Xuân Thụ Mộ Vân

Chương 47




CHƯƠNG 47

Bên này Nam Ca Nhi còn đang buồn bực, bên kia khu rừng, một trận loạt xoạt vang lên.

Một cục đen thui to bự từ khu rừng đối diện Nam Ca Nhi xông ra.

Từ phương hướng tầm nhìn của Nam Ca Nhi vừa khéo có thể chân chân thiết thiết thấy rõ.

Đó rõ ràng, là một con gấu đen to lớn vô song, đáng lỹ ra đang phải ngủ đông!

Nam Ca Nhi mở banh con mắt.

Bị chúng ta chọc tỉnh sao? Hay là đói bụng rồi? Hoặc là cảm thấy lạnh?

Làm sao có thể làm sao có thể!

Nam Ca Nhi muốn bình tĩnh lại, bình ổn tâm tư loạn cào cào lên kia.

Con gấu đen đó phi thường to lớn, ước chừng gần ba trăm cân, tuy không có gầm thét, chỉ tiếp cận bên này, nhưng chỉ dựa vào thân hình như tòa núi nhỏ đó, Nam Ca Nhi cũng có thể cảm nhận được sự hung hiểm mà dã thú tản phát ra.

“Ân?” Mạc Thụ phát hiện Nam Ca Nhi hai mắt nhìn thẳng ra đằng sau mình, cũng liền quay đầu lại: “Sao vậy?”

“Mạc Thụ….” Nam Ca Nhi nuốt nước miếng, gượng gạo hỏi hắn: “Ngươi có thể đánh với gấu đông không?”

“Ân?” Mạc Thụ không hiểu Nam Ca Nhi đang nói gì, hắn chỉ nhìn con gấu đen đó rồi lên tiếng chào hỏi: “Thu hoạch không tồi nha.”

Hả?

Nam Ca Nhi ngây ra.

Con gấu đó động động, đích thật mà nói, cả con gấu đó đang bị đùn lên trên.

“Tiếp đó một tiếng binh nặng nề, khối thịt đen thui đó, bị vứt lên mặt đất.

Nam Ca Nhi lúc này mới nhìn kỹ, là một nam tử vác con gấu về___ vì con gấu thực sự quá lớn, cho nên hoàn toàn che mất người này không sao thấy được.

Cũng chính vì cái này, cho nên Nam Ca Nhi mới cho rằng con gấu đen tập kích…..

Nhưng hiện tại, y hiển nhiên càng thêm hỗn loạn___ Này!

Đây là tại sao? Ngươi còn không nặng bằng con gấu này a, ngươi rốt cuộc làm sao mà đem được con dã thú hung hiểm này qua đây vậy!

Ngươi là kiến sao!

Điều khiến Nam Ca Nhi khó có thể tiếp nhận nhất chính là, đám người đang bận rộn kia cư nhiên không có lấy một chút kinh ngạc nào hoan hô một tiếng, rồi tiến tới, lấy dao rạch da, cầm mâu gọt gọt xẻo xẻo thịt, còn lấy gan gấu ra….

Cái chuyện vượt quá hiện thực này lại có thể phát sinh một cách trấn định như thế, có thể sao!

Nam Ca Nhi có muốn phỉ nhổ cũng không có sức nữa.

Nam nhân khuân con gấu đen về cùng với vài người nói gì đó, sau đó vỗ vai nhau, lại chạy đi thay y phục, rồi đi tới chỗ Mạc Thụ và Nam Ca Nhi.

Nhìn thế này, cũng thật sự không thể tính là nhân vật vai u thịt bắp gì, nhiều lắm cũng chỉ là hơi tráng kiện một chút, nhưng hoàn toàn không đủ đáp ứng tiêu chuẩn của nam nhân cơ bắp.

Hắn rốt cuộc làm sao vác con gấu về đây!

Nam Ca Nhi ngốc ngốc nhìn nam nhân đó, trăm suy ngàn nghĩ cũng không hiểu.

Người đó đi tới trước mặt Mạc Thụ, chào hỏi với Mạc Thụ, sau đó cười nói với Nam Ca Nhi: “Nam Ca Nhi, ta là ca ca của Tiểu Hạ.”

“A…” Nghe vậy, Nam Ca Nhi mới ngẩng đầu lên, tỉ mỉ đánh giá diện mục của nam nhân. Phương thức xuất hiện của vị mãnh nam này thật sự là quá mức chấn dộng, cho nên Nam Ca Nhi hoàn toàn không chý ý tới diện mạo của đối phương.

___ Quả nhiên, thật sự có chút tương tự với Tiểu Hạ đang ở Quảng Điền.

“Trong thư của Tiểu Hạ, thường nhắc tới ngươi.” Đại Hạ cười nói: “Còn nói Nam Ca Nhi ngươi sợ lạnh, bảo ta phải chiếu cố cẩn thận, cho nên ta đặc biệt săn con gấu này để làm áo cho ngươi.”

… Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào a! Một mình ngươi, chạy đi săn con gấu đen bự chảng đó, chỉ vì làm áo cho ta!

Ngươi là siêu nhân sao!

Nam Ca Nhi đen mặt không tả nổi, nhưng vẫn co giật khóe miệng, cười nói: “… Cảm ơn!” Trên trên dưới dưới đánh giá một lượt, “Không có thụ thương chứ?” Tuy nhìn gia hỏa này tựa hồ ngay cả máu cũng không bị dính thì đương nhiên là vô cùng nhẹ nhõm, nhưng y vẫn hỏi.

Đại Hạ rờ bụng, “Nói ra, hình như có hơi đói rồi.” Vừa nói như vậy, vừa quay sang Mạc Thụ: “Tiên sinh, ta đi ăn chút đồ.” Quay người trở vào giữa đám người kia.

…. Ta không nên hỏi thì hơn.

Nam Ca Nhi chỉ cảm thấy đầu đầy hắc tuyến không biết phải nói cái gì mới tốt.

“Về đến nhà, đợi lớp da làm tốt rồi, Tiểu Nam lại có thêm y phục mới để mặc.” Mạc Thụ cười nhẹ, mò mò, “Thật ngoan.”

….Đợi lớp da làm tốt rồi, lại chế thành y, mùa đông đã qua rồi có được không!

Hơn nữa, có y phục mới cùng việc ta có ngoan hay không có liên hệ quái gì đâu chứ!

Cứ nói kiểu đó, bộ ta là hài tử ba tuổi sao? Còn thật ngoan!

Ngươi mới thật ngoan đó, cả nhà ngươi đều thật ngoan!

Mạc Thụ hoàn toàn bỏ lơ ánh mắt oán niệm của Nam Ca Nhi, cười nhu nhu tóc y, sau đó nhăn mày nhìn cái chén trong tay: “Làm sao bây giờ? Tiểu Nam ngươi lại không ăn.”

“Ta ăn ngán rồi!” Nam Ca Nhi dùng đại lực phản kháng cái trò này.

“Cái này tốt cho thân thể ngươi.” Mạc Thụ nói, “Ngươi cũng hy vọng nhanh khỏe lên mà đúng không?” Vừa ý đồ muốn đút cái muỗng vào miệng Nam Ca Nhi.

“Ta hy vọng có thể nhanh khỏe lên, nhưng ta không muốn ăn cái này!” Nam Ca Nhi né tránh, liều mạng lắc đầu, vùi đầu vào ngực Mạc Thụ, chính là không chịu ăn.

Y biết hiện tại bộ dáng của bản thân chỉ dùng một từ để hình dung đó là ___ tùy tính.

Nhưng bình thường đều là gia hỏa này hại ta, lúc này đây để ta làm khó hắn thì có sao đâu chứ!

Ta chính là tùy tính, ngươi có thể làm gì ta!

Đương nhiên, Mạc Thụ đối với sự tùy tính lúc này của Nam Ca Nhi đích thực là hoàn toàn không có biện pháp, đem chén cháo hầu như chưa được đụng vào chút nào uống sạch, sau đó thò tay, rờ rờ đầu Nam Ca Nhi: “Ta biết rồi.”

Nghe âm thanh nuốt xuống của Mạc Thụ, Nam Ca Nhi biết Mạc Thụ đã từ bỏ dự tính đút cháo cho mình, Nam Ca Nhi ngẩng đầu, nhìn Mạc Thụ.

“Ngoan ngoãn ở đây đừng động.” Mạc Thụ dùng áo chắn gió bao kín Nam Ca Nhi, ôm xuống, đặt cạnh đống lửa, sau đó nhét lò ấm vào trong áo lông, “Ta lập tức trở lại.”

“Đi đâu?” Nam Ca Nhi ngây ngốc nhìn thân ảnh Mạc Thụ rời đi, hỏi.

“Chuẩn bị bữa trưa cho ngươi.” Mạc Thụ cười nói, tiện tay kéo một người đi ngang, chỉ chỉ Nam Ca Nhi, biểu thị nhờ hắn trông chừng. Rồi lại cười với Nam Ca Nhi: “Ngươi cũng không thể không ăn cái gì.”

Chuẩn bị bữa trưa?

Nam Ca Nhi có chút không hiểu___ Dù sao y biết thân thể mình không tốt, những thức ăn như thịt nướng các loại căn bản không thể ăn nhiều.

Một lúc sau, Mạc Thụ xách mấy con cá trở về.

Nam Ca Nhi có thể nhìn thấy cánh tay lộ ra ngoài của Mạc Thụ vẫn còn dính vài hạt nước, lớp da có chút xanh tái.

… Thời tiết lạnh như vậy.

Bản thân y đang được vây toàn thân trong áo lông thế này mà còn cảm thấy lạnh, mọi người thì đều mặc y phục mùa đông dày cộm.

Mạc Thụ chỉ là thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng không phải không biết lạnh.

Trong thời tiết hàn lạnh này, cá bình thường đều lặn xuống vực nước sâu, ở vùng nước cạn căn bản không thể nào bắt được.

Cho dù là Mạc Thụ, chỉ có thể chịu đựng thời tiết hàn lạnh này, xuống nước bắt cá, cho nên làn da mới đông thành màu sắc như vậy.

Mạc Thụ mang một thân hàn khí trở về cạnh đống lửa, có thể là sợ sẽ khiến Nam Ca Nhi lạnh, hắn cách y khá xa.

Nhanh chóng nhận nước người bên cạnh truyền tới, đổ vào nồi, nhanh lẹ rạch bụng mấy con cá đó, sau đó vứt vào nồi, tìm người lấy chút gừng tỏi, phủ lên mặt.

Nam Ca Nhi bọc trong áo, ngẩn ngơ nhìn động tác cực kỳ điêu luyện tự nhiên của Mạc Thụ.

Mạc Thụ bận rộn xong, ngẩng đầu lên, nhìn mặt Nam Ca Nhi, cười: “Đợi thêm một chút nữa là có canh cá uống rồi, đừng gấp.”

Nam Ca Nhi gật đầu.

Suy nghĩ một chút, lại nói với Mạc Thụ: “Lạnh, qua đây ngồi chắn gió cho ta.”

Mạc Thụ tựa hồ không hiểu lắm tại sao Nam Ca Nhi ngồi ở chỗ dưới đầu gió mà cũng bị gió thổi tới.

Nhưng hắn vừa bận rộn một trận xong, vừa rồi khí lạnh bị nhiễm khi xuống nước cũng đã được đống lửa xua tan không ít, thế là đi qua, ngồi bên cạnh Nam Ca Nhi, nghiêng đầu hỏi y: “Như vậy sao? Còn lạnh không?”

Nam Ca Nhi cười cười, không trả lời.

“Sao vậy?” Mạc Thụ cảm thấy biểu tình Nam Ca Nhi tựa hồ không đúng, có chút khẩn trương hỏi y.

Nhưng lại bị cánh tay có hơi lạnh nắm lấy tay mình.

“Còn lạnh sao?” Tiểu bí đỏ hay xấu hổ chà xát tay hắn, muốn làm tay hắn ấm lên.

Mạc Thụ ngạc nhiên một chút, sau đó cong môi cười nói: “Hiện tại không còn nữa.”

“Thời tiết lạnh như vậy, ngươi không cần mạng nữa sao!” Tiếp tục báo oán.

“Không có nghiêm trọng như thế đâu.” Mạc Thụ cười híp mắt nhìn Nam Ca Nhi: “Chỉ là lúc mới vào nước thì hơi lạnh.”

“Ta có thể tiếp tục ăn cháo.” Nam Ca Nhi nhỏ giọng thầm thì.

Tuy biết điều này thật sự sẽ không lấy đi tính mạng Mạc Thụ, nhưng như vậy là tự chịu tội rồi.

“Ủy khuất ngươi rồi.” Mạc Thụ dùng cánh tay rảnh rang rờ mặt y: “Đợi đi về hướng nam thêm vài ngày nữa, sẽ không còn lạnh như vầy nữa.”

“Ngô.” Nam Ca Nhi tùy tiện đáp một tiếng, tiếp tục xát tay cho Mạc Thụ.

Trên thực tế, cho dù vẫn luôn được bảo hộ tốt, thì người có nhiệt độ cơ thể quá thấp mới càng đáng để lo lắng hơn.

Mạc Thụ có chút bất đắc dĩ cười cười, hơi nâng cằm Nam Ca Nhi lên, để tầm mắt y rời khỏi bàn tay mình: “Không sao, một lát liền tốt.”

Nam Ca Nhi giãy một cái, không giãy thoát, ngẩng đầu lên, cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Mạc Thụ: “Không thể không chăm chút như vậy.” Cõ lẽ sẽ bị nứt da a!

“Có khó thêm cũng chịu được, còn sợ chút này sao?” Mạc Thụ cười sự khẩn trương không cần thiết của Nam Ca Nhi.

“Trước đây ta không biết, hiện tại ta không thể mở mắt trân trân mà nhìn a.” Nam Ca Nhi nhỏ giọng lầm bầm.

Nghe Nam Ca Nhi nói như vậy, con ngươi Mạc Thụ tối lại, sau đó cười càng thêm nhu tình như nước.

“Thật khả ái.” Hắn lẩm bẩm như thế. “Thật muốn dùng sức ôm chặt Tiểu Nam vô cùng khả ái này.” Rút cánh tay bị Nam Ca Nhi nắm ra, hai tay ôm mặt Nam Ca Nhi, tiến sát lại, một nụ hôn nhẹ nhàng, rơi xuống môi y: “Nhưng hiện tại, chỉ có thể hôn ngươi.”