Xuẩn Xuẩn Dũ Động

Chương 33: Cảnh xuân tươi đẹp




Chuyện như vậy xảy ra, rất hiếm người còn tâm trạng vui chơi, phần lớn đều muốn mọc một đôi cánh bay nhanh thật nhanh về nhà. Nhưng mà Đóa Lai là một trong số hiếm người đó, nôn lấy nôn để nôn ra hết những gì có thể nôn, cởi áo ra vắt lên thuyền phơi nắng, chơi thì vẫn chơi, hệt như một người không tim không phổi.

Nhưng Bàng Suất thì không như vậy, bây giờ hắn nghĩ lại vẫn thấy sợ, mặc dù từ trước đến nay hắn vẫn luôn lỗ mãng nhưng không muốn nghĩ cũng không được, nhỡ như Đóa Lai xảy ra chuyện lớn, hắn phải nói với lão Đóa thế nào đây? Nhà Bàng Suất ba đời đều là con trai một, đến đời hắn cũng chỉ có mình hắn là cháu trai, khiến hắn gặp biết bao nhiêu phiền hà, cho nên vì vậy đối với chuyện này Bàng Suất luôn để tâm, cũng vì lẽ đó mà cũng sinh ra rất nhiều hệ quả.

Đóa Lai mặc quần đùi ngồi đùa giỡn với Hoa Kì ở phía sau, Bàng Suất cởi áo quần, vắt lên trên thuyền phơi nắng, vẻ mặt của hắn khó tả. Lúc này Trang Hào đã cho thuyền neo ở một chỗ râm mát, từ trong túi lấy ra điếu thuốc đưa cho Bàng Suất, nhỏ giọng hỏi: “Sao im vậy?”

Bàng Suát nhận thuốc, giận dữ nói: “Lai thần tài không ba không mẹ, chỉ có một mình ông nội, nếu hôm nay em ấy xảy ra chuyện, tao còn mặt mũi nào mà nói với ông đây?”

Trang Hào thấy hắn nghiêm túc, an ủi: “Không phải mày nhảy xuống nước liền sao, hơn nữa…” Trang Hào quay đầu nhìn Đóa Lai, cười: “Tên nhóc này cũng không để trong lòng còn gì?”

Bàng Suất cười khổ: “Mày nhìn em ấy có giống kiểu hay sợ hãi không, nhưng tao thì sợ, em ấy như vậy là vì tao.”

Trang Hào nhíu mày, hiểu được ý tứ của Bàng Suất, hừm một tiếng: “Hey người anh em, sao tao có cảm giác mày tự mình đa tình nhỉ?”

“Coi như tao tự mình đa tình đi.” Bàng Suất hung hăng hút thuốc: “Tao tỏ thái độ như vậy mà em ấy vẫn không hiểu, tao cứ như đang phá hư cháu của ông ấy, có lúc tao cũng tự thấy mình vãi l.”

Trang Hào thấy Bàng Suất tự giễu, bất đắc dĩ thở dài: “Vậy mày có ý gì? Duy trì cái khoảng cách được bao lâu? Tao thấy cậu ấy mới vậy thôi mày đã bị dọa đến sợ chết khiếp rồi, trong lòng chắc khó chịu lắm nhỉ?”

Bàng Suất lo lắng: “Đm, tao cũng không biết nên làm gì.”

Ở sau, Đóa Lai và Hoa Kì ghé vào cạnh thuyền nhìn xuống dưới nước, nhưng khóe mắt lại nhìn chằm chằm Bàng Suất, từ lúc lên thuyền, sau khi Bàng Suất thấy Đóa Lai không sao thì cũng không nói chuyện với cậu, sắc mặt nghiêm trọng giống như có rất nhiều tâm sự.

“Tớ chắc chắn dưới nước có không ít điện thoại đâu.” Hoa Kì chỉ vào trong nước cười ngốc, lời vừa nói ra nhưng Đóa Lai không đáp lại, lúc này mới cẩn thận quan sát Đóa Lai, thấy ánh mắt của cậu đặt trên người Bàng Suất, Hoa Kì nhịn không được lại gần, nhỏ giọng nói: “Nghĩ gì đấy?”

Đóa Lai lấy lại tinh thần, lo lắng nói: “Tớ cảm giác Bàng Suất mất hứng.”

“Vậy sao?” Hoa Kỉ quay đầu quan sát cẩn thận, gương mặt Bàng Suất như ai quịt tiền hắn nhiều lắm, Hoa Kì giả bộ không thấy gì, an ủi: “Hắn như vậy chắc đang đau lòng cho cậu đó, nhỡ như cậu xảy ra chuyện gì chắc hắn không chịu nổi đâu.” Hoa Kì chớp mắt, tỏ ra bộ dáng ngây thơ.

Đóa Lai lo lắng: “Tớ không thấy như vậy…”

“Cậu buồn cười thật đó, để ý nhiều vậy làm gì.” Nói xong, Hoa Kì đứng lên, nói: “Anh, chèo đi, em muốn qua chòi nghỉ bên kia bắt cá, lẹ đi.”

Trang Hào hút thuốc: “Đệt, nghỉ một chút cũng không được.” Nói xong, Trang Hào đưa mái chèo cho Bàng Suất, nhỏ giọng nối: “Chuyện của mày và Lai thần tài tao không nhúng vào, nhưng tao khuyên mày một câu, nếu đã muốn giữ khoảng cách thì cố mà giữ, đừng thể hiện quá rõ.”

Bàng Suất nhíu mày, cùng chèo thuyền với Trang Hào.

Thuyền rất nhanh đã tới chòi nghỉ ở phía Nam, lên bờ, Hoa Kì túm Đóa Lai lại, hai người cầm lưới bắt cá, Hoa Kì quay lại kêu Trang Hào cùng chơi, Trang Hào vui vẻ đồng ý, tay không bắt cá cho Hoa Kì. Nhìn cảnh này, Đóa Lai rất ngưỡng mộ, không chút suy nghĩ liền quay đầu nói với Bàng Suất: “Anh, anh cũng lại đây chơi đi.”

Bàng Suất sửng sốt, cười cười: “Em cứ chơi đi, anh nhìn là được rồi.”

Đóa Lai trong lòng lộp bộp một tiếng, liền cảm thấy mất hứng, lúc quay người lại, cậu sớm đã không còn tâm trạng bắt cá, cầm lưới quăng bừa.

Bàng Suất ở phía sau nhìn Đóa Lai, trong lòng khó nói, hắn rất muốn lại giúp cạu nhưng đến cuối cùng vẫn không thể lại gần.

Bắt cá xong, Hoa Kì có thể nói là thắng lợi trở về, cá vàng đỏ rực trong túi, Hoa Kì vui vẻ cười toe toét. Lại nói đến Đóa Lai, một con cũng không bắt được, thật tiếc cho hai mươi đồng tốn mua lưới, phải nói là tiền mất tật mang.

Trở lại thuyền, Bàng Suất vẫn như trước không nói lời nào, Đóa Lai ngồi đằng sau không dám mở miệng, Hoa Kì vốn định nói cái gì lại bị Trang Hào lén ngăn lại, mãi cho đến khi buổi chiều trở lại siêu thị, Bàng Suất cuối cùng cũng mở miệng.

“Buổi tối không ở đây ăn cơm được, tao dẫn Đóa Lai về nhà ăn.” Bàng Suất đã thay đồ sạch sẽ, đứng trước xe chờ Đóa Lai.

Trang Hào đành nói: “Không phải tao đã nói với mày rồi sao, sao còn có cái thái độ đấy?”

Bàng Suất giận dữ: “Chuyện không phải như mày nghĩ đâu!”

“Vậy là chuyện như thế nào mới đúng?! Mày chính là đang sợ ông nội của Lai thần tài tuổi đã cao, nếu hai đứa tụi mày đến với nhau, sợ ông sẽ không đồng ý, có phải không?” Trang Hào dứt khoác chạm đến điểm yếu của Bàng Suất: “Có đúng hay không?”

“Đm…” Bàng Suất gãi gãi đầu.

Trang Hào nhìn hắn: “Tao ở cùng với Hoa chó con lâu như vậy, cơ bản là đều hiểu hết, em ấy và Lai thần tài cũng giống nhau, một ngày bên cạnh là cả đời bên cạnh, mặc dù mày không muốn quen với cậu ấy sau này vẫn còn người khác.” Trang Hào nhìn Bàng Suất, nghĩ một chút rồi nói: “Mày đừng nói với tao sau đó mày liền không quen cậu ấy đấy nhé?”

Bàng Suất hừm một tiếng: “Bố mày không phải là hạng người như vậy.”

Trang Hào thở hắt: “Đừng trách tao nhiều chuyện, chỗ anh em tao khuyên mày, chuyện này mày có hai con đường để đi, một là từ chối đẩy Lai thần tài biến đi thật xa, hoặc là đồng ý, nhất định không được nửa nạc nửa mở, đừng như tao trước đây, không hiểu chuyện chút nào.”

Bàng Suất vừa muốn mở miệng nói đã thấy Đóa Lai thay quần áo đi ra cùng với Hoa Kì, vội ho một tiếng: “Được rồi, tao với Lai thần tài đi trước, hôm nào lại ghé chơi.”

Trang Hào cười cười: “Được, cẩn thận lái xe.”

Bàng Suất vẫy tay, bước lên xe trước, đợi Đóa Lai lên xe, hắn mới khởi động xe lái về hướng khu Thiết Đông.

Trên đường đi, Đóa Lai lén nhìn Bàng Suất, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh, anh mất hứng à?”

Bàng Suất giật mình: “Sao lại mất hứng?”

Đóa Lai không nói gì nữa, cười: “Không mất hứng là được rồi.”

“Đm, cả ngày em nghĩ mấy cái này trong đầu đó hả?” Bàng Suất đưa tay xoa đầu Đóa Lai: “Anh không mất hứng, vốn chỉ muốn em đi chơi một chút, ai ngờ lại để em ngã xuống nước, nếu xảy ra chuyện gì chắc chắn anh sẽ rất áy náy.”

Đóa Lai ngẩng mặt cười ngốc nói: “Em thấy có gì đâu, chỉ là miệng hơi hôi thôi mà.”

“Đó là do tên nhóc em cứng đầu, đổi là người khác chắc chẳng còn tâm trạng mà chơi rồi.” Bàng Suất cảm thấy ngạc nhiên với chính mình, tâm tình của hắn đang nặng nề nhưng nói chuyện với Đóa Lai vài câu, cảm giác ấy lạu biến mất không còn dấu vết, hắn dường như cũng hiểu được lòng mình, hắn muốn giữ Lai thân tài ở bên mình, càng lâu càng tốt.

Nhà của Bàng Suất là một đại viện chỉ có một cánh cổng ra vào, ba bốn gian nhà lớn ở cạnh nhau vô cùng quyền lực, hai cánh cửa sơn đỏ còn treo thêm đèn lồng nhìn trông rất vui, hệt như chuẩn bị đón Tết.

Đóa Lai đứng ở trước cửa vui vẻ nói: “Cái này là chào đón anh trở về à?”

Bàng Suất cười: “Nhà của anh vốn như vậy rồi.” Bàng Suất đẩy cửa vào, đập vào mắt Đóa Lai là một con gà lớn mào đỏ lông đen, đang bước chầm chậm trong sân.

“Nhà anh còn nuôi gà à?” Đóa Lai cảm thấy vô cùng hứng thú.

Bàng Suất cười: “Bà ngoại anh nuôi.” Bàng Suất vừa bước vào sân, ba của Bàng Suất ở trần đi ra: “Còn biết trở về cơ à?”

“**, con không được về?” Bàng Suất nhìn dáng ba mình càng ngày càng mập, cười: “Con mới đi mấy tháng mà ba lại mập lên rồi à?”

“Đm, mẹ con ngày nào cũng nấu thịt cá cho ba ăn, không mập mới là lạ.” Ba Bàng Suất thấy Đóa Lai, cười: “Đứa bé này là ai vậy? Chưa từng gặp qua.”

“À, em trai con mới quen.” Bàng Suất đáp.

Ba Bàng Suất không nhịn được nhìn mắt Đóa Lai: “Ánh mắt của đứa bé này chân thành thật.”

Đóa Lai nghe xong cười toe toét, bước lên nói: “Con chào bác.”

Một câu con chào bác liền chọc cười Bàng Suất cùng ba của hắn.

“Đứa bé này hiểu chuyện đấy.” Ba của Bàng Suất vẫy tay: “Mau vào nhà đi, mẹ con làm mấy món ngon lắm.” Nói xong, ông xoay người vén rèm cửa tiến vào trong phòng.

Bàng Suất nhịn cười, dẫn Đóa Lai vào.

Lúc này đã đến giờ cơm, Đóa Lai vào nhà cũng không tỏ vẻ nịnh bợ, rửa sạch tay rồi ngồi trước bàn ăn.

“Đừng khách sáo nha haha” Mẹ Bàng Suất nghe hắn giới thiệu cũng có ấn tượng tốt với Đóa Lai, người một nhà quây quần bên mâm cơm, lúc này mẹ Bàng Suất mới nói: “Con trai, đến đó như thế nào?”

Bàng Suất gắp rau chấm mắm, đưa vào miệng vừa ăn vừa nói: “Cũng bình thường thôi ạ, mặc dù không kiếm được nhiều tiền như trước nhưng cứ từ từ.”

Mẹ Bàng Suất thở dài: “Kiếm tiền là chuyện quan trọng, cũng không thể vội vàng được.” Nói xong, mẹ Bàng Suất trao đổi ánh mắt với ba Bàng Suất.

Ba Bàng Suất vội đặt ly rượu xuống bàn, nghiêm túc: “Con trai, chuyện Trang Hào con nghe chưa?”

“Dạ? Hắn có chuyện gì?” Bàng Suất hỏi ngược lại.

Ba Bàng Suất bất đắc dĩ nói: “Con nói xem đứa trẻ tốt như vậy, vậy mà…” Ông tỏ vẻ do dự, nhưng cuối cùng cũng nói ra: “Thành phố của chúng ta cũng nhỏ lắm, có chuyện gì lớn thì ai cũng biết, chuyện này ba nghe được, nghe nói Trang Hào trước kia có một đoàn xe, sau lại giải tán, bây giờ mở siêu thị, còn sống cùng đàn ông, chuyện này không phải khiến người ta chú ý muốn chết à?”

Bàng Suất cúi đầu ăn cơm, phản đối: “Có gì đâu, tự mình thấy tốt là được rồi.”

“Tốt cái gì mà tốt, con xem ba mẹ của hai đứa đó không phải bị dọa muốn chết sao, thật là dọa người.” Nói xong, ba của Bàng Suất tiến vào vấn đề chính: “Con cũng lớn rồi, ba và mẹ nghĩ cũng nên giới thiệu cho con đối tượng, bằng không con mà giống Trang Hào, ba đánh gãy chân chó của con!”

Bàng Suất suýt cười sặc sụa, cười: “Chân con là chân chó vậy chân ba là gì?”

“Đm, con dám nói ba vậy? Ngứa đòn hả?”

Bàng Suất vội xua tay: “Được rồi ba, còn có Lai thần tài ở đây, ba đừng có đóng vai phản diện nha!”

Nghe vậy, ba Bàng Suất nhìn Đóa Lai, cười: “Haha uống uống.”

Đóa Lai vội gật đầu, chột dạ không dám mở miệng.

Ăn xong cơm tối, Bàng Suất dẫn Đóa Lai đến phòng bên cạnh, lúc Bàng Suất rời đi, lúc này Đóa Lai mới hỏi: “Anh, buổi tối anh không ngủ với em à?”

Bàng Suất tỏ vẻ lúng túng nói: “Đang ở nhà, đừng để ba anh nhìn thấy.” Nói xong, Bàng Suất đi ra ngoài.

Đừng nói Bàng Suất sợ ba, ngay cả Đóa Lai cũng sợ, ấn tượng đầu tiên của Đóa Lai về ông chính là, người này thật hung dữ, khí thế bức người. Đóa Lai nhớ đến những lời ông nói trên bàn cơm, trong lòng cảm giác cậu và Bàng Suất không thể giống Hoa Kì và Trang Hào, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung, hư vô mờ mịt, không lường trước được.

Ban đêm, Đóa Lai lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được, liền ra sân hóng mát.

Ngồi ở cạnh giếng nước, Đóa Lai hứng một chậu nước lạnh, ngâm hai chân vào, thoải mái nói lầm bầm.

Hai tay Đóa Lai chống trên miệng giếng, trong lòng suy nghĩ không biết Bàng Suất có đang ngủ hay không, nếu không ngủ thì đang làm gì, đúng lúc cậu chuyên tâm suy nghĩ, một đôi bàn tay vươn tới bịt mắt cậu lại, cười: “Đoán xem ta là ai.”

Đóa Lai vui sướng không thôi: “Anh, sao anh lại đến đây?”

Bàng Suất buông tay, ngồi xuống cạnh Đóa Lai, vứt dép qua một bên nhét chân vào trong chậu, cố tình đụng chân Đóa Lai.

“Sợ em muốn anh nên ngủ không được.” Bàng Suất không nhìn Đóa Lai mà ngửa đầu nhìn trời.

Đóa Lai ngắm sườn mặt của hắn, cười ngốc: “Đúng là em nhớ anh muốn anh ngủ không được nên mới ra đây hóng mát.”

“Đm, em đúng là thành thật đấy.”

Đóa Lai không cười nữa, nghiêm túc: “Anh, chuyện hôm qua anh có chán ghét em không? Nếu như vậy thì anh xem như em cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa làm, được không?”

Bàng Suất quay đầu nhìn Đóa Lai, chỉ thấy cậu hít hít mũi, bộ dáng khẩn cầu liền khiến cho Bàng Suất vô cùng đau lòng.

“Được không anh?” Đóa Lai thấy hắn không nói lời nào, hỏi tới cùng.

Bàng Suất thở dài một tiếng, nâng tay ôm chầm Đóa Lai, vui vẻ nói: “Nói cũng nói rồi, không quên được.”

Đóa Lai nhìn hắn như trước, không để Đóa Lai mở miệng, Bàng Suất đột nhiên ôm chặt hơn, cười: “Đừng nói chuyện này nữa, anh hát cho em nghe nha? Từ nhỏ đến lớn anh chưa hát cho ai nghe đâu đó.”

Đóa Lai hít hít mũi, cười: “Ừm, anh hát đi, em nghe.”

Bàng Suất cất giọng, mở miệng hát: “Cảnh xuân tươi đẹp không bằng một hồi mộng, trong mộng cỏ xanh ngát hương, ngươi mang giấc mộng trên người, ngày qua, mây trắng, trời xanh, nước biếc, còn có Đóa Lai trong lòng…”

—-

Tao khóc tiếng chó cho tụi m xem =(((