Mấy dì hét lên ai da ui chà rồi tản ra tứ phía về nhà. Cơn mưa này thật độc địa, không biết sao mà mấy dì vừa tản ra thì mưa lại tạnh. Bà ngoại mặc bộ đồ Thái cực bước chân nhẹ nhàng, an ủi Từ Phong “Tiểu Từ, hôm nay thời tiết không tốt, vậy thôi bà dẫn con đi dạo…”
…..
Lương Xuân Vũ ngồi dậy, phòng Từ Phong sáng sủa, đồ đạc tối qua bị Từ Phong ném trên đất đã được anh nhặt lên để trên chăn.
Dưới lầu, bà ngoại chào hỏi người hàng xóm, âm thanh như chuông, Lương Xuân Vũ mở cửa sổ hướng ra đường, bà ngoại vừa nói vừa đi vào nhà, Từ Phong đi theo sau cầm kiếm. Bà ngoại đi dưới hàng cây mận, chỉ vào hoa mận nói gì đó với Từ Phong, Từ Phong đưa lưng về phía Lương Xuân Vũ, anh cúi xuống nhìn, chuôi kiếm được thắt sợi dây đỏ đong đưa rũ xuống theo động tác khom lưng của anh.
Mắt bà ngoại tinh nhìn phía cửa sổ hét lên “Tiểu Xuân, dậy thì đi xuống ăn sáng”
Từ Phong xoay người lại nhìn cô, hai mắt chạm nhau trong không trung, Lương Xuân Vũ đóng cửa sổ lại. Từ Phong cười thầm, bị bà ngoại bắt gặp “Cười cái gì? Mắt nhìn đi đâu đó? Kêu con nhìn hoa chứ không phải nhìn người!”
………..
Từ Phong vào cửa chạy lên lầu, căn phòng anh trống không, khăn mền lộn xộn hôm qua đã được gấp lại ngay ngắn. Anh đi qua phòng Lương Xuân Vũ, kéo cửa nhưng không mở được. giọng Lương Xuân Vũ phát ra bên trong “Em đang thay đồ”.
“Ừm” Từ Phong hậm hực. Một lát bên trong lại truyền ra “Anh xuống nhà ăn trước đi”
“Chưa có đồ ăn”
Bên trong không có động tĩnh gì, Lương Xuân Vũ thay đồ xong mở cửa, Từ Phong chắn ngay cửa, mắt mày cười toe “Sao chăn mền phòng anh được dọn sạch vậy?”
Lương Xuân Vũ nhìn vẻ mặt láu lỉnh của anh, nghĩ tới đêm qua hai người làm loạn, quay qua chỗ khác. Từ Phong dang tay ôm cô “Tiểu Xuân, sau khi về thành phố A đi gặp ba mẹ anh được không?”
“Dạ” Lương Xuân Vũ ngập ngừng “Em mang cái gì tới?”
“Anh nghĩ ba anh thì mang cho ông ít đồ bổ, mẹ anh thì bà thích tự mua đồ, em tới thì bà rất vui rồi”
Hai người đi tới cầu thang, Lương Xuân Vũ dừng lại, thấp thỏm “Ba mẹ của anh, họ có thể…”
“Không đâu” Từ Phong nắm tay, siết chặt vai cô bảo đảm “Gia đình anh tuyệt đối là người tốt”
Lương Xuân Vũ lấy kinh nghiệm nhiều năm trong mối quan hệ với mọi người nói “Có thể họ không thích em”. Cô nói xong rồi quay qua Từ Phong nghiêm trang phân tích “Hà Giai Chanh trước kia đều chê em đầu gỗ”
Từ Phong trầm ngâm “A” như đang suy tư chuyện gì, quay lại nghi ngờ nhìn cô “Gỗ chỗ nào? Tối qua anh thấy mềm như nước…”
Lương Xuân Vũ mím môi, cảm thấy người nào đó bây giờ không nói chuyện được, cô phải tự tìm cách, không thèm thương lượng với anh nữa mà đi xuống lầu.
Lúc đang ăn sáng, Tiểu Hồng bên cạnh đột nhiên xuất hiện ở cửa, dáng vẻ khó xử. Bà ngoại thấy trước, vẫy gọi “Tiểu Hồng, tới đây, ăn sáng không cháu?”
Từ Phong nheo mắt nhìn ra.
“Dạ, cháu ăn rồi bà” Tiểu Hồng không vào, nhìn Lương Xuân Vũ nói “Tiểu Xuân, anh có việc muốn nhờ em giúp”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tiền lương trong nhà máy của tụi anh vào tháng 12 năm ngoái chưa được trả, nhưng kế toán đang mang thai ở nhà để dưỡng thai. Chỉ còn một kế toán trong văn phòng xưởng. Các nhân viên trong nhà máy đang rất cần lương nhưng vẫn còn trong tháng giêng nên không có kế toán nào nhận làm việc. Em học chuyên ngành kế toán đúng không? Em có thể giúp được không?”
Lương Xuân Vũ hỏi “À, chỉ cần giúp tính lương thôi phải không?”
“Đúng đúng, tụi anh sẽ trả lương như nhân viên chính thức trong xưởng, không thấp đâu, nên muốn hỏi em có rảnh giúp không?”
“Được, có rảnh có rảnh” bà ngoại rất nhiệt tình vỗ vỗ tay Lương Xuân Vũ, “Tiểu Xuân, ngày thường Tiểu Hồng thường xuyên giúp đỡ bà, trong xưởng đa số là người trong phố, con đi giúp nó, Tết nhất mà tiền lương không phát thì không vui đâu”
“Vậy hôm nay đi ngay à?”
“Ừ, càng sớm càng tốt”
“Khi nào tan tầm?” Từ Phong đột nhiên xen vào ngắt lời. Tiểu Hồng ngạc nhiên nhìn Từ Phong “Sáng 9 giờ đến 12 giờ, chiều từ 1 giờ đến 6 giờ”
Lương Xuân Vũ hỏi “Anh Tiểu Hồng, xe của anh ở bên ngoài à?”
“Ừ, nếu em đồng ý thì ăn xong chúng ta đi ngay”
Lương Xuân Vũ nhìn Từ Phong ý hỏi, cô vốn định đưa anh đi thăm hang động đá vôi ở thành phố B. Từ Phong cười “Em đi đi. Chiều anh đến đón em”
Lương Xuân Vũ gật đầu đứng lên “Một ngày thôi, ngày mai em dẫn anh đi chơi”
“Ừ, tan làm anh đến đón em”
Lương Xuân Vũ đi làm việc với Tiểu Hồng, bà ngoại vốn xung phong dẫn Từ Phong đi dạo nhưng mà trời mưa âm u kéo dài từ giữa trưa. Từ Phong rảnh rỗi không có chuyện gì làm, ngồi dưới mái hiên “vọng thê” về.
Bà Hách cách vách cũng xách ghế ra ngồi cạnh cửa. Bà Hách đã qua nửa đời người, mắt nheo lại nói như tự nhiên “Này, Tiểu Xuân với Tiểu Hồng đến xưởng rồi phải không?”
“Dạ, đi vào buổi sáng rồi ạ”
“Con bé này tốt bụng, lúc nhỏ ở với bà ngoại ở đây, ta còn cảm thấy nó không làm người ta yêu quý, lớn lên càng lúc càng thuận mắt, cậu rất may mắn đấy”
Câu này coi như động viên, câu tiếp theo là…
“Tình cảm của con bé với Tiểu Hồng rất tốt, Tiểu Hồng cũng đặc biệt chăm sóc nó, theo lý thì con nít một năm gặp 1 lần sẽ quên ngay, nhưng hai đứa trẻ này không đứa nào quên đứa nào, gặp nhau là gọi nhau ngay hahaha”
Mấy lời này có ẩn ý, Từ Phong thấy khá thú vị. Anh khẽ mỉm cười “Anh ấy chưa kết hôn phải không ạ?”
“Không” bà Hách xua tay “Có lẽ duyên phận chưa tới, đứa trẻ này giống Tiểu Xuân, là người thành thật nên không hay nói chuyện”. “À phải rồi, có lần có một nhà sư trên đường truyền giảng kinh cho ta biết theo ngày tháng năm sinh của cháu trai thì nó sẽ kết hôn muộn, người an phận sẽ phù hợp nhất với cô gái nào sinh giữa tháng giêng, đúng chính giữa vụ mùa. Mà mấy hôm trước ta nói chuyện với bà ngoại Lương Xuân Vũ mới Tiểu Xuân đúng là người sinh giữa tháng giêng, chính vụ mùa đấy”
Bà lão này bịa chuyện y như thật, nào là sư giảng kinh, nào là ngày tháng sinh. Mấy năm trước đúng là có nhà sư tới thật, nhưng mà là đi khất thực, không chỉ biết bói toán mà còn ăn 3 bát cơm lớn ở nhà bà, trước khi đi còn cho bà một lá bùa màu vàng dán trước cửa.
Từ Phong cũng hiểu, huơ tay có chiếc nhẫn “Bà à, Tiểu Xuân với nhà bà không có duyên rồi”. Anh nói với nụ cười tinh nghịch, muốn giận cũng không được.
Bà Hách lần đầu tiên chú ý tới chiếc nhẫn trên tay anh, trong lòng “lộp bộp” nhưng ngoài miệng vẫn tươi cười phụ họa “Ồ, đều mang nhẫn rồi, tốt quá tốt quá, đính hôn rồi?”
“Dạ không” Từ Phong lắc đầu cũng bịa chuyện y như bà mà mặt không đỏ tim không đập “Trước Tết chúng cháu mới đi lĩnh giấy chứng nhận”
“À thì ra vậy, tốt quá, còn trẻ thì phải hành động nhanh chóng, không có gì xấu” bà Hách vừa pha trò vừa thăm dò nhìn cái nhẫn của anh, thấy không sáng bóng, có vẻ như không tốt lắm. “Cậu trai trẻ, nhẫn này của cháu tốn không ít tiền nhỉ?”
“Nhẫn ạ?” Từ Phong trả lời nhẹ nhàng “Không tốn tiền, là Tiểu Xuân mua ạ”
Lần trước Từ Phong ở đây, bà Hách đánh giá Từ Phong thế nào? Câu trả lời này của Từ Phong càng làm bà xác định: dựa vào phụ nữ nuôi, người không có tương lai.
Bà Hách cảm thấy thói đời bây giờ sao đàn ông dựa vào mặt để có miếng ăn ngày càng nhiều vậy chứ? Mấy cô gái lại cứ bu quanh, cả Lương Xuân Vũ trong nhà còn mang nợ cũng gánh lấy cái của nợ này, tới mức mua cả nhẫn cho cậu ta. Tại sao lại vậy chứ? Trong khi Tiểu Hồng nhà mình tốt đến thế, muốn mặt mũi có mặt mũi, muốn tiền có tiền, là người đứng đắn đàng hoàng, mấy cô gái lại cứ không thích? Xã hội đảo điên gì vậy chứ?
……………..
Buổi chiều Từ Phong đi đón Lương Xuân Vũ, Lương Xuân Vũ ngồi trong xe lấy ra một túi kẹo đậu phộng. Từ Phong lái xe liếc nhìn qua “Mua cho anh hả?”
Lương Xuân Vũ gật đầu “Có một tiệm bán đồ ăn vặt đằng sau xưởng, chuyên bán bánh keo làm thủ công”
“Làm việc cũng không quên anh” Từ Phong cong cong khóe môi, vừa lúc đằng trước kẹt xe, anh dừng xe sau một chiếc minibus “Cho anh ăn 1 viên đi”
Lương Xuân Vũ lột một viên kẹo đút cho anh, Từ Phong nhai nhai “Ngon nhưng mà hơi ẩm”
“Vậy à?” Lương Xuân Vũ nếm thử một viên, thấy Từ Phong há miệng ra hiệu cho anh thêm một viên nữa, cô che túi kẹo lại bỏ vào túi xách “Phổi anh không tốt, kẹo đậu phộng có dầu, không thể ăn được”
Từ Phong cũng không phàn nàn “Tính sổ sách có ổn không?”
“Chưa xong, vẫn còn hơn một nửa”
“Vậy ngày mai phải đi tiếp?”
“Dạ không” Lương Xuân Vũ lau tay “Em nói với họ ngày mai không đến”
“Không đến?”
“Ngày mai đưa anh đi chơi, không phải ngày kia anh phải về rồi sao?”
Từ Phong vui vẻ mỉm cười “Vậy em nói sao với họ?”
“Em nói ngày mai em không đến, phải đưa người bạn đi chơi. Sau ngày mai mà họ vẫn chưa làm xong thì em có thể lại đến giúp”
Từ Phong nhăn mũi, cười “Ai là bạn của em chứ? Anh thì không phải nha”
Lương Xuân Vũ thấy sau khi ở cùng Từ Phong mới phát hiện anh có mấy động tác nhỏ rất thú vị, ví dụ như nhíu mày, nhăn mũi.
Xe ngừng bên ngoài đường, Lương Xuân Vũ gọi điện thoại cho bà ngoại, hai người dừng ở ven đường mua đồ ăn về nhà. Có nhiều người mua thức ăn, Lương Xuân Vũ nhìn thấy một người, gọi “Bà Hách”
Bà Hách cũng đang mua đồ ăn, liếc nhìn bàn tay Từ Phong và Lương Xuân Vũ, đó là 2 chiếc nhẫn tròn đơn giản, thậm chí còn không đính viên kim cương nào, trụi lủi. Bà Hách không thích cặp nhẫn kia vì làm hỏng dự tính của bà. Nhưng lúc này bà thấy thông cảm với Lương Xuân Vũ: con bé ngốc nghếch, mua một cái nhẫn cho người đàn ông này, sau này sẽ mua tới cái gì? Cậu ta ân cần đón khi tan làm, giúp mua 2 món đồ ăn thì tính là săn sóc? Mặt không thể ăn thay cơm, sớm muộn gì con bé cũng bị người đàn ông này lừa.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, bà Hách sẽ không nói những gì bà nghĩ, người già có suy tính riêng, chuyện của người khác, tự bình luận trong lòng không sao, nói ra thì làm người ta không thoải mái, cũng chả chịu nghe, vậy cần gì phải thế.