương lai yên ổn và thỏa đáng nào giữa họ, có khi cô vẫn nhắm mắt đưa
chân. Đau đớn giày vò sẽ lặp lại thêm một lần, nghĩa là thêm một lần lăn qua và nghiền nát cô. Đây chính là số mệnh. Sa lầy bất tận. Mối nghiệt
duyên này chắc chắn là nhân quả từ kiếp trước. Anh vì nó dắt dây mà đến, tìm thấy cô, đòi hỏi cô đền bù. Có lẽ cô đã đền đủ. Cả cuộc đời cô, vì
tình yêu này, đã bị giày vò như trời long đất lở, tiêu hao, tổn thương,
hủy diệt, phục sinh.
Có lẽ cô đã trả giá. Nên anh đã buông tha.
Khánh Trường, anh yêu em. Anh sẽ yêu em đến chết. Cô tin vào câu nói
này ngay từ đầu, lập tức gửi gắm nó cho dòng chảy thời gian. Hóa ra chỉ
là hóng gió bắt bóng, nhặt hoa trong mộng. Cuối cùng cô lại đồng hành
với bản thân. Họ không còn bất cứ ý nghĩa gì với nhau nữa.
Cô tự hỏi, Khánh Trường, có tin không. Cô tự đáp, có, tôi tin.
Tin vào tình yêu, giống như tin vào chân tướng. Tin vào anh, giống như tin vào chính bản thân mình.
Cho đến khi họ thành người lạ trong quãng đời còn lại. Cho đến khi họ cứ thế già nua và chết đi.