Bàng Suất vô tình nhắc đến cái tên Lương Sinh này không thể không khiến cho Hoa Kì và Trang Hào cũng mơ màng, Trang Hào đang lái xe nên không thể quay đầu nhìn Đóa Lai, nhưng Hoa Kì đang ngồi cạnh cậu không ngừng nháy mắt ra hiệu, hy vọng Đóa Lai sẽ có chút ám chỉ cho mình.
Nhưng mà Đóa Lai vẫn cúi đầu, không nói chuyện.
Trang Hào lái xe, cười hỏi: “Lương Sinh này là ai vậy, mày quen à?”
Bàng Suất cười như không cười, nói: “Lương Sinh là hàng xóm ở cạnh phòng tao thuê.”
“À, ra là vậy.” Trang Hào cảm giác có gì đó không ổn, vội hỏi lại: “Vậy Đóa Lai cũng ở cạnh phòng mày sao?”
Lời Trang Hào vừa dứt, cả người Đóa Lai run lên, Hoa Kì cảm nhận được ngay. Cậu đột nhiên nhớ đến lời Đóa Lai kể mấy hôm trước, Đóa Lai quen Bàng Suất đều là rình trộm, nếu không phải vừa rồi gặp người nọ, chỉ cần Đóa Lai không nói chắc chắn cả đời này Bàng Suất không biết lí do vì sao Đóa Lai gặp hắn.
Hoa Kì cảm thấy Đóa Lai đang gặp nguy, nhanh trí cầm tay Đóa Lai hét to: “Đóa Lai, cậu bị sao vậy? Có phải đầu đau lại rồi không?”
Đóa Lai biết sự việc đã bị bại lộ nên chột dạ không thôi, vẫn như cũ ai làm gì cũng bất động. Đóa Lai thấy Hoa Kì mở đường cho mình, ngả đầu nằm trên đùi Hoa Kì, lầm bầm nói: “Đầu đau lắm, buồn mửa, muốn nôn.”
Đóa Lai cùng lúc nói ra ba triệu chứng suýt làm Hoa Kì cười ra tiếng, cố nhịn xuống, ôm đầu Đóa Lai nói: “Không sao đâu, ăn vào sẽ khỏe thôi.” Nói xong, Hoa Kì vỗ vỗ ghế lái: “Lái nhanh lên.”
Trang Hào vội nói: “Ừm đi mau đây.”
Bàng Suất xoay mình nhìn qua gương chiếu hậu, cười nói: “Lai thần tài, không phải em có bầu đấy chứ?”
Đóa Lai nhắm mắt lại không hé răng, trong lòng nghĩ, em mà có khả năng này sớm đã bắt anh lại rồi, đâu phải cứ lo lắng đề phòng, khổ tâm hao phí sức lực quyến rũ anh?
“Đã là lúc nào rồi mà anh còn tâm trạng đùa hả!?” Hoa Kì trừng mắt, hung hăng nhìn Bàng Suất một cái.
Bàng Suất bĩu môi, nhún vai rồi không nhắc đến vấn đề này nữa, mà cùng Trang Hào nói chuyện câu được câu mất. Lúc đến quán nướng là thời điểm trăng đã lên cao, trong ngoài đều chật ních người, Trang Hào tìm chỗ đậu xe mệt đứt hơi, sau đó bốn người tìm một góc ngồi xuống.
Phải nói rằng, không phải là người thân thì không thể nào sống chung một chỗ, bạn bè cũng như vậy, có duyên phận, có chung lí tưởng là yếu tố cơ bản nhất để trở thành bạn bè. Đóa Lai ngoài Lương Sinh ra không có bạn bè thân thiết, Hoa Kì cũng vậy. Cả hai người đều có suy nghĩ giống nhau, rất nhiều chuyện mặc dù không nói ra nhưng vẫn hiểu nhau, vô cùng ăn ý. Vì vậy, Đóa Lai và Hoa Kì liền trở thành bạn bè. Hơn nữa, khẩu vị của Đóa Lai và Hoa Kì không khác nhau là mấy, thích ăn bao tử, gân bò, một lúc có thể ăn đến tận mười xiên, uống thêm một bình Tiểu Hương Tân, vô cùng đã!
“Cậu ăn bánh nướng không?” Hoa Kì vừa ăn vừa hỏi Đóa Lai.
Đóa Lai chóp chép: “Ăn ăn, nướng hai cái đi, loại kẹp giăm bông í.”
“Cậu cũng thích ăn vậy à?” Hoa Kì mỉm cười: “Từ trước đến giờ tớ toàn thích ăn như vậy, thơm dã man.” Nói xong, Hoa Kì nhận hai cái bánh nướng từ người bán hàng.
Trang Hào nhìn Hoa Kì vui vẻ như vậy trong lòng cũng vui lây. Lại liếc mắt nhìn Bàng Suất, cái tên này đang mở to mắt nhìn chằm chằm Đóa Lai lâu thật lâu vẫn không chịu dời mắt. Dọc đường đi, Trang Hào tinh vi đoán được một chút, quan sát Bàng Suất và Đóa Lai trong lúc ấy có chút kì lạ, hình như là liên quan đến người tên Lương Sinh này. Nhưng mà, Trang Hào cẩn thận quan sát, Bàng Suất hình như không có khó chịu, ngược lại còn nhìn Đóa Lai ám muội hơn một chút, hoặc là không phải ám muội. Trang Hào vô cùng hoang mang, đặt ly rượu xuống, nói với Bàng Suất: “Ê, đi đái với tao mày.”
Bàng Suất sửng sốt, không hài lòng nói: “Đm, mày đi một mình đéo được à?”
Trang Hào vui vẻ nói: “Không được, mày đi một bên canh chừng cho tao, nếu không tao đái không được.” Trang Hào đứng dậy, kéo Bàng Suất, nói: “Đi, anh em cần mày.”
Bàng Suất dở khóc dở cười đứng lên, cùng Trang Hào đi vào trong một con ngõ tối.
Bốn người vừa tác nhau liền bắt đầu chia nhau hành động. Ở bên này, Hoa Kì vội hỏi Đóa Lai: “Lương Sinh đó là bạn của cậu à? Bàng Suất không biết cậu quen cậu ấy?”
Đóa Lai căng thẳng gật đầu: “Ừm, hắn không biết tớ ở ngay bên cạnh, cho tới giờ tớ đều lén tiếp cận hắn.”
“Chết rồi chết rồi, lộ mất rồi.” Hoa Kì lo lắng, nói thêm: “Chắc chắn chuyện này không thể giấu được nữa, cậu phải thành thật với hắn đó!”
Đóa Lai cam chịu nói: “Ừm, tớ nghĩ kĩ rồi, tối về sẽ thẳng thắn nhận tội với hắn.”
“Ui da.” Hoa Kì rơi vào trầm từ, suy nghĩ kĩ càng rồi mới nói: “Người đàn ông hồi nãy là ai vậy? Có quan hệ gì với cậu?”
Đóa Lai nghĩ đến người này liền đau hết cả đầu, bất đắc dĩ kể hết cho Hoa Kì nghe,
“Mẹ ơi, đây không phải là cơ hội tốt à!” Hoa Kì hưng phấn vỗ tay: “Cậu nghe tớ hỏi nè, tên Đại Phóng này thích cậu phải không?”
Đóa Lai mơ màng gật gật đầu.
“Nếu thích cậu thì tuyệt vời quá rồi! Không phải mai hắn mời cậu đi ăn cơm sao, nhất định cậu phải đồng ý, hơn nữa còn quang minh chính đại mà đi, vừa đi vừa cười ha ha ha, khiến cho Bàng Suất tức chết luôn!” Hoa Kì trước kia hay dùng chiêu này, nhưng mà cái tên Cao Quân đó chán vô cùng, giờ thấy Đóa Lai y như mình ngày đó liền không ngại thúc đẩy.
Đóa Lai lo lắng: “Ý cậu là làm Bàng Suất ghen à? Lỡ hắn không ăn giấm thì không phải tớ toi đời à?”
“Cậu yên tâm, mặc dù hắn ngay từ đầu đã giả vờ như không chú ý nhưng qua một thời gian chắc chắn trong lòng không được thoải mái, nói không chừng lôi cậu về nhà liền!” Hoa Kì quen Bàng Suất lâu như vậy, chút tâm tư của hắn cậu đã sớm nhìn thấu.
Đóa Lai do dự một lát: “Để tớ thử xem…”
“Cậu cứ yên tâm thử.” Hoa Kì đến cạnh Đóa Lai, nhỏ giọng nói: “Buổi tối về, nếu hắn hỏi cậu chuyện Lương Sinh thì kể hết cho hắn nghe, còn nếu hắn không hỏi thì cậu cũng đừng nói, hiểu không?”
“Ớ, sao tớ cứ cảm giác hắn sẽ hỏi?” Đóa Lai trừng mắt nhìn.
Hoa Kì bĩu môi: “Không chắc đâu à, có khi hắn lại không muốn cậu khai.”
Đóa Lai ngẫm lại, điều này cũng có thể lắm, nếu đã vậy thì cứ đợi xem sao.
Ở bên kia, Trang Hào và Bàng Suất đi vào ngõ nhỏ, kéo khóa quần bắt đầu xả lũ: “Tao hỏi mày Lương Sinh kia là sao?”
Bàng Suất ngửa đầu, xả lũ: “Đm, Lương Sinh là hàng xóm của tao, Đóa Lai vẫn luôn vờ không quen cậu ấy, ai ngờ hai người bọn họ ở chung một căn nhà.”
“Hả? Có chuyện này à?” Trang Hào mơ màng hỏi: “Vì sao Đóa Lai lại làm vậy?”
Bàng Suất cười cười: “Tao cũng không biết, chắc Đóa Lai có suy tính riêng, thế mà lại ở trước mặt tao khoác lác, xem buổi tối về nhà tao trị em ấy thế nào.”
Trang Hào bĩu môi: “Tên nhóc mày đừng có mà ra tay đấy nhé, trên mặt cậu ấy vẫn còn bị thương đấy.”
“Yên tâm, tao đéo phải là loại người không có chừng mực.” Bàng Suất xả xong, kéo khóa quần nói: “Đm, mày còn chưa đái xong nữa hả? Muốn tưới cây luôn hả?”
Trang Hào đem chút nước cuối cùng xả ra sạch sẽ, cả người sảng khoái dễ chịu, đi xong, kéo khóa quần lên nói: “Hối cái gì mà hối, chuyện này mà mày đòi hối hả?”
Bàng Suất và Trang Hào vào trong quán rửa tay, sau khi đi ra, tất cả xiên nướng đều đã bị Đóa Lai và Hoa Kì ăn sạch. Hai người liếc nhau, thầm nghĩ, hai con heo hả trời?
Bàng Suất và Trang Hào cũng không phải người bủn xỉn, kêu thêm một dĩa bao tử cùng ba mươi xiên nướng, sau khi mang lên, bốn người nhào đầu vào ăn, càng ăn càng vui, Bàng Suất đột nhiên nói: “Đúng rồi, ngày mai tao với Lai thần tài về.”
Hoa Kì ngạc nhiên: “Hả? Nhanh vậy à, không phải nói vài ngày nữa mới đi sao?”
Trang Hào cũng thấy quá gấp rút, níu kéo: “Vất vả lắm mới có thể về một chuyến, mới có mấy ngày đã đòi đi rồi, bình thường tao cũng chán muốn chết, còn định kêu Quách Tỉnh ăn uống chơi mạt chược một bữa.”
Bàng Suất không định mai đi thật, hắn nói vậy đơn giản chỉ là cố tình.
Bàng Suất thở dài, nâng ly rượu: “Bên tiệm giao cho Chúc Khải tao không yên tâm, thằng nhãi đó một ngày không phá là không chịu được.”
Trang Hào cười: “Chúc Khải mà nghe xong mấy lời này chắc chắn trở mặt với mày liền.” Trang Hào đặt tay trên vai Bàng Suất: “Hai ngày nữa hẵng đi, mày xem Hoa chó con với Lai thần tài đang chơi vui như vậy, mày nhẫn tâm sao.”
“Đúng rồi đó, hai ngày nữa hẵng đi.” Hoa Kì luyến tiếc Đóa Lai sớm vậy đã đi rồi, quan trọng hơn nữa, ngày mai còn có kịch vui xem nữa mà!!!
“Ai da, tự nhiên anh nhớ ra một điều.” Bàng Suất tỏ vẻ bỗng dưng tỉnh ngộ, vội nói: “Tên Sa Bì đó không phải mời em mai ăn cơm sao? Em đi không?”
A ha, Hoa Kì liền hiểu được ý đồ của Bàng Suất, tên này rất xảo quyệt. Chắc chắn Đóa Lai sẽ vì Bàng Suất hỏi vậy mà mở miệng từ chối, vì để không làm hỏng kế hoạch, Hoa Kì vội nói: “Đi chứ, em thấy tên Sa Bì đó, à à không phải, Đại Phóng có tình ý với Đóa Lai đó!” Hoa Kì nhìn Bàng Suất kiểu ái chết em lỡ lời thôi hihi.
Bàng Suất vội hừm một tiếng: “Tên Sa Bì đó vừa nhìn đã biết là gay.”
Trang Hào ngồi một bên nhịn cười: “Được rồi người anh em, trước đây tao không phải là gay nhưng hiện tại tao với Hoa chó con như vậy, tốt nhất không nên nói đến đâu.”
“Đm, tao không nói tụi mày.” Bàng Suất cầm ly rượu uống sạch, buông ly xuống, Bàng Suất hừ một tiếng: “Về.” Nói xong, Bàng Suất kêu phục vụ tính tiền.
“Hôm nay tao bao.” Bàng Suất lấy trong ví ra hai trăm đồng, mắt thấy Trang Hào định rút tiền, vội lạnh giọng: “Đệt, xem thường bạn bè?”
Trang Hào bĩu môi: “Rồi rồi, mày trả đi.”
“Đm, còn phải nói.”
Trả xong tiền, bốn người nói chuyện phiếm một lát rồi chia ra hai ngã.
Trên đường về, Bàng Suất im lặng không nói câu nào, Đóa Lai cũng vậy, Vừa vào trong nhà, trong phòng vẫn lộn xộn như cũ, ba mẹ Bàng Suất thấy hắn và Đóa Lai về, vội tiến lên hỏi: “Sao rồi?”
Bàng Suất nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chỉ băng bó đầu với trên má có vết thương hơi sâu thôi.”
“Họ hàng nhà mình cũng thật là, đánh đứa bé này thành như vậy, lần sau đừng cho họ tới nữa, tôi nhìn là thấy phiền.” Mẹ Bàng Suất nén giận.
“Biết rồi, về sau không liên lạc nữa, được chưa?” Ba Bàng Suất bực bội trong lòng, vừa nhìn thấy Đóa Lai như vậy càng bực thêm.
“Được rồi, nửa đêm rồi đừng ồn ào nữa, bọn con đi ngủ đây.”
Mẹ Bàng Suất vội nói: “Mau đi ngủ đi, ngày mai mẹ mua đồ ăn ngon bồi bổ cho Đóa Lai, đứa bé này muốn ăn gì mẹ chiều hết.”
Đóa Lai cười cười: “Dì à, con không sao đâu.”
“Không sao là thế nào? Mau vào nhà ngủ đi, nhìn gương mặt con nhợt nhạt chưa kìa.”
Bàng Suất nghe xong nhân tiện nhìn Đóa Lai, nghĩ thầm, mẹ thấy được cũng ghê thật.
Bàng Suất dẫn Đóa Lai ra sân sau, sau khi để Đóa Lai đứng ở trong sân rửa chân, Bàng Suất lại ra trước nhà, sau khi trở về còn cầm trong tay mấy cái đĩa CD. Sau khi quay về phòng, hắn mở đĩa, không lâu sau liền có âm thanh phát ra.
Đóa Lai đứng ở trong sân nghe được âm thanh kia tim đập càng lúc càng nhanh.
Bàng Suất vứt quần áo sang một bên thưởng thức đôi nam nữ trên TV, sau đó túm chăn lại, đắp lên mình hưởng thụ.
Đóa Lai rửa sạch chân, lúc đi vào phòng, Bàng Suất đang mặc quần lót, một tay bỏ vào trong quần, chẳng biết cố ý hay vô tình mà động tay.
Đóa Lai lén nhìn, không dám nhìn thẳng.
Bàng Suất thấy cậu vào phòng, cười cười: “Hôm nay anh say rồi, tự dưng lại muốn xem phim một lát, xem với anh không?”