Xuân Vũ Và Từ Phong

Chương 13: Mẹ xuân vũ




“Tiểu Xuân” Từ Phong nhìn dáng Tần Yến Phảng đang vội vàng chạy tới, mắt lóe một tia sáng, anh hất cằm về phía trước “Đừng ngừng lại, lái xe về trước đi”

Lương Xuân Vũ đang tháo dây an toàn thì ngừng lại “Dạ?”

“Không cần để ý tới cậu ta, cô cứ lái ra ngoài đi” Từ Phong nhìn kính chiếu hậu, rồi quay đầu lại “Anh ta không phải mới gào rú không cho cô lên xe sao, bây giờ thì chạy tới nhanh như vậy, cô cứ lái xe ra ngoài, xem cậu ta thở nổi không”

“Như vậy không được tốt lắm” Xuân Vũ tốt bụng ngập ngừng

“Nghe tôi đi” Từ Phong dụ dỗ Lương Xuân Vũ, còn nhìn cô chớp chớp mắt “Chỉ đùa chút thôi mà”

Tần Yến Phảng tay cầm rổ chạy tới với tốc độ thi 100 mét. Thấy anh sắp đuổi kịp, giọng Từ Phong lo lắng giục “Nhanh nhanh, cậu ta tới kìa!”.

Lương Xuân Vũ không còn cách nào, cô nhấn ga, xe chạy không nhanh không chậm, dọc theo đường núi đi ra ngoài. Tần Yến Phảng vừa đến nơi họ mới dừng lại, nhìn chiếc xe lại lao đi với vẻ mặt không thể tin nổi. Anh ta đứng tại chỗ, ấm ức hét to lên, Từ Phong thò đầu ra cửa sổ, nhìn anh cười to.

Lương Xuân Vũ không nhìn thấy mặt Từ Phong thò ra ngoài cửa sổ, bên tai cô nghe tiếng cười thoải mái, tùy tiện của anh, trong giọng cười không còn vẻ bình thản hàng ngày, mang theo vài phần đắc ý và vui vẻ vì trò đùa dai đã thực hiện thành công, hai người đàn ông to đùng còn giở trò trêu đùa nhau đơn giản, thân mật.

Ý cười tràn ngập bên tai, Lương Xuân Vũ lái xe, tự nhiên cũng thấy lòng nhẹ nhàng.

Qua đường hẻm nhỏ, đoạn đường trước mắt mở rộng thông thoáng. Một con đường chạy ngang từ phía đông tới phía tây, cách vách núi không xa là mấy máy thi công đóng cọc, xe vận chuyển, âm thanh ù ù vang vọng. Xe ngừng lại bên đường, Từ Phong nhìn Tần Yến Phảng đang điên cuồng đuổi theo phia sau với vẻ mặt thoải mái. Thấy Lương Xuân Vũ nhìn qua, anh cười, chớp mắt với cô.

Tần Yến Phảng chạy theo mông xe mình một đoạn đường, thở hổn hển, nghĩ “Từ Phong cậu dám chơi ông đây, sẽ có ngày ông đây tìm cách chơi lại”.

Anh vòng tới đầu xe, không thèm nhìn Từ Phong, nghiêng đầu thò tay về phía nữ tài xế “Người đẹp nhỏ, anh là Tần Yến Phảng, đồng nghiệp của Từ Phong, chúng ta là đồng hương nha”

Lương Xuân Vũ đưa tay ra bắt “Chào anh, tôi là Lương Xuân Vũ”

Sau vài giây, nghĩ tới gì đó, cô hỏi Từ Phong “Các anh định đi ngắm cảnh ở đâu vậy?”

“Vườn XX” Tần Yến Phảng chen vào

“À, cứ đi theo con đường này xuống, đi tới con đường lớn sẽ thấy bảng hướng dẫn khu vực ngắm cảnh đó” Lương Xuân Vũ chỉ về một hướng, mở cửa, nhận cái rổ từ tay Tần Yến Phảng.

“Chờ chút” Từ Phong hỏi “Cô đi đâu?”

Tần Yến Phảng phụ họa “Đúng đúng, cho cơ hội trả ơn, chúng tôi tiễn em một đoạn”

“Không cần đâu, tôi ở ngay đây, ngay phía trước” Lương Xuân Vũ từ chối

Từ Phong nhìn cô, không nài nỉ nữa. Anh lấy hai tờ khăn giấy trong hộp đưa cho cô “Cô lại đổ mồ hôi”

Đây không phải là lần đầu tiên anh đưa khăn giấy cho cô, thật ra Lương Xuân Vũ có khăn giấy trong túi nhưng cô không từ chối, nhận lấy rồi lau qua loa “Cảm ơn”

Từ Phong nhướng mày “Nên vậy mà”

Tần Yến Phảng nhìn Từ Phong chăm chăm, lại nhìn Lương Xuân Vũ, tặc tặc lưỡi.

Lương Xuân Vũ cầm cái rổ trong tay Tần Yến Phảng, chào tạm biệt, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất sau chiếc xe vận chuyển màu vàng.

Tần Yến Phảng lên xe, lái thẳng về phía trước, đi qua khỏi mấy xe vận chuyển hàng thì thấy một nghĩa trang bên trái, có một cổng vòm bằng đá. Lương Xuân Vũ cầm rổ đứng dưới cổng vòm. Buổi trưa không có ai trong nghĩa trang, chỉ có bóng cô bước đi một mình dưới ánh nắng chói chang, cô độc.

“Tại sao cô ấy…” Tần Yến Phảng chạy xe chậm lại, hơi ngạc nhiên, nhìn Từ Phong muốn nói rồi lại thôi.

Vẻ mặt Từ Phong cũng ngoài ý muốn, ý cười trên mặt tắt đi, nhìn chăm chú vào cổng nghĩa trang trống rỗng rồi dời mắt đi.

“Cô gái này không giống bạn bè trong giới của cậu, sao lại quen nhau?” Tần Yến Phảng hỏi

“Cô ấy là nhân viên của Trịnh Miểu”

Tần Yến Phảng còn vài cảm xúc trong lòng, đang định nói thì Từ Phong cắt ngang “Đi thôi”

**

Lương Xuân Vũ đã mua một bó hoa loa kèn vàng, đi tới trước mộ Lữ Tố, đem đồ trong rổ ra để trước bệ đá. Lữ Tố là mẹ cô. Bà là giáo viên âm nhạc dân gian trong một trường nghệ thuật, qua đời đến nay đã được 5 năm. Trước khi mất, bà đã tỉnh táo một thời gian. Bà vốn bị ung thư, những biến chứng do bệnh gây ra khiến thân thể bà rất mảnh khảnh, lúc đó bà lại trở nên hồng hào, ánh mắt đầy sức sống.

Lúc tỉnh táo, bà gọi Lương Xuân Vũ đỡ bà dậy tựa vào đầu giường, nhìn xuyên qua cửa kính bệnh viện ra ánh nắng hoàng hôn bao trùm bên ngoài. Khi ánh sáng bị màn đêm bao phủ, Lữ Tố không còn thở nữa.

Bà đã nói với Lương Xuân Vũ. “Kết hôn với ba con, những cuộc cãi vã nhiều hơn yêu thương, mẹ không hối hận khi ở bên ông ấy…, nhưng nếu bây giờ để mẹ chọn lại, mẹ sẽ chọn ai đó, không cần phải nhân nhượng chiều theo, không cần nhìn thấy tình cảm của mình dần dần khô héo…, đây là chuyện làm người ta nản lòng nhất”

“Tiểu Xuân, mẹ muốn ở bên con như những bà mẹ khác, nhìn con lớn lên thành một cô gái độc lập, truyền cảm hứng cho con, vỗ về dỗ dành khi con buồn. Nhưng bây giờ, nỗi buồn lớn nhất của con chính là vì mẹ. Xin lỗi, Tiểu Xuân…, mẹ xin lỗi con, mẹ rất muốn nói với con là mẹ tự hào vì con, mẹ hy vọng sau này bất kể là ai hay là bất cứ điều gì trên thế giới này sẽ không thể làm thay đổi con, một người có thể làm chính mình, đó là sự tự do lớn nhất…”

Lương Xuân Vũ không kiềm được òa khóc, cô siết chặt tay mẹ trong lòng bàn tay mình, bàn tay lạnh dần theo màn đêm.

Lữ Tố rời khỏi Lương Xuân Vũ, chỉ để lại một cây đàn tỳ bà bằng gỗ gụ, nhưng tài năng âm nhạc của Lương Xuân Vũ chỉ ở mức trung bình, Lữ Tố đã dạy cô một thời gian dài nhưng cô vẫn chỉ chơi được đến mức đó. Từ khi mẹ nhập viện, đến lúc mất, là 102 ngày, hạ sang thu, lá lìa cành.

**

Lúc này, Lương Xuân Vũ đứng trước mộ, đối mặt với khuôn mặt trắng đen của Lữ Tố trên bia mộ, tự hỏi nếu mẹ cô không rời đi thì bây giờ sẽ như thế nào. Cho dù là nghĩ bao nhiêu lần, vẫn chỉ có hai chữ: nuối tiếc.

Trước nay cô thường lặng lẽ, đây là tính cách giống Lữ Tố, hai mẹ con cách nhau đã một thời gian dài, cô cũng không nói ra tâm sự gì, chỉ lẳng lặng nhìn nụ cười nhẹ nhàng của mẹ. Người mất cũng đã mất, nhưng nụ cười của mẹ có sức mạnh vĩnh cửu trong trái tim cô, không liên quan gì đến việc Lữ Tố là người thế nào, chỉ cần bà là mẹ, có thân phận như vậy là đủ cho Lương Xuân Vũ nương tựa.

Rất lâu sau, Lương Xuân Vũ nói với bức ảnh của Lữ Tố “Mẹ ơi, con sắp dành dụm đủ tiền rồi”

Cô ngồi xuống cắm bó hoa loa kèn vàng vào bình hoa. Trong bình hoa có một bó hoa loa kèn khô héo, cánh hoa cuộn lại, Lương Xuân Vũ đem bó hoa cũ bỏ ra, thay hoa mới vào.

Bên cạnh mộ Lữ Tố còn mộ một người đàn ông, mặt mày có phần tương tự Lương Xuân Vũ, Lương Xuân Vũ cúi xuống lau sạch cỏ khô, tro bụi trên ngôi mộ đó. Sau một lát, cô chuyển đồ cúng trên mộ Lữ Tố sang ngôi mộ có bức ảnh người đàn ông, vẫn trầm lặng.

Lúc đi, Lương Xuân Vũ thu đồ cúng lại, nhìn ảnh chụp người đàn ông kia, tay cô ngưng lại, đôi mắt thất thần, cầm lòng không được lẩm bẩm một câu

“Xin lỗi”

****

Ba Tần, ba của Tần Yến Phảng, là người thân kinh bách chiến, chạy hành trình tới 50 vạn km, khoảng đường đủ để thầy trò Đường tăng đi tới Tây thiên lấy kinh 5 lần. Chiếc xe này không biết đã sửa chữa bao nhiêu lần, ngoài cái vỏ ngoài xe còn nguyên thì tất cả bộ phận bên trong đã được sửa chữa rất nhiều lần, thảm không nỡ nhìn. Ba Tần trong bữa cơm nhắc tới chuyện này, giọng đau lòng lộ cả ra ngoài.

Đứa con trai hiếu thuận Tần Yến Phảng nhìn mặt đoán ý, lập tức nói sẽ đưa ông đi mua xe. Ánh mắt mẹ Tần tỏa sáng ngời. Hôm sau, cả nhà đến cửa hàng 4S chọn xe.

2 ngày qua Từ Phong ở nhà Tần Yến Phảng. Ở thành phố B anh có một căn nhà, gần trường trung học Minh Đàm, năm đó lúc anh học trung học mẹ Từ đã mua cho anh ở. Lúc mua căn hộ này, ba Từ vẫn cho là mẹ anh quá mức nuông chiều con, ông phản đối. Mẹ Từ dỗi “Tiền là em trả, nhà cũng không phải anh ở, anh chướng mắt cái gì chứ? Anh cũng không mua nổi đâu!”. Ba Từ mặc kệ, đúng là ông mua không nổi thật.

Từ Phong đã không về thành phố B từ lúc thi đại học xong. Ngôi nhà trống không, đồ đạc cũng bẩn, anh lười về dọn dẹp nên tới nhà Tần Yến Phảng ở. Anh có quan hệ tốt với Tần Yến Phảng, 2 năm trung học học cùng nhau, lên đại học vẫn liên lạc, rồi lại là đồng nghiệp, trò chuyện cũng không giấu gì nhau.

Hai người có những hành động ăn ý, thỉnh thoảng cũng kề vai sát cánh, cử chỉ thân mật.

Mẹ Từ rất lo lắng về chuyện này. Mấy năm nay mẹ Từ đuổi kịp trào lưu, đọc một số tiểu thuyết BL (Boy love – tình yêu nam nam ấy). Văn hóa BL mở ra cho bà một thế giới mới. Hơn nữa, trong tin tức thường có kiểu “xxx tuyên bố công khai”. Tầm mắt mẹ Tần mở rộng, phát hiện thì ra không chỉ có “nam nữ” mà còn có “nam nam”, “nữ nữ”. Bà tin tình yêu đích thực không có ranh giới, nhưng nối dõi tông đường là trách nhiệm của tự nhiên.

Bởi vậy, lúc Tần Yến Phảng với Từ Phong nói chuyện phiếm, đùa giỡn nhau trong mắt mẹ Tần rất chướng mắt. Nhà họ Tần 3 đời đơn truyền. Mẹ Tần luôn có sự cảnh giác đối với Từ Phong.

Từ Phong không hiểu nội tâm của mẹ Tần, nhưng anh cảm nhận được sự chống lại anh của mẹ Tần.

Hôm nay Tần Yến Phảng đưa ba mẹ đi cửa hàng 4S mua xe, anh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng muốn đi theo giúp họ. Anh mới đứng lên đã bị ánh mắt mẹ Tần đẩy lui lại. Ánh mắt mẹ Tần muốn nói rất nhiều thứ, Từ Phong không hiểu hết nhưng đại khái cũng hiểu ý là anh nên tìm chỗ mát mẻ nào đó tự ngây ngốc một mình đi.

Từ Phong không phải kiểu người vội vàng lấy lòng người khác, mẹ Tần không thích anh, anh không hiểu vì sao nhưng tôn trọng người lớn, anh không đi theo.

**

Từ Phong hối hận vì không lái xe tới thành phố B, bây giờ anh chỉ có thể đi xe buýt. Chán muốn chết, đi lòng vòng quanh trường cũ một hồi. Sân thể dục được sửa sang lại, đằng trước là cột cờ chỗ anh phát biểu nhập học hồi năm đầu. Tính ra anh đã rời khỏi thành phố B 10 năm, xung quanh trường học Minh Đàm thay đổi rất nhiều. Từ Phong đi bộ vào con hẻm nhỏ, đầu hẻm có cổng chào chữ “Phẩm” cổ xưa, cột và bảng làm bằng gỗ thông thường, sơn lớp sơn đỏ, cấu trúc cổng vòm phức tạp, trần sơn màu xanh lá cây.

Từ Phong biết con hẻm này, bên trong là trấn Bàn Thủy. Trước đây, để đi cho gần, học sinh của trường đều đạp xe đạp ngang qua con đường này. Trong thị trấn cổ, những bức tường ngói trắng thấp thấp nói liền nhau, đường lát bằng đá, các bậc thang đầy rêu xanh. Khi đi ngang qua đó, bạn có thể thấy những từ đường, khác xa những tòa nhà chọc trời phía xa.

Đã qua 10 năm, Từ Phong vẫn nhớ thị trấn này, đi tới phía trước có một tấm bia đá dựng đầu hẻm, phía sau ngõ là dòng sông nhỏ uốn lượn quanh co. Anh đã chịu một trận thua thiệt lớn trong con hẻm đó. Đến bây giờ ký ức vẫn còn mới nguyên. Đây là sự sỉ nhục duy nhất trong thời trung học của anh, anh đã canh cánh điều đó trong khoảng thời gian dài.