Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng

Chương 64: - Rốt cuộc ai với ai




Lăng Sương cũng không biết Tiểu Thảo là từ đâu có được tin tức của Phong Uyển Nhu, tóm lại nàng bị Tiểu Thảo một đường kéo đến nhà hàng Tây này, thẳng đến khi trước mặt là đĩa mì Ý mới được mang lên cũng không hiểu được tại sao lại thế này.

Tiểu Thảo rụt cổ vừa ăn khoai tây vừa vụng trộm ngắm Phong Uyển Nhu cùng Phong Uyển Tư, nói chính xác là chỉ nhìn Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu một thân áo len dạ màu lam nhạt càng làm sắc mặt nàng tái nhợt, thi thoảng uống một ít hồng tửu, không có chút tinh thần, Tiểu Thảo dùng đầu gối cũng có thể nhận ra là nàng bị Viên thuốc kia ép buộc đến nơi này, trong lòng không khỏi có chút ấm ức, vẫn là đối với muội muội tốt nhất mà.

Bên kia Phong Uyển Tư một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, liều mạng cắt miếng beefsteak, cũng uống hồng tửu, ánh mắt thường thường ngắm về phía Lăng Sương liếc một cái, điển hình cho câu có tật giật mình.

Phong Uyển Nhu nhìn nàng lắc lắc đầu, cầm lấy khăn tay, xoa xoa miệng

"Tập trung ăn đi."

Phong Uyển Tư nhíu nhíu mày, dùng dĩa ăn dùng sức cắt beefsteak

"Tỷ xem xem, hai ta thật vất vả có thể cùng nhau ăn bữa cơm, bên cạnh không biết từ đâu lòi ra hai người tào lao khiến chúng ta vướng bận."

"Em không nhìn, ai có thể khiến em vướng bận."

Phong Uyển Nhu thản nhiên nói, cả biểu tình cũng đều thản nhiên , Phong Uyển Tư ngắm nàng liếc mắt một cái, đáy lòng nói thầm, Dương Tiểu Thảo kia đến tột cùng tội ác tày trời cỡ nào mới khiến tỷ tỷ của mình sinh khí như vậy à.

Phong Uyển Nhu là loại người nào, trên đời này có lẽ không có người nào so với nàng càng hiểu biết Phong Uyển Tư, cho nên Phong Uyển Tư vừa tính mở miệng một cái Phong Uyển Nhu liền đã biết nàng muốn nói cái gì

"Em cùng Lăng Sương là sao vậy?"

Phong Uyển Tư khụ một tiếng, lời nói tính thốt lên bị nuốt đi xuống, bĩu môi, gục đầu ăn tiếp

"Em cũng không biết tại sao lại thế này, chuyện trước đây thiệt mệt."

"Em lại hứa hẹn cái gì?"

Phong Uyển Nhu một câu đánh thẳng vào Phong Uyển Tư, Phong Uyển Tư cũng không có chiêu mới quá đi, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu làm nũng nói

"Tỷ, chị làm sao lại bênh người ngoài a."

"Chị giúp lí không giúp tình."

"Xíiii."

Phong Uyển Tư không bằng lòng , cái gì kêu giúp lí không giúp tình, tỷ tỷ luôn là như vậy, lạnh như băng , không có tình người, còn tưởng rằng cùng Thảo khoai tây ở chung một đoạn thời gian có thể tốt hơn, ai biết càng ngày càng quá phận .

"Được a, nếu tỷ đã mở miệng , vậy em cũng không thể làm trái, đem hai nàng kêu qua đây cùng nhau ăn đi, em cũng thấy Thảo khoai tây kia đã mong chờ nửa ngày rồi đó."

Đây là thủ đoạn Phong Uyển Tư quen dùng, nàng là đã nhìn ra, Dương Tiểu Thảo chính là vũ khí duy nhất có thể công kích hàng rào phòng thủ của Phong Uyển Nhu, chỉ cần bàn về Dương Tiểu Thảo khẳng định không có việc gì.

Phong Uyển Nhu mặt không chút thay đổi nhìn Phong Uyển Tư liếc mắt một cái, từ chối cho ý kiến. Phong Uyển Tư cũng không đoán trước được, nàng nguyên bản nghĩ nếu nói lời này Phong Uyển Nhu khẳng định sẽ ngăn lại, không nghĩ tới cư nhiên nửa điểm phản ứng cũng không có. Nhưng lời đã nói ra, thật ngượng ngùng nếu nuốt trở về, cùng nhau ăn thì cùng nhau ăn thôi.

Nói làm liền làm, Phong Uyển Tư nhìn Tiểu Thảo cùng Lăng Sương phất phất tay, phất tay biên độ nhỏ đến không thể nhỏ hơn, nàng cũng chỉ tính dả lả vung lên, không nghĩ tới tay vừa nâng lên, Tiểu Thảo liền như có dây anten cảm ứng, bưng thức ăn trên bàn quay đầu nhìn Lăng Sương nháy mắt, mắt cũng không chớp liền hướng tới.

Vốn Phong Uyển Tư thấy Lăng Sương còn khẩn trương , kết quả vừa thấy Tiểu Thảo bưng thức ăn qua liền vui vẻ, nàng nhìn Phong Uyển Nhu, trong lòng thật đắc ý, Phong Uyển Nhu vẫn không có biểu tình gì, nhưng là ánh mắt rõ ràng có chút không được tự nhiên, Phong Uyển Tư vẫn là như vậy, chính mình xảy ra chuyện đều không sao cả, quan trọng là bảo vệ tốt tỷ tỷ, nếu Dương Tiểu Thảo khi dễ tỷ tỷ, nàng cũng không cần khách khí , sẽ liều mạng đòi cả vốn lẫn lời.

"Ui cha, thật trùng hợp nha."

Phong Uyển Tư quay người lại, một bên lui ra, vung váy, điển hình cho hành vi đùa giỡn thiếu nữ nhà lành.

Tiểu Thảo tâm tư đều đặt trên người Phong Uyển Nhu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Uyển Nhu, thức ăn trong tay đều xém bị đổ xuống dưới, nếu không phải Lăng Sương đỡ giùm, đã đem toàn bộ đổ lên chân Phong Uyển Tư rồi.

"Phong tổng......"

Tiểu Thảo rất nhỏ nhỏ giọng kêu Phong Uyển Nhu một tiếng, Phong Uyển Nhu không lên tiếng trả lời, nhưng cũng ngẩng đầu liếc Tiểu Thảo một cái.

"Ai chu choa, sao lại bực bội đến độ không trút được nỗi lòng lại đem xả vào người vô tội vậy chứ."

Phong Uyển Tư nói chuyện sắc bén có tiếng , một câu nói ra đã khiến Tiểu Thảo mặt đỏ bừng như quả táo, lén lút nhìn Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Nhu không nói chuyện, chỉ cầm chén rượu âm thầm uống một chút.

Lăng Sương nhìn Phong Uyển Tư lên mặt, cái gì cũng không nói, chỉ là biểu tình có chút khinh thường.

"Biểu tình đó của cô là có ý gì, tôi nói sai rồi sao?"

Phong Uyển Tư nổi giận, cô xem cô đi Lăng Sương, tôi làm sao có thể tin cô được, đem lời hứa hẹn từ thuở nào đó vẫn để ở trong lòng, đến bây giờ lại đối nghịch với tôi, đã không ra mặt giúp tôi thì thôi đi, ngay cả bây giờ khi tôi giáo huấn Dương Tiểu Thảo, cô cũng không cho phép sao?

Lăng Sương lạnh lùng nhìn Phong Uyển Tư liếc mắt một cái

"Nhưng so với người rượu vào là quên hết mọi thứ vẫn tốt hơn à."

"Cái gì vậy?"

Tiểu Thảo đem tầm mắt từ trên người Phong Uyển Nhu chuyển dời lên người Phong Uyển Tư, một vẻ mặt như đang xem cầm thú, Phong Uyển Tư đỏ mặt lên lập tức hiểu rõ ngay chuyện gì, căm tức nhìn Lăng Sương

"Ngày đó nếu không phải cô đi theo tôi vào quán bar tôi sẽ nhận lầm sao?"

Lăng Sương cười lạnh

"Cô nhận lầm? Vậy khi đó cô kêu tên ai?"

"Tôi uống nhiều quá."

Phong Uyển Tư chột dạ liếc mắt nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn thấy tầm mắt của nàng dừng ở trên người mình, bất an cúi đầu. Tiểu Thảo ở một bên nghe như vậy liền lọt vào trong sương mù , nghi hoặc hỏi

"Sương Sương, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Không có biện pháp, hiện tại liên Tiểu Thảo đều đã biết, bất luận Lăng Sương bình thường có bao nhiêu bình tĩnh bao nhiêu lý trí, chỉ cần gặp việc liên quan đến Phong Uyển Tư, tuyệt đối sẽ bị kích động.

Lăng Sương không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào Phong Uyển Tư, hốc mắt có chút hồng.

Phong Uyển Tư vẫn cúi đầu không chịu ngẩng đầu nhìn Lăng Sương, Tiểu Thảo xem hai người đấu khẩu như vậy liền lo lắng, vốn muốn giải thích cùng Phong Uyển Nhu thì lúc này hoàn toàn quên mất việc chính của mình.

PS: Chương này vẫn ngắn nên coi như bù cho ngày hôm qua nha :"> Thi thoảng Lá Xanh viết mấy chương dài thiệt dài, có mấy chương chỉ gần 1500 chữ à, mấy bạn thông cảm, không phải mình tự chia đâu :"> Vậy là mình Edit được 4 chương rồi đó, mấy bạn có đóng góp ý kiến gì về giọng văn không :"> Nhiều khi mình thấy có chỗ mình Edit hơi bựa, hài hước hoá vấn đề =))) Chắc do tính mình nó vậy, có chỗ nào sai sót mấy bạn cứ đóng góp :">