Chương 6:
Đàm Minh từ sớm đã phát hiện, trong lớp có một tiểu bàn tử thường nhìn mình chằm chằm đến xuất thần.
Bàn: béo, mập mạp
Bởi vì tiểu bàn từ chú ý đến mình, Đàm Minh cũng bắt đầu lặng lẽ quan sát tiểu bàn tử.
Tiểu bàn tử tên là Tạ Xuân Thu.
Đàm Minh nghĩ ba mẹ cậu đặt tên cũng quá không có trách nhiệm đi? Nào có nam tử nào tên gì mà Xuân Thu? Xuân Thu? Vậy còn không bằng gọi là Chiến Quốc luôn đi! Ít ra còn có chút dương cương khí.
Tiểu bàn tử tuy hơn mập một chút, đôi mắt ngược lại rất đẹp.
Long lanh nước, như chuông đồng lớn vậy, thời điểm cậu chuyên chú nhìn người khác, không khỏi khiến người ta cảm thấy hoảng hốt.
Tiểu bàn tử không giỏi thể dục, chạy 1000m mà ngã không biết bao nhiêu lần, mỗi lần ngã Đàm Minh lại nhịn không được sốt sắng nhìn về phía cậu, thế nhưng trước sau cũng chưa từng tới đỡ.
Lại một lần nữa ngã rồi đứng lên, tiểu bàn tử trên mặt đầy oan ức, đôi mắt long lanh như thể một giây sau nước mắt liền rơi xuống, nhưng đáng tiếc, Đàm Minh chưa từng nhìn thấy tiểu bàn tử khóc.
Đàm Minh thành tích rất tốt, bởi vì thành tích tốt nên hắn thường bị giáo viên gọi đi hỗ trợ chấm bài thi.
Lúc Đàm Minh chấm đến bài thi của Tạ Xuân Thu, chấm xong liền nhìn kỹ một chút.
Chữ của Tạ Xuân Thu rất thanh tú, giống như chữ của con gái.
Thế nhưng thành tích thi lại không lý tưởng cho lắm, rất nhiều lần Đàm Minh nhìn thấy đề bài rất đơn giản nhưng Tạ Xuân Thu cũng có thể sai đến rối tinh rối mù.
Khoa học xã hội còn tốt, khoa học tự nhiên quả thực làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đàm Minh nhìn bài thi dĩ nhiên có chút lo lắng: Tạ Xuân Thu như vậy tương lai có thể đậu trường tốt sao?
Lúc nào nghỉ giữa tiết, Đàm Minh đều có thể cảm thấy rõ ràng được, tầm mắt Tạ Xuân Thu để trên người mình ngày càng nhiệt liệt hơn, càng rõ ràng hơn.
Đàm Minh tâm lý bất an, luôn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Quả nhiên, dự cảm của Đàm Minh không sai, tên ác bá trong lớp thừa dịp Tạ Xuân Thu đi học lớp khác, đem cặp sách của cậu xách lên bục giảng, đổ hết đồ vật bên trong ra bêu rếu.
Vì vậy, Đàm Minh thấy được, cuốn sổ viết đầy hai chữ Đàm Minh, tranh vẽ Đàm Minh, album điện thoại tràn đầy ảnh Đàm Minh...
Đàm Minh nhìn thấy nhưng chuyện này phát sinh, còn chưa kịp ngăn cản thì Tạ Xuân Thu đã trở lại.
Đúng như dự đoán, Tạ Xuân Thu rất kích động, cũng rất tuyệt vọng, miệng lưỡi sắc bén như đao của mọi người không chừa cho tự tôn đáng thương của cậu một chỗ trống nào.
Rõ ràng không hề liên quan đến đám người kia, hiện lại đều tự cho đứng ở góc độ của Đàm Minh chỉ trích Tạ Xuân Thu, những lời ác độc khó nghe một câu lại một câu từ miệng bọn họ tuôn ra, giết người trong vô hình...!Đàm Minh nhìn bọn họ, trong lòng nổi lên một trận phiền chán.
Vì muốn mau chóng giải quyết cuộc náo loạn này, Đàm Minh trước mặt mọi người cự tuyệt tâm ý của Tạ Xuân Thu.
Cho dù biết, tiểu bàn tử kia nghe xong nhất định sẽ dùng đôi mắt sương mù mông lung, lại không rơi ra giọt nước mắt nào, mở to oan ức nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.
Hắn thật sự không thể tiếp nhận được tâm ý của Tạ Xuân Thu, nhưng mà, người trong cuộc tỏ thái độ là biện pháp nhanh nhất để kết thúc trò khôi hài này.
Tạ Xuân Thu nghỉ học hết một tuần, tất cả mọi người đều nói Tạ Xuân Thu xấu hổ không dám đi học.
Nhưng Đàm Minh đối với việc này rất lo lắng.
Đàm Minh vì thế cố ý đi hỏi giáo viên chủ nhiệm.
Vốn liên quan đến việc Tạ Xuân Thu xin nghỉ, giáo viên cũng không thật sự muốn nói, mà vướng bởi Đàm Minh thường ngày hỗ trợ mình chấm bài thi không ít.
Cuối cùng vẫn nói với hắn sự tình, mẹ của Tạ Xuân Thu bệnh nặng qua đời.
Biết chân tướng, Đàm Minh lại nghĩ đến bộ dáng oan ức của Tạ Xuân Thu, đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.
Hắn thậm chí thầm nghĩ, chờ Tạ Xuân Thu trở lại sẽ an ủi cậu như thế nào? Lời an ủi của hắn có thể hay không khiến cậu vui vẻ lên một chút?
Một tuần sau, Tạ Xuân Thu trở lại.
Đàm Minh quyết định tìm một chỗ không người lặng lẽ an ủi Tạ Xuân Thu một chút, nào biết hắn còn chưa làm thế, Tạ Xuân Thu đã bắt đầu thẳng thắn lấy lòng Đàm Minh, làm tùy tùng đi theo sát Đàm Minh, như hình với bóng.
Đàm Minh có chút không vui.
Khi đó, tâm tư đơn thuần, bản tính thuần lương khiến Đàm Minh nghĩ rằng ái tình đương nhiên phải nhẹ nhàng e thẹn, đối với Tạ Xuân Thu kiêu căng thẳng thắng theo đuổi hoàn toàn không chống đỡ được, thậm chí dần sinh ra phản cảm.
Một lần Tạ Xuân Thu đưa bữa sáng cho hắn, liền kéo cậu đến chỗ vắng người, hắn nói:
"Đừng ở trên người tôi tốn tâm tư nữa, tôi không đáng, hơn nữa tôi cũng sẽ không đối với cậu nảy sinh bất cứ tâm tư gì, cuối cùng rồi cậu sẽ thấy chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi."
Không ngờ rằng, bình thường cậu như quả hồng mềm mà trên phương diện này lại một mực cố chấp, Tạ Xuân Thu thế mà nói với hắn:
"Cậu có quyền từ chối tớ, tớ cũng có quyền theo đuổi cậu.
Tớ chỉ muốn đối xử với cậu tốt một chút, cậu không cần có gánh nặng trong lòng."
Đàm Minh không ngờ Tạ Xuân Thu lại không biết điều như vậy, nghe lời này mơ hồ nổi giận, nghĩ thầm: "Nếu cậu ta đã không biết tự trọng muốn làm người hầu bên cạnh mình, vậy thì tùy ý cậu ta đi.
Ngược lại mất mặt là cậu ta, chiếm tiện nghi lại là mình, chính cậu ta tự muốn tìm đường chết thì mình có thể có biện pháp gì?" Liền đem chút khó chịu trong lòng lúc đầu ném đi, từ đó yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ miễn phí của Tạ Xuân Thu.
Ngày tháng trôi qua, xuân thu thay đổi, Đàm Minh đã lên cấp ba.
Tạ Xuân Thu trong mắt mọi người so với cao bôi da chó còn dính hơn, da mặt so với vỏ cây còn dày hơn vậy mà cũng thi đậu cùng trường với Đàm Minh.
Trường phổ thông đó điểm sàn rất cao, đám nữ sinh tự xưng là "Hậu viện của Đàm Minh" đa phần đều không đậu được.
Bất ngờ hơn là Đàm Minh đối với Tạ Xuân Thu cũng không quá khó chịu nữa.
So với việc Tạ Xuân Thu thường xuyên chạy đến lớp chọn tìm mình, Đàm Minh càng phiền hơn là đám người ồn ào khi Tạ Xuân Thu đến.
Mỗi lần Tạ Xuân Thu đi tìm hắn, hắn đều bị những người kia làm cho tức đến sắc mặt cũng không tốt.
Nhưng hắn bên này giận điên người, Tạ Xuân Thu lại một bộ không có gì đáng kể, nghe lời khó nghe cũng không đáp lại, dáng vẻ quả hồng mềm mặc người ta xoa nắn bóp dẹt làm người ta tức cũng không làm gì được.
Đàm Minh tâm tình không tốt, đối với Tạ Xuân Thu dùng lời lẽ cay nghiệt, mà kết quả Tạ Xuân Thu vẫn đối với Đàm Minh ôn hòa lễ độ như trước đến nay.
Đàm Minh đối với vẻ ngoài của mình rất hiểu rõ nhưng hắn cũng không mấy để tâm.
Đàm Minh từ trước đến giờ rất ít cùng nữ sinh qua lại, thậm chí dường như còn có ý thức giữ khoảng cách với các bạn nữ cùng lớp.
Ngày hôm đó, Ngô Thiến Thiến hết giờ học liền ngồi xuống bên cạnh Đàm Minh, tán gẫu đủ chuyện trên trời dưới đất.
Đàm Minh đã thiếu kiến nhẫn nhưng cũng không tiện làm nữ sinh mất mặt, cũng đành câu có câu không theo sát cuộc trò chuyện của cô.
Hàn huyên như vậy vài hôm, Ngô Thiến Thiến cũng liền lộ đuôi cáo, phần lớn đề tài đều xoay quanh Tạ Xuân Thu.
"Đàm Minh, nam sinh đưa cơm hộp cho cậu tên là gì vậy, vẻ ngoài trông rất đáng yêu ~"
Đàm Minh chẳng biết vì sao, nghe Ngô Thiến Thiến khen Tạ Xuân Thu vài câu liền có điểm tức giận, trong cơn tức liền nói:
"Tên là Tạ Xuân Thu...!Nhìn chỗ nào đáng yêu? Vừa mập vừa ngốc."
Ngô Thiến Thiến nghe vậy phản bác:
"Cũng không phải quá béo mà, như vậy người ta gọi là tiểu chính thái!"
Đàm Minh mặt lạnh, không nhịn được hừ một tiếng, trực tiếp hỏi:
"Cậu đối với cậu ta có ý gì?"
Đàm Minh cũng đã nghĩ rồi, dù sao Tạ Xuân Thu cũng đã không sợ mất mặt, chỉ cần Ngô Thiến Thiến nói thích Tạ Xuân Thu, hắn cũng sẽ liền nói cho Ngô Thiến Thiến biết Tạ Xuân Thu là gay, bọn họ cùng nhau sẽ không thể hạnh phúc.
Ai biết được Ngô Thiến Thiến vừa nghe xong, mãnh liết lắc đầu như trống bỏi, kích động nói một câu mà Đàm Minh không hiểu:
"Hủy CP sẽ bị thiên lôi đánh!"
Thời điểm cho hoạt động của lễ thành lập trường diễn ra, Đàm Minh cũng tham gia biểu diễn Dance Street, tập luyện tại hội trường đã sắp xếp, Ngô Thiến Thiến không phải đi cùng.
"Cậu đi theo làm gì?" – Đàm Minh nhíu mày bất mãn.
"Tớ đến tìm linh cảm sáng tác."
Câu trả lời của Ngô Thiến Thiến trước sau như một vẫn khiến người ta không thể hiểu nổi.
"Cậu sẽ không phải là đến chờ Tạ Xuân Thu chứ?"
Đàm Minh cảnh giác hỏi.
"Tớ là..."
Ngô Thiến Thiến không biết nghĩ đến cái gì, nói một chữ liền không nói nữa, trên mặt từ từ lộ ra nụ cười kỳ quái.
Đàm Minh thấy thế, trong lòng nhất thời nóng lên, nghĩ, Ngô Thiến Thiến quả nhiên đối với Tạ Xuân Thu có loại ý tứ kia!
Đàm Minh tự nói với mình, tốt xấu gì Tạ Xuân Thu cũng đối với mình khá tốt, không thể để cậu cùng với nữ sinh kỳ quái như Ngô Thiến Thiến giao du được.
Đàm Minh âm thầm để bạn mình chặn Tạ Xuân Thu lại ngoài hội trường, không ngờ Tạ Xuân Thu lại vẫn vào được.
Hôm đó, Tạ Xuân Thu trong mắt Đàm Minh tự hồ đáng yêu hơn bình thường một chút.
Rõ ràng vẫn là đồng phục học sinh đúng quy củ, thoạt nhìn còn có bộ dáng hoạt bát của trẻ con, càng khiến người ta có cảm giác đáng yêu hơn.
Đàm Minh càng nhìn càng buồn bực, hắn liếc mắt nhìn Ngô Thiến Thiến bên cạnh, quả nhiên là đã nhìn đến ngây dại, nụ cường trên mặt nhìn thế nào cũng thấy ám muội kỳ lạ.
Đàm Minh cũng không nghĩ Ngô Thiến Thiến ôm ấp ảo tưởng gì không nên có với Tạ Xuân Thu, lúc này nhìn thấy Tạ Xuân Thu lại đây, lửa trong lòng lại bùng cháy dữ dội.
Tự nhiên trong lúc tức giận như vậy, Đàm Minh vậy mà linh quang chợt lóe, hắn đột nhiên nghĩ ra cách khiến cho Ngô Thiến Thiến và Tạ Xuân Thu không thể có mối quan hệ tốt được.
Đàm Minh nhìn Tạ Xuân Thu đưa nước tới, lạnh như băng nói: "Thiến Thiến mang cho tôi rồi."
Ngô Thiến Thiến đang đối với Tạ Xuân Thu lộ ra nụ cười của dì nhỏ nghe vậy liền cứng đờ.
Mắt mở to chuyển hai vòng, vậy mà cười cười, cũng không đâm thủng lời nói dối.
Chủ ý của Đàm Minh chính là khiến Tạ Xuân Thu hiểu lầm Ngô Thiến Thiến đối với mình cũng có ý tứ, chỉ cần Ngô Thiến Thiến không nói lời nào, màn diễn này có thể hạ màn viên mãn.
Nhưng đáng tiếc, Ngô Thiến Thiến lại cũng không phải loại người sẽ an phận như vậy.
"Cậu chính là Tạ Xuân Thu nhỉ? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Ngô Thiến Thiến thế mà chen qua người Đàm Minh, tiến đến bên cạnh Tạ Xuân Thu muốn cùng cậu bắt tay.
Tay Tạ Xuân Thu Đàm Minh cũng còn chưa nắm qua.
Đàm Minh lúc này đánh giá kỹ càng, chỉ thấy trắng trẻo non nớt, mềm mềm mập mập như hai cái bánh gạo nếp, không biết nắm trong tay sẽ thoải mái đến thế nào...
Vì không để cho Tạ Xuân Thu rơi vào ma trảo của Ngô Thiến Thiến, Đàm Minh chỉ có thể giành trước, cứng rắn kéo tay Ngô Thiến Thiến ra, nói: "Cậu ta rất quái gở, không dễ chơi chung."
"Đừng nói như vậy, ngược lại tớ cảm thấy bạn học Tạ còn dễ gần hơn cậu đấy."
Ngô Thiến Thiến đối với Tạ Xuân Thu cười thật tươi, Đàm Minh hơi sốt sắng mà nhìn về phía Tạ Xuân Thu, cũng may, Tạ Xuân Thu căn bản không có đáp lại mà chỉ nói một câu: "Tớ đi trước." liền đi ra khỏi hội trường.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này bắt đầu góc nhìn của tiểu công..
Nguồn ảnh: Internet
☆, Rơi vào lưới tình (Một)
Mãi cho đến khi kết thúc cấp ba, Ngô Thiến Thiến cũng không hẹn hò với Tạ Xuân Thu, cuối cùng Đàm Minh cũng yên lòng được.
Nhưng chỉ vừa mới kịp yên tâm, hắn cũng chợt nhận ra điểm bất hợp lý. Hắn quan tâm đến Tạ Xuân Thu như vậy từ bao giờ nhỉ?
Điểm đại học của Đàm Minh rất khá, thứ hạng trong thành phố cũng rất cao. Cha mẹ của hắn vì để tổ chức tiệc chúc mừng cho hắn còn cố gắng chạy về từ nước ngoài xa xôi ngàn dặm.
Cha Đàm Minh là một đạo diễn nổi tiếng, mẹ là diễn viên cấp ảnh hậu. Từ nhỏ đến lớn, quan hệ của Đàm Minh đối với cha mẹ ruột vẫn luôn rất lạnh nhạt, dù sao thì hai người họ đều là những người có sự nghiệp chủ yếu hoạt động ở nước ngoài, đến tết mà còn không về nhà được đều là chuyện bình thường.
Trong bữa tiệc, cha mẹ Đàm Minh mời rất nhiều người, có quan lớn ở địa phương, có minh tinh, có người của giới truyền thông, có phóng viên…
Tiệc tối, Đàm Minh mắt lạnh nhìn đám người xa lạ không mang chút quan hệ gì với mình treo nụ cười dối trá, mượn danh nghĩa chúc mừng hắn để mở tiệc ăn uống linh đình, cụng chén đổi cốc, đột nhiên cảm thấy thế giới này dơ bẩn không chịu nổi. Vì một chút xíu lợi lộc như thế là có thể mang mặt nạ lên, xu nịnh thúc ngựa, khuôn mặt tươi cười hùa nhau đón ý.
Sau đó, hắn lại không tự chủ chợt nhớ đến Tạ Xuân Thu. Hắn có chút vui vẻ mà nghĩ thầm: Thế giới này thật sự rất khó chấp nhận, nhưng ít ra, có ánh mắt của một người dành cho hắn vẫn luôn tinh khiết như vậy, trong suốt, sạch sẽ…
Đàm Minh khi đó vẫn còn chưa biết mình mang tâm tư gì đối với Tạ Xuân Thu. Nhưng hắn đã kiêu ngạo còn tự đắc, bởi vì tất cả những người từng nói Tạ Xuân Thu sẽ bỏ cuộc đều đã thua, mà Tạ Xuân Thu lại chưa từng có một lần từ bỏ hắn. Hắn tự tin đến gần như tự đại, ngông cuồng nghĩ rằng Tạ Xuân Thu không thể rời bỏ hắn.
Sau này mỗi lần nhớ lại, Đàm Minh đều cảm thấy hắn của khi đó thực sự ngây thơ đến buồn cười. Yên tâm thoải mái, ngồi mát ăn bát vàng, đã vô liêm sỉ rồi còn lòng tham không đáy.
Cuộc sống đại học chính thức mở màn.
Tạ Xuân Thu vẫn xuất hiện nhiều trong cuộc sống của Đàm Minh như cũ.
“Cậu ta là ai? Sao đối xử tốt với cậu thế?”
Bạn học của Đàm Minh hỏi.
“Một người… thích tớ.”
Đàm Minh dùng thái độ khinh thường nói, nhưng chỉ cần là người quen biết hắn đều sẽ nhìn ra, lúc nói lời này tâm trạng của hắn đang rất tốt.
“Làm người ta gato ghê.”
Người bạn học nói.
“Cứ quấn lấy làm ai ai cũng biết, phiền!”
Đàm Minh vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa nói, dùng cách này để che dấu khóe môi đang mất khống chế mà nhếch lên.
Giống như một kẻ được người khác khen nhưng vẫn muốn giả vờ khiêm tốn hai ba câu. Mặc dù vui thật, nhưng không muốn để người ta nhìn thấy mình vui.
“Ây…”
Người bạn học đột nhiên im lặng một cách mất tự nhiên.
Đàm Minh ngước mắt lên nhìn thì thấy ngay Tạ Xuân Thu đang cầm hộp cơm và bình nước đứng ngay gần đó.
Đàm Minh có chút hoảng, bỗng nhiên thấy chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng vào mặt Tạ Xuân Thu. Thầm nghĩ, chắc Tạ Xuân Thu sẽ không nghe thấy được nhỉ?
May là, Tạ Xuân Thu cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẫn như như bình thường cầm hộp cơm đưa cho Đàm Minh rồi quay lưng đi.
“Này, khoan đã…”
Theo bản năng, Đàm Minh gọi Tạ Xuân Thu lại.
Tạ Xuân Thu dừng chân lại.
Đàm Minh sốt ruột, hắn cũng không biết nên nói gì với Tạ Xuân Thu, chỉ là trong lúc hoang mang mới vô thức mở miệng kêu cậu mà thôi.
Đàm Minh nhìn bạn học đang đứng thành một vòng xung quanh, rồi nhìn lại Tạ Xuân Thu đang ngoan ngoãn yên lặng chờ hắn nói, ngoan tâm nói: “Ngày mai tôi muốn ăn thịt xiên nướng, đừng quên.”
Tạ Xuân Thu nghe vậy, ngoan ngoãn vâng lời mà gật gật đầu, nắm thật chặt cặp sách trên người, đi.
Chỉ là một giây ngay sau khi xoay người, biểu tình nhẹ nhàng như không trên gương mặt của Tạ Xuân Thu lại không thể khống chế được mà sụp đổ, nhưng Đàm Minh ở sau lưng đang huênh hoang cười đùa cùng bạn bè lại hoàn toàn không hay biết gì.
Mỗi ngày Tạ Xuân Thu đều mang đến những món ăn dinh dưỡng phong phú cho Đàm Minh, trong khi những người bạn cùng phòng của hắn toàn phải ăn uống kham khổ.
Dần dần, bạn cùng phòng Đàm Minh cũng quen thân với Tạ Xuân Thu hơn. Có lúc Tạ Xuân Thu mang cơm cho Đàm Minh cũng sẽ tiện tay mang cho những người đó ăn thử một ít.
Đàm Minh nhìn thấy rất khó chịu. Vì thế, nhân một ngày nào đó Tạ Xuân Thu đi đem cơm cho Đàm Minh và cho cả mọi người trong người, trùng hợp là những người khác đều không ở trong phòng, Đàm Minh lập tức lên cơn.
“Cậu mang cho tôi thì thôi đi, còn mang cho bọn nó làm gì nữa?”
Tạ Xuân Thu nhìn ra Đàm Minh không vui, ngập ngừng nói: “Làm thêm một ít cũng không tốn thời gian bao nhiêu, hơn nữa, đồ tự mình làm dù sao cũng hơn căn tin…”
Đàm Minh nghe thấy Tạ Xuân Thu phản bác hắn, càng tức giận hơn, ngắt lời cậu: “Hơn cái gì? Cậu muốn nói là ăn ngon hơn hay là sạch sẽ? Căn tin của S đại cậu ăn thử chưa mà nói?”
Tạ Xuân Thu bị mắng đến không còn gì để nói, cúi thấp đầu không lên tiếng, tay vô thức kéo ống quần, như một bạn học sinh tiểu học mắc lỗi bị người lớn khiển trách.
“Cậu muốn làm tôi không cản cậu, nhưng cậu đừng đem cho người khác. Tôi lấy ví dụ cho cậu nghe, chỉ nói đến gần đây cậu khá thân với Tiền Tiểu Đa đó, cậu ta mới có người yêu rồi. Cậu đối xử tốt với người ta như vậy, mang đồ ăn đồ uống cho người ta, cậu sẽ làm bạn trai người ta nghĩ thế nào?”
Nghĩ thế nào?
Tạ Xuân Thu tâm tư đơn thuần, chưa từng cân nhắc suy nghĩ đến những vấn đề Đàm Minh nói tới kia. Nói cách khác, dù chỉ hơi hơi suy nghĩ đến, cũng sẽ biết là, việc cậu không đối xử tốt với một người duy nhất mà là với nhiều người thì hoàn toàn không thể tạo nên bất kỳ hiểu lầm nào cả.
Thế nhưng, lúc này Tạ Xuân Thu lại thật sự cảm thấy được mình làm sai, thậm chí càng sợ hơn là sẽ làm phiền đến Đàm Minh, hổ thẹn đến nửa câu nói cũng không nói ra được. Trầm mặc một lúc lâu mới nghẹn cổ họng nói:
“… Xin lỗi.”
Đàm Minh vẫn còn cứng rắn đánh thêm một roi nữa, tiếp tục hỏi: “Vậy sau này?”
“Sau này sẽ không mang cho bọn họ nữa.”
Tạ Xuân Thu nói.
Bọn Tiền Tiểu Đa vừa về ký túc xá tình cờ gặp được Tạ Xuân Thu đang đi ra ngoài.
“Tạ Xuân Thu, lại đi đưa cơm cho Đàm Minh? Hôm nay làm món gì?”
Tiền Tiểu Đa chào hỏi như mọi khi.
“Ừm… thì cũng như bình thường thôi… Tớ đi.”
Tạ Xuân Thu hơi khom lưng, nhanh chóng biến mất ở khúc quanh cầu thang.
Nụ cười trên mặt Tiền Tiểu Đa không còn, bởi vì cậu nhìn thấy viền mắt đỏ ngầu của Tạ Xuân Thu…
Tạ Xuân Thu đi rồi, Tiền Tiểu Đa dọn đồ, không nhịn được nói với Đàm Minh đang nằm trên giường chơi điện thoại:
“Đàm Minh, thứ cho tớ nói thẳng, cậu thật sự rất tra (khốn nạn, cặn bã)!”
Đàm Minh nghe vậy ngước lên nhìn.
“Cậu nếu như không thích cậu ấy thì trực tiếp từ chối là được rồi, cậu cứ giày vò người ta như thế làm gì?”
Đàm Minh trong lòng cũng rất buồn bực, thầm nói, Tạ Xuân Thu có như thế nào cũng là chuyện riêng giữa hai người bọn họ, dựa vào cái gì mà một người không liên quan lại phải ra mặt cho cậu, vậy nên cãi:
“Cậu thì biết cái gì? Bảy năm trước tớ đã nói rõ ràng với cậu ta rồi, là tự cậu ta tình nguyện theo tớ, tớ có quyền lựa chọn sao?”
Lời này người khác nghe xong rồi cũng thôi luôn cho qua, nhưng tiếc là gặp phải con người vô cùng thẳng thắn như Tiền Tiểu Đa, cậu ta nhìn thẳng vào Đàm Minh, nói với hắn:
“Bảy năm trước thì bảy năm trước, nhất thời nhất cục (1), bây giờ cậu đi nói chuyện dứt khoát lần nữa với cậu ấy hai người cắt đứt không lằng nhằng dây dưa thêm, cậu có dám không? Cậu bỏ được không?”
Đàm Minh nghẹn họng một lúc, im luôn.
Dám không? Bỏ được không? Đàm Minh nhiều lần tự hỏi, nhưng vẫn không có được đáp án.
Hôm sinh nhật Đàm Minh cũng vừa là lễ giáng sinh, trước đó một ngày mọi người trong phòng hỏi Đàm Minh có muốn đặt một cái bánh kem bự không, buổi tối cùng nhau chúc mừng sinh nhật Đàm Minh.
Đàm Minh nghe vậy, không biết nghĩ đến cái gì, khóe môi cong cong, đáp: “Không cần, Tạ Xuân Thu sẽ làm cho tớ. Đêm nay không phải đêm Giáng sinh sao? Các cậu có hẹn thì cứ đi đi, ngày mai ăm mừng lại cũng được.”
Thanh niên ai lại không thích đi chơi trong mấy ngày lễ của phương tây như này, làm sao cũng sẽ không không tìm được trò vui giải trí. Hơn nữa có Tạ Xuân Thu tới, tất cả mọi người cũng có ý định cho bọn họ không gian, vì vậy đều dồn dập bày tỏ, đêm Giáng sinh đều sẽ ngủ ngoài trường.
Đàm Minh không có kế hoạch gì, trong lúc buồn bực ngán ngẩm chờ Tạ Xuân Thu đem bánh cho hắn thì nhận được điện thoại của em họ hắn gọi tới.
“Minh ca ca, bây giờ anh đang ở trường sao? Em đang đúng ngay dưới lầu phòng anh này.”
“Sao em lại tới đây? Chờ chút, anh xuống.”
Lúc Đàm Minh thay quần áo xong xuống lầu hắn đã ngay lập tức nhìn thấy cô em họ Đàm Lâm đang thướt tha mà đứng dưới tán cây chờ hắn.
“Minh ca ca, qua nhà em ăn cơm tối đi.”
Đàm Lâm vừa trông thấy Đàm Minh đã nói ngay.
“… Không được, hôm nay có việc.”
Đàm Minh nhanh chóng từ chối.
“Thôi mà Minh ca ca, cha mẹ em kêu em tới đón anh đó, chắc bây giờ ai người họ cũng đã chuẩn bị phần cho anh rồi.”
Đàm Lâm tiếp tục khuyên: “Hơn nữa, lâu lắm rồi ai anh em mình không gặp nhau, khó khăn lắm mới có hôm nay còn có ba mẹ em nữa, nên đi đi mà.”
Quan hệ của Đàm Minh với cha mẹ hắn không tốt, khi Đàm Lâm còn nhỏ cả nhà đều sống ở L thị quãng thời gian đó có rất nhiều chuyện đều phải nhờ vào họ giúp đỡ. Thậm chí Đàm Minh lúc còn nhỏ họp phụ huynh vẫn hay phải nhờ cha mẹ Đàm Lâm đi họp cho. Đàm Minh ghi nhớ phần tình này rất lâu, đối xử với Đàm Lâm vẫn luôn cưng chiều, gần như chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Đàm Minh thở dài, nói: “Được rồi, anh đi. Nhưng mà cơm nước xong anh phải đi về liền, thật sự có việc.”
Đàm Lâm nở nụ cười: “Được được được, ăn xong để anh về ngay. Ây, thời đại này mời người ta ăn cơm còn phải năn nỉ…. Mà khoan, anh gấp như vậy là để chạy về gặp chị dâu à?”
Đàm Minh cũng không hiểu vì sao, nghe vậy lập tức trong xuất hiện một cái hình ảnh như thế này: Hắn nửa ôm vai Tạ Xuân Thu. Bởi vì vóc người cao, hắn đảo mắt qua đã có thể nhìn thấy xoáy tròn trên đỉnh đầu của Tạ Xuân Thu… Đàm Lâm đứng trước mặt hai người họ, nhìn cả hai, quy củ nói: “Chào chị dâu ạ!”
Đàm Minh không nhịn được cười lên.
“Thật sự có chị dâu hả?”
Ánh mắt Đàm Lâm sáng ngời.
“Làm gì có!”
Đàm Minh không muốn nói quá nhiều với Đàm Lâm, nhanh chóng nói một câu phủ nhận.
Cha mẹ Đàm Minh còn không nhớ được sinh nhật của hắn huống chi là người nhà chú hắn, cơm tối chỉ là đơn giản là mấy món ăn thường ngày. Đàm Minh vừa ăn vừa suy nghĩ, khẩu vị của mình sợ là bị Tạ Xuân Thu nuôi nên chảnh hơn rồi, nếu không vì sao lại cảm thấy ngoại trừ món do Tạ Xuân Thu nấu, tất cả những thứ khác đều trở nên khó nuốt như vậy.
Ăn xong một bữa cơm, hiếm khi thấy ngoài cửa sổ lại có tuyết rơi. Chú thím giữ hắn lại : “Ngoài trời lạnh lắm, nên ngủ lại qua đêm đi.” Nhưng Đàm Minh vẫn còn băn khoăn cái bánh của Tạ Xuân Thu đây này, đương nhiên không đồng ý, ăn cơm xong lập tức muốn chào từ giã ra về. Nhưng sau ngay khi vừa đứng, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
“Làm sao vậy?”
Thím Đàm Minh phát hiện hắn khó chịu đầu tiên, kinh ngạc nói:
“Ôi! Không phải là say rồi chứ? Món bào ngư ban nãy, thím có thêm chút rượu đỏ vào.”
Đàm Minh thực sự không biết uống rượu, dính một chút lập tức say, bây giờ chỉ cảm thấy bước chân lảo đảo, còn có chút mệt mỏi rã rời.
____
(1) Nhất thời nhất cục: như kiểu một phút bốc đồng hay là trong lúc nhất thời ấy. Đại loại là bạn TTĐ đặc biệt nói kiểu như vậy, mang tính bộc phát.