Xuân Vũ Và Từ Phong

Chương 40: Suy nghĩ của phương đình vân




Người kia cười “Là thế này, tôi là Phương Đình Vân, tôi quen với Từ Phong, mời cô ăn bữa cơm được chứ?”

Lương Xuân Vũ ngập ngừng “Tôi còn phải bắt xe”

“Sẽ không mất thời gian của cô đâu, tôi sẽ chở cô đến nhà ga”

“Cô muốn nói gì với tôi?”

“Về Từ Phong” Phương Đình Vân trả lời, chỉ chỉ ghế phụ ý bảo cô lên xe “Nhưng mà nếu cô không muốn thì cũng không có cách nào khác”

Lương Xuân Vũ nghĩ ngợi “Được”. Cô đưa tay kéo cửa phụ, mở không được. Lương Xuân Vũ ngước lên, hai người nhìn nhau qua cửa xe một lúc, Phương Đình Vân mới thò tay lên bảng điều khiển mở cửa xe ra.

****

Xe chạy tới một nhà hàng, Đình Vân dừng xe, hai người một trước một sau đi vào. Không cố ý trang điểm nhưng Phương Đình Vân luôn luôn chỉnh chu, váy dài có độ rộng chật vừa vặn, hông tròn chân dài, váy lộ bắp chân, giày cao gót.

Cô nói với lễ tân rồi được phục vụ dẫn đến phòng riêng. Trang trí cổ kính, không gian rộng lớn, phía sau bức tường là là hai kệ sách lớn, có một bức tranh chim nhạn ở giữa, nhìn kỹ thì là hàng thêu Tô Châu. Hai người ngồi xuống bàn, Phương Đình Vân để túi xuống rồi hỏi Lương Xuân Vũ “Cô muốn ăn gì?”

“Không cần” Lương Xuân Vũ hơi phân tâm “Cô muốn nói gì với tôi?”

Nhưng Phương Đình Vân lại chỉ nói “Mùa này cua rất nhiều dinh dưỡng, đem một phần cua lên đi”

Phục vụ bưng tới một đĩa sơn mài đen có 4 con cua lông với 2 ly rượu gạo, một dĩa sốt đặc và mù tạt. Rồi bày biện bộ đồ ăn với 8 loại vật dụng bên cạnh. Sau khi người phục vụ đi ra ngoài, Phương Đình Vân đứng dậy gắp một con cua cho vào đĩa Lương Xuân Vũ “Tôi dị ứng hải sản, gọi món này cho cô đấy”

“Cô nói là nói chuyện về Từ Phong?”

Phương Đình Vân chỉ con cua “Vừa ăn vừa nói”

Lương Xuân Vũ nhìn con cua trong đĩa, lại nhìn bộ dụng cụ 8 món bên cạnh. Cô ngẩng lên, Phương Đình Vân đang nhìn cô với nụ cười trong mắt.

Lương Xuân Vũ nhìn cô ta một lúc rồi cầm lấy dụng cụ bắt đầu bóc cua. Đầu tiên cô tách nó ra bằng cái kéo, gỡ càng và chân; sau đó gỡ các chân đối xứng; rồi cô lấy muỗng múc gạch cua ra khỏi mai. Gạch cua màu vàng, béo ngậy trong muỗng, đầy đặn, tinh tế. Động tác thành thạo, gọn gàng ngăn nắp, mắt Phương Đình Vân lóe lên vẻ ngạc nhiên. Lương Xuân Vũ không ăn, cô để muỗng lên mép dĩa. “Cô nói đi” cô mở miệng lần nữa

Phương Đình Vân gật đầu, nhàn nhã nhìn quanh phòng giống như tùy ý mở đầu câu chuyện “Mấy hôm trước tôi gặp Từ Phong, anh ấy nói đã có bạn gái”. Nói tới đây, Đình Vân nhìn Lương Xuân Vũ “Là cô sao?”

“Là tôi”

Phương Đình Vân gật gật đầu, bỗng nhiên ngẩng lên, khẽ cau mày, tựa như bối rối hỏi “Cô dựa vào cái gì?”. Cô nói với vẻ bình tĩnh cùng nụ cười nhẹ.

Lương Xuân Vũ hiểu ý cô ta.

Phương Đình Vân nói thẳng “Tôi thích Từ Phong một thời gian rất lâu trước cô”

“Nhưng anh ấy không phải là của cô”

“Đúng vậy” Phương Đình Vân gật đầu “Cho nên tôi phải nhìn thử xem, phải nói chuyện với cô xem cô là người thế nào”

Lương Xuân Vũ nhìn vẻ mặt không gợn sóng của Phương Đình Vân, khẳng định “Cô cảm thấy tôi chẳng ra gì”

“Đúng” Phương Đình Vân không hề e dè “Tôi cảm thấy từ giàu tới nghèo rất khó, đặc biệt là đối với phụ nữ suy nghĩ sâu xa, nói cách khác, tôi không tin cô”

“Tôi không cần làm cô tin tôi” Lương Xuân Vũ lấy khăn lau tay, đẩy dĩa ra đứng lên “Hơn nữa tôi phải đi rồi”

Phương Đình Vân ngăn cô lại, vẫn cười dịu dàng “Cô Lương, có vài việc tôi có thể giúp cô”

Lương Xuân Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, không trả lời. Trong phòng trải thảm nên tiếng ghế xê dịch, tiếng bước chân không hề phát ra tiếng động.

Tay nắm chặt lại, Phương Đình Vân sau lưng cô khẽ cười “Vì thanh cao mà thanh cao, không ngại bất lịch sự mà nói đó chính là ngu ngốc”. “Từ chối tôi, có phải cô cảm thấy sảng khoái, bởi vì tôi giống như ma quỷ làm chuyện xấu, còn cô là thiên thần. Hừ, cô từng sống cuộc đời giàu có, bây giờ sống như thế này đúng là rất đáng thương, đàn ông đều thích kiểu thế này. Cô chọn Từ Phong vì anh ấy là người có điều kiện tốt nhất, đúng không?”

Lương Xuân Vũ cúi đầu, đặt tay lên tay nắm cửa, mở cửa ra. Chỉ trong 1 giây rồi lại khép lại. Lương Xuân Vũ quay về chỗ ngồi, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Phương Đình Vân không hề ngạc nhiên, động tác trên tay cô ta không ngừng lại, đẩy đĩa thịt cua đã bóc sẵn ra. “Nếu đã đến thì vẫn nên nếm thử” Phương Đình Vân nói “Đã nói là tôi mời cô”

Lương Xuân Vũ nhìn mâm cua, cầm đũa lên.

Phương Đình Vân cười, tiếp tục nói “Cô thật sự đã lựa chọn đúng, nhưng Từ Phong đã phạm một sai lầm mà đại đa số đàn ông trên đời này mắc phải, nhưng anh ấy là người thông minh, so với người khác thông minh hơn rất nhiều, cô hiểu ý tôi chứ?”

“Hiểu” Lương Xuân Vũ cúi đầu “Cô nói xem, anh ấy sẽ sớm phát hiện ra bộ mặt thật của tôi, sau đó không thích tôi nữa. Sau đó thì sao? Tôi nên làm gì?” Lương Xuân Vũ đặt đũa xuống.

Phương Đình Vân nhìn Lương Xuân Vũ, hơi dao động mà không chắc chắn “Tôi không phải tìm cô để thỏa thuận việc gì, nhưng lợi ích thật sự sẽ có nếu cô rời bỏ anh ấy; nếu cô nhất định không cần thì cũng được, nhưng tôi cảm thấy chỉ có người ngu mới làm vậy”

Lương Xuân Vũ gật đầu “Tôi không cần tiền của cô”

Phương Đình Vân kinh ngạc, trên mặt không tự chủ mà hiện lên vẻ vui mừng “Cô sẽ chia tay với anh ấy?”

Lương Xuân Vũ không trả lời mà im lặng nhìn Phương Đình Vân. Sau một lúc cô nói “Nếu sớm muộn gì anh ấy cũng phát hiện ra bộ mặt thật của tôi vậy thì cứ chờ anh ấy phát hiện đi. Theo như lời cô nói, sớm muộn gì anh ấy cũng tỉnh ngộ, tôi sẽ đợi đến ngày đó của anh ấy”. Ánh mắt cô bình tĩnh, không hề nổi sóng gió, đao thương không thể chạm tới.

Phương Đình Vân cau mày hít một hơi, đau đến ê ẩm cả răng, trong lòng cực kỳ khó chịu “Nhìn thì như không nhiễm bụi trần nhưng thực tế thì nhếch nhác, cô biết mình giống gì không, như một con đỉa hút máu người. Tôi nên nói là cô tài cao hay quyết tâm cao?”

Lương Xuân Vũ gắp miếng cua cho vào miệng nhai vài cái rồi để đũa xuống. “Vậy à?” cô không nhìn Phương Đình Vân “Vậy cô biết tôi nghĩ cô thế nào không?”

Cô chỉ vào cái đĩa sơn đen có mấy con cua “Giống nó đó, có tám chân, chỉ biết đi ngang, ai cũng thấy không sai vì cô vốn là như vậy. Chỉ là đầu nhỏ, mắt lại đặt tít trên cao, bởi vì không có cổ nên không có cách nào ngẩng đầu lên nhìn người khác”

Từ khi bước vào phòng này, lần đầu tiên vẻ mặt bình tĩnh của Phương Đình Vân lộ ra sự tức giận “Cô…”

Giọng nói Lương Xuân Vũ vẫn bình tĩnh không hề nao núng “Từ chối cô rất khó à? Tôi từ chối cô cũng chẳng cảm thấy mình thanh cao, tôi chỉ thấy nhẹ nhàng, bởi vì từ chối một điều không có tính cám dỗ như vậy không đòi hỏi tôi phải có ý chí kiên cường hay gì cả”

Cô lại đẩy ghế ra “Tôi phải đi, cô mời tôi ăn cơm, cảm ơn, nhưng món cua này ăn không được”

Lúc này không ai cản cô, Lương Xuân Vũ đi từ trong phòng ra đến cửa, bỏ đi.

Phương Đình Vân nhìn từ cửa sổ ra, Lương Xuân Vũ đi ra khỏi nhà hàng, trên đường người xe qua lại tấp nập, cô đi vào đám đông, lẫn vào dòng người, biến mất.

**

Lương Xuân Vũ đấu võ miệng với Phương Đình Vân một trận, ai thắng ai thua không biết nhưng mà cô thì vẫn bị lỡ xe. Cô tới nhà ga đổi vé chuyến tiếp theo, quay về thành phố A.

Cô mua cho Lương Phong, Lương Khiết vài món đồ nên về nhà chú ăn cơm chiều. Sáng hôm sau cô ngồi xe tới trấn Bàn Thủy thăm bà ngoại. Lúc bà sinh mẹ Lương Xuân Vũ, Lữ Tố, cũng còn chưa trưởng thành. Khi Lữ Tố sinh Lương Xuân Vũ cũng khá trẻ, thế nên nói là bà nhưng bà ngoại cô mới có 65 tuổi.

Nhìn Lương Xuân Vũ và Lữ Tố thì biết khi còn trẻ bà cũng là một bông hoa xinh đẹp rực rỡ. Bây giờ lớn tuổi, thành bà ngoại nhưng cũng là người đẹp trong nhóm các bà cùng lứa. Bà Lương Xuân Vũ sống một mình, lúc Lương Xuân Vũ còn nhỏ thì bà mở cửa tiệm bán đồ ăn ở trấn Bàn Thủy. Khi Lương Xuân Vũ tốt nghiệp trung học cơ sở, bà ngoại xem xét thấy mình cũng không còn trẻ nên đóng cửa tiệm, đem cửa hàng cho thuê.

Ban đầu Lữ Tố thuê một người bảo mẫu chăm sóc bà, nhưng sau khi nhà xảy ra biến cố, bà đã cho bảo mẫu nghỉ việc, tự mình chăm sóc bản thân. Đừng thấy bà ngoại tuổi tác cao mà lầm, mỗi ngày bà vẫn mang giày trắng, mang hai thanh kiếm ra ngoài đánh Thái cực, thân thể khá tốt.

Con đi ngàn dặm mẹ lo, người duy nhất bà quan tâm bây giờ còn ai khác ngoài cô cháu ngoại côi cút của mình? Không cần bất cứ ai, chỉ cần cháu gái tới thăm là được.

Bà cau mày, người già muốn chăm con cháu còn gì khác việc nấu bữa ăn ngon cho chúng? Bắt một con gà tre, vặn chéo cánh, cắt cổ nó rồi trụng nước sôi, nhổ lông, đem thịt gà trộn với hành lá, thêm muối, hoa hồi, hầm trong nồi.

Trấn Bàn Thủy là một thị trấn cổ, người dân sống trong những ngôi nhà gỗ liền kề, tầng trên tầng dưới ngăn cách bởi một lớp ván gỗ. Rất thuận tiện khi nói chuyện hay để mượn bát mượn nồi gì đó, mối quan hệ vì vậy mà đặc biệt gần gũi.

Bà Lương Xuân Vũ có một hàng xóm vui tính, cũng là một bà, là bà Hách, bà ấy không thích tập thể dục, lớn hơn bà ngoại 5- 6 tuổi gì đó, tai hơi điếc. Mẹ thì quan tâm con còn bà thì lo cho cháu. Không có chắt cho bà ôm thì chưa phải là đứa cháu tốt. Cháu trai bà Hách năm nay 30 tuổi. Bà Hách nhớ cháu trai mình vẫn chưa có vợ, sốt ruột mỗi ngày đi làm mai khắp nơi. Bà nói với mấy cô gái: cháu trai bà không còn quá trẻ nhưng ít nhất anh ấy trung hậu, thành thật, không dùng lời hay ý đẹp dỗ dành người khác, đúng không?

Nói thì nói vậy nhưng một nam một nữ ngồi cùng một chỗ, người nam tới cái rắm cũng không thả thì cơ bản là phụ nữ không thể thích nổi. Đàn ông xấu xa thì lại có sức quyến rũ. Bởi vậy mấy cô gái không thích cháu trai bà Hách. Bà Hách tức tới mức dậm chân, nguyền rủa mấy cô gái đó đoạn tử tuyệt tôn “Cháu trai ta mặt mũi sáng láng đẹp trai, cô không gả cho nó, thấy nó phiền chán, sớm muộn gì cũng bị mấy tên vô lại lưu manh lừa cho tới không còn cái quần lót”

Bà Hách thất vọng nhiều lần, rốt cuộc không còn tìm được cô gái nào nữa. Bà rất chán nản, tâm tàn như tro ngồi bên bậu cửa lột đậu, chiếc radio để bên cạnh.

Lương Xuân Vũ đi vào cửa với đống đồ bổ, gặp bà Hách thì chào hỏi rồi vào nhà. Bà Hách nhìn chằm chằm Lương Xuân Vũ, ánh mắt sáng ngời. radio bên cạnh đang hát “Trên trời rớt xuống một Lâm muội muội, tựa như đám mây nhẹ…”. Bà Hách cười, mặt đầy nếp nhăn.

Lâm muội muội, Lương muội muội…