Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 49




CHƯƠNG 49

“Kỳ thật, là như vầy.” Khi không dễ gì mới đợi được Mạc Thụ đừng cơn cuồng tiếu, bắt đầu giải thích, thì đã qua nửa khắc.

Hắn ôm Nam Ca Nhi, vừa chơi với những sợi tóc vươn ra của y, vừa nói: “Mới đầu, đại lục này kỳ thật là do các bộ lạc tổ hợp thành, sau đó từ từ bộ lạc cường đại đã nuốt chửng bộ lạc nhỏ, hình thành sự phân chia của những thế lực lớn, cục diện chinh chiến không ngừng, sau đó cứ tiếp tục như vậy, một ngày kia, tộc trưởng gia tộc sinh ra từ một bộ lạc lệ thuộc đã đưa ra quyết định, hắn bắt đầu âm thầm khuếch trương thế lực của mình, bồi dưỡng những bộ hạ trung thành, sau đó, trải qua nỗ lực của ba thời đại, gia chủ của gia tộc này thuận lợi đoạt được chính quyền, sau đó chinh chiến đại lục, thu phục toàn bộ những bộ lạc khác, khiến họ thuần phục dưới gót giày.” Mạc Thụ nói rất bình thản, giống như đang kể chuyện lịch sử.

Trên thực tế, đoạn lịch sử này, Nam Ca Nhi từng làm Ly vương đương nhiên cũng biết.

Người của cả đại lục này đều tôn xưng vị gia chủ đã thống nhất đại lục là “Thủy Hoàng.”

Nếu nói từ một trình độ nhất định, danh xưng này đích thực là một tôn xưng mà ai nghe cũng thích.

Nhưng trong tất cả những bản ghi chép lịch sử, đều không nói rõ danh tính vốn có của vị Thủy Hoàng này là gì.

“Cho nên, vị gia chủ đó họ Mạc?” Nam Ca Nhi ngẩng đầu, nhìn Mạc Thụ. Y cũng không phải là người vô cùng chậm hiểu.

Nghe Mạc Thụ nói như vậy, thì sao còn không thể đoán được phần tiếp theo.

Mạc Thụ gật đầu: “Đúng.”

Nam Ca Nhi nhăn mày, nghĩ nghĩ: “Điều đó có quan hệ gì với Quảng Điền?” Thủy Hoàng họ Mạc, thủ lĩnh của Quảng Điền cũng là họ Mạc, cái này nhiều lắm chỉ có thể nói rõ giữa họ có sự liên hệ gì đó, nhưng không thể nói rõ lai lịch của Quảng Điền.

Triều đại của Thủy Hoàng tồn tại ước chừng năm trăm năm thì bị một cơn lũ lịch sử dìm nát, từ lúc triều đại của vị Thủy Hoàng đó trôi qua, thì không có vị vương nào có thể thống nhất tất cả thế lực trên đại lục này lần nào nữa.

“Nam nhân được người bên ngoài tôn xưng là Thủy Hoàng, hậu duệ chân chính của hắn chỉ có một.” Mạc Thụ cười.

“Hả?!” Nam Ca Nhi mở to mắt.

Y nhớ rõ, trong những ghi chú lịch sử có viết rất rõ ràng, Thủy Hoàng có chừng mười ba hoàng tử, bảy vị hoàng nữ.

“Huyết mạch duy nhất của hắn đã mang theo kỹ thuật tiên tiến nhất, khí cụ tinh mỹ nhất, thẻ tre trân quý nhất, chọn lựa một nơi trên đại lục này, tiêu phí tinh lực hơn nửa đời người, mới che giấu được nơi đó.” Mạc Thụ nhẹ cười, vươn tay, nhẹ vuốt mặt Nam Ca Nhi, “Đó chính là Quảng Điền.”

Nam Ca Nhi vẫn bảo trì bộ dáng ngốc ngốc ngẩng đầu, ngây ngây nhìn Mạc Thụ___ Y đã kinh ngạc đến mức quên mất tư thế của mình ngốc đến mức nào.

“Trước khi hắn ly thế, đã phó thác Quảng Điền cho một vị tướng quân dưới tay hắn, sau đó, trước khi vị tướng quân đó qua đời, đã thông qua tầng tầng khảo nghiệm để chọn ra người lãnh đạo thích hợp, cứ như vậy, dùng rất nhiều năm, chậm rãi…” Mạc Thụ cười, “Quảng Điền biến thành bộ dáng hiện tại.”

Lại nghĩ một chút, Mạc Thụ nói: “Còn về truyền thuyết của Mạc, cũng bắt đầu từ Thủy Hoàng.” Giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hắn bật cười: “Còn có các loại thánh thú gì đó nữa….”

Được rồi, ta biết ta biết, đây toàn bộ là sự sắp đặt của Thủy Hoàng, đúng không?

Nam Ca Nhi nghe được bí mật kinh thiên động địa này chỉ còn biết há mỏ trợn mắt, không biết phải nói gì mới tốt.

“Còn về những vị hoàng tử hoàng nữ mà lịch sử đã nói tới, chẳng qua đều là những cô nhi không biết rõ chân tướng mà thôi.” Mạc Thụ nói.

“Trân bảo chân chính, huyết mạch duy nhất, sớm đã bị che giấu rồi, sau đó những hậu duệ hoàng tộc này ngươi tranh ta đoạt, dấy khởi chiến tranh, kỳ thực đều là phí công.”

Cho nên nói, đây mới là lý do tại sao Quảng Điền lại cường mạnh hơn thế giới bên ngoài gấp bội lần sao?

Lịch đại tích lũy từng đời từng đời, xây dựng từng năm từng năm, chế độ kỹ xảo dần dần được hoàn thiện, mới trở thành thế ngoại đào viên này.

“Vậy, Thủy Hoàng tại sao phải làm như vậy.” Há miệng nửa ngày, Nam Ca Nhi mới hỏi được vấn đề ngốc nghếch này.

“Vì hắn đem thế giới này tặng lại cho hậu duệ của chính mình, thuộc hạ trung thành của mình, những người thợ tài năng mà mình tự hào nhất.” Mạc Thụ nhẹ cười, “Chỉ cần nguyện ý, người Quảng Điền muốn đạt được sự vinh hoa phú quý như bên ngoài thật sự là một chuyện rất dễ dàng.”

Không cần phải tranh đấu, cũng không cần lưu luyến quyền thế, vì bản thân sớm đã có tất cả những gì tốt nhất, thân phận huy hoàng bên ngoài, chẳng qua chỉ là thứ mà các tiền bối đã vứt bỏ, tùy tiện giơ tay cũng có thể đạt được.

Không, nếu nói đây là thế ngoại đào viên, thì không bằng nói, Quảng Điền mới là trung tâm đẹp đẽ nhất của thế giới này.

Thấy Nam Ca Nhi cứ ngây ra, chăm chăm nhìn mình, Mạc Thụ cười sờ cổ y: “Thế nào, không khó chịu?”

Nam Ca Nhi chớp mắt, ngây ngẩn ngồi đó: “… Thì ra là như vậy.”

“Chính là như vậy.” Mạc Thụ cười, “Nhưng mà, chúng ta mới lười tranh đoạt cái gì với thế giới bên ngoài kia.” Nghĩ một chút, lại nói: “Trên tay ta đang cầm hộp đậu ngọt, tại sao phải đi tranh đoạt cơm trắng gạo thơm của nhà người khác chứ?”



… Sao ngươi có thể đem chuyện này ra bình luận cùng với hai thứ đồ ăn cực kỳ bình thường trong cuộc sống hằng ngày như vậy a!  

Nam Ca Nhi còn chưa tỉnh lại từ cơn chấn động, đã đầu đầy hắc tuyến.

“Tóm lại, Quảng Điền chính là một nơi như thế.” Mạc Thụ cười ôm Nam Ca Nhi, “Trừ phi hỗn loạn ở bên ngoài lan tràn ra cả đại lục, tạo thành sự thương tổn nhân mạng quá lớn, nếu không Quảng Điền sẽ không xuất thủ.”

“Tại sao?” Nam Ca Nhi hỏi câu này hoàn toàn là do bản năng buột miệng, y đã không biết phải phản ứng như thế nào rồi.

“Vì người bên ngoài chết quá nhiều, thì rất nhiều chuyện ở Quảng Điền cũng không theo kịp, sẽ khó xử lý.” Mạc Thụ đáp, “Bên ngoài là cơ sở của Quảng Điền.”

Vậy tại sao còn tùy tiện sát nhân?

Nam Ca Nhi rất muốn hỏi như vậy.

Nhưng lời ra tới miệng, lập tức nuốt trở về.

Vì Mạc Thụ đã nói, là cơ sở, nhưng cũng chỉ là cơ sở.

Chính vì số lượng lớn, mới có thể gọi là cơ sở, một cá thể đơn độc thì giá trị rất nhỏ, chỉ có toàn bộ tập hợp lại mới có thể được coi trọng.

Mạc Thụ muốn nói chính là ý này đi.

Lãnh khốc như vậy nhưng lại hết sức thản nhiên.

Giống như con người ăn thực vật, ăn gia súc, mang theo cái nhìn lạnh lùng.

Ta cần phải ăn, cho nên ta ăn cơm, ăn thịt, nhưng nếu như bụng ta không đói, ta cũng có thể đem đồ ăn thừa cho gia súc ăn, hoặc dứt khoát đổ đi, nhưng nếu như phát sinh dịch bệnh hoặc họa trùng quy mô lớn, vậy thì nhất định phải xóa bỏ bệnh độc.

Quảng Điền đối với thế giới bên ngoài có lẽ chính là mang thái độ như vậy.

Trầm mặc nửa ngày, Nam Ca Nhi lại nói: “Vậy thì, tại sao là ta?” Ta kỳ thật cũng không có chỗ nào xuất sắc, tại sao được chọn trúng, được lưu lại nơi này?

Mạc Thụ nhướng mi, ôm Nam Ca Nhi, cúi mặt xuống, nhẹ giọng nói bên tai y: “Tại sao ư?” Giọng nói của hắn mang theo ý cười nho nhỏ.

“Này!” Nam Ca Nhi đen mặt, làm gì lại hỏi ngược lại ta.

“Đó là vì, ta cũng không biết.” Mạc Thụ cười nói, khí tức ấm áp phả vào lỗ tai y, “Cái này, không có nguyên nhân gì.” Nhẹ giọng cười, ngậm tai Nam Ca Nhi, hàm hồ nói, “Có lẽ, là bất tri bất giác, hoặc tự nhiên mà thành.”

Bị Mạc Thụ lén tập kích ngậm lấy lỗ tai, Nam Ca Nhi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mặt lập tức đỏ bừng.

“Nếu như nói một cách không có trách nhiệm, thì ta cảm thấy đây là sự ngoài ý muốn của vận mệnh.” Mạc Thụ tiếp tục nhẹ giọng thầm thì: “Là kỳ tích Quảng Điền ban cho ta.”

Kỳ thật Mạc Thụ ngậm tai Nam Ca Nhi, khi nói chuyện nghe hàm hồ không rõ, nhưng không hiểu sao, y lại nghe thấy rất rõ ràng, rất minh bạch.

Câu trả lời chung chung và hàm hồ, hoàn toàn không minh bạch.

Nhưng Nam Ca Nhi lại bất giác cong môi cười.

Ta a, ái mộ ngươi, nhưng bản thân ta cũng không biết rốt cuộc mình ái mộ điểm đặc biệt gì của ngươi, chỉ là ái mộ.

Ta a, ái mộ ngươi, nhưng bản thân ta cũng không biết rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào đã ái mộ ngươi, dù sao chính là ái mộ thôi.

Có lẽ cái gì cũng yêu, cho nên mới không thể phân rõ được những đặc điểm tốt đẹp nhất của ngươi, có lẽ là bất tri bất giác yêu, cho nên mới không biết từ lúc nào đã nặng tình như vậy.

Vì, hắn dùng kỳ tích để hình dung sự xuất hiện của ta.

Cho nên, cho dù đáp án này có không khiến người ta thỏa mãn lắm, ta cũng cảm thấy đủ rồi.

“Ta đã chia sẻ tất cả những bí mật với ngươi rồi.” Mạc Thụ nhả tai y ra, nhẹ cười, “Còn ngươi?”

Nam Ca Nhi suy nghĩ một chút, mới chậm chạp nói: “… Ta không có… toàn bộ…” Không biết tại sao, y cảm thấy bản thân không có cách nào nói hoàn chỉnh.

Khiến y cảm thấy hình như mình không đủ chân thành.

Y cảm thấy Mạc Thụ có lẽ sẽ không vui.

Nhưng Mạc Thụ chỉ cười một tiếng, nói: “Không sao, chỉ cần sau này sinh mệnh của Tiểu Nam cùng chia sẻ với ta, đã đủ rồi.”

Nam Ca Nhi ngây ra, sau đó bật cười.

“Nhanh về nhà thôi.”

Nếu đã được chọn lựa, nếu đã gặp được Mạc Thụ, vậy thì, cứ thản nhiên mà tiếp nhận, an nhiên nắm tay hắn đi tiếp cuộc đời.